Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 28

Cố Dương cảm thấy ám chỉ của mình chắc là đã đủ rõ ràng rồi.

Nhưng Tề Diệu Tưởng chỉ gật đầu: "Mình biết mà, vậy thì cậu tự gắp đồ ăn đi."

Giọng điệu còn rất tự nhiên.

Nghe giống như nếu tay Cố Dương không dài thật thì cô sẽ gắp đồ ăn giúp cậu ấy vậy.

"..."

Lần đầu tiên một người lạnh lùng như tên sát nhân không thấy máu là Cố Dương á khẩu trước sự chân thành của một cô gái.

Cô muốn giúp cậu ấy gắp đồ ăn thật đấy à?

Chuyện này khiến người khác sẽ nghĩ thế nào? Kỷ Sầm sẽ nghĩ thế nào?

Chẳng trách Kỷ Sầm nói cô chậm chạp, Kỷ Sầm đối xử với cô đặc biệt đến mức suýt chút nữa thì mượn cái loa của đài phát thanh trường để nói cho cô biết, vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra.

Như này thì làm sao cậu ấy có thể đối mặt với Kỷ Sầm?

Dưới cái nhìn đầy ẩn ý của người khác, Cố Dương nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng vành tai của mình đang dần nóng lên.

"... Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Mình không có chuyện gì cả."

Đúng lúc Bách Trạch Văn xen vào: "Nếu cậu không có chuyện gì thì sao đột nhiên lại ân cần với Cố Dương như vậy chứ."

Lời nói của Bách Trạch Văn rốt cuộc cũng đâm thủng lớp cửa sổ giấy kỳ quặc này, những người khác đều nói hùa theo, nhất là Lư Văn Giai. Cô ấy và Ngô Trừng ngồi ở giữa Tề Diệu Tưởng và Cố Dương, nhiều lần Tề Diệu Tưởng phải lướt qua cô ấy để rót nước cho Cố Dương, cô ấy đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Mình cũng uống hết nước rồi mà? Sao Tề Diệu Tưởng lại không rót cho mình?

Có điều khi con gái ghen thì khá kỳ cục, không thích nói thẳng ra.

Nhưng Bách Trạch Văn lại thiếu ý tứ đến mức nói toạc móng ngựa: "Cậu cứ gắp đồ ăn và rót nước cho cậu ta, tôi cũng uống hết nước rồi. Còn Kỷ Sầm nữa, cái ly của cậu ta đã cạn từ lâu rồi, sao cậu không rót cho bọn tôi?"

Tề Diệu Tưởng hơi hé miệng, lúc này mới nhận ra hành vi nịnh nọt Cố Dương của mình quá mức rõ ràng.

Cô còn tưởng mình che giấu rất tốt.

Ngô Trừng vốn đang đắm chìm vào bữa ăn được những người khác nhắc nhở mới phản ứng lại, chớp mắt nhìn Tề Diệu Tưởng rồi nhếch miệng cười: "Tề Diệu Tưởng, đừng nói là cậu có ý gì với Cố Dương nhé?"

Lời nói đùa này mới vừa thốt ra, mọi người xung quanh không la ó hò hét như trong tưởng tượng của Ngô Trừng mà thay vào đó là sự im lặng.

Ba cô gái kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng là bị sốc trước suy đoán này, chuyện này thì có thể hiểu được, nhưng tại sao đám con trai lại không làm ầm ĩ lên?

Hay là kiểu đùa gán ghép này không còn phổ biến trong phạm vi trường học nữa?

Hơn nữa, kẻ thường gây ồn ào nhất là Bách Trạch Văn cũng không làm ầm ĩ. Ngô Trừng nhìn về phía Bách Trạch Văn, Bách Trạch Văn cũng nhìn lại cậu ta với vẻ mặt "Người anh em cậu có biết mình vừa nói gì không".

Mà đương sự là Cố Dương có vẻ mặt đông cứng rõ ràng. Lần đầu tiên cậu ấy dùng ánh mắt chột dạ nhìn về phía Kỷ Sầm đang vô cảm nhìn mình, cậu ấy đang muốn nói thì Tề Diệu Tưởng hô to lên một tiếng: "Lớp trưởng, cậu đừng nói bậy nhé!"

Cô gái vội vàng phản bác nên không kiểm soát được độ to của giọng mình, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi bàn bên cạnh.

Mặt Tề Diệu Tưởng nóng lên, chọc đũa vào chén cơm như muốn che đậy sự xấu hổ bằng hành động vụng về này.

Cô nói: "... Chẳng phải ba của Cố Dương là sếp của mẹ mình sao... Cho nên mình mới..."

Vẻ mặt Cố Dương ngẩn ra.

Cô còn chưa nói hết câu thì mọi người đã hiểu.

Làm bọn họ đoán già đoán non nửa ngày trời mà kết quả chỉ vậy thôi sao?

Chỉ vì ba Cố Dương là sếp của mẹ Tề Diệu Tưởng cho nên Tề Diệu Tưởng mới bỗng nhiên ân cần với Cố Dương?

Đây là đang cố gắng tạo ấn tượng tốt với con trai của sếp để giúp mẹ mình à?

Tuy hành vi này rất có lý nhưng vẫn khá buồn cười.

Ba cô gái vốn hơi ghen tị bỗng không biết phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy cách đối nhân xử thế của Tưởng Tưởng dành cho Cố Dương có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Sắc mặt Kỷ Sầm thả lỏng, dở khóc dở cười khẽ thở dài, thậm chí còn tự giễu nhếch khóe môi.

Rốt cuộc vừa rồi cậu lo lắng cái gì thế?

Bách Trạch Văn bày vẻ mặt "Chỉ vậy thôi? Lãng phí cảm xúc của tôi", sau đó học dáng vẻ trợn trắng mắt mà bình thường Cố Dương hay làm.

"Này Cố Dương." Cậu ta gọi Cố Dương một tiếng.

Giọng điệu của Cố Dương không được tốt lắm: "Chuyện gì?"

"Theo logic của Tề Diệu Tưởng, ba cậu thành lập công ty, ba tôi làm ở Cục Công Thương, ba cậu thường xuyên mời ba tôi đi ăn. Còn có ba của Kỷ Sầm, công ty của ba cậu nằm ở khu vực mà ba của Kỷ Sầm quản lý đấy."

Khoé miệng Cố Dương giật giật: "Thì sao?"

Lót đường xong, Bách Trạch Văn chỉ chỉ vào ly nước của mình rồi dõng dạc nói: "Nào, đến rót nước cho người anh em này đi. Về nhà người anh em này sẽ đi nói vài câu tốt đẹp trước mặt ba tôi giùm cho ba của cậu."

Cái gọi là chó cậy gần nhà, con trai thì dựa vào sức ba đấy sao.

Cố Dương không nể mặt chút nào, thằng thừng nói: "Cút."

Bách Trạch Văn trừng mắt, nói chuyện cứ như một nhà lãnh đạo, vừa nghe là biết ngay cậu ta học từ ba mình: "Này nhóc con, như vậy sẽ không nên người được đâu?"

"Không ai giỏi làm chó như cậu đâu." Cố Dương nói.

Bách Trạch Văn còn muốn tiếp tục màn biểu diễn của mình thì lúc này Tề Diệu Tưởng đã đứng dậy, nhận lấy bình nước rồi đi đến giữa Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm.

Hai chàng trai chưa kịp nhận ra cô định làm gì thì Tề Diệu Tưởng mỉm cười rót hai ly nước cho bọn họ.

"Ai rót nước mà chẳng giống nhau, đưa đây, mình rót cho các cậu."

Rót đầy một ly, Tề Diệu Tưởng dùng ánh mắt chân thành nhìn hai người bọn họ.

"Khi nào các cậu về nhà, làm phiền các cậu nói với chú Kỷ và chú Bách một tiếng với nhé. Sau này xin chiếu cố ba của Cố Dương nhiều hơn một chút, nếu việc làm ăn của ba cậu ấy tốt hơn thì tiền lương của mẹ mình cũng sẽ nhiều hơn. Cảm ơn các cậu nha."

Kỷ Sầm: "..."

Bách Trạch Văn: "..."

Cô còn rất hiểu cách đối nhân xử thế đấy.

Gõ cả cái bàn tính này, thật sự là không hề che giấu chút nào.

Bách Trạch Văn cảm thấy quá thú vị.

Ai mà ngờ được, lúc đầu cậu ta chỉ muốn trêu chọc Cố Dương, vậy mà Cố Dương lại không thèm để ý nên chẳng cắn câu, trái lại còn câu được Tề Diệu Tưởng – một chú cá nhỏ ngây thơ như này.

"Tề Diệu Tưởng, tôi muốn ăn món cá kho kia."

"Tề Diệu Tưởng, tôi uống hết nước rồi."

Bách Trạch Văn nhân cơ hội mà lợi dụng, sai bảo Tề Diệu Tưởng. Mà Tề Diệu Tưởng lại thật sự lấy những chiêu cô đã dùng để nịnh bợ Cố Dương dùng cho Bách Trạch Văn.

Mấy chàng trai chỉ đơn thuần xem náo nhiệt nhưng ba cô gái thì lại cảm thấy Tưởng Tưởng bị Bách Trạch Văn xem như nha hoàn mà tuỳ tiện sai bảo. Nhưng bọn họ nhìn cô bé nha hoàn Tưởng Tưởng này làm việc rất vui vẻ, thế nên bọn họ chẳng nói gì.

Chỉ có Bách Trạch Văn là sai bảo cô còn Kỷ Sầm thì vẫn bất động, đều là con trai của lãnh đạo, nịnh thì phải nịnh đều, không thể bên nhẹ bên khinh được nên Tề Diệu Tưởng chủ động hỏi: "Kỷ Sầm, cậu có muốn uống nước không?"

"Không cần." Kỷ Sầm hỏi lại cô: "Cậu muốn không?"

Tề Diệu Tưởng nhìn vào cái ly đã hết sạch nước của mình, nãy giờ cô chỉ lo rót nước cho mỗi Bách Trạch Văn.

Cô định rót cho mình một ly, vừa mới cầm ly lên thì Kỷ Sầm nói: "Chờ một chút."

Sau đó cậu đi tới, lấy bình nước rót cho cô một ly rồi bảo: "Muốn ăn cái gì thì nói với mình, mình chuyển qua cho cậu."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt, Bách Trạch Văn cũng khó hiểu: "Không phải Tề Diệu Tưởng muốn phục vụ chúng ta sao? Cậu muốn chống lại Thiên Cương hả?"

"Tôi hỏi cậu, có phải ba cậu và ba tôi đều là nhân viên công chức không?" Kỷ Sầm hỏi.

Bách Trạch Văn gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhân viên công chức không phải là vì dân phục vụ à?" – Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Theo lý mà nói, chúng ta phải phục vụ lại cậu ấy chứ không phải để cậu ấy phục vụ cho chúng ta, hiểu không?"

Bách Trạch Văn: "..."

Không phải chỉ là rót nước uống thôi à, cậu ta còn lấy mấy chữ "vì dân phục vụ" ra mà nói.

Nếu không muốn sai sử Tề Diệu Tưởng thì cứ nói thẳng đi, giả vờ bày ra bộ dạng này, quá dối trá.

Đồng Bác xem náo nhiệt nửa ngày trời lúc này mới ho nhẹ một tiếng, lên tiếng chủ trì đại cục.

"Được rồi, không cần ai phải phục vụ ai, mọi người đều là bạn học, muốn ăn gì thì tự mình lấy, muốn uống gì thì tự mình rót, đâu phải là không có tay đâu."

Trò khôi hài này cứ thế kết thúc. Tề Diệu Tưởng nghĩ cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ăn cơm rồi. Cô tưởng tượng mình đã nịnh bợ được con trai của ba vị lãnh đạo chỉ bằng một bữa cơm, coi như là cống hiến vì mẹ cô nên trong lòng vô cùng đắc ý, cảm thấy đồ ăn cực kỳ ngon.

Bách Trạch Văn đang thì thầm gì đó vào tai Kỷ Sầm, không biết nói gì mà cậu ta bị Kỷ Sầm đá mạnh một cái vào ghế, may mà cậu ta phản ứng nhanh kịp đỡ ghế nên mới không bị ngã xuống.

Mọi người đều ăn uống vui vẻ, dự định sau bữa ăn sẽ đến thành phố hoạt hình đi dạo một lúc, nhưng có một người trông có vẻ không được vui lắm.

Đột nhiên thiếu một người vụng về âm thầm quan tâm đến mình, đáng lẽ Cố Dương phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng mà lúc này cậu lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thậm chí là có hơi không quen.

Cậu ấy quay đầu sang, lướt qua hai người ở giữa, liếc nhìn Tề Diệu Tưởng đang gắp đồ ăn cho bản thân.

Đúng lúc Tề Diệu Tưởng chớp mắt nhìn cậu ấy.

Trong lòng Cố Dương hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu đi, cúi đầu ăn cơm.

Cho đến khi ăn xong, cậu cũng không nhìn Tề Diệu Tưởng một cái. Cậu tưởng nếu không nhìn cô thì sẽ không khó chịu nữa nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác bức bối không thể tả được.

Suốt cả buổi chiều, cậu không nói với Tề Diệu Tưởng một câu nào.

Nhóm bọn họ đi đến thành phố hoạt hình. Cố Dương không mấy hứng thú với những thứ này nên đi cuối cùng. Tề Diệu Tưởng giống như nhà quê lên phố, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, đôi mắt mở to tròn, chốc chốc bị đám Lư Văn Giai kéo đi mua sắm ở cửa hàng nhỏ, chốc chốc lại bị bọn họ kéo đi rút card.

Mấy cô gái tụ tập lại để rút card, bỗng nhiên nghe thấy Lư Văn Giai hét lớn: "Vãi chưởng card đen!! Tưởng Tưởng, cậu giỏi thật đấy, đúng là để cậu rút thì rút ra nó thật!"

Card đen là cấp độ card hiếm trong bộ sưu tập card của một bộ phim hoạt hình, rất khó để rút ra được. Ban đầu Lư Văn Giai chỉ muốn để Tề Diệu Tưởng thử một lần, không ngờ vận may của cô lại tốt đến vậy.

Vương Thư Huỷ nói: "Mình đã nói rồi mà, người ngoài giới vận may cực tốt."

Mấy chàng trai nghe thấy vậy, nghĩ thầm tay của người ngoài giới thần kỳ như vậy ư, sau đó bọn họ nhanh chóng kéo Tề Diệu Tưởng đến cửa hàng phụ kiện hoạt hình.

Ngay cả Kỷ Sầm cũng không kìm được mà mua mấy cái blind box* chứa huy hiệu của bộ truyện tranh bóng chuyền rồi nhờ Tề Diệu Tưởng mở giúp.

(*) Blind box (hộp mù): bên trong hộp chứa một món đồ chơi hoặc vật phẩm ngẫu nhiên mà người mua không biết trước. Các món đồ trong blind box thường là một phần của một bộ sưu tập, người mua có thể thu thập chúng bằng cách mua nhiều blind box khác nhau.

Huy hiệu chính là thứ mà Tề Diệu Tưởng thường thấy ở trường, rất nhiều bạn học cài huy hiệu hoạt hình này lên cặp sách, thỉnh thoảng Kỷ Sầm cũng cài một hai chiếc lên cặp.

Tề Diệu Tưởng không dám mở ra: "Thôi đừng, lỡ như mình mở ra cái cậu không thích thì sao?"

"Không sao, cậu mở đi." Kỷ Sầm nói thẳng: "Cậu mở ra cái gì mình cũng thích."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết để chiếc blind box này ở đâu.

Bách Trạch Văn bên cạnh nhanh chóng đấm vào lưng Kỷ Sầm.

Anh trai của tôi, sao đột nhiên anh lại nói thẳng như vậy? Đừng dọa người ta sợ chứ.

Kỷ Sầm phản ứng lại, nhanh chóng nói thêm: "Ý mình là nhân vật nào mình cũng thích, nên dù cậu mở ra nhân vật nào thì cũng không sao, mình đều thích cả."

Tề Diệu Tưởng ồ, sau đó cô yên tâm giúp cậu mở blind box.

Có lẽ là có chuyện tâm linh thật. Trong số rất nhiều nhân vật, thế mà Tề Diệu Tưởng giúp Kỷ Sầm mở ra nhân vật mà cậu thích nhất, hơn nữa còn là nhân vật trong chiếc móc khóa acrylic mà cậu đã treo trên cặp sách.

