Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 21

Sao cô lại có cảm giác như đang lén yêu đương với bạn nam sau lưng mẹ vậy nhỉ?

Tề Diệu Tưởng nói có lệ: "Không nói chuyện với cậu nữa, mình đi ăn cơm." Tề Diệu Tưởng cất điện thoại, không dám trả lời cậu.

Nếu mẹ tò mò xem cô đang trò chuyện với ai, nhìn vào lịch sử cuộc trò chuyện này thì cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được.

Ăn tối xong, Tề Diệu Tưởng muốn về phòng nhưng bị mẹ ngăn lại.

"Con còn chơi điện thoại à? Lượng thời gian con chơi điện thoại hôm nay đã vượt quá mức giới hạn rồi đó."

Tề Diệu Tưởng chột dạ nói: "Không chơi ạ, con về phòng làm bài tập."

"Buổi tối làm bài tập không tốt cho mắt, học sinh trường con có nhiều người bị cận là do tiết tự học buổi tối đấy." – Tề Tư vỗ lên ghế sô pha: "Lại đây, xem phim cùng mẹ nào."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Xem tivi chẳng lẽ tốt cho mắt sao?

Nhưng cô không dám phản kháng, chỉ có thể vâng lệnh ngồi xuống.

Bộ phim mà mẹ cô đang xem là phim thần tượng tình cảm văn phòng được thảo luận sôi nổi trên mạng gần đây.

Nếu nói là mẹ thích xem, thì sao mẹ suốt ngày chê bai cốt truyện hơn là thảo luận về nội dung. Bầu không khí ám muội giữa nam nữ chính trong phim rất lãng mạn, còn mẹ cô lại cười ngặt nghẽo, bảo biên kịch phim này chắc chắn chưa từng học hành tử tế gì, đời thực làm sao xảy ra chuyện như vậy.

Còn nếu nói mẹ không thích xem, thì sao ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào lịch chiếu phim, tập nào cũng xem, không xem một ngày thì cả người cảm thấy khó chịu.

Tề Diệu Tưởng không thể hiểu được mẹ cô đang nghĩ gì.

Lúc này, trong phim đã chiếu đến cảnh nam nữ chính vì đủ loại hiểu lầm mà cãi nhau đòi chia tay. Hai người đứng cãi vã dưới cơn mưa tầm tã, sau đó nữ chính định bỏ đi, nam chính liền kéo cô ấy lại, bá đạo hôn cô ấy.

Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm, lúc này mình có nên kiếm cớ đi uống nước không?

Nhưng Tề Tư chẳng thấy có gì cả, thậm chí bà vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim vừa mở lớp dạy con gái: "Mẹ nói với con nhé, sau này khi con đi làm rồi có bạn trai, nếu gặp phải loại đàn ông không biết nói năng lại còn thiếu trách nhiệm như thế này thì phải chia tay ngay lập tức, đừng có dẫn về ra mắt mẹ để mẹ khỏi lên cơn tức."

Tề Diệu Tưởng thở dài.

Bây giờ cô mới học lớp 10, còn 800 năm nữa mới đưa bạn trai về nhà cho mẹ xem, nói chuyện này với cô làm gì?

Cô cũng cắn một miếng đồ ăn vặt rồi nói: "Mẹ, sau này nếu mẹ có bạn trai như vậy thì mẹ cũng đừng mang chú ấy về cho con xem, để con khỏi tức giận."

Tề Tư liếc nhìn con gái mình.

Hai mẹ con trông khá giống nhau. Cả hai đều có đôi mắt hạnh tròn sáng và khuôn mặt trái xoan thanh tú. Vì còn nhỏ nên khuôn mặt của Tề Diệu Tưởng trẻ con và dễ thương hơn. Trong khi ngũ quan của Tề Tư lại nữ tính, hiện đại, trưởng thành và quyến rũ.

"Con cứ yên tâm đi." Tề Tư nói: "Mẹ sẽ không tìm ba dượng cho con đâu."

Chuyện này mẹ đã từng nói với Tề Diệu Tưởng rồi.

