Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 61

Tất nhiên chuyện Kỷ Sầm rút lui khỏi cuộc thi cũng để lại hậu quả.

Sau khi thi đấu xong từ Thanh Hà trở về, biết được ngọn nguồn nguyên nhân hậu quả, Kỷ Lễ Ngôn đích thân đưa Kỷ Sầm đến đội bắn cung của thành phố để giải quyết, tuy ngày thường ông rất nghiêm khắc với con trai nhưng khi đứng ra bảo vệ con, ông chưa bao giờ nể nang ai cả.

Đồng đội đã bị xử phạt, huấn luyện viên cũng đã xin lỗi Kỷ Sầm, nhưng Kỷ Sầm vẫn kiên quyết rời khỏi đội bắn cung.

Huấn luyện viên cố gắng giữ cậu lại nhiều lần, cuối cùng lại không giữ được tuyển thủ tài năng triển vọng nhất đội để vào đội tuyển quốc gia.

Trên đường về nhà, Kỷ Lễ Ngôn nói chuyện với con trai ở trên xe, nói không ngờ khả năng chịu áp lực của cậu kém như vậy, thi đấu tranh giải lần này thua, cùng lắm thì lần sau đoạt lại chiến thắng, dù sao đội tuyển quốc gia không chỉ chọn mỗi lần này, vậy cần gì phải bỏ cuộc chỉ vì thất bại nhỏ này.

Kỷ Sầm nhàn nhạt nói: "Ba, ba không hiểu đâu."

Lúc trước kiên trì học bắn cung, vì mỗi khi giơ cung lên, tập trung bắn vòng điểm mười một cách hoàn hảo, cậu có thể tìm được hạnh phúc trong cảm giác thành tựu này, mà bây giờ ở trong đội thành phố lâu như vậy, cảm giác hạnh phúc này từ lâu đã không cảm nhận được rồi.

Không muốn tiếp tục ở trong đội bắn cung nữa, hơn nữa ngay cả khi từ bỏ bắn cung, đời này của cậu cũng không vì như vậy mà kết thúc.

Cùng lắm thì sau này tập trung vào học các môn văn hoá, cậu có thể học bắn cung thì các môn văn hoá cậu cũng có thể học được.

Vẻ mặt Kỷ Sầm vô cảm, bất luận Kỷ Lễ Ngôn có nói gì cậu đều không nghe, nói không học là không học.

Kỷ Lễ Ngôn luôn là người cha nghiêm khắc, nhưng đối với sự quyết tâm của con trai, ông trước giờ cũng không ngăn cản được.

Kỷ Sầm nhìn ngoan ngoãn, khiến người khác yên tâm từ nhỏ, nhưng người làm ba hiểu con trai mình nhất. Trên thực tế cậu chính là cậu ấm chưa bao giờ trải qua khó khăn, tự cho mình là không có gì mình không thể làm được, trong xương cốt mang theo sự kiêu ngạo và ngạo mạn, ngoan cố đến chết, nhưng cũng chỉ giỏi giả vờ trước mặt người ngoài mà thôi.

Kỷ Lễ Ngôn thở dài, dứt khoát từ bỏ, không nhắc đến bắn cung nữa, nói hôm nào đó sẽ đưa cậu đến thành phố Thanh Hà lần nữa để cảm ơn hai đồng chí cảnh sát đã đích thân đưa con trai trở về Đồng Châu tối hôm ấy.

Vốn tưởng con trai sẽ thấy phiền phức, nhưng không ngờ Kỷ Sầm đồng ý ngay, còn hỏi ông cụ thể khi nào đến Thanh Hà lần nữa.

Tuy là một người cố chấp và bướng bỉnh, tốt xấu gì vẫn hiểu lễ nghĩa, Kỷ Lễ Ngôn thoáng vui mừng đôi chút, nói khi có nghỉ phép sẽ đưa cậu đến đó.

