Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 62

Chẳng mấy chốc đã có người đi ngang qua đây.

Tiếng trẻ con chơi đùa cùng với tiếng ba mẹ nhắc nhở chạy chậm thôi truyền đến từ phía xa, Tề Diệu Tưởng giật mình đẩy Kỷ Sầm ra thật nhanh.

Hai người cứ thế ngồi sượng trân trên ghế chẳng ai nói câu nào, mãi cho đến khi các bạn nhỏ và ba mẹ đi qua.

Thấy bọn họ đã đi xa, Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lúc này cô lại chẳng biết nên làm thế nào.

... Rồi sao nữa?

... Phải làm gì bây giờ?

Cứ ngồi như thế này à? Hay là nói gì đó?

Không biết, cũng chẳng nói thành lời được.

Tề Diệu Tưởng thấy mình như bị sốt, hoa mắt chóng mặt.

Sao Kỷ Sầm không nói gì thế?

Xin cậu đấy, mau nói gì đi, nếu cứ ngồi như vậy thì ngồi ở đây đến sáng mai luôn đó.

Tề Diệu Tưởng thầm cầu nguyện trong lòng. Có lẽ là lời cầu nguyện có tác dụng, cô không quay đầu nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ quần áo của Kỷ Sầm.

Nhịp tim lại vọt lên, giây tiếp theo Tề Diệu Tưởng bị người nào đó ôm vào trong lòng.

Cô ngửi thấy mùi hương ấm áp tươi mát trên người chàng trai. Trong tiếng tim đập thình thịch như đánh trống, Kỷ Sầm dùng cả hai tay ôm cô vào lòng, cằm cậu tựa lên vai cô, cứ yên lặng mà ôm cô như thế.

Toàn thân Tề Diệu Tưởng cứng đờ không dám cử động, cô nghe thấy Kỷ Sầm khẽ cười bên tai mình, trong tiếng cười ấy mang theo vài phần đắc ý "mình nhìn thấu cậu rồi."

"Tề Diệu Tưởng, mình biết là cậu thích mình mà."

Dù sao thì sau đấy điện thoại của Kỷ Sầm đổ chuông, ông nội hỏi sao cậu vẫn chưa về nhà, cậu đáp sẽ về ngay lập tức.

Cúp điện thoại, Kỷ Sầm lại nhìn cô gái vẫn đang ngơ ngác thêm một lát rồi giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô.

"Ba hồn bảy vía của người nào đó có thể quay về được rồi đấy." Kỷ Sầm nói: "Về nhà thôi."

Tề Diệu Tưởng: "...Ờ."

Kỷ Sầm gọi xe cho cô trước. Trên con đường đi ra khỏi công viên cả hai đều giữ im lặng, họ đi cách nhau một khoảng bằng một người, thậm chí thỉnh thoảng còn có vài bạn nhỏ nghịch ngợm chạy qua.

Đưa cô lên xe xong Kỷ Sầm mới gọi xe cho chính mình.

Sau khi lên xe, tài xế thấy cậu đeo khẩu trang thì quan tâm hỏi: "Chàng trai, cháu bị cảm à?"

"Dạ?" Kỷ Sầm chớp mắt, cậu nói chậm: "À dạ, hơi hơi ạ."

Bác tài xế cười nói: "Chú ý giữ ấm nhé, trời rét tháng Ba này dễ bị cảm lắm."

Nghe lời dặn dò của bác tài xế, Kỷ Sầm kéo chặt khẩu trang.

Có đôi lúc chúng ta phải thừa nhận rằng khẩu trang thực sự là một món đồ hữu dụng, nó vừa có thể phòng lây bệnh cảm lại vừa che được nửa khuôn mặt của người đeo, không để mọi người phát hiện vẻ mặt mình lúc bấy giờ.

Kỷ Sầm không có thói quen mang gương ra ngoài, nhưng lúc này cậu cũng đoán được mặt mình đỏ tới cỡ nào.

Khẽ liếm đôi môi khô khốc, cũng may là có khẩu trang không thì bác tài xế lại tưởng cậu sốt cao, có khi bác ấy còn đưa thẳng tới bệnh viện gần nhất.

Lúc này ở nhà ông nội đã đánh mạt chược xong định đi ngủ, nhưng vì lo cháu mình đã muộn thế này mà vẫn chưa về nên cố chống lại cơn buồn ngủ ngồi ở phòng khách chờ cháu.