Khi Tề Diệu Tưởng còn rất nhỏ, có lẽ khi cô còn học tiểu học, giáo viên mỹ thuật đã giao một bài tập trên lớp với chủ đề "gia đình ba người".  Vì mỗi gia đình có số thành viên khác nhau nên không có giới hạn về số lượng người, tóm lại là chỉ cần vẽ mọi người trong gia đình là được.

Hầu hết các bạn trong lớp đều vẽ gia đình có ba người là ba, mẹ và bản thân. Ngoài ra còn có nhiều bức vẽ thêm anh chị em hoặc ông bà.

Chỉ có Tề Diệu Tưởng là nhẹ nhàng nhất, cô chỉ vẽ hai người, mẹ cô và cô.

Sau đó, giáo viên mỹ thuật chọn bức tranh của một bạn cùng lớp làm tranh minh hoạ, dán lên bảng cho mọi người cùng thưởng thức. Bạn học đó vẽ gia đình bảy người, vì bức tranh rất kỳ công nên được giáo viên chấm điểm cao.

Khi bức tranh được trưng trên bảng tin, bạn học này chỉ từng người một, kể với cả lớp đây là ai.

Lúc đó Tề Diệu Tưởng mới biết được, hóa ra trong một nhà có thể có nhiều người cùng chung sống như vậy.

Nhưng cô không tham lam, cô chỉ cần một nhà ba người là được. Thế là ngày hôm đó sau khi tan học, ban đêm cô đợi mẹ đi tăng ca về thì hỏi mẹ khi nào sẽ tìm được ba cho cô.

Tề Diệu Tưởng không ngại có ba dượng. Công việc của mẹ quá vất vả, ngày nào cũng về khuya. Cô còn nhỏ, không hiểu nhiều thứ, nên cô mong có một người đàn ông chăm sóc cho mẹ.

Nhưng mẹ cô lại nói sẽ không tìm ba dượng cho cô, hỏi Tề Diệu Tưởng là hai mẹ con chúng ta sống cùng nhau không tốt sao?

Khi đó Tề Diệu Tưởng hỏi tại sao, mẹ cô nói sợ gặp phải người xấu – giống như Hoàng hậu độc ác trong truyện Bạch Tuyết, đối xử không tốt với Tề Diệu Tưởng.

Khi ấy Tề Diệu Tưởng mới sáu tuổi nên bị dọa đến nỗi sợ hãi, ngay lập tức không còn muốn tìm ba dượng nữa.

Mà hiện giờ, Tề Diệu Tưởng mười sáu tuổi lại hỏi: "Mẹ, mẹ không định tìm bạn trai thật sao?"

Nếu không có ý định tìm bạn trai thì tại sao lại thích xem phim thần tượng đến vậy?

Tề Tư nói thẳng: "Không tìm, mẹ không có hứng thú với đàn ông."

Tề Diệu Tưởng: "Vậy mà mẹ lại thích xem phim thần tượng thế."

"Chính vì thích xem phim thần tượng nên tiêu chuẩn của mẹ mới cao hơn, ở ngoài đời không tìm được người như thế đâu." – Tề Tư chỉ vào tivi: "Với lại con xem đi, hiện giờ ngay cả đàn ông trong phim còn không ổn, hễ xảy ra chuyện là chia tay, bạo lực lạnh với nữ chính, huống chi là đàn ông ngoài đời."

Tề Diệu Tưởng gật đầu, dường như cũng có lý.

Tề Tư đột nhiên hạ giọng nói với con gái: "Hơn nữa, nếu mẹ không cẩn thận tìm phải một tên b/iến th/ái ấ/u d/âm, hắn ta lợi dụng lúc mẹ đang đi công tác sẽ lén lút lẻn..."

Tề Diệu Tưởng hoảng sợ mở to hai mắt ngay tức khác.

"Mẹ đừng nói nữa! Mẹ độc thân đi, con ủng hộ mẹ."

Tề Tư hài lòng rồi, tiếp tục vừa xem phim thần tượng vừa càm ràm những tình tiết phi lý trong phim với con gái.

...

Thứ bảy cô chơi điện thoại cả buổi chiều, buổi tối lại xem phim với mẹ, kết quả là không động tới một chữ bài tập về nhà nào. Chủ nhật lúc cô thức dậy đã là buổi trưa. Sau khi ăn đồ ăn ship về nhà, Tề Diệu Tưởng phải làm bài tập.

Lúc làm bài tập, Tề Diệu Tưởng thích nghe nhạc. Cô có một danh sách các bài hát cô thường nghe khi làm bài về nhà.

Lúc đang làm bài thì Tề Tư đi tới gõ cửa.

"Con ở nhà làm bài tập, mẹ ra ngoài một lát nhé."

Thấy mẹ đã thay sang bộ trang phục công sở, Tề Diệu Tưởng cảm thấy kỳ lạ: "Không phải hôm nay mẹ không cần đi làm sao?"

"Mẹ không đi làm, nhưng sếp đang tìm mẹ." – Tề Tư nhún nhún vai: "Đâu còn cách nào, nghề thư ký nói dễ nghe thì là thư ký, nói không dễ nghe thì là bảo mẫu cấp cao của sếp. Mẹ đi đây. Buổi tối con ở nhà tự gọi ship đồ ăn, bớt ăn đồ ăn linh tinh, ăn nhiều quá sẽ không cao được đâu."

Tề Diệu Tưởng đáp lại một tiếng "dạ". Một lúc sau, tiếng đóng cửa vang lên, mẹ đã đi rồi.

Cô tiếp tục vừa nghe nhạc vừa làm bài tập, đột nhiên trong tai nghe vang lên âm báo có tin nhắn mới trong nhóm chat, Tề Diệu Tưởng cầm lên thì thấy đó là lời mời chơi game do Bách Trạch Văn gửi vào trong nhóm.

Bách Trạch Văn: [Có vào chơi không?]

Nhưng lại bị từ chối, vì hôm qua đã chơi game cả ngày rồi, hiện tại mọi người trong nhóm đều đang tận dụng thời gian để làm bài tập.

Bách Trạch Văn tag Tề Diệu Tưởng, người duy nhất không có phản hồi: [Còn cậu?]

Tề Diệu Tưởng: [Mình cũng phải làm bài tập]

Bách Trạch Văn: [Tôi phục luôn đấy, sao mọi người lại thích học thế]

Bách Trạch Văn: [Bài tập về nhà của lớp cậu là gì?]

Tuy không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn chụp ảnh danh sách bài tập về nhà rồi gửi qua cho Bách Trạch Văn.

Bách Trạch Văn: [Môn Lý lớp các cậu mới học đến Lực ma sát à? Lớp bọn tôi đã học xong Định luật Newton rồi.]

Bị châm chọc, với tư cách là lớp trưởng lớp A28 – Ngô Trừng không thể không hiện lên nói: [Đại ca, đừng khoe khoang nữa được không? Tiến độ học tập của lớp bình thường như chúng tôi sao có thể sánh với lớp chọn của mấy anh chứ?]

Có lẽ nhận ra mình hơi châm chọc người khác, Bách Trạch Văn: [Ai am so ri]

Bách Trạch Văn: [I don't cố ý.]

Bách Trạch Văn: [Để bù đắp, bài tập này lớp bọn anh đã làm xong rồi, chơi game với anh đi, anh sẽ cho chú em mượn bài tập để chép]

Ngô Trừng rất kiên quyết: [Cút, không thèm]

Bách Trạch Văn: [Này, chú em coi thường chất lượng bài tập của anh đấy à?]

Bách Trạch Văn: [Vậy tôi sẽ mượn bài tập về nhà của Kỷ Sầm cho chú chép. Cái này chắc thèm rồi chứ gì?]

Ngô Trừng: [Mặc kệ cậu, tôi làm bài tập đây]

Sau đó không trả lời Bách Trạch Văn nữa.

Bách Trạch Văn chỉ có thể quấn lấy Tề Diệu Tưởng – người duy nhất trong nhóm quan tâm đến cậu ta.

Bọn họ là lớp bình thường, tuy thành tích học tập không bằng những người khác nhưng chút tự trọng này vẫn phải có.

Tề Diệu Tưởng: [Không cần]

Cùng lắm thì bài nào không biết làm cô sẽ dùng điện thoại chụp ảnh rồi quét hình lên mạng để tìm đáp án.

Bách Trạch Văn bỗng nhiên gửi một meme nở nụ cười xấu xa.

Bách Trạch Văn: [Không cần cái gì?]

Bách Trạch Văn: [Không cần Kỷ Sầm hay không cần bài tập về nhà của Kỷ Sầm?]

Cái tên này ồn ào thật đấy, Tề Diệu Tưởng dứt khoát nói: [Tất cả đều không cần, mình muốn làm bài tập]

Tề Diệu Tưởng: [(Tạm biệt mẹ đêm nay con phải ra khơi đi xa).jpg]

Cái meme này là cô lén lấy của trong nhóm ngày hôm qua, cô cảm thấy nó khá thú vị nên hôm nay lôi ra sử dụng.

...

"Tam Cân, cậu xem tin nhắn nhóm đi, cậu lại bị ghét bỏ rồi!"

Có tiếng nước xả vang lên, Bách Trạch Văn chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiếng động lớn đến mức hai chàng trai cùng lúc ngước nhìn cậu ta.

Cố Dương cau mày: "Đi tiểu xong có rửa tay chưa đấy?"

Bách Trạch Văn: "Chắc chắn là rửa rồi. Tại sao tôi phải tiết kiệm tiền nước cho cậu chứ?"

Lúc này cậu ta và Kỷ Sầm đang ở nhà Cố Dương. Không phải nhà của ba Cố Dương mà là trong căn hộ Cố Dương lén thuê bằng cách mượn chứng minh thư của người chị họ ở xa của mình.

Cố Dương âm thầm đăng ký học ngoại trú mà không báo cho ba biết rồi thuê một căn hộ ở bên ngoài, vậy nên căn hộ này trở thành nơi tụ tập của đám con trai bọn họ.

Ban đầu Cố Dương không vui, nhưng Kỷ Sầm nói nếu cậu ấy không đồng ý thì cậu sẽ nói cho ba Cố Dương biết. Trước sự uy hiếp vô liêm sỉ này, Cố Dương dù có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể ôm hận gật đầu.

Căn hộ không lớn, có hai phòng ngủ và một phòng khách nhưng được trang bị rất đầy đủ. Một phòng dùng làm phòng ngủ, phòng còn lại dùng làm phòng game. Bên trong phòng game có hai máy tính cấu hình cao, là do bọn họ cùng nhau đi đến trung tâm thương mại điện tử để sắm linh kiện và tự lắp ráp, chơi game siêu mượt.

Nhưng bây giờ bọn họ không chơi game trong phòng game, ngoại trừ Bách Trạch Văn, Cố Dương và Kỷ Sầm đều đang ở phòng khách làm bài tập.

Kỷ Sầm đang làm một câu hỏi Olympic Toán học. Đây là bài tập mà giáo viên giao riêng cho cậu. Học kỳ tới sẽ có một cuộc tuyển chọn Olympic Toán học cấp thành phố, trước tiên sẽ chọn ra một nhóm học sinh trong thành phố, sau khi huấn luyện thì tuyển tiếp một nhóm đi thi tỉnh hoặc thậm chí là đi trại mùa Đông cấp quốc gia.

Vị trí quán quân trong các cuộc thi toán học quốc tế trước đây luôn được các thí sinh khu vực Trung Quốc giành lấy, nhưng trong hai năm gần đây, liên tiếp bị chia cho các thí sinh nước ngoài. Trên các diễn đàn quốc tế, năm nào cũng có nhiều người nước ngoài chê bai Trung Quốc, trào phúng rằng nước Trung Quốc chỉ biết bồi dưỡng những người mọt sách.

Giáo viên dự định sẽ cho Kỷ Sầm tham gia cuộc thi trước, ít nhất là giành được một giải thưởng, đem vinh quang về cho trường. Nếu cậu có thể tiến xa hơn, tham gia thi đấu trên đấu trường quốc tế để làm rạng danh nước nhà thì càng tốt.

Đến lúc đó, cậu sẽ được vào thẳng một trong những trường đại học hàng đầu của cả nước, xem như suất vào các trường như đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh đã được chốt trước một suất rồi.

