Tề Diệu Tưởng khó hiểu nhìn cậu.
"Thôi vậy." Kỷ Sầm nói với vẻ bỏ cuộc: "Mau ăn đi, ăn xong mình đưa cậu về nhà."
Cậu đáng lẽ không nên mong đợi điều gì cả.
Người ngay từ đầu đã không nhớ đến cậu, thì làm sao có thể dễ dàng nhớ ra cậu chỉ sau vài lời nói.
...
Tề Diệu Tưởng chợt nhận ra hình như Kỷ Sầm đang giận, hơn nữa cơn giận không hề nhẹ.
Kỷ Sầm không đụng đến khoai tây chiên và cánh gà cay còn lại dù chỉ một miếng, cậu chỉ cầm cốc Coca của mình mà uống. Tề Diệu Tưởng thì không muốn lãng phí đồ ăn, đành phải một mình ăn hết.
Ăn xong, Kỷ Sầm đưa cô ra bắt taxi. Ban đầu, cậu định tiễn cô về tận nhà cho an toàn nhưng ông nội ở nhà gọi điện giục, hỏi sao cậu vẫn chưa về.
Kỷ Sầm ghi nhớ biển số xe như thường lệ, rồi mới nói cô lên xe.
"Về đến nhà, cậu phải nhắn tin cho mình ngay đó." Kỷ Sầm nói.
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Vậy... bái bai."
"Tạm biệt." Cậu đóng cửa xe cho cô.
Chiếc xe đã rời đi, Tề Diệu Tưởng không kìm được mà ngoảnh lại nhìn. Nhìn bóng dáng Kỷ Sầm ngày càng xa, trong lòng cô bỗng trào dâng một nỗi luyến tiếc mãnh liệt.
Vất vả lắm hôm nay bọn họ mới được chơi vui vẻ như vậy, cũng vất vả lắm cô ấy mới dám lấy hết can đảm...
Nếu lần này đi rồi, không biết lần sau cô phải tích lũy bao lâu nữa mới có đủ dũng khí.
Cô biết, nếu lần này họ chia xa, thì lần gặp tiếp theo sẽ là lúc khai giảng. Kỷ Sầm có lẽ vẫn sẽ đối xử tốt với cô như mọi khi, giống như vừa rồi, dù vẻ mặt cậu không được tốt lắm nhưng cậu vẫn luôn nghĩ cho cô từng chút một.
Cô đã hứa với mẹ rằng trước khi tốt nghiệp cấp ba thì sẽ không yêu sớm. Mẹ đã dành mọi điều có thể cho cô, đưa cô rời xa ông bà, một mình nuôi nấng cô suốt hơn mười năm. Cô không thể cho Kỷ Sầm một câu trả lời chắc chắn nào.
Dù ở trường hay ngoài đời, rõ ràng là cô không có cách nào đáp lại cậu, nhưng lại chưa bao giờ từ chối cậu. Cô đang tận hưởng sự ưu ái của cậu và tất cả những điều đặc biệt mà cậu mang lại cho cô.
Chắc hẳn đây là cái chiêu mà mấy cô gái lớp A29 nói cô cố ý bày ra để trêu cậu nhỉ.
Tề Diệu Tưởng xấu hổ thở dài, rồi ôm chặt ông rùa trong tay.
Chiếc xe gặp đèn đỏ nên dừng lại, đột nhiên điện thoại trong túi cô rung lên mấy cái. Ánh mắt cô sáng lên, vội vàng lấy điện thoại ra.
Không phải tin nhắn từ Kỷ Sầm, mà là mẹ cô gửi đến, nói rằng mẹ sẽ không về nhà tối nay.
Quả đúng như Kỷ Sầm đã nói, tối nay mẹ sẽ ở lại với chú Cố.
Đúng là làm người lớn thật tự do, muốn ở ngoài qua đêm thì cứ ở, muốn qua đêm với ai thì qua đêm với người đó.
Nhưng nếu tối nay mẹ không về nhà, vậy thì tại sao cô lại phải về nhà sớm như vậy?
Rõ ràng là cô rất mong chờ Kỷ Sầm nhắn tin cho mình, nhưng nếu đã mong chờ như vậy, tại sao cô lại không chủ động nhắn tin cho cậu? Tại sao phải đợi cậu nhắn tin cho mình?
Nếu sợ bị đối xử lạnh nhạt, không nhận được câu trả lời, thì hiện tại rõ ràng là Kỷ Sầm đang chủ động với cô mà, tại sao cô còn phải lo lắng không được đáp lại?
Người không nhận được câu trả lời suốt thời gian qua hiển nhiên chính là Kỷ Sầm.
