Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 22

Sau tuần thi giữa kỳ, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Thời tiết lại lạnh hơn một chút, ngoại trừ việc tập thể dục bắt buộc trong giờ nghỉ giải lao, hầu như không có học sinh nào ra khỏi lớp. Chuông hết tiết reo lên, trừ khi cần đi vệ sinh, còn không thì đa số mọi người đều chọn ngồi tại chỗ, không muốn rời xa chiếc ghế vất vả lắm mới ấm lên này.

"Ôi, trời lạnh thế này dù chuông có reo thì đâu ai muốn ra chơi đâu chứ."

Tiết tiếp theo là môn Toán của Đổng Vĩnh Hoa, chuông còn chưa reo mà thầy ấy đã vào lớp rồi, thần dân lớp A28 dùng ngón chân để nghĩ cũng biết mười phút nghỉ giải lao xem như không có.

Hiểu giáo viên sao bằng học sinh. Đổng Vĩnh Hoa bước lên bục giảng, một tay cầm bình giữ nhiệt, tay kia cầm một chồng đề kiểm tra, đặt lên bàn rồi vẫy tay với đại biểu môn Toán.

"Đại biểu môn Toán, lên phát đề đi."

Đại biểu môn Toán vừa phát bài thi, Đổng Vĩnh Hoa vừa nói: "Quyển đề này xem như bài tập về nhà cho các em. Trong hai ngày này nhất định phải làm xong, ngày kia lên lớp thầy sẽ chữa. Đến lúc đó đừng có đưa cho thầy tờ giấy trắng tinh, đi học lại thầy sẽ kiểm tra đấy."

Sau đó thầy nhấp một ngụm nước ấm rồi tiếp tục nói: "Trong hai ngày này chúng ta sẽ chữa đề thi giữa kỳ vừa rồi. Thi giữa kỳ đã xong, bây giờ các em đã biết năng lực của mình ở đâu rồi chứ?"

Dưới bục giảng không có tiếng đáp lời nào.

Đề thi giữa kỳ lần này còn khó hơn đề kiểm tra tháng lần trước, nhất là môn Toán. Bởi vì tổ trưởng tổ ra đề lần này chính là người đang đắc ý đứng trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm yêu quý của lớp họ – thầy Đổng Vĩnh Hoa.

Các giáo viên chấm bài rất nhanh, chỉ vỏn vẹn trong hai ngày cuối tuần là xong. Sáng thứ Hai đã có điểm các môn, giáo viên chủ nhiệm từng lớp gửi về cho phụ huynh ngay lập tức.

Mấy năm gần đây Bộ Giáo Dục đề xuất chính sách giảm bớt áp lực của học sinh bằng cách không cho trường học xếp hạng điểm số của học sinh. Nhưng quy tắc là vậy, cho dù Bộ Giáo Dục không cho phép thì trường học vẫn có nhiều cách để công bố thứ hạng, cho dù trường không công bố thì học sinh lẫn phụ huynh vẫn tự có cách để biết được thứ hạng thế nào.

Trong nền giáo dục lấy thi cử làm trọng tâm, nếu không có xếp hạng thì chuyện thi cử còn có ý nghĩa gì nữa?

Đổng Vĩnh Hoa lạnh lùng trừng mắt.

"Đề tự luận cuối cùng, tuần trước thầy có giảng cho lớp mình dạng câu hỏi y hệt, chỉ có điều là thay đổi con số, các em mở bài ra nhìn xem, có bao nhiêu người làm đúng?"

"Câu này là thầy ra, nhưng chính lớp chúng ta cũng không có mấy người làm được, các em nói xem thầy có thấy buồn không? Có đau lòng không?"

Dưới bục giảng vẫn im thin thít như cũ.

"Có nhắc trước đâu, ai biết sẽ có trong đề thi chứ."

Lư Văn Giai lấy bài thi giơ lên che mặt, nhỏ giọng phàn nàn với Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng nhìn vào tờ bài làm. Câu hỏi lớn cuối cùng của đề Toán lần này là câu 12 điểm, có tổng cộng ba ý hỏi nhỏ. Hai ý đầu tương đối đơn giản, chỉ cần áp dụng công thức hàm số để tìm khoảng và nghiệm, chiếm 3 điểm. Ý cuối cùng cần vận dụng linh hoạt hơn, chiếm 6 điểm.

Cô chỉ làm đúng hai ý đầu, còn ý cuối cùng thật sự không biết, viết đại hai công thức, miễn cưỡng lắm mới được 2 điểm.

Toán học ấy à, không cần yêu cầu quá khắt khe, sau này đi chợ mua rau cũng chẳng cần đến công thức hàm số.

Nhưng Đổng Vĩnh Hoa không cảm thấy vậy.

"Thầy đã xem qua rồi, lớp chúng ta chỉ có tám người ăn trọn điểm cho câu hỏi cuối cùng. Các em có biết lớp A29 có bao nhiêu người làm được không? Không đúng, phải hỏi là lớp bọn họ có bao nhiêu người không làm ra mới phải."

Chính mình ra đề, kết quả bị lớp bên cạnh đè bẹp lớp mình. Tuy nói lớp bên cạnh là lớp chọn nhưng dù gì Nhất Trung cũng là trường cấp ba trọng điểm, chỉ cần thi đỗ vào đây thì nền tảng của học sinh không tính là kém cỏi, cũng không đến mức chênh lệch lớn như vậy.

Lướt qua các câu hỏi điền khuyết ở bên trên, Đổng Vĩnh Hoa chỉ chiếu đáp án chuẩn lên màn hình điện tử để các học sinh tự xem đáp án đúng của mấy câu đấy. Kế đến thầy chữa câu hỏi lớn cuối cùng.

Kết quả là càng giảng càng tức, Đổng Vĩnh Hoa ném con chuột đi.

"Các em chờ thầy một chút, thầy sang lớp bên cạnh mượn bài thi."

Mượn bài thi gì? Lớp A28 người nào cũng có một bài đấy.

Không chờ xem bọn học sinh phản ứng thế nào, Đổng Vĩnh Hoa đã đi rồi.

Thầy ấy vừa đi, dưới bục giảng lập tức vang lên những âm thanh xì xào.

Không quá hai phút, Đổng Vĩnh Hoa đã trở lại, trên tay còn cầm một tờ bài làm mượn từ lớp bên cạnh.

Sau đó thầy vẫy tay với đại biểu môn Toán và Cố Dương lớp mình: "Vu Diệp, Cố Dương, hai em đưa bài làm cho thầy."

Đổng Vĩnh Hoa đứng trên bục giảng mày mò trên máy tính một lúc, chẳng mấy chốc, trên màn hình lớn hiện lên ba mặt sau của tờ bài làm môn Toán.

Dưới bục giảng phát ra tiếng kinh ngạc với nhiều âm lượng khác nhau.

Ba tờ bài làm trình bày bài bản, đẹp mắt khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng cảm thấy dễ chịu.

"Đây, các em nhìn ba cách giải của ba bạn này, mỗi người một cách nhưng đều tính ra đáp án đúng."

Có người hỏi: "Thưa thầy, người kia là ai vậy ạ?"

"Bảo em xem đáp án, em quan tâm bài của ai làm gì?" – Nhưng Đổng Vĩnh Hoa vẫn nói: "Kỷ Sầm lớp bên cạnh."

Dưới bục giảng phát ra tiếng:

Quả nhiên là Kỷ Sầm.

Biết ngay sếp sang lớp bên cạnh để mượn bài thi của Kỷ Sầm mà.

Ba bài làm ăn trọn điểm của câu hỏi cuối cùng được chiếu lên màn hình lớn khó tránh khỏi việc bị so sánh. Chữ viết của cả ba người đều rất đẹp, chữ của Cố Dương khá tinh tế, còn chữ của Kỷ Sầm rõ ràng là đã từng luyện bảng chữ mẫu, ngay cả chữ "giải" cũng có nét mạnh mẽ thanh thoát.

Tề Diệu Tưởng nghĩ, chỉ dựa vào chữ "giải" này, giả sử cô là người chấm bài, nếu chữ "giải" được một điểm thì cô sẽ cho cậu hẳn hai điểm.

"Cách giải của Kỷ Sầm khá ngắn gọn và ăn may. Các em xem qua cách suy nghĩ của bạn ấy khi làm bài, cảm nhận cách tiếp cận bài toán của người ta lúc đó chứ đừng bắt chước theo. Khi thi đại học, chúng ta cần làm bài một cách chắc chắn từng bước một, không được bỏ qua bất kỳ bước tính toán nào, mỗi bước tính đều có điểm, cho dù ra đáp án không đúng thì ít nhất cũng có được một vài điểm, biết chưa? Chúng ta xem đề bài trước. Cho hàm số f(x) bằng âm hai x bình phương..."