Vốn dĩ làm đề Olympic Toán đã phiền lắm rồi, thế mà Bách Trạch Văn vẫn còn ở đây lảm nhảm. Khuôn mặt thường hay cười khi nhìn thấy người khác của Kỷ Sầm trở nên lạnh lùng hẳn, cậu mở miệng uy hiếp cậu ta:

"Nếu cậu còn lảm nhảm thêm một chữ, tôi sẽ xóa sạch tước hiệu trong game cậu đấy."

Bách Trạch Văn: "... Vậy chi bằng cậu trực tiếp giết tôi luôn đi."

Kỷ Sầm nhếch khóe miệng, không để ý tới cậu ta nữa, đẩy bài thi đến trước mặt Cố Dương, giọng điệu có hơi cáu kỉnh: "Không ra, tôi chẳng nghĩ được gì, cậu xem giúp tôi đi."

Cố Dương liếc nhìn đề bài, cầm lấy giấy nháp của Kỷ Sầm rồi bắt đầu suy nghĩ.

Bách Trạch Văn thò đầu tới liếc nhìn đề bài, vẻ mặt ngay lập tức trở nên hung dữ.

Toán lớp 10 chương trình bắt buộc thì cậu ta còn có thể thi được 130 điểm, nhưng Toán Olympic thì cậu ta thực sự không làm được.

Xét cho cùng, môn Toán là một môn học không phải ai cũng có thể học sâu được, nó đòi hỏi rất nhiều tài năng và trí thông minh. Có người giỏi toán, có người không, có người cả đời chỉ có thể học được những cái cơ bản mà thôi.

Hai chàng trai, một người có khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi đeo cặp kính càng khiến người khác khó gần, người còn lại có gương mặt điển trai, khí chất đĩnh đạc tuấn tú, sạch sẽ sáng sủa. Cả hai chụm đầu giải đề, quả thật nhìn rất thu hút.

May mà bây giờ không có cô gái nào ở đây, nếu không sẽ bị mê hoặc chết mất.

Bách Trạch Văn thầm nghĩ, ba người bọn họ đúng là mỗi người một vẻ, đẹp trai theo cách riêng. Như cậu ta, vẻ đẹp của cậu ta hoàn toàn khác với hai người kia. Cậu ta thuộc kiểu đẹp trai đầy mê hoặc, ngầu lòi và kiêu ngạo. Dù sao thì cậu ta cũng tự nhận thấy mình đẹp trai hơn hai người họ, cao cấp hơn hẳn.

Thấy Cố Dương nghiêm túc giải đề, Bách Trạch Văn đột nhiên nói: "Tôi vừa xem nhóc đáng thương gửi ảnh bài tập của lớp cậu, tiến độ của lớp cậu hơi chậm à nha."

Cố Dương đang nghiêm túc thử lại phép tính trên giấy, giọng điệu rất qua loa có lệ: "Thì sao?"

"Cậu nói xem, cậu học hành cực khổ suốt ba năm cấp hai, lúc nào thi kém mà chẳng được, lại chọn đúng kỳ thi vào lớp 10 mà thi kém, kết quả là bị phân vào lớp thường." – Bách Trạch Văn thở dài: "Nếu thật sự không được thì cậu nhờ ba cậu chuyển lớp đi, chuyển sang lớp bọn tôi này."

Kỷ Sầm trả lời: "Đừng chuyển, cậu học lớp A28 khá tốt đấy."

Bách Trạch Văn: "Sao cậu không cho Cố Dương chuyển lớp hả? Cậu đâu phải là ba cậu ta."

"Nếu cậu ta chuyển lớp..." Kỷ Sầm nhướng mày, bình tĩnh nói: "Sau này ai sẽ là người trung gian giữa tôi và Tề Diệu Tưởng?"

"..."

"..."

Bách Trạch Văn không nhịn được, nói: "Cậu đủ rồi đấy, cậu coi Cố Dương như vệ sĩ tình yêu miễn phí của cậu thật đấy à."

"Không miễn phí đâu." – Kỷ Sầm hơi mỉm cười: "Cố Dương lén chuyển từ học nội trú ra ở bên ngoài, tôi đâu có thu phí bịt miệng của cậu ta, nên hai tụi tôi hòa nhau."

Bách Trạch Văn quả thực bị thuyết phục rồi: "Cái tên gian thương chết tiệt."