Đèn đỏ còn vài giây nữa nên đang nhấp nháy, giống như nhịp tim cô lúc này, vừa rụt rè vừa mãnh liệt.
Nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của ông rùa bông, Tề Diệu Tưởng hít một hơi thật sâu.
Kệ đi, dù sao tối nay mẹ cũng không về nhà, không ai quản cô, vậy thì hãy để cô phản nghịch một lần đi.
Tề Diệu Tưởng nói: "Chú ơi, cháu muốn xuống xe."
Đèn xanh bật sáng, xe dừng lại bên lề đường. Tề Diệu Tưởng nhanh chóng xuống xe, ôm ông rùa nặng trịch chạy về nơi vừa mới tạm biệt Kỷ Sầm.
Mong cậu vẫn chưa đi.
Trong giây phút này, cô vô cùng cảm kích vì mặc dù mình không cao, chân cũng không dài, nhưng ít nhất dáng người linh hoạt, chạy không quá chậm.
Cô chạy ngược gió, mái tóc ngang vai và phần tóc mái bay trong gió. Giữa đám đông được điểm xuyết bởi ánh đèn neon, cô lập tức nhìn thấy Kỷ Sầm vẫn chưa rời đi.
Chiếc taxi mà cậu gọi cũng vừa tới, lúc này cậu vừa mở cửa định ngồi vào thì bỗng nhiên một cảm giác không thể nói rõ khiến cậu dừng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái ôm theo con rùa bông khổng lồ đang vụng về và liều lĩnh chạy như bay về phía mình.
Kỷ Sầm đứng ngây ra tại chỗ. Cô chạy quá nhanh, suýt chút nữa đã va vào cậu. Kỷ Sầm không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đỡ cô lại.
Nắm chặt lấy áo cậu, Tề Diệu Tưởng thở hổn hển không thẳng lưng dậy được. Sau một hồi lâu, cô mới lắp bắp nói ra một câu: "... Cậu đừng... cậu đừng đi..."
"Mình không đi."
Trên đường lớn quá nguy hiểm, Kỷ Sầm nói với tài xế một câu xin lỗi rồi kéo cô qua một bên để thở chậm lại. Sau đó, cậu vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô một chai nước.
Kỷ Sầm mở nắp chai đưa cho cô, giọng điệu phức tạp: "Sao cậu lại quay lại, có đồ gì để quên ở đây à?"
Vội vã uống mấy ngụm nước, Tề Diệu Tưởng lắc đầu.
"... Không phải, mình quay lại là để nói rõ với cậu." Cô lau miệng rồi nói: "Cậu bảo mình quên mất việc mình đã làm, rốt cuộc đó là chuyện gì?"
Kỷ Sầm ngẩn ra, hơi hời hợt dời mắt đi: "Không có chuyện gì cả."
"Chắc chắn là có chuyện." Tề Diệu Tưởng nói với giọng điệu kiên quyết: "Dù mình có quên thì chẳng phải cậu nói cho mình biết là được rồi sao."
Kỷ Sầm không nhìn cô mà nhìn vào các biển hiệu của những cửa hàng bên đường, nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu đã quên hẳn rồi, có nghĩa là cậu chẳng hề để tâm đến nó. Nói hay không cũng đâu có gì khác biệt."
Tề Diệu Tưởng đột nhiên gọi lớn: "Kỷ Sầm!"
Cậu giật mình: "Gì vậy?"
"Đây là thái độ theo đuổi của cậu sao?" Tề Diệu Tưởng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình trông uy nghi đanh thép hơn: "Quanh co lòng vòng, trông giống cái gì vậy?"
Còn biết phản công lại nữa sao?
Kỷ Sầm nở một nụ cười méo mó rồi hỏi lại: "Tề Diệu Tưởng, cậu có tư cách gì để nói mình như vậy chứ?"
Tề Diệu Tưởng ngẩng cao cằm: "Ít nhất bây giờ mình có tư cách."
"..." Nhìn cô một lúc, Kỷ Sầm thỏa hiệp nói: "Năm lớp 9, mình đã đến trường cậu tham gia giải đấu, chúng ta đã gặp nhau."
Vẻ mặt của Tề Diệu Tưởng hoang mang.
Giải vô địch bắn cung thanh thiếu niên toàn tỉnh được tổ chức tại trường của cô, lúc đó quy mô rất lớn, nhiều lớp không có tiết học, giáo viên cho nghỉ hẳn. Mọi người đều đổ về nhà thi đấu để xem thi thố, chỉ có Tề Diệu Tưởng là không đi.
Ngoài cô ra, mọi người đều đi thành từng nhóm, các bạn trai thì khoác vai bá cổ, các bạn gái thì nắm tay nhau. Tề Diệu Tưởng cảm thấy chán chường, cho dù nhà thi đấu có sôi động đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến cô, thà ở lại trong lớp một mình còn hơn.