Thực ra bây giờ vẫn chưa đến mười giờ, chẳng qua ông cụ đi ngủ sớm mà thôi. Kỷ Lễ Ngôn, Hạ Viên và chú của Kỷ Sầm ban nãy chơi mạt chược với ông, giờ để ông ngồi ở phòng khách còn mình về phòng đi ngủ thì cũng không được. Thế là mọi người cũng gắng gượng vừa xem tivi vừa chờ Kỷ Sầm với ông cụ.

Cuối cùng cửa nhà cũng có động tĩnh, dì giúp việc mở cửa nói Kỷ Sầm về rồi.

Ông nội Kỷ vừa ngáp xong nghe thế có tinh thần ngay lập tức: "Sầm Sầm về rồi à?"

"Vâng, con về rồi ạ."

Kỷ Sầm đi vào phòng khách với toàn thân khí lạnh đem về từ bên ngoài. Nhìn ánh mắt cậu lúc này có hơi rã rời, áo khoác còn chưa cởi đã ngồi xuống sô pha. Cậu ngửa đầu dựa lên ghế, nhìn dáng vẻ chẳng có tí sức sống nào.

Kỷ Lễ Ngôn đang tính nhắc nhở vài câu rằng muộn thế này mới về làm cả nhà ngồi đây chờ, về rồi thì lại chẳng có tí lễ phép nào.

Hạ Viên đã lên tiếng trước: "Sao lại đeo khẩu trang, bị cảm rồi à?"

Sau đó bà duỗi tay thử sờ trán con trai, đúng là hơi nóng.

Khi vừa nghỉ đông đã ốm một trận, Kỷ Sầm lại không nói cho ba mẹ mà chỉ nằm lì trong nhà. Lúc ấy bà và chồng đang bận một vụ án nên hai ngày không về nhà, khi về đến nhà thì Kỷ Sầm cũng đã gần khỏi. Nếu không nhờ có dì giúp việc nói cho thì hai vợ chồng cũng không biết hai ngày vừa rồi con trai mình sốt cao.

Thế nên Hạ Viên vẫn luôn thấy có lỗi, bây giờ con trai lại có dấu hiệu bị cảm, bà vội vàng đi tìm nhiệt kế đo cho con trai.

"Lại bị cảm à?" Kỷ Lễ Ngôn cũng sờ trán con: "Đàn ông con trai mà cứ ba ngày hai bữa lại ốm, như thế sau này vào ngành luật rồi thì án nào cũng bị chậm trễ thôi."

"Kỷ Sầm mới bao lớn, hơn nữa ai biết được sau này nó có làm nghề liên quan tới pháp luật không." Chú của Kỷ Sầm nói: "Bên ngoài lạnh như thế còn chạy đi cho mèo hoang ăn, chắc là bị nhiễm gió lạnh rồi."

Ông nội Kỷ thở dài: "Con ở ngoài đó cho bao nhiêu con mèo hoang ăn thế hả? Từ ban ngày cho tới tận tối muộn, còn làm mình bị cảm nữa."

Kỷ Sầm chầm chậm mở mắt, cậu duỗi tay ra giơ một ngón lên.

"Một con."

"Một con mèo mà con cho ăn lâu như thế?" Kỷ Lễ Ngôn giật giật khóe miệng: "Con mèo hoang này dạ dày cũng to thật đấy."

Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn thằng bé lại chạy đi chỗ nào đó chơi, cho mèo hoang ăn nào cần nhiều thời gian đến vậy, Kỷ Lễ Ngôn lười vạch trần con trai mình.

Nghe thấy ba đang kháy mình, Kỷ Sầm ậm ừ cho có. Cậu không định giải thích gì cả, lúc này điện thoại trong túi có thông báo.

Lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của người nào đó.

Lúc đưa cô lên xe, Tề Diệu Tưởng vẫn ngơ ngơ ngác ngác, chẳng biết ba hồn bảy vía của cô về được mấy cái. Có điều cô vẫn nhớ gửi tin nhắn báo an toàn cho cậu, có lẽ là về đến nhà rồi.

Tề Diệu Tưởng: [Mình đến nhà rồi.]

Chưa đợi Kỷ Sầm trả lời, cô lại gửi tiếp: [Mình phải đi ngủ đây.]