Vào cái hôm đi đến thành phố Thanh Hà, Kỷ Lễ Ngôn mang một ít trái cây cho hai đồng nghiệp cảnh sát của mình, trong khi Kỷ Sầm mang theo một túi đồ ăn vặt lớn mua từ siêu thị.

Kỷ Lễ Ngôn không nói nên lời, hỏi con trai rằng con nghĩ cảnh sát sẽ ăn những món ăn vặt này à?

Kỷ Sầm nói không phải dành cho hai chú cảnh sát.

Kỷ Lễ Ngôn nghi hoặc: "Vậy con mua cho ai?"

"Gửi đến bạn học tốt bụng tối đó đã đưa con đến cổng trường." Kỷ Sầm nói: "Ba, lát nữa ba đưa con đến trường Anh Tài đi, con muốn đích thân cảm ơn bạn học đó."

Kỷ Lễ Ngôn không từ chối, chào hai người cảnh sát xong lại lái xe đưa con trai đi đến trường Anh Tài.

Nhưng hai cha con đều đã quên, hôm nay là cuối tuần nên trường học được nghỉ.

Kỷ Sầm cầm theo túi đồ ăn đi thẳng vào phòng bảo vệ, sau khi đưa đồ ăn vặt cho bảo vệ, cậu lại hỏi mượn giấy bút, viết tên và thông tin liên lạc của mình.

Không biết người bạn học Tiểu Tề này có phương thức liên lạc gì, vì vậy Kỷ Sầm ghi lại tất cả thông tin liên lạc của mình lên.

Cậu tập trung viết lên giấy, suy nghĩ có nên để lại vài dòng hay không, vừa lúc mấy cô gái nội trú đang chuẩn bị rời khỏi trường, đi ngang qua phòng bảo vệ và vô tình nhìn thấy chàng trai ở bên trong.

Chàng trai hôm nay không mặc đồ thể dục của đội thành phố Thanh Hà, nhưng khuôn mặt thanh tú kia nhìn một cái liền nhận ra ngay.

Trong đó có một cô gái trực tiếp đến gần: "Bạn học, tuần trước có phải cậu đến trường chúng mình để tham gia đấu giải không?"

Trong cuộc thi bắn cung được tổ chức tại nhà thi đấu của trường vào tuần trước, sau khi các tuyển thủ đại diện cho đội thành phố bên cạnh bước vào sân khấu, các học sinh trường Anh Tài trên khán đài xôn xao không hề nhỏ.

Nguyên nhân chính là chàng trai tên Kỷ Sầm này.

Lúc ấy cậu thi đấu ở trên sân, cách khán giả một khoảng cách nhất định nên khán giả bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cận cảnh cậu qua màn hình lớn.

Gương mặt chàng trai vẫn giữ được vẻ bình tĩnh dưới ống kính cận cảnh. Ở vòng đầu tiên của cuộc thi, với sáu lần bắn, cậu ấy đã đạt được bốn điểm 10.

Khi người thống kê ghi điểm liên tục đọc lên những con số "10", chàng trai da trắng mắt nâu sau khi nghe kết quả của mình thì không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười nhạt, một vẻ tự tin đến thờ ơ, như thể đã biết trước mình sẽ bắn trúng tâm.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cây cung của chàng trai xảy ra vấn đề, tạm thời rút lui, thành tích cũng dừng lại ở vòng thi thứ nhất.

Thật sự làm người khác ấn tượng rất sâu, khó có thể không nhớ cậu.

Đối mặt với sự tiếp cận nhiệt tình của cô gái, Kỷ Sầm lễ phép đáp lại, sau đó cô gái chủ động giới thiệu bản thân.

"Mình tên Tô Tư Nguyện, tuần trước mình có đến nhà thi đấu xem trận đấu của cậu, tuy rất tiếc vì sau đó cậu rút lui khỏi trận đấu, nhưng vòng thi đấu thứ nhất thực sự xuất sắc."

Kỷ Sầm khẽ mỉm cười, nói lời cảm ơn với cô.