Phòng học vào ban chiều làm cô cảm thấy buồn ngủ, ở đây chỉ có mình cô, cô cũng không muốn trở về ký túc xá nên ngủ trưa ngay trong lớp.
Sau đó cô bị tiếng ồn làm tỉnh dậy. Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu lên khỏi bàn học, phát hiện ra mấy bạn cùng lớp quay lại lấy đồ. Họ thấy Tề Diệu Tưởng ngồi một mình trong lớp thì coi như cô không tồn tại, tiếp tục lớn tiếng bàn tán cuộc thi bắn cung vừa rồi trong nhà thi đấu thú vị ra sao.
Tề Diệu Tưởng cũng không muốn tìm phiền phức, giả vờ mình muốn đi vệ sinh nên bước nhanh ra khỏi lớp.
Mỗi khi không muốn ở lại một mình, cô đều dùng lý do đi vệ sinh, chẳng hạn như khi mọi người đều có bạn bè bên cạnh còn mình thì cô đơn lẻ bóng, hay khi đèn ký túc xá tắt, mọi người bàn tán về thần tượng và các bộ phim Hàn, còn cô thì chỉ biết trùm chăn lại, không biết nói gì lại còn bị làm ồn đến không ngủ được.
Cô không thể ở giữa đám đông, chỉ có trong một phòng vệ sinh một mình mới làm cô cảm thấy không cô đơn đến mức đó.
Tề Diệu Tưởng cũng không nhớ mình đã trốn trong phòng vệ sinh bao lâu. Đợi khi cảm thấy họ đã đi hết rồi, lớp học chỉ còn mình cô thì cô mới chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng cửa toilet bị khóa từ bên ngoài.
Cô thử đẩy vài lần nhưng không mở được, Tề Diệu Tưởng thở dài.
Nếu biết trước thì cô đã mang theo điện thoại bên mình, ít nhất cũng có cái để chơi.
Cô dùng giấy vệ sinh cạnh bồn rửa tay, Tề Diệu Tưởng túm chiếc váy đồng phục ngắn rồi ngồi xuống đất. Dù gì thì chờ đến tối, dì lao công cũng sẽ đến dọn dẹp toilet, lúc đó cô cũng có thể ra ngoài.
Mặc dù nhà thi đấu cách tòa nhà giảng dạy rất xa, nhưng cô ngồi một mình trong nhà vệ sinh yên tĩnh, chẳng biết có phải cảm giác cô đơn hay không mà lại nghe thấy tiếng trận đấu sôi nổi và tiếng hò reo từ nhà thi đấu vọng lại.
Hóa ra lúc đó, Kỷ Sầm đang thi đấu trong nhà thi đấu của trường Anh Tài, và chính tại nơi đó, cậu đang tận hưởng tất cả ánh nhìn và tiếng vỗ tay từ khán giả.
Một cảm giác chua xót len lỏi trong lòng, cô luôn không muốn nhớ lại chuyện hôm đó. Thực ra, mọi việc trong 3 năm cấp hai cô đều không muốn nhớ lại, vì vậy, ngay sau khi tốt nghiệp lớp 9, cô đã ép buộc bản thân quên đi tất cả.
Có lẽ chính cơ chế tự bảo vệ cả về thể chất lẫn tâm lý này thực sự đã phát huy tác dụng nào đó, khi nhớ lại, Tề Diệu Tưởng chỉ có những ký ức mơ hồ mà thôi.
Cô nói: "Nhưng mình không đến nhà thi đấu để xem trận đấu ngày hôm đó".
"Chúng ta không phải đã gặp nhau ở nhà thi đấu."
Kỷ Sầm thấp giọng hừ một tiếng, rồi lại đứng dậy đi đến cửa hàng tiện lợi. Lần này, cậu mua hẳn một túi khẩu trang dùng một lần quay về.
Mở bao bì ra, cậu lấy một chiếc khẩu trang đeo lên, rồi nói qua lớp khẩu trang: "Ngày thi đấu hôm đó, mình đã gặp chút... vấn đề, giữa chừng phải bỏ cuộc, giáo viên trường cậu đã đưa mình đến phòng y tế."
Cậu đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Cuộc thi bắn cung dành cho thanh thiếu niên toàn tỉnh, có rất nhiều quan chức cấp cao tham dự. Trước khi lên đường, huấn luyện viên trưởng đã cẩn thận dặn dò tất cả các trò phải cố gắng hết sức, đây không chỉ là một cuộc thi đơn thuần mà còn là tấm vé vào đội tuyển quốc gia.
Tuy nhiên, giữa chừng thi đấu, cây cung trong tay Kỷ Sầm bị hỏng, dây cung bị đứt tự động bung ra. Dây cung bị kéo căng nên sắc bén vô cùng, cứa vào tay phải và má của cậu.
Đang khi thi đấu mà xảy ra sự cố như vậy được coi là lỗi cá nhân của vận động viên, vì mỗi người đều phải tự quản lý dụng cụ thi đấu của mình. Bảo quản tốt dụng cụ của mình cũng là một thử thách trên sân thi đấu.
Kỷ Sầm phải ra sân giữa chừng, tạm thời thay cây cung khác. Huấn luyện viên mắng cậu quá bất cẩn, bởi vì trong một cuộc thi bắn cung, điều quan trọng nhất là tâm lý của vận động viên. Khi xảy ra sự cố như vậy, cho dù sau đó có thể tiếp tục thi đấu thì người bình thường cũng rất khó để lấy lại phong độ.
Nhưng Kỷ Sầm lại rất rõ lý do tại sao dây cung của mình lại đột ngột bị đứt. Trên xe buýt đưa họ đến đây thi đấu, lúc xe dừng ven đường, cậu xuống xe đi toilet thì có gửi túi của mình cho đồng đội trông giúp.
Cậu đã trực tiếp nói với huấn luyện viên trưởng về chuyện này, nhưng thái độ của huấn luyện viên khiến cậu cảm thấy lạnh lòng và bất lực.
"Ai bảo em không cẩn thận? Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải bảo quản đồ đạc của mình cho tốt, tuyệt đối không được thử thách nhân tính của đối thủ. Môn thể thao này như đi qua cầu độc mộc giữa hàng vạn quân mã, cả nước có bao nhiêu sân bắn cung, có mấy ai có thể vào đội tuyển quốc gia? Nếu có thể loại được một người thì cứ việc loại."
"Bây giờ em nói có ích gì? Để tôi dừng cuộc thi lại, gọi họ đến đối chất với em sao? Tâm lý em đã gặp vấn đề, lát nữa có thể sẽ không giành được thứ hạng, em còn muốn kéo theo các đồng đội của mình xuống nước nữa hả?"
Huấn luyện viên trưởng dĩ nhiên sẽ không làm như vậy, nếu thực sự làm vậy, thành tích của đội tuyển thành phố bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu tùng.
Huấn luyện viên nói sẽ bàn bạc sau khi về, nhưng Kỷ Sầm không thể chấp nhận điều đó.
Cậu con cưng của trời mười lăm tuổi, cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió, tự hào kiêu ngạo, thậm chí có hơi tự phụ. Cậu nghĩ mình là người có tài năng cao nhất trong đội tuyển thành phố, mọi người phải xoay quanh cậu. Cho đến khi bị dội một gáo nước lạnh, cậu mới nhận ra hóa ra mình cũng không phải là một người bất khả chiến bại.
Cậu bốc đồng mà bỏ thi làm huấn luyện viên tức giận đến nỗi trừng mắt nhíu lông mày, nhưng cậu thì như không nghe thấy gì, nhân lúc bị thương nên rời khỏi nhà thi đấu ngay lập tức.
Ra khỏi nhà thi đấu, cậu mới nhớ ra những vết thương trên mặt và tay mình vẫn chưa được xử lý. Kỷ Sầm chỉ còn cách tìm một thầy giáo trên đường rồi nhờ thầy ấy đưa mình đến phòng y tế.
Đến phòng y tế, sau khi xử lý xong vết thương, Kỷ Sầm lập tức gục đầu ngủ. Trong thời gian đó, giáo viên y tế trực ban đã gọi cậu mấy lần nhưng cậu vẫn giả vờ như không nghe thấy gì.
Sau đó cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trong phòng y tế xa lạ hiu quạnh, chỉ còn lại một mình cậu.
Giáo viên y tế viết giấy, để lại chìa khóa cho cậu, nhờ cậu trả lại cho bảo vệ gác cửa trước khi về nhà.
Đeo khẩu trang che vết thương, Kỷ Sầm khóa cửa, chuẩn bị đi trả chìa khóa. Khi khóa xong, cậu nhìn vào hành lang lạ lẫm thì mới nhận ra mình hoàn toàn không biết đường.
Ngôi trường Anh Tài là một trường tư thục dành cho giới thượng lưu, diện tích khuôn viên rất lớn và có nhiều phòng hoạt động trong khu dạy học. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trong khuôn viên trường hoàn toàn yên tĩnh, không còn chút dấu hiệu nào của buổi thi đấu chiều nay.
Cậu đã ngủ ở đây suốt cả buổi chiều, cho đến tối mà không có ai đến đón cũng như không có ai đến tìm.