Chặt đứt ý định muốn nói chuyện của cậu.

Kỷ Sầm nhướng mày, cậu trả lời: [Ngủ đi, chúc ngủ ngon.]

Tề Diệu Tưởng: [Ừ ừ. Chúc ngủ ngon.]

Hạ Viên tìm thấy nhiệt kế, bà bảo con trai kẹp thử, Kỷ Sầm không từ chối. Tuy hiện giờ trên người cậu rất nóng nhưng thật sự là không bị sốt, cậu biết rất rõ.

Hạ Viên lại đi vào phòng bếp dặn dì giúp việc nấu cho Kỷ Sầm ít cháo ăn khuya. Ông nội, ba và chú đều ngồi trên sô pha chờ cậu đo nhiệt độ, bỗng nhiên Kỷ Sầm gọi: "Ba ơi."

Kỷ Lễ Ngôn đang xem chương trình pháp luật trên CCTV12, ông hỏi: "Sao đấy?"

"Nhóc mèo con này của con ăn giỏi lắm. Con sợ không có con cho ăn thì ở ngoài đó nhóc ăn không no." Cậu nhìn Kỷ Lễ Ngôn nói: "Sau này con có thể đưa ẻm về nhà nuôi không?"

Kỷ Lễ Ngôn thẳng thừng từ chối: "Không được, ba với mẹ con đều rất bận, con thì phải đi học. Đưa mèo về nhà thì ai chăm?"

Kỷ Sầm: "Chuyện này ba mẹ không cần lo, con chăm được."

"Con chăm được? Bản thân con cứ dăm ba ngày lại ốm lại sốt, con chăm mèo đàng hoàng được chắc?"

"Được ạ." Kỷ Sầm nghiêm túc: "Nhóc ấy ngoan lắm."

Dừng một chút, cậu lại nói tiếp: "Chỉ là ẻm hơi nhát, cũng không thành thật cho lắm, nhưng không sao con có cách trị ẻm."

Chú út cắn hạt dưa tò mò hỏi: "Mèo nhát thì có thể hiểu được chứ mèo không thành thật thì sao mình biết được?"

Ông nội Kỷ nói: "Chắc là con mèo đó không cho Sầm Sầm chạm vào."

"Có cho con sờ." Kỷ Sầm lại nhìn ông nội nhướng mày: "Nó còn cho con thơm nữa."

Vẻ mặt ông nội lập tức trở nên phức tạp, ông nói rằng trên người mèo hoang ở bên ngoài có rất nhiều vi khuẩn hơn nữa chúng cũng không được tiêm phòng vắc-xin, con thơm nó như vậy sẽ bị lây vi khuẩn, hèn chi lại bị ốm.

Kỷ Sầm: "Con không ốm mà."

Nói xong cậu lấy nhiệt kế ra khỏi người, bình tĩnh nói: "36.7 độ."

Kỷ Lễ Ngôn không tin, ông cầm nhiệt kế lên xem, đúng là 36.7 độ. Nhiệt độ bình thường, không bị sốt.

Kỷ Lễ Ngôn khó hiểu: "Không ốm mà con lại đeo khẩu trang làm gì, để mẹ con phải lo lắng." Nói xong ông lại nói với phía phòng bếp: "Tiểu Viên, đừng nấu cháo nữa. Con trai em không bị ốm đâu."

Kỷ Sầm lại ngả đầu tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, đôi môi dưới lớp khẩu trang khẽ cong lên.

"Con vui á."

Xác nhận Kỷ Sầm không bị sốt, ông nội Kỷ cũng yên tâm đứng dậy chuẩn bị về phòng đi ngủ. Thương ông nội muộn thế này mà còn đợi mình, Kỷ Sầm đứng lên dìu ông về phòng rồi cũng đi về phòng mình.

Về phòng cũng không ngủ được, có lẽ cả đêm nay cũng vậy.

Lúc này không có tâm trạng chơi game, nếu chơi thì có khi chỉ biết báo đồng đội. Kỷ Sầm nghĩ ngợi giây lát rồi mở đĩa CD, tìm phim ngắn mà Bách Trạch Văn chẳng biết tải được ở đâu rồi gửi cho cậu.

Xem được vài phút, mặt Kỷ Sầm hơi nóng, cậu lại tắt đi.

Chỉ riêng chuyện tối nay đã đủ để cậu phấn khích vài ngày rồi, giờ tưởng tượng mấy cái này thì cũng sớm quá, cứ từ từ vậy.

Xem hoạt hình đi, di dời sự chú ý.

Nhìn danh sách phim mình xem, Kỷ Sầm cau mày. Không phải xuyên qua thế giới khác thì cũng là nhiệt huyết thể thao, ngay cả Vua Bóng Chuyền Haikyuu đã xem nhiều lần lúc này cũng trở nên nhàm chán.

Kỷ Sầm lại tìm thêm vài tập Conan, nhưng bây giờ cậu không muốn xem tình cảm của Kudo Shinichi và Mori Ran, tiến triển giữa hai người này còn chả nhanh bằng cậu với Tề Diệu Tưởng nữa. Thế là cậu tìm vài từ khóa, ai ngờ kết quả không phải Vụ án giết người lễ Tình nhân thì cũng là Vụ án sát hại cô dâu.

"..."

Kỷ Sầm chọn cách đi tìm Bách Trạch Văn: [Ngủ chưa? Có phim gì hay không?]

Bách Trạch Văn gửi luôn danh sách phim mới tháng Một, tùy ngài lựa chọn.

Bách Trạch Văn: [Tôi đã loại hết những phim về tình yêu mà cậu không thích xem nhất rồi, có phải tôi chu đáo lắm không?]

Kỷ Sầm: [Thế tôi cảm ơn cậu nhé.]

Trông chờ vào Bách Trạch Văn thì thà chờ heo sề trèo cây còn hơn.

Tốt nhất là tự mình kiếm, tìm hồi lâu cuối cùng cũng kiếm được một bộ phim yêu đương được đánh giá rất cao, mỗi tập cũng chỉ có mười mấy phút thích hợp để giết thời gian.

Kỷ Sầm nằm trên giường cứ thế xem hết cả một mùa của phim, xem xong cậu chẳng nhớ gì về tuyến tình cảm của nam nữ chính, cậu chỉ nhớ đúng một dòng bình luận.

[Nếu tình yêu có nhiệt độ thì nhất định sẽ là 36.7 độ C.]

Cũng đúng lắm chứ.

Kỷ Sầm nghĩ thế.

...

Mãi đến ba giờ sáng Tề Diệu Tưởng mới ngủ được.

Lúc ngủ dậy đã hơn mười hai giờ trưa, cô ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng định hỏi mẹ trưa nay ăn gì, thế nhưng lượn khắp phòng khách và phòng ngủ tìm một lượt cũng không thấy mẹ đâu.

Ra huyền quan đứng nhìn, dép đi trong nhà của mẹ vẫn ở chỗ cũ.

...Đã trưa rồi mà mẹ vẫn chưa về?

Tề Diệu Tưởng kinh ngạc chớp mắt, đành tự đặt cho mình một phần ăn một người. Ăn xong, cô lại làm bài tập nghỉ đông suốt cả buổi chiều.

Vừa làm bài tập vừa nhìn điện thoại vài lần, mẹ không gửi tin nhắn nào, Kỷ Sầm cũng vậy.

Cô ngại làm phiền mẹ, làm phiền Kỷ Sầm lại càng ngại hơn.

Mặc kệ điện thoại, Tề Diệu Tưởng vỗ vỗ mặt ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Làm bài tập thôi! Tập trung làm bài tập nào! Mùng bảy rồi đấy, sắp đi học lại rồi. Nếu còn không làm hết bài tập thì ngày cuối cùng của kì nghỉ lại phải điên cuồng làm bù.

Làm bài đến tận bảy giờ tối, Tề Diệu Tưởng đặt một phần McDonald's. Lúc đồ ăn được giao đến, cô vừa uống một ngụm Coca thì cuối cùng mẹ cũng đã về.

Mẹ vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, vì ngủ ở bên ngoài không đem theo đồ trang điểm nên lúc này mẹ để mặt mộc, nhưng nhìn sắc mặt có vẻ không tệ chút nào, nhìn còn đẹp hơn lớp trang điểm trước khi ra ngoài vào hôm qua nữa.

Tề Diệu Tưởng: "... Mẹ về rồi."

Tề Tư: "... Ừ."

Dừng giây lát, bà nói hơi giấu đầu lòi đuôi: "Hôm qua uống nhiều quá nên mẹ ngủ ở bar một đêm."

