Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 27

Tề Tư ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nụ cười hiện rõ vẻ miễn cưỡng.

"... Sếp Cố, trùng hợp quá."

Hai phụ huynh thế mà lại quen biết nhau, Đổng Vĩnh Hoa ngạc nhiên: "Mẹ Tề Diệu Tưởng, ba Cố Dương, hai người quen nhau à?"

Mẹ Tề Diệu Tưởng.

Nghe thấy cách gọi này, ánh mắt Cố Minh Chu hơi khựng lại.

Tề Diệu Tưởng và Cố Dương cũng ngạc nhiên, hai người nhìn nhau thầm nghĩ trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp tới vậy sao?

Tất cả phụ huynh đều đã tới, Đổng Vĩnh Hoa mở Powerpoint đã chuẩn bị từ trước, sau đó thầy bảo học sinh ra ngoài chờ, họp phụ huynh xong thì có thể về nhà cùng ba mẹ.

Đám học sinh vâng một tiếng rồi ùa ra ngoài như chim vỡ tổ.

Trước khi ra ngoài, Tề Diệu Tưởng cố ý nhìn mẹ một cái.

Lúc ba Cố Dương chưa tới, rõ ràng mẹ cô vẫn phải cười trái nói, ước gì có thể quét mã kết bạn WeChat với tất cả phụ huynh trong lớp. Giờ ba Cố Dương tới rồi, chú ấy ngồi sau lưng mẹ thì đừng nói tới việc chào hỏi, ngay cả quay đầu mẹ cũng không dám, dáng vẻ xinh đẹp phóng khoáng ban nãy không còn nữa, vẻ mặt chột dạ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Tề Diệu Tưởng lo lắng mím môi, Lư Văn Giai bên cạnh khẽ nhắc: "Tưởng Tưởng, ra ngoài thôi."

Tề Diệu Tưởng đành đi ra ngoài.

Trên hành lang dài của tòa giảng đường, không chỉ có lớp bọn họ mà học sinh các lớp khác cũng đứng hết ngoài này. Phụ huynh ở bên trong họp, học sinh ở bên ngoài trò chuyện.

Có học sinh than phiền: "Phục luôn. Cũng có phải chúng ta họp phụ huynh đâu, bắt tới trường làm gì cơ chứ? Ở nhà ngủ còn sướng hơn."

Khó khăn lắm mới có một ngày thứ bảy không cần đi học, kết quả lại phải tới trường.

Họp phụ huynh không thể kết thúc trong chốc lát được, rất nhiều người không chờ nổi nên dứt khoát rủ bạn xuống lầu lượn một vòng, đi mua đồ ăn vặt hoặc tới sân thể dục chơi bóng, đợi đến lúc họp gần xong lại quay về.

Lớp A29 hình như bắt đầu họp muộn hơn, học sinh hai lớp bên cạnh đã đi xuống dưới gần hết rồi mà lớp bọn họ mới bắt đầu đi ra ngoài.

Nhìn thấy bọn Kỷ Sầm ra ngoài, Ngô Trừng vẫy tay gọi lại nói chuyện.

Tuy rằng hai lớp sát nhau nhưng thường ngày mọi người đều bận học, thời gian nghỉ giữa giờ lại ngắn nên có rất ít cơ hội tụ lại một chỗ. Mọi người chẳng có chuyện gì làm, mười người nhóm iPhone đều có mặt đông đủ tụm lại trò chuyện.

Ngô Trừng hỏi: "Ê ai tới họp cho các cậu vậy? Hay là cả ba mẹ đều tới?"

"Ba tôi và ba Kỷ Sầm đến." Bách Trạch Văn chỉ Địch Gia Lương và Đồng Bác: "Hai cậu ấy thì là mẹ đến, các cậu thì sao?"

Ngô Trừng nói thay cả nhóm, sau đó bỗng nhiên nhỏ giọng nói trọng điểm: "Các cậu biết không? Mẹ Tề Diệu Tưởng và ba Cố Dương quen biết nhau đó."

Ai nấy đều ngạc nhiên, Bách Trạch Văn lên tiếng đầu tiên: "Vãi, thật hay đùa đấy?"

"Thật mà. Mình còn nghe thấy ba Cố Dương gọi mẹ Tề Diệu Tưởng là thư kí Tề?" Ngô Trừng nhìn hai đương sự: "Hai cậu biết không?"