Thành viên trong đội tuyển thành phố đâu rồi? Huấn luyện viên và những người khác đâu?
Cảm giác bị bỏ rơi này thật sự rất khó chịu. Nếu việc bỏ thi chỉ là một phút bốc đồng, thì giờ đây tâm trạng của cậu thực sự đã có phần sụp đổ.
Kỷ Sầm quay lại phòng y tế. Dù có điện thoại, nhưng lúc này cậu không muốn liên lạc với ai cả.
Trong phòng y tế không bật đèn, ánh trăng tràn vào, cậu ngồi bên trong, nhớ lại lúc ở đội tuyển thành phố bị các đồng đội khác cố tình hoặc vô ý nhắm vào. Khi tập luyện, những người khác cố tình xa lánh cậu, để cậu cảm thấy cô đơn.
Sự kiêu hãnh của chàng thiếu niên không hề bất khả chiến bại, khi gặp phải thất bại, cậu cũng cảm thấy buồn bã.
"..."
Chóp mũi cay cay, buột ra một câu chửi thề hàm hồ, Kỷ Sầm thất vọng cúi gằm đầu xuống.
Đang lúc buồn bã, từ cửa phòng y tế vốn yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói dè dặt, hỏi xem bên trong có ai không.
Cậu hơi giật mình, nhất thời không dám lên tiếng. Giọng nói đó lại khẽ hỏi thêm một lần nữa từ bên ngoài cửa: "Có ai ở trong đó không?"
Đó là giọng của một cô gái, yếu đuối nhưng trong trẻo, nghe không giống như giọng của ma nữ.
Kỷ Sầm vội vàng lau mắt rồi mới đáp:
"Có người."
Người bên ngoài dường như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dò hỏi: "Ờm, cậu là người, không phải ma chứ?"
"Tôi là người." Kỷ Sầm mím môi: "Còn cậu thì sao?"
Đừng là quỷ đi gọi ma nhé.
Người bên ngoài đáp: "Mình cũng là người."
Xác nhận đôi bên đều là danh tính con người, cả hai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay giây sau, cánh cửa mở ra, người bên ngoài cũng thuận tay bật công tắc đèn ở cạnh cửa khiến toàn bộ phòng y tế bỗng chốc sáng bừng lên.
Cô gái ở ngoài cửa mặc đồng phục của trường, với tóc mái bằng ngoan ngoãn, tóc dài đến vai, thân hình nhỏ nhắn. Đôi mắt đen như quả nho của cô đang tò mò quan sát chàng trai lạ ngồi trong phòng y tế.
Chàng trai đeo khẩu trang y tế dùng một lần, mặc đồ thi đấu thể thao không phải của trường Anh Tài. Nhìn vào biểu tượng đội trên ngực trái, có thể thấy cậu là thành viên của đội thành phố bên cạnh.
Làm sao mà thành viên của đội thành phố bên cạnh lại ở phòng y tế của trường họ, hơn nữa trận đấu đã kết thúc từ lâu, các vận động viên từ các thành phố khác cũng đã rời đi hết, sao còn có một người ở lại đây?
Chỉ cần không phải là ma là được.
Cô gái hỏi: "Bạn học, cậu có phải đang... lạc đường ở trường bọn mình không?"
Trước câu hỏi của cô gái, Kỷ Sầm nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Nói lạc đường thì ngại, mà nói bị đồng đội hãm hại trong lúc thi đấu rồi trốn ở đây, không cẩn thận nên nằm đến tối thì càng xấu hổ hơn.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Kỷ Sầm quyết định nói mình bị lạc đường.
Cô gái lại hỏi: "Cậu không mang theo điện thoại sao?"
Thời buổi này mà còn có người cầm điện thoại theo nhưng vẫn bị lạc thì chẳng phải kỳ lạ sao. Kỷ Sầm vô thức sờ vào chiếc điện thoại trong túi quần, gật đầu đáp.
Cô gái hiểu ý, lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu: "Mình cho cậu mượn điện thoại này, cậu mau gọi cho gia đình để họ đến đón nhé."
Kỷ Sầm gọi điện cho mẹ, mẹ cậu vẫn đang làm việc, nói với cậu vài câu rồi bảo để ba cậu liên hệ với người quen ở địa phương cử xe đến đón.
Sau khi trả điện thoại lại cho cô gái, cô gái nói: "Đi thôi, mình sẽ đưa cậu đến cổng trường."
Trong khuôn viên trường rộng lớn, Kỷ Sầm đi theo sau cô gái, cô rất im lặng. Khi xuống cầu thang, đèn trong khu dạy học đều tắt hết, bước chân Kỷ Sầm dừng lại, theo phản xạ nắm lấy lan can bên cạnh, nhưng cô gái đi phía trước vẫn bước đi vững vàng như không có gì.
Kỷ Sầm cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Bạn học, cậu không cần nhìn đường sao?"
"Mình đi quen rồi."
Nghĩ đến việc cậu không phải là học sinh của trường, cũng không quen thuộc với số bậc thang ở đây, cô gái quay lại, bật đèn pin trên điện thoại rồi lại đưa cho Kỷ Sầm.
"Bạn học, cậu cầm lấy đi."
Kỷ Sầm nói cảm ơn, chiếu đèn pin vào cầu thang, đi được vài bậc, cậu lại nâng cao ánh sáng một chút, cũng chiếu sáng cả cô gái và những bậc thang dưới chân cô.
Bóng dáng mảnh mai in lên tường, cô gái bất chợt ngẩn người rồi quay lại nhìn.
Kỷ Sầm nói: "Đi gần sông lâu ngày cũng có lúc bị ướt giày mà, bạn học, cậu cũng cẩn thận nhé."
Cô gái nhẹ nhàng đáp một tiếng "được" rồi dẫn cậu tiếp tục đi.
Có người dẫn đường, băng qua khuôn viên rộng lớn thoắt cái đã đến cổng trường. Xe đến đón cậu chưa tới nhanh như vậy, cậu còn phải chờ thêm một lúc nữa.
Chỉ cần là trường học thì xung quanh chắc chắn sẽ có đủ loại quán ăn vặt, dường như đó là quy luật thống nhất trên toàn quốc. Ngửi thấy mùi thơm từ các hàng ăn vặt, Kỷ Sầm cuối cùng cảm thấy hơi đói bụng.
Cô gái không biết là mình đói hay thấy Kỷ Sầm đói, hỏi cậu có ăn hành và ớt không, rồi cô đi đến hàng bán xúc xích chiên mua hai cái về, một cái cho mình, một cái cho Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm chưa bao giờ được con gái mời ăn, hơn nữa họ cũng không quen biết nhau, đến lúc đó cậu còn không biết phải trả ơn như thế nào.
Dù có mời, cũng nên là cậu mời chứ.
Thấy cậu từ chối, khuôn mặt cô gái cuối cùng cũng nở một chút nụ cười: "Nhưng bạn học này, không phải cậu không mang theo điện thoại sao? Làm sao cậu mời mình được?"
Kỷ Sầm chỉ biết ậm ờ.
Suýt nữa thì cậu quên mất hiện tại mình đang trong vai người lạc đường không mang theo điện thoại.
Cô gái nói: "Ăn đi, mình thấy xúc xích chiên bán ở cổng trường mình khá là ngon đấy."
Có vẻ như cô rất thích ăn, thổi thổi que xúc xích còn đang bốc khói, đưa lên miệng cắn một miếng, mắt cô sáng bừng lên.
Cậu còn tưởng cô là kiểu con gái rất dịu dàng im lặng, không ngờ khi ăn uống lại có biểu cảm sống động như vậy.
Khoé môi dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên, Kỷ Sầm nghiêng đầu, từ từ kéo khẩu trang xuống cắn một miếng rồi nhanh chóng kéo khẩu trang lên lại, cứ ăn xong một miếng rồi lại lặp lại động tác vừa rồi.
Trên mặt cậu còn dán băng gạc, trông không đẹp mắt, tốt hơn hết là đừng để ai nhìn thấy.
Thực ra Kỷ Sầm không thích ăn xúc xích chiên cho lắm, vì từ nhỏ gia đình đã nói với cậu rằng xúc xích chiên đều làm từ thịt heo chết, ăn nhiều sẽ bị ung thư. Mặc dù cậu bán tín bán nghi nhưng cũng bị ảnh hưởng một phần nào đó.
Nhưng cô gái này không lừa cậu, xúc xích chiên ở cổng trường Anh Tài rất ngon.
Sau khi trải qua buổi thi đấu không vui vẻ ban chiều, lại bị đồng đội và huấn luyện viên bỏ rơi ở một ngôi trường xa lạ, nhờ gặp được một người tốt bụng và có được một cây xúc xích chiên ngon miệng mà tâm trạng u ám của Kỷ Sầm đã được xoa dịu phần nào.
Biết cậu không quen thuộc với nơi này, lại còn không có điện thoại, cô gái kiên nhẫn ở lại cùng cậu, chờ cho tới khi xe đến đón cậu về nhà.
Chiếc xe cảnh sát màu trắng không bóp còi, dừng lại vững vàng trước cổng trường.
Theo lẽ thường tình, xe cảnh sát chắc chắn là an toàn, nhưng cô gái vẫn hỏi xin giấy chứng minh của chú cảnh sát trước khi để Kỷ Sầm lên xe.
Chú cảnh sát bật cười, đưa giấy tờ cho cô gái xem rồi nói với Kỷ Sầm: "Cô bạn này của con rất quan tâm đến con đấy, sợ con lên xe của cảnh sát giả."
Kỷ Sầm nhìn cô gái đang chăm chú đối chiếu các phương pháp nhận biết giấy chứng minh cảnh sát thật giả trên mạng.
Chú cảnh sát không biết, thực ra họ không phải là bạn bè mà chỉ mới quen nhau cách đây nửa tiếng, thậm chí cả hai còn không biết tên của nhau.
Giấy chứng minh đã được kiểm tra, không có vấn đề gì. Kỷ Sầm giao lại chìa khóa phòng y tế cho cô gái rồi lên xe, lại một lần nữa nói cảm ơn cô.
Cô gái nói không cần khách sáo, nhắc nhở cậu rằng sau này tới thi đấu nhất định đừng để bị lạc nữa.
Kỷ Sầm nói: "Sau này có lẽ tôi sẽ không ra sân thi đấu nữa."
Sau trải nghiệm này, coi như cậu là kẻ yếu đuối, cậu không muốn học môn bắn cung đáng ghét này nữa.
Cô gái hơi sửng sốt, nhưng thay vì hỏi tại sao thì cô lại mỉm cười nói: "Vậy cũng khá tốt, ít nhất sau này cậu sẽ không bao giờ bị lạc nữa."
Cách an ủi người khác của cô khá đặc biệt. Kỷ Sầm hơi giật mình. Sau khi xe chạy được vài mét, cậu quay đầu lại thì thấy bóng dáng cô gái ngày càng nhỏ đi. Giống như trong trận đấu buổi chiều, trong lòng cậu chợt dâng lên một nỗi xúc động, nhưng nỗi xúc động này lại không phải sự liều lĩnh nổi giận, mà là cậu không muốn chỉ dừng lại ở một cuộc gặp gỡ tình cờ với cô.
Kỷ Sầm nói chú cảnh sát dừng xe rồi cậu xuống xe chạy trở lại.
Cô gái chưa đi xa, khi thấy cậu quay lại thì rất ngạc nhiên.
"Tại sao cậu lại quay lại thế?"
"Bạn học, cậu có thể cho tôi biết tên và lớp của cậu được không?"
Một đôi mắt màu nâu sáng dịu dàng và trong trẻo, lấp lánh một nỗi mong chờ mơ hồ, Kỷ Sầm nói: "Lần sau tôi đến Thanh Hà, tôi sẽ mời cậu ăn xúc xích chiên."
Cô gái ồ lên một tiếng: "Không cần dâu, chỉ là một cây xúc xích chiên thôi mà, đâu có đáng bao nhiêu tiền."
Nhưng Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Bạn học à, cậu chưa nghe câu "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo" sao? Huống chi cậu mời tôi ăn không chỉ là một giọt nước đâu."
(*) "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo": ơn nhỏ như giọt nước, phải đáp trả bằng cả dòng suối chảy mạnh mẽ
Đã trích dẫn cả điển cố rồi, cô gái gãi gãi mặt, dường như bị thuyết phục bèn nói ra danh tính: "Được rồi, mình là Tề Diệu Tưởng, học lớp 9/13 của cấp hai."
Hóa ra cô cũng là học sinh lớp 9, cùng khối với cậu. Nhìn cô nhỏ nhắn như vậy, cậu còn tưởng cô là đàn em lớp 6 hay lớp 7 cơ.
Dường như cô hơi xấu hổ khi đọc tên, khi nói tên mình, giọng nói nhỏ hẳn lại, khiến Kỷ Sầm suýt chút nữa không nghe rõ.
"Tên cậu là ba chữ nào vậy?"
"Tề trong 'bách hoa tề phóng', và Diệu Tưởng trong 'kỳ tư diệu tưởng' ấy."
Cậu vừa định nói cho cô biết tên của mình thì chú cảnh sát trên xe tuần tra hạ cửa sổ xuống và thúc giục.
"Bạn học Tiểu Kỷ, mau đi thôi, ba con lại gọi điện đến rồi."
Kệ, cậu sẽ sớm quay lại Thanh Hà thôi, lúc đó cậu nói cho cô biết cũng không muộn.
Nhưng cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, cô vẫn không biết tên của cậu, ngược lại, cậu lại luôn nhớ tên của cô.
Tề Diệu Tưởng sao.
Thật là một cái tên dễ nhớ.