Sau đó vỗ vỗ vai Cố Dương: "Mau gọi điện thoại cho 12315 Cục Công Thương báo cáo cậu ta đi."

Cố Dương bình tĩnh nói: "Ba cậu ta là Cục trưởng Cục cảnh sát. Tôi vừa xử cậu ta xong thì ngay lập tức ba cậu ta sẽ đến bảo lãnh cậu ta ra. Sau đó ba cậu ta còn trả thù tôi, đến lúc ấy công ty của ba tôi lại bị kiểm tra thuế vụ."

Bạch Trạch Văn chặc lưỡi mấy cái: "Vãi chưởng, đây chính là sự tối tăm của quan trường sao? Quá đáng sợ."

"Đừng nói bậy, nếu nói 'đại nghĩa diệt thân' thì ba tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên xung phong đấy." – Kỷ Sầm nói với Cố Dương: "Cậu cứ ở lại lớp A28 trước đã, bình thường giúp tôi quan tâm cô ấy một chút, dù sao lên lớp 11 chọn khối thì cũng sẽ chia lớp lại lần nữa."

(*)Đại nghĩa diệt thân: vì nghĩa lớn mà g/iết những người thân đã phạm tội không thể dung thứ.

"Tôi có chuyển lớp hay không cần được cậu quyết định à?" – Cố Dương khá khó chịu với thái độ của Kỷ Sầm: "Hơn nữa, tôi và Tề Diệu Tưởng không thân nhau, lần sau cậu tự đưa tài liệu ôn tập đi."

Kỷ Sầm nói rất có lý lẽ: "Cậu là đại biểu môn Sinh học của lớp họ, cậu đưa tài liệu ôn tập môn Sinh học cho cô ấy, như vậy mới không đột ngột."

"Đột ngột?" Bách Trạch Văn nắm được từ mấu chốt: "Không phải chứ đại ca, cậu theo đuổi cậu ấy mà muốn khiêm tốn như vậy à? Dù cậu có khiêm tốn nữa thì người ta cũng sẽ không biết cậu đang đuổi theo cậu ấy đâu, hiểu chưa?"

Kỷ Sầm nâng cằm liếc nhìn cậu ta, lười nhác nói: "Bớt xía vào, tôi tự có tốc độ của mình."

Cố Dương cười lạnh: "Hiện giờ cậu ấy đã biết hai người từng gặp nhau hồi học cấp hai chưa?"

Kỷ Sầm: "Chưa biết."

"Còn chưa biết sao?" – Bách Trạch Văn kinh ngạc: "Đại ca à, đây là tình yêu thuần khiết sao? Anh đẹp trai cỡ này mà còn chơi trò yêu thầm?"

"Tôi nói chơi trò yêu thầm khi nào?" – Kỷ Sầm một tay chống cằm, một tay xoay cây bút nước, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: "Là do cô nàng này quá tồ thôi."

Bách Trạch Văn cảm thấy đây là một cái cớ của người hèn nhát: "Dù có tồ đến đâu thì cậu ấy vẫn có thể hiểu được từ "thích" chứ. Nếu cậu nói thẳng với cậu ấy là cậu thích cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn không hiểu sao?"

Kỷ Sầm nhếch môi.

"Đương nhiên cô ấy hiểu, nhưng sau đó cô ấy sẽ quay người bỏ chạy ngay tại chỗ. Từ đó trở đi, mỗi khi nhìn thấy tôi cô ấy sẽ đi đường vòng, tránh tôi như tránh rắn rết, cậu có tin không?"

Bách Trạch Văn: "..."

Cố Dương: "..."

Nhớ lại lúc Tề Diệu Tưởng vừa mới chuyển đến đây. Cô có mái đầu nhỏ xinh, tóc dài ngang vai nhưng rất thích cúi đầu. Vốn dĩ cô vốn rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt trong veo và sáng ngời, nhưng khi cúi đầu thì lại bị tóc mái che mất. Lúc cô nói chuyện, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ dịu dàng.

Nói thật, không chỉ riêng Kỷ Sầm mà với tất cả các bạn nam cô đều tránh xa ba mét, như thể cô có hội chứng sợ con trai vậy.

Thế nên bọn họ tin.

Bình Luận (0)
Comment