Cố Dương lắc đầu, Tề Diệu Tưởng cũng lắc đầu. Hôm nay hai người họ cũng mới biết.

Ba Cố là chủ công ty kiến trúc, điều này Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn đều biết.

"Mẹ cậu là thư kí của ba cậu ấy à?" Bách Trạch Văn nhìn Tề Diệu Tưởng rồi lại nhìn Cố Dương, đôi mắt trừng to: "Vãi chưởng, có duyên ghê."

Bình thường mọi người bị phim truyền hình ảnh hưởng nên ấn tượng về nghề thư ký đều là những người xinh đẹp và biết làm việc, hoặc là không tốt ở một vài phương diện nào đó. Thư kí thư kí, còn không phải là bạn gái bí mật* của sếp à.

(*) Từ gốc 小蜜: bạn gái của một người đàn ông đã có gia đình

Nhưng bây giờ người thư kí ấy là mẹ của Tề Diệu Tưởng, bọn họ chắc chắn không được nghĩ như vậy nữa.

Chỉ có điều mẹ Tề xinh đẹp giỏi giang, quả thực rất phù hợp với ấn tượng về nghề thư kí của đám nhóc cấp 3 chưa bước chân vào xã hội như họ.

Lư Văn Giai nói: "Mẹ Tưởng Tưởng đẹp lắm luôn."

Nói xong, cô ấy kéo bốn chàng trai lớp A29 đến cửa lớp để nhìn mẹ Tề Diệu Tưởng.

Bây giờ trời lạnh nên cửa lớp đang đóng. Đổng Vĩnh Hoa đang nói về nội dung trên Powerpoint. Phòng học cách âm rất tốt nên bên ngoài chẳng nghe thấy gì, Lư Văn Giai chỉ vào bên trong: "Đó là mẹ của Tưởng Tưởng đấy."

Bốn người nhìn theo hướng Lư Văn Giai chỉ.

Nhìn góc nghiêng đã biết là đẹp lắm rồi.

Tề Tư ngồi ở chỗ của con gái ngẩng đầu chăm chú lắng nghe thầy chủ nhiệm nói nên hoàn toàn không chú ý đến vài người bạn của con gái đang len lén nhìn mình ngoài cửa.

Đổng Bác "woa" một tiếng, quay người giơ ngón cái với Tề Diệu Tưởng.

"Mẹ cậu đẹp quá."

Địch Gia Lương hỏi: "Mẹ cậu thật sự không định vào giới giải trí debut ư?"

Câu khen này lố quá, lố đến mức Tề Diệu Tưởng không biết nên đáp lại thế nào.

Khen mẹ Tề Diệu Tưởng xong, bọn họ lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau.

Đồng Bác hỏi Lư Văn Giai: "Ngồi sau mẹ cậu ấy đẹp trai ghê, ba của ai thế?"

Lư Văn Giai nói: "Ba của Cố Dương đấy."

Đồng Bác ồ một tiếng rồi nói với Cố Dương: "Hóa ra cái vẻ lạnh lùng của cậu là được di truyền từ ba."

Cố Dương liếc mắt khinh bỉ. Tiếp theo Đồng Bác với Địch Gia Lương chụm đầu ở cửa lớp A28 nhận xét các vị phụ huynh bên trong, ví dụ người này nhìn như Black Widow (Góa phụ đen) trong Marvel, người kia thì lại giống ba Đồ Đồ trong phim "Đồ Đồ tai to".

Lúc này cánh tay Kỷ Sầm bỗng nhiên bị Bách Trạch Văn chọc chọc.

Kỷ Sầm: "Làm gì?"

Bách Trạch Văn khẽ thì thầm vào tai cậu: "Mẹ vợ tương lai của cậu đẹp quá đi mất."

Mẹ vợ tương lai.

Kỷ Sầm mím môi: "Nói linh tinh gì đấy thằng chó này?"

"Chuyện sớm muộn thôi mà. Đừng nói cậu không nghĩ đến, đều là đàn ông với nhau, khỏi giả vờ." – Bách Trạch Văn vuốt cằm: "Đợi hai năm nữa nhóc đáng thương trưởng thành, cậu ấy sẽ trang điểm giống mẹ cậu ấy. Thằng nhãi cậu sau này có phúc đấy."