Tề Diệu Tưởng: "Thế cả ngày hôm nay thì sao ạ?"

"Hôm nay? Hôm nay mẹ cũng high ở bar đó." Tề Tư nói: "Ngày mai phải đi làm rồi, điên cuồng lần cuối trước khi đi làm."

... High trong khách sạn chắc luôn.

Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng, cô không có ý định vạch trần mẹ mình.

Thấy con gái đang ăn McDonald's, lúc này Tề Tư mới thấy đói. Bà đi tới cầm một miếng cánh gà cay lên ăn.

Một miếng này vừa ăn đã k.ích th.ích cảm giác thèm ăn, Tề Tư đặt thêm vài phần giao tới.

Một tiếng sau, Tề Diệu Tưởng nhìn một bàn đồ ăn mẹ gọi về không khỏi thắc mắc: "Mẹ, cả ngày mẹ chưa ăn gì à? Gọi nhiều thế ạ."

"Ăn rồi, nhưng chẳng được mấy miếng." Tề Tư vừa ăn vừa nói: "Rượu... Đồ ăn trong bar không ngon lắm."

Tức là đã ăn rồi, thế thì không đói tới mức đó chứ, nhìn mẹ lúc này cứ như đói ba ngày ba đêm.

Tề Diệu Tưởng dặn mẹ ăn ít thôi, ăn nhiều quá lại viêm dạ dày cấp tính.

Tề Tư xua tay nói: "Đừng lo cho mẹ, mẹ tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, giờ phải bổ sung dinh dưỡng."

Tề Diệu Tưởng ừm một tiếng: "... Đi bar cũng cần tiêu hao sức lực ạ?"

Vẻ mặt Tề Tư cứng đờ.

Trong ánh mắt ngây thơ tò mò của con gái, bà cố nuốt thức ăn trong miệng rồi giải thích: "Mẹ nhảy đó, nhảy không tốn sức ư?"

Tề Diệu Tưởng lại ồ một tiếng.

Thực ra cô muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nghĩ tới việc hôm qua mình cũng lén mẹ làm một vài chuyện không hay thì hình như bản thân không có tư cách hỏi lắm.

Tốt hơn là đừng hỏi nhiều nữa, nhỡ đâu hỏi nhiều quá bị mẹ phát hiện tối qua mình cũng ở bar thì mất nhiều hơn được, có khi còn bị mẹ hỏi ngược lại nữa.

Trước ngày hôm qua, hai mẹ con có thể trò chuyện về mọi thứ, giữa hai người không có cái gọi là bí mật. Nhưng sau ngày hôm qua, ai cũng có bí mật của riêng mình.

Điện thoại của Tề Tư để trên bàn đột nhiên reo lên, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng liếc qua nhìn, hai chữ to đùng hiện trên màn hình.

[Sếp Cố]

Tề Tư nghĩ cũng chẳng nghĩ, khoảnh khắc ấy tay nhanh hơn não, bà dứt khoát ấn từ chối cuộc gọi.

Từ trước đến nay Tề Diệu Tưởng chưa từng thấy mẹ mình cúp cuộc gọi của ông chủ nhanh gọn lẹ đến thế, thỉnh thoảng khi ở nhà mẹ cũng nhận được cuộc gọi từ sếp, khi ấy mẹ chỉ ước gì có thể cúi đầu hành lễ với người ở đầu bên kia.

Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng lập tức trở nên vi diệu.

Từ khom lưng cúi đầu của trước đây đến dứt khoát cúp máy của bây giờ chỉ cần ở một đêm cùng với sếp, à không phải, một ngày một đêm mới đúng.

Cảm nhận được vẻ mặt vi diệu của con gái, Tề Tư lại giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi: "Không phải thời gian đi làm, ông chủ gọi tới mẹ có quyền không nghe."

Không biết nên nói gì, Tề Diệu Tưởng cười cho qua chuyện.

"Cũng đúng, mẹ nói phải."

Lời này vừa dứt, điện thoại của cô để trên bàn cũng đổ chuông.

Tề Tư cũng liếc nhìn xem ai gọi đến, hai chữ "Kỷ Sầm" hiện trên màn hình.

Kỷ Sầm chết tiệt, suốt một ngày không liên lạc với cô, giờ ở trước mặt mẹ lại gọi đến làm cái gì!