Lúc này Kỷ Sầm thật sự rất vui, vừa mới bỏ huy hiệu vào cặp sách thì Tề Diệu Tưởng đã bị Bách Trạch Văn và đám con trai kéo đi.

Bọn họ nói với Kỷ Sầm: "Được rồi, cậu hạnh phúc rồi. Bây giờ cho chúng tôi mượn cậu ấy. Tề Diệu Tưởng, đi thôi, đi mở blind box cùng chúng tôi đi."

La Yên hét lên: "Này, Tưởng Tưởng còn phải giúp mình rút card nữa đấy!"

"Không phải vừa rồi cậu ấy đã rút cho cậu rồi hay sao? Xếp hàng đi, OK?"

"Nếu xếp hàng thì chắc đến lượt mình rồi chứ?" – Vương Thư Huỷ cầm điện thoại lên: "Mình đã đứng đây chờ Tưởng Tưởng vẽ bùa giúp mình rồi, mình muốn rút trúng card cấp SSR* chỉ trong một lần đấy."

(*) Card cấp SSR (super super rare): card siêu siêu hiếm.

Ngô Trừng cười: "Rút card SSR chỉ trong một lần rút, chị hai ơi, chị đang mơ mộng gì vậy?"

"Chỉ một lần mà rút ra kỳ tích đấy, chị hiểu không?"

Cả nhóm người cứ như thế ồn ào huyên náo trong thành phố hoạt hình, có điều vào thứ bảy thành phố hoạt hình luôn luôn ồn ào. Thậm chí ở quảng trường tầng một còn có nhóm người mặc đồ cosplay tổ chức một buổi thi nhảy ngẫu nhiên (random dance) ở đằng đó, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Khi họ bước ra khỏi thành phố hoạt hình thì đã là sáu giờ tối.

Đám bạn tách ra ở lối vào thành phố hoạt hình, có người đi xe buýt, có người đi tàu điện ngầm.

Cuối cùng, chỉ còn hai chiếc xe buýt mà Cố Dương và Tề Diệu Tưởng muốn đi vẫn chưa đến. Trước khi rời đi, Kỷ Sầm dặn dò Cố Dương vài câu rồi cùng Bách Trạch Văn lên xe trước.

Nhìn thấy bọn họ ngồi trên xe buýt sắp rời đi, đột nhiên Kỷ Sầm mở cửa sổ ra, trong tay cầm huy hiệu mà Tề Diệu Tưởng đã giúp cậu rút được lúc chiều ở thành phố hoạt hình.

Cậu quơ quơ huy hiệu, nói: "Cảm ơn nha, thứ Hai đến trường mình sẽ mời cậu ăn xúc xích."

Xúc xích dường như là món ăn vặt chuyên dùng để cảm ơn giữa hai người họ, bọn họ đã mời nhau ăn vô số lần, Tề Diệu Tưởng không từ chối, gật đầu: "Ừ ừ, bái bai."

Kỷ Sầm cong môi: "Bái bai."

Bách Trạch Văn cũng thò đầu ra: "Bái bai nha nhóc may mắn."

Xe chạy đi, Tề Diệu Tưởng nhìn theo đuôi xe, thật lâu mới quay đầu lại.

Nụ cười trên khóe môi cô không hề ngừng lại, mãi cho đến khi cô quay đầu về nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Cố Dương.

Cô nhanh chóng ngừng cười.

Dường như suốt buổi chiều hôm nay, Cố Dương không nói với cô lời nào, cũng không nhờ cô mở blind box.

Mặc dù bây giờ cô đã có thể tự nhiên hòa hợp với bạn bè và chủ động trò chuyện với họ, nhưng chỉ có mình Cố Dương là cô vẫn không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào.

Hai người im lặng đứng ở bến xe buýt.

Tề Diệu Tưởng nghĩ thầm, tại sao chiếc xe buýt cô đang chờ vẫn chưa đến?

Chuyến xe mà cô đợi không đến nhưng chuyến xe mà Cố Dương chờ lại sắp đến rồi. Vì Cố Dương sống ở chung cư gần trường nên chỉ cần đi một chuyến xe buýt là đến được Nhất Trung.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhắc nhở: "Cố Dương, xe của cậu đến rồi."

Tuy nhiên Cố Dương lại thờ ơ nói: "Tôi nhìn thấy rồi."

"Vậy sao cậu không lên xe?"

"Tôi đợi cậu lên xe rồi mới đi."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

Nhìn bầu trời tối đen, cô không khỏi nhớ tới lần trước cô và Kỷ Sầm đến McDonald's cũng giống như thế này. Cả hai cần lên chuyến xe buýt khác nhau, rõ ràng là chiếc xe mà Kỷ Sầm muốn đi đã đến trước nhưng cậu lại không lên ngay.

Thay vào đó, cậu đợi xe của cô đến, khi thấy cô lên xe thì cậu ở lại đợi xe tiếp theo.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô nghĩ thầm hai chàng trai này không hổ là bạn từ nhỏ, dù tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng cách hành xử quan tâm đến sự an toàn của bạn học nữ thì khá giống nhau.

Nghĩ như vậy, dường như việc đứng đây cùng Cố Dương đợi xe buýt cũng không khiến cô xấu hổ đến thế.

"Cố Dương." Cô đột nhiên gọi.

Cố Dương bình bình đáp: "Hả?"

"Hình như hôm nay mình không thấy cậu mua blind box." – Tề Diệu Tưởng xoa xoa tay, hà hơi vào tay rồi lại mở ra cho cậu ấy xem: "Mình là người ngoài giới nên may mắn lắm, lần sau nếu cậu muốn mở blind box thì mình sẽ giúp cậu."

Cố Dương hơi giật mình, nhìn chóp mũi và gò má cô bị không khí lạnh làm cho đỏ bừng, khi nói chuyện miệng phà ra làn sương trắng.

Sau đó cậu ấy nhìn bàn tay của cô, lòng bàn tay mềm mại như bông hoa hướng dương, mười ngón xòe ra về phía cậu. Những ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm giống như chiếc bánh quy nhúng mứt anh đào.

Thì ra đây chính là bàn tay may mắn huyền thoại, nhỏ đến thế.

Thật ra cho dù Kỷ Sầm không nói với cậu thì cậu cũng sẽ đợi Tề Diệu Tưởng lên xe trước rồi sau đó mới rời đi.

Dù sao thì trời cũng đã tối rồi, vóc dáng cô nhỏ bé trông rất dễ bị bắt nạt. Cho dù Kỷ Sầm có yên tâm để cô một mình thì cậu cũng sẽ không yên tâm.

Cố Dương cụp mắt xuống, trong đôi mắt màu sáng dưới tròng kính có cảm xúc gì đó chợt xẹt qua, cậu nói: "Được."

Vài phút sau, chiếc xe Tề Diệu Tưởng đợi đã đến.

Cố Dương tận mắt nhìn cô lên xe.

Tề Diệu Tưởng cũng giống như Kỷ Sầm, thích ngồi bên cửa sổ, cô dùng sức vẫy tay với Cố Dương qua cửa sổ giống như sợ cậu không hiểu cô đang nói "bái bai" với cậu.

Bên ngoài cửa sổ không nghe được giọng nói của nhau, Cố Dương giơ tay lên đáp lại, vẫy vẫy tay, môi hơi cong lên.

"Bái bai."

Xe buýt chở Tề Diệu Tưởng rời đi.

Cố Dương vốn định quay về căn hộ cậu thuê, cậu ngồi ở trạm xe buýt một lúc rồi quyết định về nhà mình.

Chắc đây chính là kiểu "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm".

Hôm nay về nhà cậu thử nói với ba một tiếng, trong phạm vi công việc nhờ ba quan tâm đến mẹ của Tề Diệu Tưởng nhiều hơn một chút.

Lúc này Cố Dương lại thấy có hơi may mắn, mẹ Tề Diệu Tưởng là thư ký của ba cậu chứ không phải của ba Kỷ Sầm. Bằng cách này, cậu và Tề Diệu Tưởng dường như có một mối liên hệ đặc biệt mà không có sự tham dự của Kỷ Sầm.

...

Tề Diệu Tưởng về đến nhà gần 7 giờ.

Vừa về đến nhà, đèn bật sáng, cô thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha đắp chăn xem phim thần tượng.

Trên bàn trà là một mớ bừa bộn toàn là đồ ăn vặt đã ăn xong, ghế sô pha cũng bị mẹ cô nằm làm rối tung cả lên.

Tề Tư: "Con về rồi à? Con ăn tối chưa?"

Tề Diệu Tường lắc đầu: "Chưa ạ."

"Mẹ cứ tưởng con sẽ ăn tối với bạn rồi mới về, mẹ đã ăn rồi." – Tề Tư lấy điện thoại ra: "Vậy mẹ gọi đồ ăn ngoài cho con nhé?"

Tề Diệu Tưởng gật gật đầu, đặt cặp sách xuống, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

"Con có muốn ăn McDonald's không? Hay mẹ gọi McDonald's làm bữa tối cho con nhé?"

Sau khi nhận được câu trả lời của con gái, Tề Tư vừa đặt món vừa nói: "Vậy mẹ cũng gọi một cốc Coca, lâu rồi mẹ chưa uống."

Tề Diệu Tưởng nghĩ, có lẽ chỉ có mẹ cô mới chủ động gọi đồ ăn nhanh cho con ăn tối như vậy.

Bởi vì cô thường nghe đám Lư Văn Giai phàn nàn rằng ba mẹ thường không cho họ ăn món này món kia, bọn họ cảm thấy ở độ tuổi của các cô thì nên ăn cơm ba bữa một ngày, nếu không sẽ bị suy dinh dưỡng.

Tề Diệu Tưởng gọi: "Mẹ."

Tề Tư: "Hả?"

"Cố... chính là sếp của mẹ đấy, hôm nay khi họp phụ huynh có nói gì với mẹ không ạ?"

Tề Tư: "Nói cái gì là sao?"

Tề Diệu Tưởng mím môi, giọng ậm ờ nói: "Thì là sếp của mẹ, chú ấy biết mẹ một đứa con lớn như con... Chú ấy sẽ không làm gì mẹ chứ?"

Nếu biết chuyện trùng hợp ba của Cố Dương lại chính là sếp của mẹ cô thì cô đã để mẹ giả làm dì út của mình rồi.

Không nên mạo hiểm như vậy.

Tề Diệu Tưởng hơi sầu não.

Nhưng Tề Tư lại mỉm cười: "Sếp có thể làm gì mẹ nào? Chẳng lẽ muốn sa thải mẹ à?"

Tề Diệu Tưởng không nói gì, nhưng ý của cô chính là như vậy.

"Ôi trời, bây giờ là xã hội gì rồi, việc chưa kết hôn mà đã có con cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ." – Tề Tư vỗ vai con gái, vui vẻ nói: "Trong công việc, mẹ làm việc chẳng có gì để chê, phục vụ sếp như phục vụ hoàng đế, nếu ông ấy vì chuyện nhỏ này mà sa thải mẹ thì đó là tổn thất của ông ấy."

Tề Diệu Tưởng thử hỏi: "Vậy sếp của mẹ không để ý ạ?"

"Có gì đáng để ý đâu? Dù ngày xưa mẹ có là một cô gái nổi loạn, không học vấn không nghề nghiệp, chưa kết hôn đã có con, thì đó cũng là chuyện riêng tư, có liên quan gì đến sếp hiện tại của mẹ đâu chứ?"

Tề Diệu Tưởng gật gật đầu.

Cũng đúng.

Hơn nữa, ba của Cố Dương trông không giống loại ông chủ chuyên can thiệp vào chuyện riêng tư của nhân viên nữ.

Hơn nữa, hôm nay cô cũng đã lấy lòng Cố Dương rồi, nếu Cố Dương chịu nói vài lời với ba cậu ấy thì chắc là mẹ cô cũng không bị sa thải đâu.

Nhìn lại mẹ, thấy mẹ vẫn như không có chuyện gì, vẫn nhàn nhã xem phim thần tượng, chắc là không sao đâu.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy nhẹ nhõm.

Hiện tại đồ ăn vẫn chưa đến, cô định quay về phòng thay đồng phục ra.

Nhìn thấy con gái trở về phòng đóng cửa lại, vẻ mặt thoải mái không sợ hãi của Tề Tư lập tức biến mất.

Làm sao bây giờ.

Thứ Hai đi làm đối mặt với sếp Cố như thế nào?

Nếu sếp Cố hỏi về con gái thì bà sẽ trả lời sao đây?

Sếp Cố chắc là sẽ không sa thải bà thật chứ? Bà đã làm việc lâu thế rồi, ngày ngày phục vụ tận tình, chỉ thiếu mỗi việc vào nhà ông ấy làm bảo mẫu toàn thời gian thôi.

Nếu như bị sa thải thật thì không chắc sếp mới có trả lương tăng ca hào phóng như sếp Cố không.

Tề Tư phiền não ngã xuống ghế sô pha.

...

Tề Diệu Tưởng đang thay quần áo trong phòng không hề biết mẹ đã ngã gục trong phòng khách.

Sau khi cởi áo khoác đồng phục, có thứ gì đó đột nhiên rơi ra khỏi túi đồng phục của cô.

Cô nhặt lên, là một cái huy hiệu.

Là Kỷ Sầm đưa cho cô, chiều nay cậu nhờ cô mở rất nhiều cái, vận may của cô quả thật rất tốt, đã không làm cậu thất vọng.

Huy hiệu này là món quà cảm ơn mà Kỷ Sầm tặng cho cô. Tề Diệu Tưởng chưa từng xem bộ phim hoạt hình yêu thích kia của Kỷ Sầm nhưng bộ phim này thì cô đã xem khi còn học tiểu học, tên phim là "Thám tử lừng danh Conan".

Huy hiệu Kỷ Sầm đưa cho cô là nữ chính Mori Ran trong Conan.

Cậu nói cậu không sưu tập huy hiệu của nhân vật nữ nên đã đưa huy hiệu của Mori Ran cho cô, còn cậu thì giữ huy hiệu của Kudo Shinichi.

Nghĩ một lát, cô quyết định không lãng phí lòng tốt của Kỷ Sầm. Cô cầm cặp sách lên, mở chiếc ghim sau của huy hiệu rồi ghim vào cặp sách của mình.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Kỷ Sầm hỏi cô về đến nhà chưa.

Cô nói là đã về đến nơi rồi, sau đó mở camera định chụp ảnh cặp sách gửi cho cậu xem, nói với cậu rằng huy hiệu mà cậu đưa cho cô đã được cô ghim vào cặp sách rồi.

Trước khi cô kịp gửi đi, Kỷ Sầm đã gửi qua một bức ảnh. Hóa ra đó cũng là ảnh chụp cặp sách, nhưng là cặp của cậu.

Cậu đã tháo món đồ trang trí cũ trên cặp sách xuống và gắn huy hiệu Shinichi mà chiều nay cô rút cho cậu ở thành phố hoạt hình lên.

Kỷ Sầm: [Cậu có muốn cài huy hiệu Ran vào cặp sách của cậu không?]

Tề Diệu Tưởng cười hì hì, gửi bức ảnh cô đã chụp từ lâu như thể muốn ghi công.

Tề Diệu Tưởng: [Mình gắn lên từ lâu rồi.]

Một lúc sau, Kỷ Sầm hỏi cô: [Mình dùng hình Shinichi, cậu dùng hình Ran, có phải nhìn rất xứng đôi không?]

Vốn dĩ cô rất mong đợi câu trả lời của Kỷ Sầm, nhưng đột nhiên cậu lại hỏi như vậy, cô không biết phải trả lời thế nào.

Xứng đôi? Cái gì xứng đôi?

Cặp sách à? Hay là huy hiệu? Hay là...?

May mà bọn họ đang trò chuyện trên điện thoại nên Kỷ Sầm không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của cô, Tề Diệu Tưởng giả ngốc, trả lời: [Hả?]

Kỷ Sầm: [Mình đang nói về Shinichi và Ran.]

À, hóa ra là nói về nam chính và nữ chính.

Tề Diệu Tưởng cắn môi, lập tức trả lời: [Xứng đôi! Hoàn hảo!]

Bình Luận (0)
Comment