Kỷ Sầm giật mình, cậu quay đầu nhìn Tề Diệu Tưởng theo bản năng.

Tề Diệu Tưởng không biết bỗng nhiên cậu nhìn mình làm gì, cô chớp mắt nghiêng đầu hỏi cậu bằng ánh mắt.

Sao vậy?

Tề Diệu Tưởng mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như búp bê sứ, đôi mắt đen to tròn như quả nho, cái mũi duyên dáng. Cô đứng trên hành lang đầy gió, gió thổi qua như điểm thêm một lớp má hồng, đôi môi đầy đặn mềm mại.

Cổ họng cậu như nghẹn lại, trong người giống như có dòng điện chạy qua, một cảm giác tê dại khó nói thành lời. Kỷ Sầm bối rối, cậu vội cụp mắt hoảng hốt nhìn đi chỗ khác.

Trừ Bách Trạch Văn ra không ai để ý.

Cậu ta quay đi cười méo cả mặt.

Có khi nào thấy Kỷ Sầm luôn ung dung lại như bây giờ chưa? Đó giờ chỉ thấy con gái ngượng ngùng với cậu, nếu không phải giúp cậu giữ bí mật thì Bách Trạch Văn đã gào lên cho tất cả mọi người biết và cười trêu cậu một trận rồi.

...

Họp phụ huynh chưa kết thúc, chủ nhiệm các lớp vẫn đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng. Cả đám đứng ngoài hành lang hứng gió hồi lâu thực sự quá chán nên quyết định đi mua đồ ăn vặt, nhân tiện bàn nhau xem chiều nay có nên đi thành phố hoạt hình chơi không.

Ai dè chưa đi được bao lâu thì lớp A29 tan họp.

Cô Bùi chủ nhiệm lớp A29 là giáo viên chủ nhiệm trẻ nhất của khối lớp 10. Tuổi trẻ, tức là không hay lải nhải nói dông nói dài. Hơn nữa A29 lại là lớp chọn, học hành không cần thầy cô và ba mẹ lo nghĩ nhiều, bởi vậy nên lớp họ là lớp tan họp sớm nhất.

Họp phụ huynh kết thúc, mẹ của Đồng Bác và Địch Gia Lương vừa gặp mà như đã quen biết lâu ngày, hai người hẹn buổi chiều đi dạo phố, chẳng nhớ nhung gì đến hai thằng con trai. Hai mẹ vui vẻ ra khỏi lớp còn cô Bùi thì mời phụ huynh hai em Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn ở lại.

"Ba Kỷ Sầm, ba Bách Trạch Văn, phiền hai anh ở lại một lát ạ."

Cô Bùi năm nay chưa tới 30, ở trong mắt hai người ba thì cũng chỉ là một cô gái còn trẻ, nhưng cô gái ấy lại là chủ nhiệm con trai nhà mình.

Dù hai người ba đều là lãnh đạo ở cơ quan và có chức vị không nhỏ, ngày thường đã quen ra lệnh cho cấp dưới nhưng lúc này đi họp phụ huynh cho con cái thì tất nhiên phải nghiêm chỉnh nghe giáo viên nói.

Ba Kỷ Sầm hỏi trước: "Cô Bùi, còn có chuyện gì sao?"

Ba Bách Trạch Văn hỏi tiếp: "Có phải thằng nhóc Bách Trạch Văn gây chuyện trong trường không?"

"Không phải đâu ạ." Cô Bùi vội xua tay.

Hai chàng trai thực sự không có vấn đề gì về thành tích. Một người hạng 1, một người hạng 8. Chỉ có điều thường ngày cả hai thỉnh thoảng không nghiêm túc, trong giờ thì mất tập trung. Có một lần trong tiết Sinh học, ỷ vào việc thầy giáo lớn tuổi, thị lực và thính lực không quá tốt mà dám ngang nhiên dùng điện thoại bật tiếng chơi game.

Thầy dạy Sinh học tức đến mức đập bàn hỏi có phải hai em coi thầy như người mù người điếc không. Vốn dĩ thầy ấy định lấy thành tích ra mắng thì phát hiện một người 98 điểm, một người 92 điểm, thế là tức càng thêm tức, suýt chút nữa tái phát bệnh huyết áp cao.