Tô Tư Nguyện hào phóng nói đừng khách sáo, sau đó hỏi: "Ơ, vậy hôm nay cậu đến trường bọn mình có chuyện gì sao?"

Kỷ Sầm nói: "Tôi tới tìm một người."

"Tìm ai vậy? Nếu mình biết, mình có thể giúp cậu gọi người đó."

"Tề Diệu Tưởng lớp 9/13." Kỷ Sầm hỏi: "Bạn học, cậu biết cậu ấy à?"

Nụ cười nhiệt tình vốn có trên khuôn mặt của cô gái tên Tô Tư Nguyện đột nhiên dừng lại, những cô gái khác nghe thấy cái tên này, nét mặt của họ cũng hơi thay đổi.

Nhưng Tô Tư Nguyện nhanh chóng lấy lại nụ cười và gật đầu: "Trùng hợp thật, mình cũng học lớp 9/13, Tề Diệu Tưởng là bạn của mình."

Kỷ Sầm nhướng mày: "Trùng hợp vậy sao?"

"Ừ, nhưng hôm nay trường cho nghỉ, cậu ấy đã về nhà rồi, không đến trường. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì không? Mình sẽ chuyển lời cho cậu ấy."

Kỷ Sầm trực tiếp đưa túi đồ ăn vặt mua cho bạn học Tiểu Tề cho cô gái, cùng với tờ giấy nhắn.

"Đây là thông tin liên lạc, làm phiền cậu nói cậu ấy nhớ add tôi, cảm ơn."

"Yên tâm." Cô gái cầm tờ giấy trong tay, mỉm cười: "Nhất định sẽ đưa giúp cậu."

...

Nhưng đợi mấy ngày, vẫn không có động tĩnh gì từ bạn học Tiểu Tề.

Mấy ngày nay Kỷ Sầm không bao giờ rời khỏi điện thoại di động, ngay cả trong giờ học, cậu cũng không nhịn được mà lén lấy di động ra xem, bị thầy cô nhắc nhở mấy lần.

Gần một tháng chờ đợi, vì lúc đó Kỷ Sầm đã từ bỏ bắn cung nên bắt buộc phải tập trung thi vào cấp ba. Ba mẹ sắp xếp cho cậu học bổ túc, còn tạm thời dừng việc học nhạc cụ, khiến mỗi cuối tuần của cậu đều sắp xếp kín lịch.

Thỉnh thoảng cậu dành thời gian xem điện thoại, trước giờ lời mời kết bạn mới không bao giờ ngừng, chỉ là mỗi khi cậu thêm bạn, hỏi đối phương là ai, không ai trong số họ là bạn học Tiểu Tề.

Kỷ Sầm nhận ra mình bị đối xử lạnh nhạt.

Nói không thất bại là giả, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đưa thông tin liên lạc của mình cho bạn nữ, kết quả thất bại thảm hại.

Quả thực cậu không phải là người toàn năng.

Có lẽ bạn học Tiểu Tề chỉ muốn coi đêm đó như một cuộc gặp tình cờ giữa những người xa lạ, sau cuộc gặp đó, quỹ đạo cuộc đời của mỗi người lại quay trở lại như ban đầu, không còn giao thoa nữa.

Lòng kiêu ngạo của chàng trai cũng chỉ cho phép cậu làm tới bước này, nếu bị đối xử lạnh lùng, Kỷ Sầm cũng không muốn đi làm phiền cô nữa.

Thi cấp ba xong, một mình Kỷ Sầm đi đến Bắc Kinh, tới Universal Studios – nơi cậu hằng mong ước chơi bời một chuyến. Sau khi trở về, cậu quyết định để chuyện này vào đáy lòng.

Cho đến ngày hôm đó, ở trên hành lang va phải cô.

Sau đó cô nhìn cậu với ánh mắt xa lạ.

Cậu nhớ cô hơn một năm, cô lại không có ấn tượng gì với cậu.

Đứa con kiêu hãnh của trời mang hào quang ngàn dặm cảm thấy tức giận và mất mát. Ước mơ thuở nhỏ của cậu là trở thành anh hùng để cứu thế giới như Harry Potter rồi sau này là quán quân bắn cung, nhưng anh hùng cứu thế giới không thành, mộng tưởng quán quân bắn cung cũng tan biến, cậu lại trải qua cảm giác thất bại vì một cô gái.

Nói ra thì thật xấu hổ, vì vậy, dù có rất nhiều cơ hội để nói cho cô rằng biết trước đây bọn họ đã từng gặp nhau, nhưng Kỷ Sầm lại không thể nói cho cô, mỗi lần cậu đều thử thăm dò, hy vọng cô sẽ chủ động nhớ lại.

Bách Trạch Văn nói cậu nhất định là đang yêu thầm. Trước đây cậu không thừa nhận, cậu cảm thấy lúc đó mình bị cô đối xử lạnh lùng nên cảm thấy không vui và có chút bối rối, bởi vậy đã nhớ đến cô hơn một năm trời.

Nhưng sau này cậu cũng nhận ra rằng, nếu cậu chỉ muốn báo đáp lòng tốt, thì tại sao lại tự làm khổ đến nước này.

Không chỉ là muốn cảm ơn cô, cũng không chỉ muốn báo đáp công ơn. Không thể trở thành vị cứu tinh và nhà vô địch bắn cung, giờ cậu có một mục tiêu mới, đó là yêu đương với cô bạn học Tiểu Tề.

...

Bên ngoài công viên, Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm nói câu chuyện của cậu hơi dài, không tiện kể ở ngoài đường, thế là cậu đã đưa cô đến công viên gần đó.

Công viên về đêm vẫn rất sôi động. Sau Tết, thời tiết dần ấm lên, khắp nơi có người đi dạo tối, còn có các bác trai bác gái nhảy quảng trường.

Vẻ mặt sửng sốt của Tề Diệu Tưởng vào lúc này, trong mắt Kỷ Sầm ngày thường là bộ dạng đáng yêu, nhưng hiện tại lại là một loại đáng giận.

Đeo khẩu trang, Kỷ Sầm cau mày, giọng nói có vẻ nghèn nghẹn: "Mình nói với cậu cũng vô ích, đúng là phí lời, cậu quả là người dễ quên."

Tỏ tình là cậu chủ động, theo đuổi cũng là cậu chủ động, không theo đuổi được người ta thì thôi, còn bị bại lộ tâm sự thiếu niên vì nhớ cô mãi không quên hơn một năm trời.

Cậu tự cho là cuộc gặp gỡ duyên phận, kết quả người ta vốn chẳng nhớ ra cậu.

Thật mất mặt.

Hiện tại cô vẫn không phản ứng, cứ ngây ra mà nhìn cậu.

Có lẽ đây là cái giá của việc thích một kẻ ngốc nhỉ, Kỷ Sầm cam chịu thở dài.

"Thôi, cậu tự về nhà rồi chầm chậm tiêu hoá."

Cậu lấy điện thoại ra, định đặt xe lần nữa, thực sự phải về nhà rồi, nếu không về có lẽ ông nội sẽ lo lắng mất.

Vừa mở khoá màn hình điện thoại, điện thoại bỗng dưng bị cướp đi.

Còn tưởng là kẻ móc túi kiêu ngạo nào đó, hoá ra là do Tề Diệu Tưởng cướp đi.

"Làm gì vậy?" Kỷ Sầm chậc một tiếng: "Mình đã thú nhận tất cả rồi, chính cậu không nhớ được, còn không để mình về nhà à?"

Tề Diệu Tưởng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Không có, mình nhớ ra rồi... Cậu chính là "con ma" trong phòng y tế, suýt chút nữa thì hù chết mình..."

"..." Trên đầu Kỷ Sầm có một vạch đen*: "Mình cảm ơn cậu, cậu lúc đó suýt chút nữa cũng hù chết mình."

(*) Trên đầu có một vạch đen: biểu cảm cạn lời, bó tay mà nhân vật truyện tranh thường hay có á

"Nhưng mà..." Tề Diệu Tưởng sờ đỉnh đầu mình rồi lại sờ lên đỉnh đầu cậu: "Sao mình nhớ cậu bạn kia không cao bằng cậu mà?"

"Bạn học, mình cao lên rồi được chưa. Cậu có biết mình đã cao bao nhiêu centimet trong kỳ nghỉ hè năm lớp 9 không?" Kỷ Sầm liếc nhìn cô một cái: "Là cậu lớn chậm còn trách ai nữa."

Tề Diệu Tưởng vẫn đang bào chữa cho mình: "... Vậy, ai bảo lúc đó cậu đeo khẩu trang."

Kỷ Sầm tiếp tục bác bỏ: "Hiện tại mình cũng đang đeo khẩu trang, hơn nữa cái hôm mình bị sốt mình cũng đeo, cho cậu thấy nhiều lần rồi cậu vẫn không nhận ra?"

"..."

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không nói lên lời.

Nói thật, vẻ ngoài nhu mì và chột dạ của cô nhìn khá đáng giận.

Hiện tại Kỷ Sầm đã tung hết lá bài cuối cùng với cô rồi, nếu cô lại từ chối cậu lần nữa thì mọi thứ sẽ game over.

Cậu lại thở dài: "Bây giờ cậu tin mình thực sự thích cậu chưa? Theo đuổi cậu cũng không phải chỉ để cho vui."

Nếu lúc này cô còn phủ nhận, vậy cậu đành phải nhảy xuống sông để chứng minh thôi.

Cũng may Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Được rồi, tung át chủ bài cũng không vô ích, Kỷ Sầm nhìn chằm chằm vào gạch lát đường một lúc rồi mở miệng: "Cái cần nói cũng đã nói rõ ràng rồi, về nhà thôi."

Tề Diệu Tưởng đột nhiên a lên một tiếng: "Về nhà rồi sao?"

"Không về nhà chứ cậu muốn làm gì? " Kỷ Sầm nhíu mày: "Mẹ cậu hôm nay không về, cậu cũng muốn học theo dì ấy mà không về nhà sao?"

Tề Diệu Tưởng không nói gì, đôi mắt đen tròn xoay chuyển.

Kỷ Sầm bĩu môi dưới, ra lệnh: "Ôm ông rùa của cậu đi, cậu thành thật về nhà cho mình."

Vừa nói cậu vừa định lấy lại điện thoại di động, định gọi xe đưa cô về nhà trước.

Tề Diệu Tưởng giấu điện thoại sau lưng, sống chết không đưa.

Kỷ Sầm hừ nhẹ, dịu dàng trừng mắt nhìn cô: "Tề Diệu Tưởng, cậu tưởng mình nhớ cậu hơn một năm, nên bây giờ ở trong lòng mình cậu có địa vị cao, cố ý chống lại mình sao?"

Tề Diệu Tưởng vội vàng lắc đầu: "Không..."

"Vậy trả điện thoại cho mình."

"Đợi chút mình sẽ trả cậu..."

"Bây giờ trả ngay."

Tề Diệu Tưởng không muốn sớm như vậy đã về nhà, Kỷ Sầm nói với cô nhiều như vậy, cô cũng có lời muốn nói với cậu, nhưng cô vẫn cần thời gian để chuẩn bị tâm lý, Kỷ Sầm lại vội vã muốn đưa cô về nhà, không chịu cho cô thời gian.

Hai người ở ghế đá trong công viên lôi kéo một lúc. Không giống những cặp đôi hôn nhau trên đường, cảnh tượng một chàng trai và một cô gái đùa giỡn nhau như ở nhà làm cho người đi ngang qua cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vô cùng ngọt ngào, sau khi ngắm nhìn thêm một lúc thì lại cười dời mắt về, không đi làm phiền họ.

Tề Diệu Tưởng giấu điện thoại vào trong quần áo của mình, Kỷ Sầm không thể dùng sức đoạt lấy, chẳng may chạm vào nơi không nên chạm thì người xấu hổ sẽ là cô.

Kỷ Sầm vừa tức giận vừa buồn cười.

"Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Mình chỉ là muốn... mình muốn..." Tề Diệu Tưởng cắn môi: "Mình muốn ở bên cạnh cậu nhiều hơn chút nữa..."

Tim Kỷ Sầm thắt lại, một giây này, cậu rõ ràng nhìn rõ ánh mắt né tránh của cô.

Cậu cắn môi dưới, cảm thấy người con gái này sao lại không chịu nói lý lẽ như vậy.

Hiện giờ át chủ bài của cậu đã bị bại lộ, cũng không thấy cô phản ứng gì. Hôm nay mẹ cô không về nhà, cô cũng không vội về, cướp lấy điện thoại của cậu, ngang ngược không cho cậu về nhà, nhưng lại không nói tại sao mà cứ để cậu đứng mãi ở đây.

Trong lòng bồn chồn, mong đợi cô có thể đáp lại gì đó, cho dù đáp lại cậu một câu rằng thực ra cô cũng hơi thích cậu, cho cậu một chút kỳ vọng về tương lai, nhưng lý trí cậu lại biết rõ ràng, cô sẽ không đáp lại cậu.

Không có ý với cậu thì thôi. Kỷ Sầm không phải người vô lý, không phải vì cậu luôn nhớ cô mà cô cũng phải luôn nhớ cậu, cũng không phải vì cậu mến cô từ cái nhìn đầu tiên mà cô cũng phải mến cậu ngay lập tức.

Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà, tiêu hóa những gì cậu đã trải qua tối nay, sau khi ngủ một chút và chấn chỉnh, sau khi khai giảng bắt đầu cậu sẽ tự đứng vững trở lại.

Dù sao thì từ cái lần tỏ tình vào đêm giao thừa, cậu đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài, với điều kiện là cô không bất ngờ tấn công và phá hủy phòng tuyến của cậu là được.

Kỷ Sầm âm thầm cắn răng.

Cô nàng vô lý này, vậy cũng đừng trách cậu không nói lý.

"Cậu muốn bên mình lâu hơn một chút, mình bắt buộc phải bên cậu sao?" Cậu hỏi lại cô: "Tại sao chứ? Mình có phải là bạn trai của cậu đâu."

Tề Diệu Tưởng thực sự không trả lời được.

Đúng vậy, bọn họ bây giờ không là gì của nhau, cậu cũng không có nghĩa vụ phải ở đây dành thời gian cho cô.

"Mình..."

Kỷ Sầm lại hỏi: "Mẹ cậu yêu đương nên không về nhà, cậu không yêu đương, tại sao cậu lại không về nhà?"

Tề Diệu Tưởng bị cậu hỏi đến mức lúng túng, chỉ còn biết lùi dần về phía sau. Kỷ Sẩm nhận ra cô đang cố tình tránh né, mà chiếc ghế này có hạn, cậu muốn xem cô có thể lùi đến đâu, thế là cậu cũng tiến về phía trước.

Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp ngã khỏi ghế thì ông rùa ngồi ở mép đã bị xô ngã xuống đất trước.

Nếu bị bẩn rất khó giặt sạch, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng nhặt nó lên.

Còn chưa kịp nhặt, cổ tay cô đột nhiên bị Kỷ Sầm nắm lấy, dùng lực kéo trở lại ghế.

Cô ngồi sát vào bên cạnh cậu, bị cậu dùng sức giữ cổ tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào cô: "Làm gì thế? Vừa nãy không cho mình đi, bây giờ cậu không nói lại mình nên bỏ chạy sao?"

"Không phải, mình..."

"Không phải cái gì?" Sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của thiếu niên trỗi dậy, cậu cũng rất bướng bỉnh, không lưu tình chút nào, chỉ muốn ép cô đến cùng: "Không phải nói muốn ở bên mình thêm một chút sao. Được, mình ở bên cậu, cậu muốn bị lạnh ở bên ngoài..."

Dừng một chút, cậu nhếch khoé môi lên cao, tiến lại gần cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng có thể đi thuê phòng, cậu ở cùng mình thêm bao lâu tuỳ thích."

Tề Diệu Tưởng trợn to mắt, toàn thân nóng lên gần bằng với tốc độ ánh sáng.

Tim Kỷ Sầm cũng đập rất nhanh.

Việc đùa cợt như thế này cậu sẽ phải trả giá. Tệ nhất là làm cô hoảng sợ mà bỏ đi, cậu cũng đành chịu.

Ai bảo lúc nãy cô nói muốn ở cùng cậu một lúc, vốn dĩ tối nay trong lòng cậu rất loạn, cái giá của việc nói linh tinh này cô cũng phải gánh một nửa.

Sao cô còn chưa mang theo ông rùa của cô đi mà bỏ cậu ở lại?

Kỷ Sầm tiếp tục hỏi: "Nghĩ kỹ chưa? Có muốn cùng mình đi thuê phòng không?"

"..." Tề Diệu Tưởng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta là trẻ vị thành niên, không thể thuê phòng đâu. "

"Cái này cậu không cần quan tâm, mình có thể đưa cậu đến quán bar, đương nhiên cũng có cách đưa cậu đi thuê phòng."

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác.

Dũng khí của cô lúc này đã lên tới 95% rồi, nếu nhất định phải như vậy, cậu mới chịu ở bên cô một lúc thì...

Cô nhỏ giọng nói: "Vậy...Vậy thì đi thôi..."

Kỷ Sầm lập tức buông cổ tay cô ra.

Tại sao cô còn không chạy?

Vô thố há hốc miệng, Kỷ Sầm hỏi cô: "... Cậu có biết đi thuê phòng với một chàng trai là có ý gì không mà cậu đồng ý ngay thế."

Tề Diệu Tưởng không lên tiếng.

Cô biết chứ, học kỳ trước, Lư Văn Giai đã đề cử cho cô rất nhiều tiểu thuyết.

Nhưng trong lòng cô cảm thấy một sự chắc chắn rằng Kỷ Sầm sẽ không thực sự làm như vậy.

Cậu không phải là loại con trai như thế, nếu không thì vừa rồi cậu cứ luôn thúc giục cô về nhà.

Cho nên cô mới đồng ý.

Nhưng dường như cô đã khiến Kỷ Sầm sợ rồi.

Vốn dĩ chỉ muốn ép cô về nhà, kết quả cô lại thuận nước đẩy thuyền, cậu trở thành kẻ muốn bỏ thuyền chạy trốn.

Kỷ Sầm tự lấy đá đập vào chân mình, cậu ảo não chậc một tiếng, ánh mắt chớp chớp, cắn môi dưới nói: "Cậu chưa đồng ý cho mình làm bạn trai cậu, lại muốn đi thuê phòng cùng mình, cậu đang trêu đùa à."

Sao cậu còn phản đòn lại nữa?

Tề Diệu Tưởng ấp úng nói: "Nhưng, thuê phòng không phải là do cậu nói sao...?"

"Mình nói thì cậu đồng ý luôn?" Sắc mặt Kỷ Sầm trầm xuống: "Mình bảo cậu yêu đương với mình, sao không thấy cậu đồng ý? Cậu đùa giỡn mình?"

"Không có!" Cô sợ nhất là Kỷ Sầm hiểu lầm cô đùa cậu.

Biết lý do này thật buồn cười, Tề Diệu Tưởng lúc này đành phải thú nhận, căng da đầu nói: "... Chủ yếu là vì mẹ mình thật sự không cho phép mình yêu sớm. Nếu mình yêu sớm, mẹ sẽ đánh chết mình, nếu không thì mình đã sớm..."

Cô cắn đầu lưỡi, những lời cô định thốt ra ban đầu bị cắt ngang giữa chừng.

Kỷ Sầm nheo mắt, nhanh chóng bắt kịp: "Cậu sớm cái gì?"

"..."

Cô không nói, cậu bèn đoán: "Cậu đã sớm đồng ý mình?"

"..."

Lẽ ra cô nên phủ nhận, nhưng cô lại không muốn, đỏ mặt tiếp tục im lặng.

Hơi thở của Kỷ Sầm hơi ngừng lại.

Cậu bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Mình hỏi cậu, mối quan hệ của chúng ta có thể viết thêm một nét được chưa?"

Tề Diệu Tưởng khẽ gật đầu.

Kỷ Sầm tiếp tục hỏi: "Vậy cậu thích mình không?"

"..."

Hiện tại Tề Diệu Tưởng đã hoàn toàn hiểu được, tại sao nam nữ chính trong tiểu thuyết thường ngại ngùng không nói ra. Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, nhưng thật khó để thốt lên.

Nhưng Kỷ Sầm lúc này đang nóng lòng muốn biết câu trả lời.

"Bạn học Tiểu Tề, cậu thích mình không?"

"Cậu thích mình hay là không thích mình?"

Hỏi mấy lần, càng lúc cô càng cúi đầu xuống. Thấy đầu sắp cúi xuống thấp như vùi vào đất, Kỷ Sầm biết mình không nên khiêu khích cảm giác xấu hổ của cô nữa, nhưng cậu lại sợ rằng, nếu bây giờ cậu dừng lại, sang ngày mai mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu.

Cậu thực sự không thể không ép cô một phen.

"Được, cậu có thể không trả lời. Như vậy đi, nếu cậu thích mình thì cậu đừng cử động nhé."

Giây tiếp theo, ngón tay thon dài lạnh lẽo của thiếu niên cẩn thận chạm vào má cô.

Cảm nhận được gò má nóng bừng của cô, ngón tay của chàng trai khẽ run lên, yết hầu của cậu cũng trượt lên xuống.

Cậu biết dùng cách gì nhanh nhất để xác nhận liệu cô có thích cậu hay không, giống như cặp đôi trong quán bar, giống như dì Tề và chú Cố.

Họ không phải là những người trẻ tuổi thành thị phóng khoáng trong chuyện tình cảm, cũng chưa đến tuổi coi việc thân mật là cách giải tỏa bản năng. Trong quan niệm tình yêu trong sáng và ngây thơ của bọn họ, nếu không thích ai đó, tuyệt đối sẽ không muốn hôn người đó.

Tề Diệu Tưởng nhìn Kỷ Sầm tháo khẩu trang ra, cô mở to mắt, mơ hồ biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng Kỷ Sầm nói nếu thích cậu thì đừng cử động.

Tề Diệu Tưởng không hề động đậy, nhưng đôi vai của cô theo bản năng khẽ co lại, đó là phản ứng bản năng của một cô gái khi sắp có một sự tiếp xúc thân mật, là một cảm giác pha trộn giữa sự sợ hãi và háo hức.

Dù không có ai đi ngang qua con đường này nhưng cách đó không xa vẫn vang lên tiếng nhạc nhảy ở quảng trường, Kỷ Sầm nhìn cô một lúc rồi lùi người về, lấy túi khẩu trang ra khỏi túi, lấy ra một chiếc khẩu trang mới.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy chóp tai ngứa ngáy, dây thun của khẩu trang đeo vào tai cô, cậu đeo cho cô một chiếc khẩu trang mới rồi kế tiếp cậu lại đeo khẩu trang cho mình.

Tề Diệu Tưởng chỉ lộ ra cặp mắt nghi hoặc nhìn Kỷ Sầm.

"Cứ như vậy trước đã." Kỷ Sầm nhẹ giọng nói.

Lần này, rốt cuộc cậu cũng yên tâm mà cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô cách hai lớp khẩu trang.

Rõ ràng là môi còn chưa thực sự chạm vào nhau, nhưng tim cả hai người đã đập thình thịch khiến màng nhĩ ù đi, đầu óc choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment