Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 105

Bảng danh dự chữ vàng nền đỏ, nhìn mà lóa cả mắt. Trông người nào người nấy đều có một tương lai xán lạn, điểm nào cũng tốt.

Nếu phải chọn một điều làm bọn họ thấy tiếc nuối thì có lẽ là có ba người không chọn đại học ở Bắc Kinh.

Lư Văn Giai nói họ sau này nhất định phải đến Bắc Kinh chơi.

Ba người đều đồng ý, chắc chắn phải vậy chứ.

Ngô Trừng nói sau này có thể đến Thượng Hải tìm cậu ấy chơi. Vương Thư Hủy thì bảo rằng hãy đi Hàng Châu. Còn Đồng Bác lại dặn cả nhóm đi Vũ Hán chơi với cậu ấy, cậu ấy sẽ mời mọi người ăn mì khô chính tông nhất.

Cả nhóm hẹn nhau xong lại bắt đầu vội vàng bàn bạc xem có cần tranh thủ nghỉ hè lần này đi du lịch cùng nhau không.

Lư Văn Giai bỗng đề nghị: [Cậu đưa cả bạn gái của cậu đi đi, càng đông càng vui @Ngô Ngạn Tổ (phiên bản đã tốt nghiệp)]

Lư Văn Giai nhắc tới bạn gái của Bách Trạch Văn nên Ngô Trừng mới nhớ ra: [Quên không hỏi, thằng chó chết kia bạn gái cậu thi vào đâu thế? Cũng ở Bắc Kinh à?]

Bách Trạch Văn: [Không, cô ấy đi đại học Chiết Giang, cùng trường với chị Vương đó.]

Vương Thư Hủy: [Thật hay giả đấy?]

Bách Trạch Văn: [Lừa cậu làm gì?]

Lư Văn Giai: [Thế chẳng phải các cậu sẽ yêu xa sao?]

Bách Trạch Văn: [Tụi tôi chia tay rồi.]

Trong nhóm ngạc nhiên cảm thán, Bách Trạch Văn lại rất bình tĩnh. Cậu ta và Lâm Diệc Lâm chia tay trong hòa bình, một chút mâu thuẫn cũng chẳng có. Sau khi biết được đối phương chọn trường nào thì nói trước tiếng chúc mừng rồi lại ăn ý mà nói chia tay.

Lư Văn Giai ghét bỏ: [Cậu tồi thật.]

Bách Trạch Văn: [? Chia tay là tồi á hả?]

La Yên trồi lên: [Nếu đã không định cùng người ta đi đến tận cùng thì lúc bắt đầu đừng có yêu đương, giờ chiếm được của hời rồi lại chia tay, không phải trai đểu thì là gì?]

Bách Trạch Văn: [? Tôi chiếm được của hời gì chứ?]

Bách Trạch Văn: [Tôi và Lâm Diệc Lâm ngay cả tay còn chưa nắm được mấy lần.]

Lư Văn Giai: [? Trong sáng thế ư?]

Bách Trạch Văn: [Không được à?]

Bách Trạch Văn: [Cậu tưởng ai cũng như Kỷ Sầm chắc?]

Kỷ Sầm: [?]

Kỷ Sầm: [Dở hơi hả? Kéo tôi vào làm gì?]

Lư Văn Giai: [Thế cũng xem là yêu nhau á? Tôi thấy cậu đang tìm bạn cùng tiến thì có, giờ thi lên đại học rồi thì đường ai nấy đi.]

Bách Trạch Văn không phủ nhận. Thực ra cậu ta cũng thấy vậy, Lâm Diệc Lâm đối với cậu ta thì càng giống một người bạn cùng học tập hơn là bạn gái. Một người bạn mà trong năm lớp 12 học hành khô khan, khi ở cạnh cậu ta thấy rất thoải mái, một người bạn đồng hành vừa xinh đẹp vừa thú vị.

Hai người chia tay cũng vô cùng cởi mở, chẳng ai rối rắm vì một đoạn tình cảm mà trong đó cả hai chẳng có mấy phần thật lòng.

Chia tay rồi thì vẫn là bạn bè. Càng đông càng vui nên Bách Trạch Văn đi hỏi Lâm Diệc Lâm xem cô ấy có muốn gia nhập nhóm du lịch tốt nghiệp của họ không.

Lâm Diệc Lâm cũng muốn đi du lịch tốt nghiệp với bạn của cô ấy nên đã khéo léo từ chối lời mời, sau đó hỏi lại.

"Câu lạc bộ năm nay định tổ chức tiệc tốt nghiệp, F4 các cậu có hứng tham gia không?"

"Nhân tiện cậu hỏi giúp mình xem Tề Diệu Tưởng có muốn làm MC thêm lần nữa không nhé."

...

Trong kì nghỉ hè, hội trường trường học không mở cửa. Sau khi câu lạc bộ mở họp thì quyết định sẽ tổ chức tiệc tốt nghiệp ở sân vận động.

Sân vận động của Nhất Trung đủ to, lại không có chỗ ngồi cố định, muốn tổ chức kiểu gì thì tổ chức, tổ chức cả cái lễ hội âm nhạc cũng được luôn.

Hôm ấy là một ngày hè nóng bức, nhiệt độ bên ngoài rất cao hơn nữa lại là sân khấu ngoài trời. Cả nhóm quần quật từ sáng sớm, lắp đặt sân khấu, bố trí loa đài, bận rộn đến tận tối muộn mới xong.

Vừa kịp bắt đầu tiệc tối.

Trừ học sinh tốt nghiệp mười hai ra thì có rất nhiều các em lớp mười và mười một cũng cố ý đến trường tham gia. Hôm nay Tề Tư cũng tới, tiện thể còn kéo cả Cố Minh Chu đến cùng.

Cố Minh Chu vốn nghĩ rằng tiệc tối tốt nghiệp là nơi để một đám nhóc chơi đùa, ông tới không thích hợp cho lắm, sẽ phá hỏng bầu không khí nên ban đầu còn không định tới. Sau đấy vẫn là Cố Dương mở lời, tối hôm ấy cậu ấy sẽ biểu diễn nên nếu ông có thời gian có thể tới xem.

Giọng mời của Cố Dương không tự nhiên cho lắm, Cố Minh Chu cũng sượng sùng mà đồng ý.

Thực ra hôm nay có rất nhiều phụ huynh cũng đến tham dự, phần lớn là người nhà của học sinh tốt nghiệp tới góp vui. Trên sân khấu, vài học sinh đang điều chỉnh loa đài lần cuối.

Lúc này trên sân vận động có rất nhiều người, hôm nay Nhất Trung mở cửa với bên ngoài nên thậm chí cả trẻ con ở gần trường cũng chạy tới hóng vui. Nếu không phải hôm nay bị học sinh chiếm chỗ tổ chức lễ tốt nghiệp thì có lẽ hiện giờ ở đây đang múa quảng trường rồi.

Tề Tư dẫn Cố Minh Chu xuyên qua đám đông, trước tiên định đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Tưởng Tưởng chào hỏi.

Tìm nửa vòng cũng không tìm thấy cô Bùi, nhưng lại thấy thầy Đổng đang nói chuyện với vài vị phụ huynh khác.

Thầy Đổng cũng nhìn thấy Tề Tư và Cố Minh Chu, thầy ấy lập tức vẫy tay chào: "Mẹ Tề Diệu Tưởng, ba Cố Dương, bên này."

"Thầy Đổng, chào thầy."

Khi tới gần mới phát hiện đang nói chuyện với thầy Đổng là vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn.

Cố Minh Chu nhướng mày, không ngờ hai vợ chồng công chức ngày thường bận như con quay lúc này lại có thời gian tới tham gia lễ tốt nghiệp.

Kỷ Lễ Ngôn cũng nhướng mày, ánh mắt nhìn đảo qua Cố Minh Chu và Tề Tư.

Người lớn hai bên đánh giá lẫn nhau. Tề Tư biết đây là ba mẹ của Kỷ Sầm, nhưng dù sao bà cũng không thân quen vợ chồng họ, chẳng thể nói câu "Xin chào thông gia tương lai" được nên chỉ đành mượn chức vụ để chào hỏi: "Cục trưởng Kỷ, kiểm sát trưởng Hạ, xin chào."

"Xin chào, thông..." Còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Viên nhéo cho một phát. Kỷ Lễ Ngôn sửa lời: "Mẹ Diệu Tưởng, dạo gần đây cô và chú em Cố rất tốt ha?"

Cha mẹ hai bên chào hỏi lịch sự đôi câu, thầy Đổng đứng bên cạnh nhịn cười.

Một lát sau cô Bùi cũng qua đây, vừa thấy gia đình hai bên đều có mặt thì đôi mắt cô ấy sáng lên: "Ôi chao, thông gia hai bên cuối cùng cũng gặp mặt nhau rồi."

Tề Tư: "..."

Vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn: "..."

...

Sáu giờ ba mươi, bầu trời cũng đã tối sầm, công tác chuẩn bị cuối cùng cũng kết thúc. Học sinh phụ trách ánh sáng khởi động ánh đèn sân khấu, trong chốc lát xua tan đi sắc trời tối tăm, nửa sân vận động đều được chiếu sáng.

Tiệc tốt nghiệp bắt đầu, hai MC một nam một nữ bước lên sân khấu.

Hôm nay Tề Diệu Tưởng lên sân khấu với tư cách là MC, cô không mặc long trọng như hôm tổ chức tiệc năm mới mà chọn một chiếc váy màu xanh nhạt dài tới đầu gối, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng trong veo. Khi cô bước lên sân khấu, các bạn cùng khối quen biết cô đều bắt đầu gào lên.

"Xinh quá!!!"

"Nữ thần Tề!"

"Tưởng Tưởng xinh quá!!!"

"Da trắng như sữa Tề Diệu Tưởng! Tuyệt sắc nhân gian Tề Diệu Tưởng!"

Nhóm Lư Văn Giai đứng ở hàng đầu tiên, cổ vũ MC vô cùng nhiệt tình mặc dù buổi lễ còn chưa bắt đầu.

Trong tiếng reo hò còn xen lẫn tiếng hét tên Kỷ Sầm, dù gì thì chuyện hai người hẹn hò cả trường đã biết từ lâu, bây giờ tốt nghiệp rồi thì lại càng chẳng cần giấu diếm gì nữa.

"Kỷ Sầm mau qua đây ngắm bạn gái của cậu đi!"

"Nam thanh nữ tú!"

"37CP đỉnh nhất!"

Một vài phụ huynh đứng sau nghe thấy mấy câu cổ vũ đó đều không nhịn được cười.

Hạ Viên bất đắc dĩ nói: "Con trai anh giỏi thật đấy, theo đuổi con gái người ta mà cả trường đều biết luôn."

Kỷ Lễ Ngôn cũng chả biết làm sao: "Con trai em xưa giờ có bao giờ khiêm tốn đâu."

Nói đến đây, hai vợ chồng lại nghiêng đầu nhìn xem phản ứng của mẹ Tề Diệu Tưởng, ai ngờ người ta hoàn toàn chẳng để ý mà đang chăm chú chụp ảnh cho con gái.

Nhìn Tưởng Tưởng đứng trên sân khấu ngẩng cao đầu, giọng nói rõ ràng trong trẻo, Tề Tư làm mẹ mà tự hào. Bà chỉ ước gì lúc này có thể nói với tất cả mọi người rằng cô gái xinh đẹp như tinh linh bé nhỏ kia là con gái của bà, chui ra từ bụng bà đấy.

Bài hát mở màn đầu tiên kết thúc, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Thứ tự các tiết mục tối nay là do Lâm Diệc Lâm sắp xếp, cô ấy hiểu rõ mọi người mong chờ điều gì nhất nên đã xếp nó xuống cuối cùng làm tiết mục kết màn.

Hơn một tiếng sau, không khí tại hiện trường vô cùng hứng khởi. Tề Diệu Tưởng mỉm cười hỏi một câu dựa theo kịch bản: "Mọi người còn nhớ tiệc Tết Tây năm ngoái F4 Nhất Trung debut không nhỉ?"

"Cuối cùng cũng đợi được rồi!!! Đại F4 của trường Nhất Trung chúng ta!"

"Phải nhớ chứ!!!"

Đọc lời dẫn xong, Tề Diệu Tưởng nói mời F4 lên sân khấu.

Hôm nay có khá nhiều các em lớp mười tới xem, tiệc năm mới năm ngoái bọn chúng chưa vào trường nên chưa từng xem F4 biểu diễn trực tiếp, thế nhưng trước đó cũng đã xem trên mạng rồi.

F4 năm ngoái nhờ biểu diễn ca khúc Hiệp Sĩ Heo mà bắt đầu thành danh, fancam trên mạng được hơn một triệu like đi kèm chủ đề "Thủ khoa Đồng Châu hát Hiệp Sĩ Heo cho bạn nghe, hãy thưởng thức nhé". Năm nay đám nhóc thi đỗ vào Nhất Trung, cuối cùng cũng có cơ hội nghe trực tiếp.

Bốn chàng trai của F4 bước lên sân khấu, ai nấy đều cao hơn một mét tám lại còn đẹp trai. Nói là ban nhạc chứ thực ra nhìn còn giống nhóm idol nam ai cũng có thể đảm nhận vị trí visual hơn. Nhất là tay chơi guitar Kỷ Sầm, người quét sạch danh hiệu Thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh năm nay.

Lúc này Thủ khoa thật sự sẽ hát cho tôi nghe đó.

Suy cho cùng thì đây cũng là buổi tiệc tốt nghiệp, F4 đều cảm thấy nên hát bài nào nghiêm túc một chút. Sau khi thảo luận với Lâm Diệc Lâm, bốn chàng trai quyết định chọn liên khúc thanh xuân.

Khi các học sinh dưới sân khấu còn đang đoán xem lần này Bách Trạch Văn sẽ lãng phí cổ họng của mình hát bài hát tấu hề gì thì Kỷ Sầm cúi đầu bắt đầu đàn. Tiếng đàn guitar êm dịu vang lên, Bách Trạch Văn bắt đầu cất tiếng hát, thế mà lại là một bài hát đứng đắn.

Hát về thanh xuân.

"Thời gian vì sao lại nghiêng, nghiêng về phía mùa xuân non trẻ."

"Mình cũng từng nghe nói, cũng từng đi qua. Lưu lại điều gì, sẽ không tiếc nuối điều gì."

"Để chúng ta bay đi đi. Đừng sợ hãi, tuổi xuân là nhà của chúng ta."

"Để chúng ta đuổi theo đi. Đừng dừng lại, vẽ ra một bức tranh."

"Đóa hoa dũng cảm, không có nếu như, điều quan trọng là bạn đã từng nở rộ."

"Tuổi trẻ là khi chúng ta làm những điều đáng yêu nhất."

Chỉ có tiếng guitar kết hợp với giọng hát của chàng trai, sự kết hợp nhẹ nhàng êm dịu họa lên một bức tranh thanh xuân yên lặng. Tề Diệu Tưởng không ngờ Bách Trạch Văn hát một bài nghiêm túc lại đẹp trai như vậy.

Mở màn kết thúc, bài hát thứ hai bắt đầu. Ngô Trừng ngầu lòi đập dùi trống trong tay, tiết tấu trống nhanh chóng vào bài.

Vừa nghe nhạc dạo là mọi người đã biết đây là bài gì.

Bài hát kinh điển của tuổi thanh xuân, không những học sinh từng nghe mà phụ huynh và giáo viên dưới sân khấu càng quen thuộc hơn.