"Nói chuyện ngoài lề ạ, trên phương diện tiếp xúc với các bạn nữ, hai anh cũng biết ở tuổi này khá dễ... xao động. Thêm nữa, hai em ấy quả thực rất đẹp trai, đã có vài giáo viên phản ánh với tôi rằng mỗi lần hết tiết có rất nhiều bạn nữ tới tận lớp tìm hai em ấy nói chuyện. Thậm chí học sinh lớp 11, lớp 12 còn cố ý tới đây chỉ vì hai em ấy. Vậy nên hai vị phụ huynh thường ngày có thể giúp nhà trường chú ý hơn được không?"

Cô Bùi tuổi còn trẻ, nói chuyện này ít nhiều cũng có phần xấu hổ.

Không thể không nể mặt cô giáo trẻ nên hai người ba nói mình sẽ chú ý.

Ra khỏi lớp học mà không nhìn thấy Bách Trạch Văn đâu, Bách Vinh mắng trước một câu: "Chắc lại lén đi đâu chơi rồi, một ngày không đi chơi thì nó sẽ chết vì nghẹn."

Kỷ Lễ Ngôn nghĩ dù sao bây giờ cũng không biết con mình chạy đi đâu, ông chỉ lớp A28 cách vách: "Tôi nhớ con trai Minh Chu học lớp này thì phải."

Bách Vinh: "Đúng thế, trước đây lúc đi câu cá có nghe cậu ta nhắc qua."

Hai người đàn ông đi tới bên cửa lớp A28 nhìn vào trong, quả nhiên thấy Cố Minh Chu ngồi trong lớp.

Bách Vinh bỗng nhiên hả một tiếng đầy nghi ngờ: "Người ngồi phía trước có phải thư kí của cậu ấy không?"

Kỷ Lễ Ngôn cũng để ý thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi phía trước: "Sao cậu lại quen thư kí của cậu ấy?"

"Lần trước chỗ tôi trao huy chương doanh nghiệp xuất sắc tiêu biểu, cậu ấy bận nên để thư kí của mình đến nhận thay." – Bách Vinh nói tiếp: "Thư kí của cậu ấy nhìn chắc cũng tầm tuổi cô Bùi, thế mà con cái đã học cấp ba rồi?"

Cô Bùi năm nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi.

Kỷ Lễ Ngôn nói: "Chắc là chăm sóc cơ thể tốt."

Bách Vinh ngạc nhiên: "Thẩm mỹ bây giờ lợi hại như vậy à? Thế về nhà tôi cũng phải bảo mẹ Bách Trạch Văn đi làm mới được."

...

Hai người ba đứng chờ một lúc lâu mà thầy chủ nhiệm A28 vẫn chưa nói xong, nhìn như không có ý muốn tan họp, nói nhiều hơn cả hai người họ lúc mở họp ở cơ quan. Hai người họ cũng không phải người có quá nhiều kiên nhẫn, thế là quyết định về trước mà không đợi Cố Minh Chu, cũng không đợi con trai nữa, dù sao thì con trai họ có chân dài lại biết đường xá, có thể tự về nhà.

Hai người ba vừa xuống cầu thang thì gặp đám nhóc đi mua đồ ăn vặt về.

Trong miệng Bách Trạch Văn vẫn đang nhai que cay, ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Họp phụ huynh xong rồi ạ?"

"Bách Trạch Văn! Con lại lén mua mấy thứ đồ ăn bẩn này, về nhà kiểu gì mẹ con cũng mắng con!" Bách Vinh mặc kệ câu hỏi của con trai, mở miệng là dạy bảo luôn.

Kỷ Lễ Ngôn nhìn mì tôm trẻ em trong tay con trai nhưng không nói gì. Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, ông nhìn một lượt mấy cô gái trong đám nhóc này.

Mấy con bé đều rất thanh tú, nhìn ai cũng rất ngoan ngoãn, nhất là cô bé để tóc mái kia.

Nhớ đến lời của cô Bùi, Kỷ Lễ Ngôn khẽ cau mày.

Vậy là cô Bùi muốn ông để ý con trai và cô nhóc nào đây?

Nhìn một lúc lâu cũng chẳng đoán ra, đám nhóc này rất lễ phép, biết được hai người trước mặt là ba của Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn thì đều ngoan ngoãn chào chú.