Kỷ Sầm làm sao biết được giờ phút này đúng lúc cô đang ngồi với mẹ, cậu tai bay vạ gió bị Tề Diệu Tưởng âm thầm chào hỏi vài lần trong lòng.

Tề Diệu Tưởng cũng cúp máy một cách dứt khoát.

Lúc này đến lượt Tề Tư hỏi: "Kỷ Sầm gọi cho con sao con không nghe?"

Tề Diệu Tưởng bắt chước mẹ nghiêm túc nói: "Không phải thời gian đi học, bạn học gọi tới con có quyền không nghe."

Tề Tư: "..."

Không biết nên nói gì, cười cho qua chuyện.

"Con nói phải."

Ăn xong, hai mẹ con ai về phòng nấy. Tề Tư sụp đổ nằm lên giường, trên đầu như đang treo một con dao. Một ngày một đêm này đúng là vô cùng sảng khoái, nhưng sáng mai đi làm phải đối mặt với Cố Minh Chu thế nào đây? Bây giờ ngay cả điện thoại của ông Tề Tư cũng không dám nghe.

Tề Diệu Tưởng ở phòng bên cạnh cũng sụp đổ vùi mình vào đống bài tập về nhà.

Hôm qua nhất thời bốc đồng, không cẩn thận nạp thêm quá nhiều dũng khí nên thừa nhận thích Kỷ Sầm. Giờ chỉ còn chưa tới một tuần nữa là phải đi học lại, làm thế nào đây.

Nếu cô nói với Kỷ Sầm rằng mình thích cậu, nhưng hiện giờ mình thật sự không thể yêu đương với cậu được, cậu có thể đợi mình hai năm, đến khi tốt nghiệp cấp ba lại hẹn hò, hơn nữa trong khoảng thời gian này cậu không được hẹn hò với những bạn nữ khác, phải tiếp tục làm bạn tốt của mình.

Những lời này mà nói ra thì bản thân Tề Diệu Tưởng cũng tự cảm thấy mình rất tồi, không chỉ tồi mà là vừa thảo mai vừa tồi. Đừng nói Kỷ Sầm có đồng ý hay không, không mắng cô là cặn bã đã là có văn hóa lắm rồi.

...

Mùng tám Tết, Tề Tư nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng bà quyết định xin nghỉ ốm vài ngày.

Vài ngày sau, Tề Diệu Tưởng cũng phải đi học nhưng cô không thể xin nghỉ ốm được. Lần trước muốn dùng lý do này để xin nghỉ, ai ngờ đâu bị mẹ bắt ngay tại trận, bà còn tưởng là có phải cô lại bị bắt nạt ở trường không nữa.

Điều an ủi duy nhất ở đây là cũng may cô với Kỷ Sầm học khác lớp, bình thường không hay chạm mặt.

Học kỳ hai lớp mười vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn đang đắm chìm trong không khí của kì nghỉ đông và nghỉ Tết. Lúc thầy chủ nhiệm đi lên bục giảng, chỉ nói vài câu thôi đã kéo hết tất cả quay về hiện thực cuộc sống tàn khốc.

"Tết xong rồi, nghỉ đông cũng hết rồi, một tháng này chơi cũng sướng rồi. Bây giờ đặt hết tâm tư lên việc học cho thầy nghe chưa? Học kì này nhiệm vụ của các em rất quan trọng, có thể nói trừ lớp mười hai ra thì đây là học kì quan trọng nhất những năm cấp ba của các em. Lí do tại sao thì bản thân các em hiểu rõ, đó chính là chọn khối thi, việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc các em thi đại học được bao nhiêu điểm, đã rõ chưa? Vậy nên nhiệm vụ là phải lựa chọn thật cẩn thận, biết chưa?"

Uống hớp trà, Đổng Vĩnh Hoa lại nói tiếp: "Học kỳ này sau khi các em chọn khối thi xong, cả khối sẽ chia lớp lại một lần nữa, đến lúc đó sẽ có một lần kiểm tra chia lớp. Dựa trên xếp hạng toàn khối và mong muốn thi đại học của các em mà chia thành lớp trọng điểm, lớp nghệ thuật và lớp đồng hành. Lớp nghệ thuật thì các em đều biết rồi, đây là lớp dành cho những bạn có ý định theo con đường mỹ thuật, âm nhạc hoặc là biểu diễn, các em về hỏi phụ huynh là được thầy không nói thêm nữa. Thầy muốn nhấn mạnh ở đây là lớp trọng điểm và lớp đồng hành. Mục tiêu chính của lớp trọng điểm là các cuộc thi và xét tuyển sớm, các bạn có thành tích tốt cố gắng nhiều hơn để vào được lớp này. Trước khi kì thi đại học diễn ra, cố gắng lấy được suất nhập học của các trường đại học, như vậy thì khi các bạn khác cực khổ ôn thi đại học thì các em đã có thể ở nhà chơi rồi. Còn những bạn vào lớp đồng hành thì sao, thì đừng có nghĩ gì hết, cố gắng ôn tập chuẩn bị thật tốt cho kì thi đại học. Thi đại học là thời điểm ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc, đừng để mình ngã xuống giữa đường đấy."

Dưới lớp một đợt kêu gào.

Sao chưa chi đã phải tính chuyện của hai năm sau vậy?

Có bạn giơ tay hỏi Đổng Vĩnh Hoa lớp mười một sẽ chủ nhiệm lớp nào.

Đổng Vĩnh Hoa nhướng mày: "Em quan tâm thầy chủ nhiệm lớp nào làm gì? Dù sao mấy đứa lên lớp mười một học lớp nào, thi khối gì thì cũng sẽ phải học Toán. Dù thầy không dạy em thì mỗi lần thi cử em vẫn phải làm đề Toán mà thầy ra thôi, hiểu chưa?"

Lớp A28 lúc này ai nấy vẻ mặt chẳng còn gì nuối tiếc.

Đổng Vĩnh Hoa lại gõ bàn tổng kết: "Vậy nên kì thi tháng lần này nghiêm túc ôn tập cho thầy, xem xem mình học tốt những môn nào rồi chọn những môn đó, thi đại học cố nhiều thêm vài điểm."

Một bạn nam hỏi khéo: "Thầy ơi, nếu môn nào cũng không giỏi thì sao ạ?"

Đổng Vĩnh Hoa cười lạnh: "Thế thì tranh thủ thời gian thôi học rồi tìm kiếm con đường khác, nhặt ve chai hay quét đường đều được. Dù sao thì đừng có lãng phí thời gian đi học."

"..."

Lão Đổng đúng là độc mồm thật đấy.

Có điều lời thầy nói quả thực có tác dụng răn đe học sinh, đi học lại chưa được một tháng mà khá nhiều bạn đã bắt đầu âm thầm học. Buổi trưa đi căn tin ăn cơm xong về lớp cũng không nghỉ trưa, làm đề rồi làm bài tập sách luyện tập. Tiết tự học buổi tối không lén nghịch điện thoại nữa mà lại tiếp tục ôn bài.

Tề Diệu Tưởng cũng là một thành viên trong đoàn quân âm thầm học tập của lớp A28.

Mỗi ngày vừa đến lớp là học, vừa học là học nguyên cả một ngày. Giờ ra chơi cô không đi quầy bán tạp hóa mua quà vặt nữa. Buổi trưa và buổi tối đi căn tin ăn cơm, trước đây lúc ăn xong sẽ đợi nhóm Lư Văn Giai, bây giờ Tề Diệu Tưởng ăn xong là đi về lớp học luôn.

Tiết tự học buổi tối cũng vậy, tan học một cái là đi về ngay, cô nói rằng muốn làm thêm hai đề thi nữa.

Cứ như vậy, kì thi tháng lại sắp đến. Hôm nay lúc ăn trưa, Tề Diệu Tưởng diệt sạch bữa trưa xong vòng mười phút, ngay lúc cô định quay về lớp thì bị Lư Văn Giai giữ lại: "Cậu đợi chút."

Tề Diệu Tưởng: "Có chuyện gì thế?"

La Yên thở dài: "Mình bảo này, gần đây cả ngày trong đầu cậu chỉ có làm đề thôi hả, tin nhắn trong nhóm cậu không đọc à?"

Tề Diệu Tưởng không đem điện thoại đi học, mỗi ngày đi học về lướt một lát. Cô chỉ dùng để tra từ mới hoặc tìm đề bài, quả thực lâu lắm rồi không đọc tin nhắn trong nhóm. Người khác gửi tin nhắn tới cô cũng chỉ trả lời ngắn gọn vài câu rồi lại làm tiếp việc của mình.

Vương Thư Hủy nói: "Sắp đến sinh nhật của Kỷ Sầm rồi đấy cậu biết không?"

Tề Diệu Tưởng sững sờ.

Ba người vừa nhìn vẻ mặt hoang mang của cô là hiểu ngay.

Cô nhóc này, cậu đúng là một lòng đọc sách không màng chuyện thiên hạ đấy.

"Thảo nào Kỷ Sầm bảo bọn mình hôm nay nhất định phải giữ chặt cậu. May cho cậu đấy là sinh nhật của Kỷ Sầm, nếu mà là sinh nhật của mình mà cậu không quan tâm như thế này thì cậu cứ chờ đó cho mình." Lư Văn Giai nhếch mép: "Dù cậu có thi vào Thanh Hoa Bắc Đại nhưng mất đi một người bạn thân như mình thì cậu sẽ phải hối hận."

Tề Diệu Tưởng: "..."

La Yên và Vương Thư Hủy im lặng nhìn nhau.

Nếu phải chọn giữa Thanh Hoa Bắc Đại và Lư Văn Giai thì thực ra hai cô cũng muốn chọn Thanh Hoa Bắc Đại.

Đương nhiên những lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, La Yên vỗ vai Lư Văn Giai: "Đừng lạc đề, bây giờ đang là sinh nhật của Kỷ Sầm, sinh nhật cậu còn lâu lắm."

"Kỷ Sầm bảo trưa nay muốn bàn bạc với tụi mình xem đón sinh nhật như thế nào." Vương Thư Hủy nói: "Nên là Tưởng Tưởng ơi, hôm nay cậu làm ít đi vài bài. Đợi tụi mình ăn xong cùng đi đến quán trà sữa tụ hợp với bọn Kỷ Sầm nhé."

Tề Diệu Tưởng bị ấn lại chỗ ngồi, vẻ mặt cô cứng ngắc.

Toang rồi, hết trốn được rồi.

Ăn cơm xong, cô bị ba người họ bắt tay áp giải đến quán trà sữa.

Vừa vào quán, còn chưa thấy những người khác thì đã nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Bách Trạch Văn trước tiên.

"Ôi chao, đây không phải là hạt giống thi vào Thanh Hoa Bắc Đại của chúng ta đấy sao?"

"Kỷ Sầm, nhìn thấy chưa. Vẫn là cậu có thể diện, nếu không phải sắp tới sinh nhật của cậu thì ai có thể gặp được bạn học Tề Diệu Tưởng – người đã đặt một chân vào top 2 trường đại học tốt nhất nước ta chứ?"

Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng cười hai tiếng, lúc này trừ vẻ mặt đùa giỡn của Bách Trạch Văn đã lâu không gặp, cô còn thấy Kỷ Sầm bên cạnh cậu ta cùng với vẻ mặt cười như không cười của cậu.

Nhóm bọn họ đã đặt hai bàn trong quán trà sữa, Tề Diệu Tưởng định ngồi ở rìa, ai ngờ lại bị ba cô bạn ấn ngồi ở chỗ đối diện với Kỷ Sầm: "Cậu ngồi đây đi."

"Kỷ Sầm, đã đưa người đến đây rồi cho cậu rồi. Hãy phê bình nghiêm khắc người trọng học khinh bạn này đi." Lư Văn Giai nói.

Tề Diệu Tưởng còn không dám ngẩng đầu lên, cô cầm cốc trà sữa yên lặng uống.

Trà sữa là Kỷ Sầm gọi cho cô từ trước, cậu biết cô thích trà sữa matcha 50% đường nên đã gọi cái này.

"Sao mình dám phê bình cậu ấy." Nhìn cô đang cắn ống hút, ánh mắt cậu tối sầm. Kỷ Sầm cắn môi dưới, giọng nói không mặn không nhạt: "Dù gì ở trong lòng cậu ấy, mình nào dám so với Thanh Hoa Bắc Đại."

___

Lời tác giả: Tôi tổng kết nè:

Tam Cân và ba Cố: Tôi muốn yêu đương kekeke

Tưởng Tưởng và mẹ Tề: Nhất thời xúc động, hối hận không thôi, không thể đối mặt, lựa chọn giả chết

~ Nhưng không giả vờ được lâu đâu, Tam Cân và ba Cố của chúng ta đều là những người muốn có danh phận

Bình Luận (0)
Comment