"Câu chuyện về cánh hoa vàng nhỏ bé năm ấy, từ chớm nở đến khi bay theo cơn gió. Chiếc xích đu thời niên thiếu ấy, vẫn lay động đến hiện tại."

Bách Trạch Văn tháo micro, hướng về phía khán giả.

Học sinh dưới sân khấu lập tức ăn ý hát tiếp: "Re So So Si Do Si La So La Si Si Si Si La Si La So."

Tiếng hát mạnh mẽ vang dội như đang hô khẩu hiệu.

Phải nói rằng giọng ca chính Bách Trạch Văn thực sự rất biết chọn bài hát. Ban đầu chọn một bài không phổ biến lắm, ít người biết hát nên vừa hay để mọi người yên tĩnh nghe cậu ta hát. Hiện giờ vào đến cao trào thì lại chọn một bài kinh điển để mọi người cùng hát.

"Ngày hôm ấy trốn học vì cậu, ngày ấy hoa rơi ngập trời. Trong căn phòng học ấy, mình chẳng thể nào thấy được. Ngày mưa đã qua ấy, mình thật muốn tắm mưa một lần nữa."

Hát đến đoạn cao trào, tất cả lại cùng nhau hợp ca.

Bách Trạch Văn hát: "Ngày hôm ấy trời nổi gió, mình đã thử nắm lấy bàn tay cậu."

Các học sinh dưới sân khấu hát: "Nhưng mưa lại cứ càng rơi càng to, mình chẳng thể nhìn rõ cậu."

Bách Trạch Văn: "Còn bao lâu nữa, mình mới có thể đứng bên cạnh cậu đây."

Khán giả: "Đợi đến khi bầu trời trong xanh, có lẽ chúng ta sẽ thoải mái hơn đôi chút."

Khi hát đến đoạn kinh điển "Rất lâu, rất lâu về trước có một người yêu cậu thật lâu. Nhưng cơn gió cố tình lớn dần, kéo người đó cách cậu càng lúc càng xa", rõ ràng giai điệu nhẹ nhàng linh động như vậy nhưng dưới sân khấu lại có người yên lặng lau nước mắt.

Có lẽ trong lòng họ đều yêu một người đã lâu. Nhưng khi tốt nghiệp cấp ba, ước mơ, tình bạn, mối tình đầu hạ màn, họ sắp phải nói tạm biệt với người ấy.

Trong đêm hè oi bức, bài hát Ngày Nắng trẻ trung mà buồn bã. Học sinh hợp xướng, phụ huynh ai biết hát cũng lẩm nhẩm hát theo. Tuy rằng ở đây không có Châu Kiệt Luân nhưng những người trưởng thành cùng bài hát của anh ấy thì lại nhiều vô cùng.

Ca khúc thứ ba bắt đầu, lần này lại quay về với tuổi thanh xuân vui tươi rực rỡ.

Bách Trạch Văn hát một bài rất phù hợp với ban nhạc.

"Mùa hè năm ngoái, chúng ta cùng nhau đếm vỏ sò và những con sóng bên bờ biển, ta cầu mong ngày này năm sau vẫn có thể giữ lấy nụ cười vô ưu vô lo."

"Cậu là mùa hạ, mùa có gió biển thổi qua bầu trời trong xanh, để mình quên đi nước mắt mặn thế nào. Ngày cậu xuất hiện chính là ngày nắng."

"Tặng cậu trái tim mình để làm kỉ niệm. Giấc mơ của mình có sự chúc phúc của cậu thì mới đủ trọn vẹn. Sóng to gió lớn mình cũng sẽ dũng cảm tiến tới, tình yêu của chúng ta được khắc lên sổ lưu niệm thanh xuân."

Ba bài hát, liên khúc thanh xuân kết màn kết thúc. Ban nhạc F4 biểu diễn xong, bốn chàng trai đặt micro và nhạc cụ trong tay xuống.

Không khí đang nóng lên tới đỉnh điểm, không biết là ai hét câu encore (một bài nữa), sau đấy mọi người bắt đầu gào theo.

"Encore!! Encore!! Encore!!"

"Đàn anh ơi hát thêm một bài đi aaaaa!"

Bách Trạch Văn chỉ cổ họng mình: "Đàn anh không hát được nữa rồi."

"Hát được!!"

Bách Trạch Văn cong môi, bỗng nói: "Thế đổi người khác hát encore cho mọi người thì sao nhỉ?"

Sau đó cậu ta đưa micro đưa cho cậu bạn chơi đàn guitar bên cạnh.

Kỷ Sầm mỉm cười rồi nhanh chóng nhận lấy micro.

Đây là màn encore đã được sắp xếp từ trước đó. Dưới sân khấu im lặng vài giây rồi tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Kỷ Sầm sắp hát cho họ nghe nè!

Chàng trai này cực kỳ ưu tú. Từ lớp mười cho tới lớp mười hai, cậu luôn sáng chói suốt ba năm học, chiếm trọn ánh mắt của học sinh toàn trường Nhất Trung.

Được làm bạn với chàng trai như vậy suốt ba năm thực sự là một chuyện đáng để nhắc tới khi nhớ lại thanh xuân tươi đẹp. Nhiều năm về sau, mọi người đều đã bước chân vào xã hội, khi được ai đó hỏi rằng có ai chiếu rọi cả thanh xuân của bạn không, có lẽ rất nhiều người đều sẽ nói ra tên của Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm nhận lấy vị trí hát chính của Bách Trạch Văn, đứng ở vị trí trung tâm sân khấu.

Nhìn ánh mắt mong đợi của khán giả bên dưới, giọng nói ấm áp của cậu vang lên.

"Những bài hát vừa rồi đều là hát cho mọi người nghe, bài hát encore sau cùng này mình muốn ích kỉ một chút, chỉ hát cho một người nghe thôi có được không?"

Nói tới đây, Kỷ Sầm nhìn sang một bên cánh gà sân khấu, vừa hay đó là vị trí đứng của hai MC.

MC nam nhạy bén đứng sang một góc, Tề Diệu Tưởng liền trở thành tiêu điểm toàn trường.

Không cần nói cũng biết Kỷ Sầm muốn dành tặng bài hát này cho ai.

Tức khắc, khán giả dưới đài la hét chói tai. Tất cả giáo viên, nhất là cô Bùi và thầy Đổng đều nhìn nhau cười bất lực. Thầy cô buồn cười thở dài, thầm nghĩ còn thế nào được đây, tốt nghiệp rồi, không quản được nữa, kệ bọn chúng đi.

Hai vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn hỏi nhau bằng ánh mắt: con trai của anh/ em hôm nay có phải hơi khoa trương quá mức rồi không.

Tề Tư cũng ngạc nhiên vì hành động của Kỷ Sầm, bà chọc chọc cánh tay Cố Minh Chu đang ngồi bên cạnh, lẩm bẩm: "Em bị ảo giác à? Sao em cứ có cảm giác như Kỷ Sầm đang cầu hôn Tưởng Tưởng vậy?"

Cố Minh Chu nhướng mày từ chối bình luận.

Dù tiếng la hét rất lớn nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ mà ăn miếng cơm chó này.

Kỷ Sầm gật đầu với ba người khác, tỏ vẻ có thể bắt đầu được rồi.

Cùng với tiếng đàn guitar vang lên, Kỷ Sầm lại gần micro. Giọng của cậu không giống với giọng hát trầm thấp của Bách Trạch Văn mà mát lạnh chậm rãi. Trong tình huống như vậy, ngay cả tên bài hát cũng là một miếng cơm chó thật to.

"Đã từng, từng thích một người đến như vậy, ngốc nghếch đến mức chẳng còn thuốc chữa."

"Rõ ràng chúng ta chỉ cách nhau mười mấy centimet, tại sao lại phải chạy hết thanh xuân?"

"Chạy qua hành lang tràn ngập tiếng cười, chạy qua con đường đầy ánh đèn chờ đợi em."

"Chạy qua cánh cửa xe ấy, nơi chàng trai đó gào thét chờ đợi."

...

"Biển người phiêu bạt, tên của em chạy cùng anh, mơ cùng anh."

"Nếu nước biển ngược dòng, nếu em còn đứng ở nơi cuối con đường, lại tỏ tình thêm một lần nữa thì có sao đâu."

Tiếng đàn guitar bắt đầu nhanh hơn, lời bài hát cũng trở nên trẻ trung ngây ngô. Kỷ Sầm đánh đàn guitar, đôi mắt mỉm cười, nhịp điệu cơ thể bắt đầu hòa làm một với tiết tấu bài hát.

"Anh, chẳng còn lựa chọn nào khác. Chạy về phía em, vượt qua cả dải ngân hà."

"Đốt cháy bản thân đổi lấy một trời pháo hoa."

"Nếu như bỏ lỡ em mười ngàn lần, lại theo đuổi em đến lần thứ mười ngàn lẻ một lần thì có sao đâu nào."

Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở phòng y tế, sự xuất hiện của cậu kéo mình ra khỏi mơ màng vô định, mình nguyện dùng trái tim chân thành nhất, nghiêm túc nhất của tuổi thiếu niên báo đáp cậu.

Chỉ cần cậu đứng nơi cuối con đường, dù có tỏ tình thêm một lần thì có sao đâu, dù có là lần thứ mười ngàn lẻ một lần thì cũng chẳng sao cả.

Mình không ngần ngại để nói với cả thế giới rằng, mình thích cậu.

Mình thật sự, thích cậu rất nhiều rất nhiều.

Tề Diệu Tưởng yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe, trái tim đập như sấm nổ.

Ý nghĩa của câu hát này, có lẽ chỉ có hai người họ mới hiểu rõ nó.

Kỷ Sầm nghiêng đầu mỉm cười với Tề Diệu Tưởng đang đứng ở một bên sân khấu. Cậu không nói gì nhưng đôi mắt màu nâu nhạt sạch sẽ ấm áp ấy như đang hỏi cô.

Đây là lần mình tỏ tình thứ mười ngàn lẻ một rồi, cậu nghe thấy nó chưa?

Bài hát kết thúc, Tề Diệu Tưởng kìm nén nước mắt, cô chạy lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người rồi ôm chặt lấy cậu, nói cho cậu biết rằng cô đã nghe thấy rồi.

Miếng cơm chó này, mọi người ăn mà nghiện luôn.

Bao gồm cả cha mẹ học sinh và các thầy cô.

Bất lực thở dài rồi lại bật cười, tình cảm tuổi mười tám chân thành nhất, một tuổi mười tám mà bất cứ ai cũng từng trải qua, họ không có lý nào mà không cảm động.

Màn encore kết thúc, trước khi kết thúc tiệc tốt nghiệp, thầy Đổng đại diện cho giáo viên trong trường lên sân khấu phát biểu.

Người thầy giáo trung niên ngày thường thích dài dòng lải nhải nhất thì hôm nay lại ngắn gọn súc tích ngoài ý muốn, vừa nói được vài câu giọng nói đã hơi nghẹn ngào.

Con người dường như không thể đồng thời sở hữu tuổi thành xuân và cảm nhận về tuổi thanh xuân. Khi còn trẻ, bạn khó có thể nhận ra giá trị của tuổi thanh xuân; nhưng khi đã có những trải nghiệm và hiểu sâu sắc về tuổi thanh xuân rồi thì bạn lại không còn trẻ nữa.

Lớp mười hai vừa hay lại thuộc về những năm tháng như vậy. Học trò của ông ấy vừa hay đang ở khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người.

"Sau khi rời khỏi mái trường này, các em sẽ gặp gỡ nhiều người hơn, nhìn thấy nhiều phong cảnh đẹp đẽ hơn, tầm nhìn sẽ càng ngày càng rộng lớn hơn, trải nghiệm cũng theo đó mà trở nên phong phú. Thế nhưng thầy hi vọng rằng, dù tương lai ra sao, tiền đồ rộng mở cũng tốt, tương lai gập ghềnh cũng được, đừng quên ba năm này nhé. Dù khoảng thời ấy với các em là sự khô khan hay đau khổ thì nhiều năm về sau, khi các em nhớ lại nó thì hãy tin thầy, nó nhất định sẽ trở thành một vò rượu thơm ngọt."

"Các em tốt nghiệp rồi, cuộc sống cấp ba kết thúc hoàn toàn. Thế nhưng cuộc đời các em mới chỉ bắt đầu mà thôi, thầy chúc các em tiền đồ như gấm, chúc các em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình."

Ly biệt là một bài học cuộc sống mà ai cũng sẽ phải trải qua. Ba năm học cùng nhau, hôm nay cuối cùng cũng sẽ phải nói hai chữ tạm biệt.

Nói tạm biệt với thầy cô và bạn bè, với mái trường, với bàn ghế, với đường chạy đã chạy vô số lần trên sân thể dục, với giờ thể dục giữa giờ đáng ghét nhất, với đồng phục quê mùa đông lạnh hè nóng, với bà chủ quầy tạp hóa, với các chú dì ở căn tin. Tạm biệt mỗi một người và mỗi vật mình đã gặp trong ba năm này.

Tiếng vỗ tay kéo dài hồi lâu, sau đấy không biết là ai của lớp A28 bỗng khóc gào lên "Đổng Vĩnh Hoa em yêu thầy", kế đó các bạn khác cũng bắt đầu gào theo.

Buổi tiệc tốt nghiệp kết thúc trong tiếng khóc cười hò hét. Nếu bạn đọc được dòng này và muốn đọc ngoại truyện thì hãy chụp ảnh màn hình rồi gửi về fanpage của Cỏ nhé.

Sau khi kết thúc, sân vận động cũng chẳng vắng đi bao nhiêu. Rất nhiều bạn còn đang vừa khóc vừa tìm bạn bè thầy cô chụp ảnh chung, ước gì có thể lưu giữ lại hồi ức suốt ba năm học.

Hôm nay Tề Tư cố ý mang máy ảnh SLR của mình đến, bà định dùng nó để giúp Tưởng Tưởng lưu lại những kỉ niệm đẹp nhất của thời cấp ba.

Ba năm nay, hai lớp A28 và A29, cô Bùi và thầy Đổng – hai giáo viên đều rất quan trọng với Tưởng Tưởng. Hai lớp ở cách vách rất thân thiết với nhau, thầy cô dạy các môn cũng giống nhau, nói là lớp anh chị em cũng chẳng quá. Hai bên quen thuộc lẫn nhau, mọi người đều tụm lại một chỗ nói rằng sau này nhất định phải tổ chức họp lớp, đến trường của ai chơi, ai sẽ khao ăn uống.

Vương Thư Hủy không nỡ rời xa ba cô bạn của mình, cô gái luôn dịu dàng điềm tĩnh hôm nay lại khóc đến nổi kính cũng không đeo được hẳn hoi. Cô ấy vừa khóc vừa nói rằng nhất định sẽ đi Bắc Kinh chơi với các bạn.

Lư Văn Giai cũng khóc òa lên, bảo rằng sau này ba người họ cũng sẽ đến đại học Chiết Giang chơi với cô ấy, cô ấy phải mời họ ăn món ngon nhất trong căn tin đại học Chiết Giang.

Vương Thư Hủy gật đầu như giã tỏi.

Mà Đồng Bác và Ngô Trừng, một người học ở Vũ Hán, người còn lại học ở Thượng Hải. Lúc này mấy chàng trai cũng tụm lại một chỗ, vành mắt Bách Trạch Văn cũng hơi phiếm hồng. Cậu ta nói rằng hai tên kia đi nơi đó học đại học phải thường xuyên nhớ người làm cha là cậu ta đây, nếu không phải cậu ta dọn bô phân lau nước tiểu thì còn lâu mới thi đỗ đại học được.

Đồng Bác và Ngô Trừng đồng thanh "Biến mẹ đi."

Kỷ Sầm nhẹ giọng: "Đợi nghỉ đông nghỉ hè về Đồng Châu chúng ta lại hẹn nhau."

"Phải vậy nhé, không hẹn là chó!"

"Không hẹn thì là Bách Trạch Văn."

Bách Trạch Văn nghe thế trợn mắt lườm, hai chàng trai bật cười chạy lại cho cậu ta một cái ôm.

Sau cùng mấy chàng trai ôm nhau, ngay cả ngày thường người ghét đụng chạm chân tay nhất như Cố Dương lúc này cũng ôm tất cả mọi người.

Lư Văn Giai đứng bên cạnh thấy thế cũng đi tới góp vui: "Nào nào nào, ai bảo bạn bè khác giới thì không có tình bạn đơn thuần, tụi mình cũng ôm một cái đi."

Không có sự khác biệt nam nữ, cả nhóm họ đều là bạn thân, ai cũng cùng nhau ôm một cái.

Lúc Lư Văn Giai và Kỷ Sầm ôm nhau, cô ấy không dám dùng sức, mà cậu thì cũng chỉ khẽ chạm vào lưng cô ấy.

"Kỷ Sầm, cảm ơn cậu đã làm bạn với mình." Ôm xong, Lư Văn Giai chân thành nói với cậu: "Cảm ơn cậu đã giúp mình có ba năm cấp ba hoàn hảo như trong tiểu thuyết."

Kỷ Sầm không hiểu lời cô ấy nói cho lắm, cậu chớp mắt nhưng vẫn cười nói "Đừng khách sáo".

Lư Văn Giai lại nhìn Tề Diệu Tưởng bên cạnh, vừa hay Tưởng Tưởng đang bị Bách Trạch Văn ôm lấy. Cậu ta dùng sức xoa đầu cô thật mạnh, nói với cô rằng ba người chúng ta học cùng trường đó, sau này nếu Kỷ Sầm làm cô tức giận thì cô cứ tới tìm cậu ta, hai người chúng ta cô lập Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng ừ một cái thật to, Kỷ Sầm đứng bên cạnh nghe thế vội bước tới kéo cô, tách hai người họ ra.

Bách Trạch Văn cố ý hỏi: "Làm gì đấy, lại ghen à?"

Kỷ Sầm: "Không được sao?"

Những cái ôm bạn bè thoải mái với nhau, chỉ khi Bách Trạch Văn ôm lấy Vương Thư Hủy thì thái độ cậu ta có hơi do dự. Vương Thư Hủy chả để ý cậu ta, cô ấy rất thoải mái ôm một cái rồi vỗ cánh tay cậu ta nói: "Tôi với Lâm Diệc Lâm học chung trường, nếu cậu muốn quay lại với cô ấy thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu."

Bách Trạch Văn cau mày, cậu ta bĩu môi: "Không cần, tôi cũng đâu có ý định quay lại đâu."

"Ờ, vậy thì thôi."

Vương Thư Hủy lại đi ôm những bạn khác. Chỉ có Bách Trạch Văn vẫn đứng ở đó ảo não, người ta thoải mái như vậy mà ban nãy cậu ta ngượng ngùng cái khỉ gì không biết!

Cả đám cứ khóc mãi, ôm xong lại ôm tiếp, cuối cùng còn chạy ra ôm giáo viên khóc.

Không biết đã tiễn bao nhiêu khóa học sinh nhưng các thầy cô vẫn chưa học được cách bình tĩnh khi tạm biệt học trò của mình. Ba năm bên nhau, với họ mà nói, đám nhóc này không những là học trò mà còn là con cái của mình.

Cô Bùi khóc nấc lên, thầy Đổng cũng đỏ hoe đôi mắt. Thầy nói hay là tất cả cùng chụp ảnh đi, sau này rửa ra mỗi người một tấm.

Tề Tư cầm máy ảnh SLR lập tức giơ tay: "Nào! Dì chụp cho mấy đứa nhé!"

Nhiều người như vậy chụp chung không phải là một chuyện dễ dàng. Chỉ riêng việc sắp xếp vị trí đứng thôi đã mất một lúc lâu rồi, Tề Tư vẫn đang rối rắm ai đứng ở đâu thì mấy tên đã đứng vào chỗ của mình thấy mãi vẫn chưa bắt đầu chụp ảnh, dứt khoát nói chuyện phiếm.

Địch Gia Lương đề xuất: "Hay là lát nữa đi quán net thâu đêm đi?"

Ngô Trừng từ chối: "Không đi đâu, mẹ tôi không cho tôi qua đêm bên ngoài."

Đồng Bác tặc lưỡi: "Thi xong rồi còn không cho cậu qua đêm ở ngoài. Lão Ngô này, cậu đúng là mama boy, thảo nào mẹ cậu bảo cậu học y thì cậu cũng học y."

Bách Trạch Văn hắng giọng: "Anh Thang này, cậu nghe thử xem có phải giọng tôi khàn rồi không."

Cố Dương: "Hát liên tục như thế không khàn mới là lạ."

Lâm Diệc Lâm từng là một thành viên của A29 nên cũng tham gia chụp ảnh chung, cô ấy đến bên cạnh Vương Thư Hủy hỏi: "Mình thấy cậu cũng đỗ đại học Chiết Giang, tới lúc đó tụi mình cùng đi nhập học nhé, cậu thấy sao?"

Vương Thư Hủy mỉm cười gật đầu: "Được nha, cậu định đi máy bay hay đi tàu cao tốc?"

Lâm Diệc Lâm: "Mình sao cũng được, xem cậu thế nào."

Lư Văn Giai luống cuống: "Hôm nay mình cố ý trang điểm đấy, ban nãy khóc trôi hết rồi còn đâu. La La ơi cậu mau nhìn giúp mình xem eyeliner của mình còn không?"

La Yên: "Chúc mừng cậu nhé, mắt gấu trúc rồi kìa."

Lư Văn Giai: "A!"

Thầy Đổng hỏi: "Cô Bùi, phòng Giáo vụ đã gửi thông báo cho cô chưa? Học kì sau cô sẽ chủ nhiệm lớp mười hay tiếp tục dẫn dắt lớp mười hai thi tốt nghiệp?"

Vẻ mặt cô Bùi buồn bã: "Không biết nữa ạ. Em không muốn dạy lớp mười đâu, quá mệt mỏi."

Nhờ sự giúp đỡ của Cố Minh Chu, các thông số của máy ảnh SLR trong tay Tề Tư được điều chỉnh hoàn hảo. Bà nhìn mọi người trong máy ảnh: "Cô Bùi đừng khóc nữa, cười lên nào. Bách Trạch Văn mấy đứa đừng nói chuyện, đứng hẳn hoi nhé."

Vài chàng trai vẫn đang nói chuyện riêng nên căn bản chẳng nghe rõ. Cô Bùi và thầy Đổng liếc mắt nhìn qua, quả nhiên vẫn là ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm có hiệu quả, đám nhóc đó lập tức yên lặng như gà.

Nhưng Tề Tư vẫn không hài lòng, bà lại nói: "Tưởng Tưởng, con với Kỷ Sầm cách xa nhau như thế làm gì, hai đứa đứng gần vào một chút đi."

Kỷ Lễ Ngôn nghiêng người qua nhìn thử, ông cũng nói: "Cũng đâu phải chúng ta không cho phép hai đứa yêu nhau, đứng gần vào chút."

Hạ Viên nói: "Đúng vậy, hai đứa đã tốt nghiệp rồi còn sợ gì nữa?"

Tuy người lớn nói thế nhưng cả hai vẫn khá dè dặt, ngại không dám đứng quá gần. Sau cùng vẫn là Cố Minh Chu chậm rãi nói một câu: "Khách sáo thế làm gì, sau này hai đứa chụp ảnh cưới cũng định đứng cách xa như thế hả?"

Mọi người đều sửng sốt rồi sau đó cùng bật cười.

Ba Cố Dương không hổ danh là ông chủ, một phát nói trúng tim đen luôn.

Bách Trạch Văn đứng bên cạnh Kỷ Sầm hét liên mồm: "Nhanh nhanh nhanh, hai cậu đứng gần vào mau lên. Luyện tập trước xem sau này chụp ảnh cưới thế nào."

Đợi mọi người đều đứng ngay ngắn, Tề Tư bày ra dáng vẻ như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bà nói to: "Bắt đầu chụp nhé, tôi đếm ngược ba hai một rồi mọi người cùng hô to Tốt nghiệp vui vẻ, vui đến mức cười hở răng ra nhé. Ba, hai, một..."

Khoảnh khắc Tề Tư bấm nút trên chiếc máy ảnh SLR, những rải ruy băng đầy màu sắc trên sân vận động tung bay. Học sinh cả hai lớp A28 A29, giáo viên chủ nhiệm là thầy Đổng và cô Bùi, còn có một nhóm bạn thân nhất, cặp đôi trẻ đứng ở giữa. Kỷ Sầm lặng lẽ giơ tay ở sau đầu Tề Diệu Tưởng tạo hình như tai thỏ.

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ nói với ống kính một câu.

"Tốt nghiệp vui vẻ!"

Mùa hè chậm rãi, chia ly sắp đến. Trong những dải lụa rực rỡ bay rợp trời và kim tuyến lấp lánh, thanh xuân của chúng ta đã tốt nghiệp rồi.

– Xong phần truyện chính –

Lời tác giả: Chính vì bài hát "Tỏ tình lần thứ mười ngàn lẻ một" mà tôi đã hình thành nên nhân vật Tam Cân và Tưởng Tưởng, rồi từ đó xây dựng nên những người bạn, gia đình của họ, cuối cùng là một câu chuyện dài về tập thể nhân vật này.

Các bài hát khác xuất hiện trong chương này là "Về tuổi trẻ", "Ngày nắng", "Sổ lưu niệm thanh xuân", đều là những bài hát tôi rất thích hồi còn đi học. Sau ba tháng liên tục ra chương, viết truyện vừa đau khổ vừa hạnh phúc, nhưng tôi rất tận hưởng quá trình này, và sẽ còn viết thêm nữa trong tương lai! Trong ba tháng, tôi đã viết về họ từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, các bạn ấy đã lớn lên, còn tôi thì hoàn thành mục tiêu của mình. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và đồng hành cùng tôi.

Bình Luận (0)
Comment