Lúc này Cố Dương hỏi: "Chú, buổi họp phụ huynh của lớp chúng con vẫn chưa kết thúc sao ạ?"

Bách Vinh nói: "Vẫn chưa, chủ nhiệm lớp con nói nhiều lắm, chú và chú Kỷ đi trước, không đợi ba con nữa, con nhớ nói cho ba con một tiếng."

Sau đó bảo Bách Trạch Văn cùng mình về nhà.

Nhưng Bách Trạch Văn từ chối, nói buổi trưa không về nhà ăn cơm, còn nói cả nhóm bọn họ đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm trưa rồi buổi chiều đi dạo thành phố hoạt hình.

Kỷ Sầm cũng nói với Kỷ Lễ Ngôn rằng không đi cùng ông ấy về nhà.

"Hoạt động vui chơi giải trí của bọn con lên lịch rất phong phú đấy."

Bách Vinh nói đùa một câu, con trai muốn chơi cùng các bạn, ông không có lý nào lại không cho, chỉ dặn dò một câu đừng tiêu tiền lung tung, đừng mua mấy cái mô hình anime linh tinh về nhà, sau đó cùng Kỷ Lễ Ngôn đi trước.

Trước khi đi, Kỷ Lễ Ngôn dặn dò mọi người một câu, bảo bọn họ đi trên đường chú ý an toàn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên là phải báo cảnh sát.

Đợi hai người ba rời đi, Lư Văn Giai thấp giọng phàn nàn: "Báo cảnh sát, có hơi quá rồi không?"

Buổi chiều bọn họ chỉ đi thành phố hoạt hình thì có thể gặp phải chuyện gì được.

Bách Trạch Văn giải thích: "Ba của Kỷ Sầm là cảnh sát, bình thường chứng kiến nhiều vụ án, vậy nên suy nghĩ nhiều."

Lư Văn Giai chợt hiểu ra.

Hóa ra là cảnh sát, chẳng trách trông nghiêm túc như vậy.

Một nhóm người đi lên lầu, lại đợi thêm mười phút nữa, cuộc họp phụ huynh các lớp khác đã lần lượt kết thúc, cuối cùng buổi họp phụ huynh của lớp A28 cũng xong.

Hôm nay Tề Tư họp phụ huynh mà mồ hôi đầm đìa, nghĩ đến ông chủ ngồi ngay sau mình, trong cuộc họp bà cứ như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, không biết nên tạo dáng vẻ như nào.

Sau buổi họp phụ huynh, eo bà trở nên cứng ngắc.

Tề Tư cố ý chậm rì rì, đến khi nhìn thầy sếp Cố đi ra ngoài nói với con trai vài câu rồi rời đi thì bà mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra khỏi phòng học.

Vừa ra khỏi phòng học, nhìn thấy xung quanh con gái mình có vài người bạn nam, bà ngay lập tức đoán được danh tính của họ.

Từng bước từng bước tới chào hỏi, cảm ơn họ bình thường đã chăm sóc Tưởng Tưởng, khen bọn họ một hồi, còn nói muốn mời bọn họ ăn cơm. Được một người dì xinh đẹp nhiệt tình như vậy khen đến nỗi làm cho mấy chàng trai ngại không dám từ chối.

Tề Tư cười hỏi: "Xin hỏi Kỷ Sầm là ai?"

Kỷ Sầm a một tiếng, nói: "Là con ạ."

Tề Tư không chút do dự nói: "Ồ ồ, con là Kỷ Sầm, Tưởng Tưởng nói con là người đứng đầu khối, không ngờ thành tích tốt mà còn đẹp trai như vậy."

Lần đầu Kỷ Sầm được khen đến mức muốn đào hố chui vào: "...Cảm ơn dì ạ."

Sau đó Tề Tư nói với Kỷ Sầm một lúc, nói Tưởng Tưởng thường nhắc đến cậu, nói cậu tốt thế nào, ưu tú ra sao.

Vốn dĩ chỉ có Kỷ Sầm cảm thấy xấu hổ, kết quả sau khi nói ra, Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy xấu hổ.

Mẹ khen thì khen đi, còn lôi cô vào làm gì? Làm như kiểu cô cực kỳ ngưỡng mộ Kỷ Sầm không bằng.

Mặc dù cô cũng rất ngưỡng mộ thật.

Tề Diệu Tưởng cắn môi, lén nhìn Kỷ Sầm, sau đó phát hiện Kỷ Sầm được mẹ khen nhiều đến mức không biết cười như nào, hai tai đều đỏ bừng vì được khen ngợi.

Hóa ra Kỷ Sầm cũng biết thẹn thùng.

Cô sửng sốt, cúi đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không biết phải hình dung như nào, thực sự cảm thấy thẹn nhưng cũng rất vui.

Đã hẹn với bạn bè của con gái rằng lần tới bà sẽ mời họ ăn cơm, Tề Tư cũng coi như là đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của buổi họp phụ huynh này rồi.

Tề Diệu Tưởng nói trưa nay đã hẹn với nhóm bạn ra ngoài ăn cơm, buổi chiều đi chơi ở thành phố hoạt hình, Tề Tư lập tức ủng hộ, nói cứ yên tâm đi chơi đi.

Trước khi đi, bà lại nhắc lần nữa, nói lần sau sẽ mời họ ăn cơm.

Một nhóm người vội vàng nói, dì cứ yên tâm đi ạ, bọn con nhớ rồi.

Hôm nay gặp được các bạn của con gái, phát hiện bọn nhỏ đều rất tốt, lần này thật sự không cần lo lắng con gái ở trường có vui hay không, Tề Tư hoàn toàn yên tâm, hài lòng rời đi.

Đi trên đường, bước chân bà nhẹ nhàng, thậm chí còn ngân nga một bài hát.

Tới cổng trường, Tề Tư lấy điện thoại ra định đặt xe về nhà trước.

App đặt xe hiển thị đang tìm kiếm phương tiện gần đó thì đột nhiên có một giọng nói gọi bà.

"Thư ký Tề."

Tề Tư ngẩng đầu, bà nhận ra người này, là tài xế của ông chủ.

Vẻ mặt Tề Tư cứng đờ.

Sếp Cố còn chưa đi sao?

Tài xế nhanh chóng xác nhận ý nghĩ của bà, nói: "Thư ký Tề, sếp Cố đang đợi cô trong xe."

"... Được."

Thoát khỏi app đặt xe, Tề Tư đành phải đi theo phía sau tài xế, cuối cùng đi đến chiếc xe Maybach màu đen.

Bà thở dài, cam chịu số phận rồi mở ghế phụ ngồi vào.

Bà không dám nhìn vào gương chiếu hậu chút nào, sợ chạm phải ánh mắt của ông chủ.

"... Sếp Cố, anh còn chưa đi ạ?"

Người đàn ông ngồi ghế sau ừ một tiếng, nói: "Đợi cô cùng đi."

Tề Tư nhếch miệng cười lúng túng: "Sếp Cố quá khách sáo rồi."

"Con gái cô đâu?" Cố Minh Chu hỏi.

"Hẹn đi ăn cơm cùng mấy đứa bạn rồi."

Cố Minh Chu gật đầu, lại hỏi: "Bây giờ cô đi đâu? Tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Tề Tư nói: "Tôi về nhà."

Cố Minh Chu nói với tài xế: "Lão Chu, đưa thư ký Tề về nhà trước."

Tài xế đáp lại, khởi động xe lái ra khỏi trường học.

Trên đường đi, Tề Tư cảm giác như có gai sau lưng, sợ giây tiếp theo ông chủ ngồi đằng sau sẽ hỏi bà về chuyện liên quan đến con gái.

Nhưng không, mãi cho đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà bà, bầu không khí trong xe thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt tươi mát, người đàn ông ngồi sau không nói một câu nào.

Tề Tư nói: "Sếp Cố, vậy tôi về nhà trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Cố Minh Chu bình tĩnh nói: "Không cần khách sáo, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Xuống xe, đóng cửa xe, Tề Tư nhanh chóng rời đi không hề ngoảnh đầu lại.

Tài xế hỏi: "Sếp Cố, đi chưa ạ?"

"Chờ thư ký Tề lên lầu đã." Cố Minh Chu nói.

Cố Minh Chu nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ chạy đến dưới tầng nhà bà, sau đó mở khóa cửa, bóng dáng hoàn toàn biến mất.