Sau cùng Đổng Vĩnh Hoa vẫn lấy cách giải của Vu Diệp và Cố Dương để chữa câu hỏi này cho bọn học sinh.

Tiết Toán dài dằng dặc kết thúc, hiếm khi Đổng Vĩnh Hoa không dạy quá giờ, đúng giờ là cho tan học.

"Cố Dương, em giúp thầy qua lớp bên kia trả bài làm cho Kỷ Sầm nhé."

Ngay cả Đổng Vĩnh Hoa cũng biết Cố Dương và Kỷ Sầm thân nhau nên thầy không nói đại biểu môn Toán đi trả.

Thầy chủ nhiệm vừa đi, rất nhiều học sinh trong lớp lập tức vây quanh, muốn tận mắt nhìn thấy tờ bài làm của học sinh đứng đầu khối.

Kỳ thi giữa kỳ này hầu như không có gì bất ngờ, Kỷ Sầm vẫn giữ nguyên vị trí đứng đầu khối với 4 trên 9 môn gần như đạt điểm tuyệt đối, bao gồm cả môn Toán.

Thật ra Vu Diệp và Cố Dương của lớp họ thi cũng rất tốt, điểm tối đa là 150 thì một người được 138 điểm, một người được 142 điểm, chẳng qua số điểm 148 của Kỷ Sầm thật sự là quá chấn động.

Chỉ bị sai một câu điền đáp án vào chỗ trống, đáp án đúng là căn 2, Kỷ Sầm điền là 2, không biết là cậu tính sai hay là quên viết dấu căn, nên vì câu đó mà cậu bị mất cơ hội đạt điểm tối đa.

"Phục rồi, đây là bài thi 148 điểm."

"Đời này mình cũng không dám tưởng tượng nếu đạt điểm tuyệt đối môn Toán thì sẽ có cảm giác gì."

"Kỷ Sầm trâu bò thật đấy."

Một đám người tụ tập quanh bàn của Cố Dương, Lư Văn Giai thấy vậy cũng nhao nhao kéo mấy người bạn qua đó nhìn một chút.

Tờ bài thi được truyền từ tay người này sang tay người kia, cuối cùng cũng truyền đến tay Lư Văn Giai.

Lư Văn Giai "woa" một tiếng, đưa qua cho mấy người bạn của mình.

Vương Thư Huỷ cảm thán: "Sờ nhiều một chút, hít vận may của học sinh giỏi đi."

La Yên: "Sao mình cảm thấy nó còn chói mắt hơn cả card idol vậy nhỉ, ít ra card idol của mình có thể mua bằng tiền, còn số điểm 148 phải bỏ bao nhiêu tiền mới mua được đây?"

Lư Văn Giai bỗng nhiên tò mò: "Này, giữa card idol số lượng có hạn giá năm chữ số và 148 điểm, cậu chọn cái nào?"

La Yên rất tỉnh táo, so với idol và điểm thi thì trong lòng cô ấy biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.

"Vớ vẩn, tất nhiên là 148 điểm rồi, nếu mình thi đại học có thể đạt 148 điểm môn Toán thì cần quái gì mua card nữa, mình sẽ nói ba mẹ đưa mình đi Hàn Quốc để đu idol, được anh ấy ký tên trực tiếp luôn."

Nói xong cô ấy truyền bài thi trong tay cho Tề Diệu Tưởng.

Cô cũng không nhịn được mà "woa" lên một tiếng.

Sao thi được chừng này điểm vậy?

Thưởng thức từng nét chữ trên mặt giấy, cho đến khi Cố Dương hỏi: "Tờ bài làm đâu rồi? Để tôi đi trả."

Lư Văn Giai nói: "Ở đây, Tưởng Tưởng vẫn đang xem."

Cố Dương liếc nhìn một cái, không đợi Tề Diệu Tưởng đưa tờ bài làm cho mình, cậu ấy đã nói: "Khéo thật, vậy lát nữa cậu đi đưa cho cậu ta đi."

Tề Diệu Tưởng: "Hả?"

Mới vừa nói xong, chuông vào lớp đã vang lên.

Cố Dương: "Chờ hết tiết này thì cậu đi trả cho cậu ta đi."

Lúc này giáo viên đã bước vào bục giảng, gõ xuống bàn nhắc nhở mọi người ngồi xuống.

Không còn cách nào khác, Tề Diệu Tưởng chỉ có thể cầm tờ bài thi của Kỷ Sầm trở lại chỗ ngồi.

Vốn dĩ cô định cất tờ bài làm này đi nhưng Lư Văn Giai lại vô cùng hứng thú, khó khăn lắm mới cầm bài thi được 148 điểm trong tay, nhất định phải sờ nhiều một chút, nhìn thêm một cái nữa mới chịu.

Vì thế trong tiết Hoá, một tờ bài thi Toán được đặt lên bàn của hai cô gái, Lư Văn Giai thỉnh thoảng sẽ ngước cổ lên xem, Tề Diệu Tưởng cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cùng nhau phát ra tiếng cảm thán.

148 điểm, muốn đè bẹp chết người khác à, sao thi được chừng này thế?

Ngoại trừ biểu cảm kinh ngạc ca thán thì Tề Diệu Tưởng còn đang đắn đo xem lát nữa trả lại tờ bài làm này như thế nào?

Nói thật, Tề Diệu Tưởng vẫn còn hơi sợ khi đến lớp A29 của bọn họ. Một là trong lớp A29 cô chỉ quen mấy người Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn. Hai là hồi trước cô đi ngang qua lớp họ, cảnh tưởng bị lớp bọn họ trêu chọc vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt cô.

Mặc dù hiện tại không còn xảy ra chuyện như thế, bình thường cô cũng hay đi ngang qua lớp bọn họ để đi vệ sinh, nhưng Tề Diệu Tưởng không dám đảm bảo liệu khi cô đi trả lại tờ bài làm thì có thể phát sinh chuyện gì hay không.

Cô cứ đắn đo như vậy, kết quả là giáo viên môn Hoá dạy quá giờ, vì vậy mà kéo dài tới giữa trưa tan học vẫn chưa đi trả tờ bài thi được.

Sau khi ăn cơm trưa ở căn tin về, Tề Diệu Tưởng vốn muốn cùng đám Lư Văn Giai đi trả cùng cô, càng nhiều người thì cô càng có thêm can đảm. Kết quả là La Yên đến kỳ nên bị đau bụng, Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ đưa cậu ấy trở về ký túc xá.

Không còn cách nào khác, Tề Diệu Tưởng đành phải đi một mình.

Đi đến cửa lớp A29, cô lén nhìn vào trong, bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên trong lớp họ không có nhiều người, hình như không nhìn thấy Kỷ Sầm.

"Ơ?"

Tề Diệu Tưởng còn đang tìm kiếm thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nghi vấn, cô quay đầu lại, đó chính là cô bạn xinh đẹp từng chặn cô trong nhà vệ sinh.

"Bạn này, cậu có chuyện gì sao?"

Vừa hỏi xong, hình như cô gái thấy trong tay cô đang cầm tờ bài thi.

Nhớ đến tiết học buổi sáng, chủ nhiệm lớp A28 đến lớp họ mượn bài thi Toán của Kỷ Sầm, cô gái chợt nhận ra: "Cậu đến để trả bài thi cho Kỷ Sầm à?"

Tề Diệu Tưởng gật gật đầu, lại liếc nhìn lớp A29 một lần nữa.

"Kỷ Sầm không ở đây, buổi trưa cậu ấy thường sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi, cậu cứ đưa giấy làm bài thi cho mình là được rồi, mình sẽ trả cậu ấy giúp cậu."

Cô gái xòe tay về phía cô.

Cô gái không giống như lần trước, cố ý dẫn cô đến trước mặt Kỷ Sầm, háo hức giới thiệu cô về Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng đưa tờ bài làm cho cô gái: "Cảm ơn cậu."

"Không có chi."

Cô gái mỉm cười với cô rồi bước vào phòng học.

Thực ra như vậy thì Tề Diệu Tưởng đỡ phải phiền phức, cô cũng không còn sợ hãi khi đi ngang qua lớp A29 nữa, thậm chí bây giờ cũng không cần gặp mặt Kỷ Sầm.

Sớm biết như vậy thì ban đầu cô còn căng thẳng làm gì, ngó nghiêng lớp họ nửa buổi cứ như tên trộm.

Tờ bài làm được trả về thuận lợi nhưng cô không thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng.

Cô không thể nói thành lời loại cảm giác này là gì. Sáng nay các thầy cô chữa đề xong nhưng cô vẫn chưa viết vào vở chữa lỗi sai, cô vẫn nên nhanh chóng về lớp tiếp tục ghi chú thì hơn.

Hít một hơi khí lạnh ngoài hành lang, Tề Diệu Tưởng quay người về lớp.

...

Nhìn Tề Diệu Tưởng rời đi, cô bạn kia mới yên tâm cầm bài thi của Kỷ Sầm lên xem.

Rõ ràng là giáo viên chủ nhiệm của lớp họ đến mượn bài thi, tại sao người đến trả lại không phải là đại biểu môn Toán mà là Tề Diệu Tưởng?

Rõ ràng lần trước cô bạn hỏi Tề Diệu Tưởng, biểu hiện của Tề Diệu Tưởng rõ ràng là không quen biết Kỷ Sầm.

Hay là vì chuyện mang bữa sáng mà Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm đã quen nhau?

Cũng đúng, sao có thể không quen được chứ. Nếu không quen nhau thì Kỷ Sầm cũng sẽ không xin lỗi Tề Diệu Tưởng ngay trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Nếu biết trước như vậy thì cô bạn sẽ không theo mọi người làm ồn ào, nếu biết trước thì cô bạn đã không đến gặp Tề Diệu Tưởng hỏi bạn ấy có biết Kỷ Sầm hay không.

Nhưng ngày hôm đó, cô bạn nghe được tên Tề Diệu Tưởng từ chính miệng mấy cậu chàng chơi thân với Kỷ Sầm.

Hình như bọn họ đang chơi trò gì đó, Kỷ Sầm bị thua, Bách Trạch Văn – người có mối quan hệ tốt nhất và cũng thích chơi khăm Kỷ Sầm nhất – híp đôi mắt hồ lý xảo quyệt lại, bảo Kỷ Sầm đọc tên của một cô gái mà cậu có thiện cảm.

"Không được, bắt buộc phải đọc ra một cái tên. Lớp bọn mình có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp như vậy, cậu phải tìm một người nhìn thuận mắt chứ, cậu cứ tùy tiện nói ra một cái tên, dù sao thì tụi tôi sẽ không coi là thật."

Kỷ Sầm bị làm phiền đến mức không chịu nổi, cuối cùng nói: "Vậy thì Tề Diệu Tưởng lớp A28 đi."

Mấy chàng trai rất ngạc nhiên, chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

"Tề Diệu Tưởng lớp A28? Là ai vậy?"

Sau đó, cô bạn không nén nổi tò mò nên dẫn bạn bè đi tìm học sinh lớp A28 để hỏi thăm, kết quả là người đó cũng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Tề Diệu Tưởng là ai.

Là học sinh mới chuyển đến lớp bọn họ, không có cảm giác tồn tại.

Nếu không có cảm giác tồn tại, tại sao Kỷ Sầm biết bạn ấy?

Tại sao Kỷ Sầm chọn tên của bạn ấy?

Lâm Diệc Lâm không nhịn được, cuối cùng phải tự mình đi tìm Tề Diệu Tưởng.

Bằng cách dùng dáng vẻ của một người nhiệt tình, lo chuyện bao đồng.

Mấy cô bạn thân của Lâm Diệc Lâm đều không biết được động cơ của cô nàng, ngay cả bản thân Lâm Diệc Lâm cũng không rõ.

Không hiểu sao mình có cảm tình với một chàng trai, lại còn đi tìm hiểu về cô gái mà cậu ấy có cảm tình.

Vì sao rõ ràng mình có ý với chàng trai nhưng còn muốn làm một người lo chuyện bao đồng, giúp cậu kết nối với cô gái khác.

Tự tìm ngược cho chính mình ư?

Vì bản kiểm điểm của Kỷ Sầm mà bây giờ cả trường đều biết cậu có một đồng phạm trong vụ việc bữa sáng tên là Tề Diệu Tưởng.

Mà hiện tại, từ hành động Tề Diệu Tưởng tự mình đến đây trả bài thi, cô bạn có thể đoán ra được mối quan hệ giữa bạn ấy và Kỷ Sầm đã trở nên thân thiết hơn rồi.

Chúc mừng bản thân, trải qua chuyện này, đúng là tự tìm đủ ngược cho mình rồi.

Lâm Diệc Lâm thở dài, góc trái phía trên tờ giấy thi viết tên Kỷ Sầm.

Chữ viết gọn gàng tao nhã, nét bút mạnh mẽ, cho dù chỉ là hai chữ đơn giản nhất, cậu cũng có thể viết rất đẹp.

Lâm Diệc Lâm tạm thời cất tờ bài thi mãi cho đến trước tiết học đầu tiên của buổi chiều, Kỷ Sầm bước vào lớp, cô ấy mới trả lại tờ bài thi cho cậu.

Chàng trai hơi kinh ngạc: "Sao lại ở chỗ cậu?"

"Buổi trưa lớp bên cạnh tới trả, cậu không ở đây nên đưa cho mình giữ tạm."

Kỷ Sầm: "Ai tới trả?"

Lâm Diệc Lâm cười nói: "Còn có thể là ai, Cố Dương đó, không phải cậu chơi thân với cậu ấy sao?"

Đôi mắt màu nâu sáng dừng lại trên khuôn mặt của cô gái vài giây, không có chút gợn sóng, Kỷ Sầm nhận lấy tờ bài thi rồi gật đầu: "Cảm ơn."

Cả ngày hôm nay, các giáo viên đều không dạy bài mới mà dành thời gian để chữa đề thi giữa kỳ.

Mãi mới hết tiết tự học buổi tối, mặt mày Tề Diệu Tưởng ỉu xìu.

Tối nay về nhà, không chỉ có một đống bài tập phải làm mà còn có một chồng câu hỏi sai cần phải ghi chép, đừng nghĩ đến việc ngủ trước 12 giờ.

Với tâm trạng thế này, Tề Diệu Tưởng uể oải nói bái bai với Lư Văn Giai.

Lư Văn Giai: "Cậu làm sao vậy? Cậu cũng đến kỳ à?"

"Không có, nhưng còn đau hơn đến kỳ nữa."

Lư Văn Giai trợn to mắt, trên đời này còn có chuyện gì đau khổ hơn đến kỳ sao?

Nghĩ đến việc tối nay phải làm bài tập đến rạng sáng, bước ra khỏi phòng học, đi ngang qua lớp A29, Tề Diệu Tưởng không còn sức lực quay đầu liếc nhìn một cái.

Không còn cách nào khác, chỉ còn cách luyện tập nhiều hơn, dù là chơi game hay học tập.

Vừa định bước xuống cầu thang, chiếc cặp sách trên lưng cô đột nhiên bị một lực kéo mạnh ra phía sau khiến chân cô vừa bước ra nửa bước phải thu về.

Loạng choạng lùi lại mấy bước, đến khi va phải thứ gì đó cô mới ổn định cơ thể.

Tề Diệu Tưởng quay đầu lại, hóa ra là Kỷ Sầm.

Ngạc nhiên qua đi thì đến cơn tức giận, suýt chút nữa cô bị ngã thành chấn động não luôn rồi.

Cũng không phải là cô không biết giận, cô nắm chặt quai cặp để tránh bị cậu đánh lén lần nữa, giọng điệu không dễ chịu mấy:  "Cậu kéo mình làm gì?"

Kỷ Sầm hỏi lại: "Có phải cậu trả sai tờ bài thi rồi không?"

"Hả?" Tề Diệu Tưởng ngờ vực.

"Cậu tìm thử xem." Kỷ Sầm nói: "Hình như cậu trả bài thi của cậu cho mình."

Tề Diệu Tưởng: "Hả? Không thể nào."

Điểm khác nhau, tên khác nhau, chữ viết cũng khác nhau, không thể nào cô lại phạm sai lầm như vậy.

Còn nếu cô nhầm, sao trưa nay cô bạn kia không nhắc nhở cô?

Tề Diệu Tưởng vẫn cảm thấy không thể xảy ra, nhưng lúc này tiếng chuông tiết tự học buổi tối cuối cùng dành cho học sinh nội trú đã vang lên.

Tề Diệu Tưởng định nói: hay là cậu về dự tiết tự học buổi tối trước đi, mình về nhà kiểm tra cặp sách xem có không.

Cô chưa kịp nói gì thì chàng trai đã đưa cô đến góc rẽ hành lang.

"Cậu tìm thử xem." Cậu nói.

Ngoài hành lang tối đen, thời tiết lạnh lẽo, gió thổi vù vù. Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng điệu của cậu rất chắc chắn khiến Tề Diệu Tưởng không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ mình thật sự lấy nhầm?

Trời lạnh quá, nhanh chóng kiểm tra mới được.

Tề Diệu Tưởng ôm cặp trước ngực, mở khóa kéo, tìm thấy tờ bài làm nhét trong sách toán.

Cô vừa mới lấy ra, còn chưa kịp xác nhận dưới ánh đèn mờ thì Kỷ Sầm đã lấy ra khỏi tay cô.

"Này. " Cô hét lên.

Kỷ Sầm cao hơn cô, cậu giơ bài thi lên cao, hai tay cầm hai tờ, sau đó ngẩng đầu kiểm tra dưới đèn rồi lại buông xuống.

"Mình biết ngay là cậu cầm nhầm mà."

"Trong cặp sách của cậu là tờ bài làm của mình."

Cậu đưa cho cô một tờ.

Tề Diệu Tưởng cầm lấy, nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện đúng là bài thi của Kỷ Sầm.

Cô nghi ngờ lần nữa: "Hả?"

Cô kiểm tra đi kiểm tra lại, cùng lúc đó, bài làm của cô đang nằm trong tay Kỷ Sầm cũng đang được cậu kiểm tra kỹ lưỡng.

Chữ viết của cô rất nắn nót, phần tô trắc nghiệm được bôi đen vuông vắn, không hề có dấu vết tô lệch, có thể thấy lúc cô tô đáp án, bộ dạng cô trông nghiêm túc như thế nào.

Liếc qua bài toán lớn của cô, Kỷ Sầm đột nhiên cười: "Cậu lơ đễnh quá, chỗ công thức lượng giác ấy, lúc đầu rõ ràng cậu viết đúng là sinAcosB+cosAsinB, nhưng đến sau lại viết thành sinAsinB+cosBsinB rồi."

Tề Diệu Tưởng chợt nhận ra cậu đang xem tờ bài làm của mình.

Xong rồi, đưa bài làm của cô cho học sinh giỏi xem thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!

Cô đưa tay định lấy lại tờ bài thi, vừa hét vừa phản kích: "Cậu cũng đâu có đúng, đáp án là căn 2 mà cậu còn bỏ sót dấu căn. Cậu trả cho mình!"

"Mình không viết nhầm, mình tính sai thật, mình cũng không phải người lơ đễnh." – Kỷ Sầm giải thích cho bản thân: "Còn chưa xem xong mà."

Đã tính sai rồi cậu còn kiêu ngạo như vậy.

Kỷ Sầm giơ tờ bài thi lên trên đầu, bây giờ cô nhảy lên cũng khó lấy được.

Tề Diệu Tưởng nhìn chằm chằm.

Kỷ Sầm nói: "Xem xong sẽ trả cậu."

Người này tại sao lại như vậy chứ.

Bài thi cậu chỉ thiếu hai điểm nữa là được điểm tuyệt đối thì không xem, bài thi của cô có gì đẹp à?

Nhưng cô không thể lấy lại được, nếu tiếp tục như vậy, cô sợ sẽ làm phiền những học sinh khác đang trong tiết tự học buổi tối, đến lúc đó không thể giải thích rõ được, Tề Diệu Tưởng đành phải bỏ cuộc, để mặc cho Kỷ Sầm lấy tờ bài làm của cô và cẩn thận đọc nó.

Cậu nghiên cứu kỹ càng như vậy là định lát nữa sẽ lấy hết các câu cô đã làm sai rồi cười nhạo cô sao?

Tề Diệu Tưởng nhìn cậu đầy oán hận: "Này, cậu nhìn đủ chưa."

"Chưa đủ." – Kỷ Sầm nhìn chằm chằm vào bài làm của cô, nói: "Hay là cậu cho mình mượn về ký túc xá xem đi."

Tề Diệu Tưởng thực sự không hiểu: "Bài làm của mình có cái gì đẹp đâu."

Chàng trai rời mắt khỏi tờ giấy thi, cụp mắt xuống nghiêm túc nhìn cô trong vài giây, sau đó mỉm cười với cô bạn đang tức muốn hộc máu: "Không đẹp bằng cậu."

"Nhưng cũng khá đẹp."

"..."

Tề Diệu Tưởng nghiến răng, lỗ tai nóng bừng.

Bây giờ cô rất hối hận vì đã làm bạn với cậu.

Điều quan trọng là ngay từ đầu không ai nói với cô rằng, cái giá phải trả khi làm bạn tốt với cậu là bị cậu bắt nạt.

Bình Luận (0)
Comment