Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 104

Bắt đầu từ năm 2021, Bộ Giáo dục đã ban hành thông báo nếu kết quả thi đại học của thí sinh đạt thứ hạng cao ở tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương hoặc khu tự trị thì sẽ tạm thời bị ẩn điểm số cụ thể vào ngày công bố điểm thi.

Theo quy định của tỉnh này, điểm số của 50 thí sinh có kết quả cao nhất mỗi khối Vật lý và Lịch sử sẽ bị ẩn. Do đó, điểm số cụ thể của Tề Diệu Tưởng tạm thời bị khóa, hiện tại chỉ có thể xem được thứ hạng của cô trong tỉnh, đó là top 33 khối Vật lý.

Cái xếp hạng tỉnh này ý nghĩa như thế nào không nói cũng biết, cho nên Kỷ Sầm mới nói lời chúc mừng cô.

Nhìn vào thứ hạng của mình, âm thanh xung quanh đột nhiên trở nên im bặt, sau đó nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Tề Diệu Tưởng đột nhiên muốn khóc.

Trong suốt năm lớp 12, cô hầu như không ngủ quá sáu tiếng mỗi ngày. Ngày nào thức dậy cô cũng học thuộc từ vựng tiếng Anh và môn Chính trị. Trong kỳ thi tuyển sinh liên trường cuối cùng của năm 12, cô phát huy thất thường nên lo lắng đến mức thức cả đêm vì sợ không đậu Bắc Kinh. Cô chỉ có thể gọi cho Kỷ Sầm, cậu ở đầu bên kia điện thoại liên tục an ủi động viên cô, cùng cô thức cả đêm, cuối cùng mới làm lòng cô dễ chịu hơn một chút.

Trước đây nhìn ​​các học sinh lớp 12 vượt qua kỳ thi đại học cứ như gióng trống khua chiêng, làm rầm rộ như thể thi đại học là một trận chiến lớn. Nhưng đến lượt mình thi đại học rồi, với tư cách là nhân vật chính của những ngày đó, cô ngây ngốc bước vào rồi lại ngơ ngác bước ra.

Thì ra đây chính là cảm giác của kỳ thi đại học. Hóa ra sau ba năm mài kiếm, cuối cùng cũng được rút kiếm ra khỏi vỏ là cái cảm giác này. Người lớn ở bên ngoài cảm thấy bọn họ ở bên trong như đang đi đánh giặc, đều hồi hộp thay cho bọn họ, mà bọn họ lại chỉ thấy giống như bình thường ngồi làm mấy bộ đề rồi sau đó bước ra khỏi phòng thi.

Những ngày đêm vất vả đó cuối cùng cũng nhận được phần thưởng xứng đáng nhất vào lúc này, khi sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, mọi thứ đều mơ màng đến mức như thể đang trải qua một giấc mộng.

"Kỷ Sầm..." Tề Diệu Tưởng nói: "... Đây là bài kiểm tra tốt nhất mà mình đã làm trong suốt ba năm cấp ba."

"Giỏi lắm giỏi lắm." Kỷ sầm dịu dàng nói: "Mau nói tin tốt này cho mẹ cậu đi."

"Ừm ừm, lát nữa mình sẽ gọi lại cậu nhé."

Cúp điện thoại xong, Tề Diệu Tưởng lại gọi điện thoại cho mẹ.

Hôm nay Tề Tư đang đi làm, vừa nhìn thấy Tưởng Tưởng gọi điện thoại, biết con gái đã có kết quả thi đại học rồi.

Bà không quan tâm hiện giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, lập tức chạy sang một bên nghe điện thoại.

"Tưởng Tưởng, tra điểm rồi sao? Thi như thế nào?"

"Mẹ ..." Giọng nói Tề Diệu Tưởng run rẩy kích động: "Sau này phần mộ của mẹ được toả khói xanh rồi..."

Tề Tư sững sờ tại chỗ ít nhất nửa phút, sau đó che miệng nói lắp bắp vì kích động.

Bà còn chưa kịp cúp điện thoại đã vội vàng quay lại văn phòng.

Một số đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc không biết tại sao bà lại đột nhiên kích động như vậy, hỏi có chuyện gì.

Ngực Tề Tư phập phồng.

"Tôi... Con gái tôi thi đại học đã có kết quả rồi, nó thi đậu vào trường top 2 rồi."

"Wow!"

"Chúc mừng nha! Con gái của cô xuất sắc thật đấy!"

"Vậy đến lúc đó nhất định phải uống rượu ăn mừng rồi!"

Tề Tư liều mạng gật đầu, vội chạy đến phòng làm việc của ông chủ báo tin vui cho Cố Minh Chu.

Mấy đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc vừa rồi chỉ lo chúc mừng, nhưng sau đó lại bất giác nghĩ: không đúng, thư ký Tề còn trẻ như vậy, bây giờ con gái cô ấy đã thi đại học rồi ư?

Nghe thấy phản ứng phấn khích của mẹ ở đầu dây bên kia, Tề Diệu Tưởng cảm thấy mọi thứ trong ba năm qua đều đáng giá.

Kỳ thi đại học thực sự là một sự kiện rất vất vả, nhưng một khi hái được thành quả của sự chăm chỉ của mình thì sẽ hạnh phúc đến mức muốn khóc.

...

Buổi chiều Tề Tư dứt khoát xin Cố Minh Chu cho nghỉ.

Năm ấy bà thi đại học không có chính sách ẩn điểm, sau khi về nhà nghe con gái nói thì mới biết được mấy năm gần đây còn có chính sách như vậy.

Nhưng có chính sách hay không đều không quan trọng, hai mẹ con kích động ôm nhau, còn phấn khích hơn cả khi bà đậu đại học năm ấy. Bà hỏi con gái nghĩ xem muốn thưởng cái gì, chỉ cần là thứ mà bà mua được, nếu bà không mua nổi thì bà sẽ tìm Cố Minh Chu vay tiền, về sau sẽ từ từ trả lại cho Cố Minh Chu.

"Mua cho con chiếc iPhone mới nhất nhé? Hay mẹ mua cho con túi LV? Hay là mẹ mua cho con bộ trang sức bằng vàng đi, coi như tiết kiệm của hồi môn trước, hoặc là con hẹn các bạn sau khi tốt nghiệp đi chỗ nào chơi, nếu có đi thì mẹ cấp tiền cho con đi du lịch." Tề Tư vừa nghĩ vừa nói: "Đúng rồi, để hôm nào mẹ đưa con đi mua sắm, con muốn mua cái gì thì trực tiếp mua. Con có muốn tiện thể đi làm tóc luôn không?"

Nghe mẹ nói liên tha liên thiên, Tề Diệu Tưởng nhất thời không nghĩ ra được phần thưởng gì, đành phải bảo mẹ đợi đến ngày mai rồi nói, chuyện vui này đến quá nhanh, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.

"Được, vậy con nghĩ đi." Tề Tư nói, "Dù sao chiều nay không bận làm gì, hay là chúng ta ra ngoài dạo phố, trước tiên mẹ sẽ mua cho con ít quần áo mới nhé."

"Ngày mai đi ạ." Tề Diệu Tưởng nhỏ tiếng nói, "Mẹ, buổi chiều con muốn đi tìm Kỷ Sầm, được không mẹ?"

Tề Tư sửng sốt một lát rồi cười rộ lên.

Ban đầu bà không cho con gái yêu đương vì sợ con gái sẽ giẫm phải vết xe đổ của bà ngày xưa, nhưng sự thật rằng con gái may mắn hơn bà năm xưa nhiều, con bé cũng trưởng thành hơn bà rất nhiều.

Những đứa trẻ hiểu chuyện thực sự có thể phân biệt được điều gì là quan trọng nhất đối với chúng ở hiện tại, chuyện yêu đương này chủ yếu vẫn là nhìn người.

Cũng may đó là Kỷ Sầm, một chàng trai đáng tin cậy và xuất sắc, Tưởng Tưởng và thằng bé ở bên nhau bà rất yên tâm.

"Chắc chắn là được rồi. Đi đi con, bây giờ thi xong rồi, có thể tận hưởng cảm giác yêu đương rồi đấy."

Được sự đồng ý của mẹ, Tề Diệu Tưởng lập tức ra ngoài.

Thậm chí cô còn không kịp nói với Kỷ Sầm, dứt khoát bắt taxi chạy thẳng đến nhà cậu. Mãi cho đến khi bị bảo vệ gác cổng khu chung cư chặn lại, cô đành phải gọi cho Kỷ Sầm để nói cho cậu biết cô đã đến nhà cậu rồi.

Kỷ Sầm vừa nghe nói cô đã đến, cậu nhanh chóng chạy xuống lầu.

"Sao cậu bỗng nhiên tới đây..."

Lời còn chưa dứt, cô đã lao vào ôm cậu một cái thật chặt.

Kỷ Sầm sửng sốt, nghe thấy cô yếu ớt khóc trong lòng cậu: "Kỷ Sầm, cảm ơn cậu..."

Nóng lòng muốn gặp cậu, nóng lòng muốn nói lời cảm ơn với cậu.

Cô nói cảm ơn nhiều lần liên tiếp, như thể nói không bao giờ đủ, cô càng nói càng nức nở nhiều hơn, cuối cùng lại khóc oà lên.

Mặc dù đã cởi mở hơn so với năm lớp 10, nhưng lại càng ngày càng giống cô nhóc mít ướt.

Buồn cũng khóc, vui cũng khóc, Kỷ Sầm đi xuống dưới vội nên trên người không có khăn giấy, đành dùng tay lau nước mắt cho cô.

Cuối cùng cô đã thấy tốt hơn, không khóc nữa, nhưng vẫn còn hơi nấc. Cậu mới nói: "Cậu chạy từ xa đến đây chỉ để nói cảm ơn với mình thôi à?"

Tề Diệu Tưởng gật gật đầu.

Kỷ Sầm giả vờ bất mãn: "Cậu không có lời cảm ơn thiết thực nào sao?"

Tề Diệu Tưởng chớp mắt, đúng là không có thật. Cô vội vàng tới đây, không mang theo quà. Cô sờ sờ túi, ngoại trừ điện thoại thì chẳng có cái gì cả.

Kỷ Sầm lại nói: "Tốt xấu gì cũng mua cho mình ly trà sữa đem tới chứ."

Cô nhanh chóng nói: "Vậy bây giờ mình sẽ đi mua cho cậu!"

"Mình nói cậu mới mua, vậy còn ý nghĩa gì nữa."

Cậu cố tình nói vậy chỉ để nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, kết quả là Tề Diệu Tưởng lo lắng đến mức kiễng chân lên, ôm lấy đầu cậu, kéo cậu xuống hôn cậu thật mạnh.

"... Loại cảm ơn thực tế này có được tính không?"

Kỷ Sầm sửng sốt mấy giây, ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Một nụ hôn là muốn cho qua à? Không có cửa đâu."

"Vậy..."

"Trừ khi hôn lưỡi."

Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Sầm đã cúi đầu hôn cô.

Sau vài phút cảm ơn thực tế, Tề Diệu Tưởng hơi thiếu oxy, được Kỷ Sầm ôm vào lòng.

Nhịp thở đã hồi phục nhưng nhịp tim vẫn còn đập rất mạnh.

Tề Diệu Tưởng nhịn không được mà nói: "Cảm ơn cậu nhé, Kỷ Sầm."

Cảm ơn cậu như một tia sáng đã xuất hiện trong cuộc đời cô, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng cô trong ba năm này, cảm ơn cậu vì cậu đã thích, bao dung, quan tâm và chăm sóc, đã khiến cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi.

Kỷ Sầm ừm một tiếng: "Đừng chỉ nói cảm ơn, nói cái gì khác mà mình yêu nghe đi."

Tề Diệu Tưởng nghĩ nghĩ, vùi mình vào trong ngực cậu rồi nói: "... Mình thích cậu."

Kỷ Sầm: "Cái này cũng được, nhưng đó không phải cái mình yêu nghe nhất."

Cậu cố ý nhấn mạnh cách phát âm của từ nào đó, Tề Diệu Tưởng không ngốc, cô hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Mình yêu cậu."

Kỷ Sầm hài lòng, xoa xoa đầu cô.

Tề Diệu Tưởng hỏi lại: "Vậy cậu thì sao?"

Khi cậu bảo cô nói thì rất mạnh miệng, nhưng đến lượt cô bảo cậu làm thì cậu lại có vẻ lúng túng.

Kỷ Sầm mím môi, ghé sát vào tai cô, khụ một tiếng, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng của tuổi thiếu niên, trầm thấp nói: "Mình yêu cậu."

Đúng là không chịu nổi mà. Giây tiếp theo, cả hai đều bật cười vì tự thấy sến súa buồn nôn.

...

Một ngày trước khi bắt đầu đăng ký nguyện vọng, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng xem được điểm thi đại học của mình.

Ngữ văn 137, toán học 146, tiếng Anh 142, vật lý 92, hóa học 91, chính trị 89, tổng điểm 697, đứng thứ 33 toàn tỉnh.

Không tính điểm ưu tiên, điểm thi thật đã gần 700 điểm, tức là một kết quả rất ấn tượng. Điểm số này hoàn toàn có thể chia sẻ lên mạng xã hội để khoe khoang với mọi người.

Sau này cô mới biết được Bách Trạch Văn là Á khoa tỉnh. Không tính điểm ưu tiên tuyển sinh tự chủ, điểm thi thật của cậu ta đã đạt 710 điểm, quả là một kết quả đáng kinh ngạc.

710 mà vẫn xếp thứ hai, không thể tưởng tượng được Thủ khoa sẽ bi.ến th.ái đến thế nào.

Bách Trạch Văn: [Hả? Cậu không biết à?]

Bách Trạch Văn: [Tên bi.ến th.ái này là bạn trai của cậu đó]

Sau đó cậu ta chia sẻ cho Tề Diệu Tưởng điểm thi đại học của Kỷ Sầm.

Ngữ văn 137, toán học 148, tiếng Anh 142, vật lý 98, hóa học 98, chính trị 93, tổng điểm 716, đứng đầu tỉnh.

Bách Trạch Văn: [Những môn khác thì kệ đi, nhưng môn Chính trị có thể thi đạt 93 điểm, trời sinh người này để làm bi.ến t.hái rồi]

Sau khi kết quả kỳ thi đại học toàn tỉnh được công bố, giai đoạn đăng ký nguyện vọng đại học diễn ra sôi nổi. Bởi vì điểm thi cao chưa chắc đã đảm bảo vào được trường đại học như ý, việc lựa chọn ngành nghề phù hợp mới là yếu tố quan trọng.

Vào giữa tháng 7, trường Nhất Trung Đồng Châu đã rửa được mối nhục năm xưa. Bảng vàng danh dự năm nay đã ghi tên 200 thí sinh có điểm cao nhất toàn trường cùng với trường đại học và chuyên ngành mà các bạn đã đăng ký để học sinh và phụ huynh tham khảo.

Bảng danh dự của trường Nhất Trung luôn là bảng vàng danh giá. Từ vị trí đầu tiên trở xuống toàn vào các trường đại học hàng đầu và những ngành học hot nhất, càng ở top trên thì càng ấn tượng.

Ngày bảng danh dự được niêm yết, trước bảng đã đông nghịt các em học sinh lớp dưới, dù đã nghỉ hè nhưng vẫn cùng phụ huynh đến xem. Ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ trước những ngôi trường mà các anh chị khóa trên đã vào được.

"Má ơi, ở top trên hầu như đều là trường đại học 985, quá giỏi rồi."

Confession trường Nhất Trung cũng đăng ảnh bảng vàng, chúc mừng lần thi đại học này toàn thắng.

Trong bảng vàng có rất nhiều cái tên quen thuộc, khu bình luận cũng vô cùng sôi nổi.

[Nhất Trung trâu bò quá]

[Hai chữ trâu bò này thần thiếp đã nói mệt rồi]

[Tôi đã thấy F4!! F4 thật trâu bò!]

[Huhuhu tại sao chỉ có đàn anh Ngô Trừng là không nộp đơn vào trường đại học ở Bắc Kinh vậy]

[Tôi nhớ Kỷ Sầm là thủ khoa Vật lý mà, sao anh ấy còn có thể nộp đơn vào ngành Luật vậy? Có ai giúp phổ cập chút được không?]

[Chắc lầu trên học lớp 10 nhỉ. Học sinh khối Tự nhiên hoàn toàn có thể đăng ký vào các ngành Xã hội mà, chứ cậu nghĩ sao mà nhiều người chọn Vật lý thế? Cậu không thấy chữ nhỏ trong ngoặc à? Kỷ Sầm được tuyển thẳng vào đại học rồi, trước khi thi đại học đã chọn ngành học rồi đấy.]

[? Khoan đã, anh Kỷ Sầm được tuyển thẳng vào đại học rồi mà sao còn thi đại học nữa? Không phải tuyển thẳng vào đại học là không cần thi nữa sao?]

[Muốn thi thì thi thôi, thi cho vui]

[Thi chơi chơi mà được thủ khoa, fine (cười mỉm)]

[Kỷ Sầm không chỉ tham gia thi đại học mà suốt năm lớp 12 cậu ấy còn đến trường, chưa bao giờ nghỉ học một ngày nào]

[? Thích chịu khổ à, xin lỗi tôi không hiểu được]

[Người ta cùng bạn gái học lớp 12, không thấy bạn gái cậu ấy cũng đăng ký vào Đại học Bắc Kinh sao?]

[Ông trời ơi, năm sau có thể cho con một người bạn trai là học thần rồi vớt con vào Đại học Bắc Kinh được không]

Confessions náo nhiệt một lúc, Bách Trạch Văn lén chụp màn hình Confession, sau đó cắt ghép tên của cả nhóm lại, tạo thành một bảng danh dự riêng rồi gửi vào nhóm chat.

Vì giai đoạn đăng ký nguyện vọng khá bận rộn, mọi người đều phải tham khảo ý kiến của người lớn trong gia đình, lại thêm mỗi người có nguyện vọng khác nhau nên ngoài Cố Dương và Kỷ Sầm đã biết học ở đâu ra thì mãi đến khi Bách Trạch Văn gửi bảng vàng danh dự vào nhóm, mọi người mới biết được các bạn sẽ vào trường nào, ngành nào.

Đồng Bác: [Vãi chưởng lão Ngô cậu học Y sao, quá dũng cảm rồi. Cậu chưa từng nghe học đại học Y tương đương với việc học lại lớp 12 à?]

Ngô Trừng: [Tôi cũng không muốn, mẹ tôi nhất quyết bảo tôi học Y (che mặt)]

Bách Trạch Văn: [Địch Nhân Kiệt sau này đợi cậu đi làm rồi, lúc nào cũng phải nhớ gửi lịch làm việc của cậu cho tôi. Nếu tôi cần mua vé máy bay, tôi sẽ cố gắng tránh chuyến bay của cậu để tôi còn có thể sống thêm vài năm nữa]

Đồng Bác: [+1 Chơi Game for Peace còn không tìm được điểm nhảy chuẩn, sau này nếu lỡ ngồi máy bay do cậu lái thì chắc chắn tôi sẽ sợ chết khiếp]

Ngô Trừng: [+1 Người anh em à, hay là cậu đổi chuyên ngành đi.]

Địch Gia Lương: [(mỉm cười)(ngón giữa)]

Lư Văn Giai: [Tại sao thứ hạng của mình lại thấp như vậy chứ! Mình không phục! Bách Trạch Văn cậu gây khó dễ cho tôi đấy à!]

Bách Trạch Văn: [Chị ơi, đây là thứ tự trong bảng vàng của trường đấy, tôi có đổi gì đâu]

Lư Văn Giai: [Đờ mờ, tôi thi đại học được 610 điểm mà vẫn là người có điểm thấp nhất trong nhóm. Được rồi, tôi sẽ liều mạng với đám học sinh giỏi các cậu (tạm biệt)]

Tin nhắn trong nhóm ngay lập tức lên tới 99+, Tề Diệu Tưởng không thấy, cô đang cùng mẹ đi mua sắm. Mẹ đã mua cho cô một bộ ba món mới nhất của Apple gồm điện thoại, tai nghe và laptop, vì có giảm giá cho học sinh thi đại học nên cô cũng được ưu đãi rất nhiều.

Khi thanh toán, Tề Tư cố ý ra vẻ vô tình cho nhân viên bán hàng xem hình chụp điểm thi đại học của con gái, khi nghe những lời khen ngợi không ngớt của nhân viên, bà vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của mẹ, Tề Diệu Tưởng vừa xấu hổ vừa vui vẻ.

Buổi tối về nhà, cô xem ảnh chụp màn hình trong nhóm thì mới biết mọi người đã đăng ký vào trường đại học nào.

"Cố Dương, Đại học Thanh Hoa, Khoa Khoa học và Công nghệ Thông tin (tuyển thẳng)"

"Kỷ Sầm, Đại học Bắc Kinh, Khoa Luật Quốc tế (tuyển thẳng)"

"Bách Trạch Văn, Đại học Bắc Kinh, Khoa Khoa học Toán học"

"Tề Diệu Tưởng, Đại học Bắc Kinh, Khoa Báo chí và Truyền thông"

"Ngô Trừng, Đại học Phục Đán, Học viện Y Thượng Hải"

"Vương Thư Huỷ, Đại học Chiết Giang, Khoa Khoa học Máy tính"

"Đồng Bác, Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung, Khoa Khoa học và Kỹ thuật Cơ khí ( tuyển thẳng)"

"La Yên, Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Khoa Kinh tế và Quản trị Kinh doanh"

"Địch Gia Lương, Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh, Học viện Hàng không"

"Lư Văn Giai, Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, Khoa Quan hệ Quốc tế"

Bình Luận (0)
Comment