Vẻ ngoài của cô dễ nhớ như vậy, cũng may là trong suốt năm qua, cô không thay đổi nhiều, mặc dù đã đổi đồng phục từ đồng phục cấp hai của trường Anh Tài sang đồng phục cấp ba của trường Nhất Trung, nhưng vẫn là mái tóc dài ngang vai, để mái bằng, cùng đôi mắt tròn như quả nho.
Cũng không biết là do cô không cao thêm bao nhiêu hay là do cậu lớn nhanh quá, mà trông cô dường như còn nhỏ nhắn hơn hồi học lớp 9 một chút. Hồi lớp 9, cậu chỉ cao hơn cô gần nửa cái đầu, nhưng đến lớp 10, cậu đã cao hơn cô gần một cái đầu rồi.
Một lần trong giờ ra chơi, cậu cùng đám Bách Trạch Văn ra hành lang trò chuyện. Các cô gái trong lớp họ thường thích đi thành nhóm để vào nhà vệ sinh, nhưng bỗng nhiên, một cô gái lẻ loi bước ra từ cửa lớp A28.
Cô cúi đầu, đi rất nhanh, có lẽ vì đang vội đi vệ sinh, suýt chút nữa đã va vào cậu.
"Xin lỗi."
Lúc cô gái xin lỗi, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kỷ Sầm một cái, trong đôi mắt tròn như quả nho của cô chứa sự chân thành và nỗi áy náy. Chưa kịp để Kỷ Sầm phản ứng lại, cô đã nhanh chóng chạy đi, đến thẳng chỗ nhà vệ sinh.
Để lại Kỷ Sầm đứng ngẩn ra tại chỗ.
Bách Trạch Văn đẩy cậu: "Sao vậy, bị bạn nữa vừa rồi va vào làm choáng váng luôn à?
"Bạn nữ đó..." Kỷ Sầm chỉ về hướng cô gái vừa biến mất: "Là học sinh lớp A28 à?"
Bách Trạch Văn liếc nhìn một cái, nhanh chóng dời mắt về: "Sao tôi biết được, ngoài Cố Dương ra, tôi không quen mấy người lớp A28."
Chỉ một lần gặp vội vàng không đủ để xác định có phải là người đó hay không, vì vậy cậu đã mất vài ngày để kiểm tra. Trong cuộc họp hàng tuần vào sáng thứ Hai, lúc tập thể dục giữa giờ, khi đi qua hành lang lớp A28 sau giờ học và vào mỗi thứ Bảy lúc tan học chờ xe buýt, cậu lơ đãng quay đầu lại, cuối cùng cũng xác nhận đó chính là cô.
Trong tiết họp hàng tuần, cô thường chỉ đứng một lúc là không chịu nổi, lén lút giậm chân để thả lỏng. Giờ ra chơi cô cũng không thích ra ngoài chơi mà hoặc là chăm chú làm bài tập, hoặc là gục mặt trên bàn ngủ. Trong giờ thể dục, cô hay thất thần nên làm động tác không được chuẩn lắm. Khi chờ xe buýt, cô thích nghe nhạc, luôn đeo tai nghe, không biết cô đang nghe gì.
Hóa ra tính cách của cô lại như vậy, không chín chắn giống như tối hôm đó, mà ngược lại, có chút ngơ ngác.
Sau đó, Kỷ Sầm đến văn phòng giáo viên, lén nhìn qua danh sách học sinh trên bàn của giáo viên chủ nhiệm lớp A28.
Tề trong "bách hoa tề phóng", Diệu Tưởng trong "kỳ tư diệu tưởng."
Thực sự là cậu ấy.
Cô thực sự đã chuyển đến trường Nhất Trung.
Cô là học sinh chuyển trường, không quen biết với mọi người trong lớp, cô luôn một mình "độc lai độc vãng", thoạt nhìn không có nhiều bạn bè.
Nhưng Kỷ Sầm biết, cô là một cô gái rất tốt, tốt đến nỗi dù rất sợ ma, nhưng khi nghe thấy tiếng động từ phòng y tế thì cô vẫn quyết định tiến lên kiểm tra. Tốt đến nỗi dù chưa từng quen biết cậu, cô lại sẵn lòng cho cậu mượn điện thoại để gọi, dẫn cậu ra khỏi ngôi trường rộng như mê cung, mời cậu ăn xúc xích chiên, cô còn sợ cậu lên nhầm xe cảnh sát giả nên đã liên tục xác nhận giấy tờ chứng minh của chú cảnh sát.
Không thể nào diễn tả được niềm vui trong khoảnh khắc "để mất nhưng tìm lại được" này, như thể số phận đã được định sẵn, cậu phải đền đáp lại ân tình này của cô.
Chuyện Kỷ Sầm thích Tề Diệu Tưởng cũng là do số phận định sẵn.