Nếu ông nhớ không nhầm.

Trong sơ yếu lý lịch của Tề Tư, tuổi của bà ấy điền là ba mươi ba tuổi.

Con gái của bà chắc cũng bằng tuổi con trai Cố Dương của ông, đều mười sáu tuổi.

Mà lúc phỏng vấn Tề Tư, ông nhớ rằng đã hỏi bà là con gái bao nhiêu tuổi, bởi vì công việc của ông rất bận, đi công tác xã giao là chuyện thường xuyên diễn ra, vậy nên thư ký của ông cũng sẽ không nhàn rỗi, nếu con gái còn nhỏ thì cứ nói.

Cố Minh Chu khéo léo nói: sợ là cô Tề không thể đảm nhiệm vị trí này.

Cố Minh Chu nhớ rõ lúc ấy Tề Tư trả lời là con gái bà đã học tiểu học, có thể tự chăm sóc mình.

Trong vai trò thư ký, Tề Tư làm việc không có gì để bắt bẻ. Đây là thư ký riêng của ông, trước Tề Tư, Cố Minh Chu đã đổi qua vài người nhưng Tề Tư là người chu đáo và ân cần nhất.

Bà tốt nghiệp trường danh giá, cho dù là ngoại hình hay năng lực thì các phương diện đều rất ưu tú.

Đã ly hôn vợ nhiều năm, Cố Minh Chu vẫn luôn bận rộn với công việc, ngay cả con trai Cố Dương cũng hiếm khi liên lạc với nó.

Hoàn cảnh sống này chẳng có gì không tốt, dù sao cũng đã kết hôn rồi, cũng có con cái, quyền nuôi nấng ở trong tay ông, mà ông không có nhiều nhu cầu tình cảm, đương nhiên không có ý định kết hôn.

Mãi cho đến lần trước đi xã giao, ông uống rượu với một số lãnh đạo cũ đã nghỉ hưu ở chính quyền thành phố, thư ký Tề giúp ông chắn vài ly. Sau khi bữa tiệc kết thúc, cho dù với tư cách là cấp trên hay là đàn ông thì ông đều phải nên đưa bà về nhà.

Lúc bước xuống xe chân thư ký Tề lảo đảo suýt ngã, ông không nghĩ nhiều, lập tức xuống xe đỡ bà.

Có lẽ là lúc đấy ông cũng uống nhiều, hoặc có lẽ nước hoa thư ký Tề xịt lúc đó rất thơm, ông đỡ đôi vai gầy của bà, bị bà nhẹ nhàng dựa vào gần một chút, cảm nhận tóc bà vì tĩnh điện dính vào áo khoác ông, trong lòng Cố Minh Chu xao động không thể giải thích được.

Mà loại xao động này, ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu nó cũng không biến mất.

Hai mươi hai tuổi ông chấp nhận sự sắp đặt của gia đình mà kết hôn với vợ cũ. Hai mươi ba tuổi thì có một người con trai là Cố Dương. Hiện tại đã ba mươi chín tuổi, không phải là một chàng trai cái gì cũng không biết nữa, ông hiểu loại xao động này nghĩa là gì.

Ông tin chắc mình đã phải lòng thư ký Tề.

Nảy sinh tình ý với thư ký của bản thân, ông vẫn luôn cảm thấy mình đủ chính nhân quân tử, cũng đủ lý trí, nhưng rõ ràng là ông đã quá tự phụ.

Quả nhiên đàn ông không thể tìm thư ký quá xinh đẹp, ông cũng không ngoại lệ.

Thư ký Tề có một cô con gái, nhưng tình trạng hôn nhân mà bà viết trên hồ sơ không phải ly hôn, mà là chưa lập gia đình.

Xã hội hiện nay đã khá cởi mở với những tình huống như vậy. Dù chưa kết hôn hay đã ly hôn thì cũng không là vấn đề gì lớn, miễn sao không phải "đã kết hôn" là được.

Nhưng mà..

Thư ký Tề nói con gái bà đang học tiểu học, song thực tế con gái lại đang học cấp ba.

Nếu tuổi của bà là thật thì lúc bà sinh con là...

Mười bảy tuổi.

Vẫn đang học cấp ba.

Đây là chuyện riêng tư của bà, theo lý ông không nên hỏi.

Cho nên suốt dọc đường đi  ông chẳng hỏi gì.

Cố Minh Chu xoa xoa lông mày.

Nhưng nếu không hỏi, mối  quan hệ giữa ông và thư ký Tề, chính là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, có lẽ chỉ dừng ở đây.

...

Lúc này trường học rất náo nhiệt, bởi vì buổi họp phụ huynh của các lớp đều tổ chức xong rồi.

Dọc đường đi đều là phụ huynh và học sinh. Nhân lúc còn đang có khí thế, các phụ huynh mở miệng trách mắng, học sinh cúi đầu nghe, chỉ có một nhóm người là ngoại lệ.

Cuối cùng cũng tiễn tất cả các phụ huynh về, mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đến quán ăn ngon trước trường để cùng ăn trưa.

Mười người chia thành ba nhóm đi trên đường, phía trước là Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn.

Bách Trạch Văn quay lại nhìn Tề Diệu Tưởng rồi khoác vai Kỷ Sầm cười nham hiểm.

"Này, mẹ vợ tương lai của cậu rất coi trọng cậu đấy. Khá tốt, sau này con rể đến cửa có thể uống ít đi hai ly rượu."

"..."

Sống mười sáu năm trên đời, chưa từng có ngày nào thẹn thùng như ngày hôm nay, Kỷ Sầm không nhịn được nữa, nghiến răng, vung chân đá Bách Trạch Văn một cái.

Bách Trạch Văn kêu một tiếng, chạy về phía trước, Kỷ Sầm chưa hết giận, đuổi theo sau.

Hai người họ cứ như vậy chạy đến quán ăn trước rồi chiếm chiếc bàn lớn có mâm xoay món ăn, gọi lên vài món rồi đợi những người khác từ từ đi tới.

Bởi vì hôm nay mọi người đều được mẹ của Tề Diệu Tưởng khen ngợi rất nhiều nên khi gọi món bọn họ đều ngầm chăm sóc Tề Diệu Tưởng, đẩy thực đơn đến trước mặt Tề Diệu Tường bảo cô gọi món trước.

Kết quả Tề Diệu Tưởng lại đưa thực đơn cho Cố Dương.

Cố Dương không biết tại sao, Tề Diệu Tưởng nhìn cậu ấy cười một cái: "Cố Dương, cậu xem xem cậu thích ăn món gì."

Lúc đồ ăn được mang lên, Cố Dương cầm đũa lên, vừa nghĩ ra nên chọn món nào thì Tề Diệu Tưởng đã lập tức giữ bàn xoay lại đợi Cố Dương gắp xong mới thả bàn xoay ra.

Bọn họ còn gọi một bình nước trái cây to, vừa thấy nước trái cây của Cố Dương gần hết, Tề Diệu Tưởng lập tức rót đầy cho Cố Dương.

Có hai người ngồi giữa bọn họ, cho nên mỗi lần Tề Diệu Tưởng làm những động tác này đều vô cùng rõ ràng. Sau một loạt những hành động mượt mà như vậy, tất cả mọi người đều nhận ra được...

Tề Diệu Tưởng đang nịnh nọt Cố Dương.

Vẻ mặt của ba cô gái rất khó đoán, có chút nhiều chuyện, lại có chút ghen tị.

Sao bỗng nhiên Tưởng Tưởng lại đối tốt với Cố Dương như vậy, tại sao các cô nàng không có được đãi ngộ này?

Biểu cảm của mấy chàng trai cũng biến đổi, ngoại trừ Ngô Trừng đang tập trung ăn cơm, mấy chàng trai khác đều không hẹn mà đồng loạt nhìn về Kỷ Sầm.

Sắc mặt Kỷ Sầm không tỏ rõ, đầu lưỡi nhẹ chạm vào má trong, nhướng mày nhìn Cố Dương.

Cố Dương cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa. Lúc Tề Diệu Tưởng lại yên lặng giữ bàn xoay cho cậu ấy, cậu ấy thở dài, đặt đũa xuống nói với Tề Diệu Tưởng: "... Tay tôi dài mà."


Lời tác giả:

Cân: =皿= (vẻ mặt quạu)

Thang: Cậu nhìn cho rõ đi, tôi là anh vợ của cậu đấy, đừng làm xằng làm bậy, cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment