Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 80

Ngày tháng sáu thời tiết hanh khô nóng, hơi thở vấn vít, nụ hôn này lại ẩm ướt rõ ràng.

Tề Diệu Tưởng nhún vai, bàn tay nắm chặt chiếc cốc. Đầu óc choáng váng, cô đang nghĩ khi nào thì nụ hôn này kết thúc.

Cô xem phim truyền hình, tưởng rằng hôn nhau lâu nhất cũng chỉ vài giây, cho dù một nụ hôn có khiến mình xúc động cỡ nào thì cũng không thể cứ duy trì mãi một tư thế. Cho đến khi bản thân tự mình trải nghiệm, Tề Diệu Tưởng mới biết thì ra khi hôn còn có thể... đa dạng như vậy.

Kỷ Sầm ôm cô trong lòng, lúc bắt đầu cậu chỉ hôn nhẹ trên môi cô. Sau đấy cậu khẽ hé miệng, nhẹ nhàng mút đôi môi cô mà chẳng có kĩ thuật gì. Mút nhẹ bên trái, khẽ cắn bên phải như muốn hôn mọi ngóc ngách trên đôi môi cô. Tay cậu lúc thì xoa vành tai cô, lúc thì lại luồn vào mái tóc cô nhẹ nhàng vén những sợi tóc sau gáy. 

Lúc hôn, dường như mũi cậu không nhanh nhạy cho lắm nên không biết cách hô hấp, thỉnh thoảng phải rời ra khẽ thở bằng miệng. Thấy cô mím môi, hàng mi ngoan ngoãn cụp xuống, yết hầu cậu khẽ động rồi lại không nhịn được mà hôn tiếp.

Cho đến khi hít thở lần nữa, Kỷ Sầm: "Tưởng Tưởng, thương lượng với cậu chuyện này nhé."

"Hả?"

Câu nghi vấn phát ra từ khoang mũi, Tề Diệu Tưởng không phát hiện ra giọng nói mình bây giờ mềm mại đến cỡ nào, Kỷ Sầm nghe mà nhịp tim và hô hấp lại căng thẳng.

Giọng nói trầm khàn hơi ướt át tựa như lớp cát mềm bị nước biển thấm ướt, cậu hỏi: "... Cậu có thể há miệng ra không?"

Càng thích một người thì càng dễ dàng được voi đòi tiên, lúc này hai đôi môi dây dưa cọ xát đã không thỏa mãn được cậu nữa, Kỷ Sầm muốn biết mùi vị nơi đầu lưỡi của cô.

Tề Diệu Tưởng hiểu ý của cậu nhưng cô giả vờ như không biết, hỏi cậu há miệng làm gì.

Vài giây sau Kỷ Sầm cũng chưa nói gì, đợi đến khi nói chuyện lần nữa thì từ sau tai đến gáy đã đỏ bừng lên rồi. Đôi mắt lấp lánh, giọng nói còn khàn hơn vừa nãy: "Muốn thử hôn lưỡi, có được không?"

Tề Diệu Tưởng không nói gì, chuyện này cô trả lời thế nào được!

Thấy cô không lên tiếng, Kỷ Sầm hôn lên môi cô dỗ dành: "... Không được à?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Cái đấy..."

"Cái nào?"

"Thực ra có đôi lúc không nói gì cũng là một loại..." Cô cắn môi, hai từ sau cùng nói nhỏ tới mức dường như không nghe thấy: "... đồng ý."

"Hả? Gì cơ?"

"..."

"Mình không nghe rõ, cậu nói một loại gì cơ?"

"..."

"Từ chối à?" Kỷ Sầm thở dài: "Thôi được rồi."

Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu lên ngay lập tức, cô bắt được nụ cười trêu chọc trong ánh mắt cậu.

Hiểu được ý cậu, cô lườm: "Kỷ Sầm, rõ ràng cậu nghe thấy!"

Thấy mình bị vạch trần, Kỷ Sầm cũng không thấy chột dạ. Yết hầu chuyển động, cậu bật cười rồi cúi đầu hôn cô, chặn lại tất cả tức giận của bạn gái mình.

Chỉ là vừa mới hôn tiếp, Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp cáu với cậu thì bỗng nhiên cửa ký túc xá có tiếng nói truyền đến: "Có phải có người vẫn chưa ngủ dậy không?"

Chuông báo tiết đầu tiên đã vang lên, giáo viên quản lý ký túc xá vừa đi kiểm tra đến tầng hai thì phát hiện phòng 208 có tiếng động. Đứng ngoài cách một cánh cửa lên tiếng hỏi, kết quả thấy cửa không khóa thế là đẩy cửa ra.

Kí túc xá có quy định, sau khi học sinh thức dậy thì phải gấp gọn chăn màn, hơn nữa trường học sẽ ngẫu nhiên đến kiểm tra vệ sinh. Nếu phát hiện phòng nào không đạt tiêu chuẩn thì sẽ trừ điểm của lớp đó. Tám chiếc giường của phòng 208 thì có bảy cái chăn đã được gấp lại, trong đó có ba cái gấp nhăn nheo như dưa cải muối, không thể chấp nhận được. Lại nhìn về chiếc giường cuối cùng chưa gấp chăn, quả nhiên có người vẫn nằm trên đó.

Kỷ Sầm rất nổi tiếng trong trường, không chỉ học sinh biết cậu mà hầu như các thầy cô cũng vậy. Giáo viên quản lý cau mày: "Kỷ Sầm? Sao em còn chưa lên lớp?"

Kỷ Sầm hơi ngẩng dậy khỏi gối đầu, giọng nói yếu ớt: "Thầy ơi, hôm nay em không thoải mái nên xin nghỉ ạ."

Nói xong cậu còn ho vài tiếng.

Quản lý ký túc xá thấy mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt mất tự nhiên, nhìn giống như bị sốt nên hỏi: "Em ốm à? Ốm rồi sao không đến phòng y tế xem thế nào? Hay là để thầy đưa em đi?"

"Không cần làm phiền thầy đâu ạ." Kỷ Sầm nói: "Không sốt đâu thầy, em chỉ hơi bị cảm thôi, ngủ một giấc là đỡ ạ."

Thầy quản lý còn muốn nói gì đó, Kỷ Sầm lại cúi đầu vùi mặt vào gối nói nhỏ: "Thầy ơi, thầy cho em ngủ đi."

Kỷ Sầm đã nói đến vậy rồi, thầy ấy dù muốn quan tâm học sinh cũng không tiện hỏi thêm gì.

Giáo viên ai cũng dễ dàng thiên vị những học sinh có thành tích tốt hoặc ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện. Mỗi lần đến kiểm tra phòng 208, giường và bàn học của Kỷ Sầm lúc nào cũng sạch sẽ nhất. Những chàng trai yêu sạch sẽ đều dễ ghi điểm trong mắt người khác chứ đừng nói đó là Kỷ Sầm.

Thầy quản lý dặn dò thêm vài cậu rồi quay người đi ra đóng cửa giúp cậu.

Vài phút sau, xác nhận thầy quản lý đã đi xa, Kỷ Sầm đang vùi đầu vào gối mới ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chống cánh tay lên, lúc này Tề Diệu Tưởng đang nằm phía dưới cậu. Mặt cô đỏ bừng, dáng vẻ sợ hãi còn chưa hoàn hồn.

Vừa nãy sự việc xảy ra quá đột ngột, nếu cô ở bên dưới giường, Kỷ Sầm còn có thể bịa một câu chuyện nào đó để giải thích với thầy. Nhưng giờ cô lại ở trên giường cậu, thầy cũng không phải kẻ ngốc, dù cậu có nói năng hoa lá hẹ thế nào thì cũng vô dụng.

"... Thầy đi chưa?" Tề Diệu Tưởng khẽ hỏi.

"Đi rồi."

Cô lẩm bẩm: "Vừa nãy mình sợ suýt chết..."

Ban nãy bị Kỷ Sầm đè chặt ở dưới, đầu cô dụi vào lòng cậu lắng nghe cậu nói chuyện với thầy quản lý, tay chân cứng đờ, ngay cả hít thở cô cũng không dám. Tề Diệu Tưởng sợ thầy phát hiện ra gì đó rồi lật chăn ra, đến lúc đó thì cô với Kỷ Sầm xong đời.

Thật sự không thể tùy tiện đi vào ký túc xá nam, sợ quá đi mất, cô còn muốn sống thêm vài năm mà.

Kỷ Sầm thở dài: "Hữu kinh vô hiểm."

(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Thấy thầy đã đi xa, hai người thở phào nhẹ nhõm rồi lại cùng nhau bật cười như hai đứa trẻ nghịch ngợm gây chuyện nhưng trốn được trận đòn.

Nhịp tim cuối cùng cũng ổn định trở lại, nhưng giờ mới nhận ra rằng tư thế của cả hai bây giờ không đúng lắm, rất không thích hợp với thiếu niên nhi đồng. Một trên một dưới nhìn nhau vài giây rồi mỗi người lại nhìn sang hướng khác.

Phần thân dưới của cả hai vẫn đang sát gần nhau. Đợt kiểm tra sức khỏe hồi đầu năm, Kỷ Sầm lại cao hơn. Con trai cao hơn một mét tám, dù có gầy thì cũng chẳng thể nhẹ cân quá được. Hơn nữa cậu còn có thói quen đi nhà thi đấu chơi bóng rổ, bắn cung nên nhìn cao gầy chứ thực tế thì cơ bắp không hề ít. Lúc cậu nằm trên người mình, Tề Diệu Tưởng suýt thì không thở được. Nhưng không thể phủ nhận, khi toàn thân cảm nhận được trọng lượng cơ thể cậu, cái cảm giác mang tính xâm lược ấy khiến trái tim cô đập càng nhanh hơn.

"Mình có nặng không?" Kỷ Sầm chống tay cúi đầu nhìn, bỗng nhiên hỏi cô.

Tề Diệu Tưởng sợ mình nói nặng thì cậu sẽ tránh sang ngay lập tức, cô mím môi: "Không nặng đâu..."

"Không nặng á?" Kỷ Sầm nhướng mày, cậu nói khẽ: "Mình gầy thế sao, cái thân hình nhỏ bé của cậu cũng chịu được."

Tề Diệu Tưởng không hiểu, cô không biết nỗi ám ảnh về cân nặng của con gái và con trai không giống nhau. Con gái ai cũng mong mình gầy, mà con trai thì lại không thích mình quá gầy.

"Thế thì rất nặng." Nghe giọng cậu không vui cho lắm, cô vội chữa lời: "Mình không thở được rồi đây này."

Bị khát vọng sống sót của cô chọc cười, tiếng cười trầm thấp của cậu phát ra từ cổ họng. Tiếng giường kẽo kẹt, Kỷ Sầm ôm cô trở mình để cô nằm trên người mình.

"Thế mà đã không thở được á?" Kỷ Sầm nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ động, cậu nói nặng nề: "Vậy sau này sợ là cậu phải chịu khổ rồi."

Tề Diệu Tưởng còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời cậu thì bỗng nhiên cái gáy bị cậu ấn xuống. Kỷ Sầm khẽ ngẩng đầu, thầy giáo đã đi, cậu phải tiếp tục chuyện ban nãy mới được.

Khi đầu lư.ỡi ướt át cố mở đôi môi mình, Tề Diệu Tưởng nín thở, vừa xấu hổ vừa nghe lời há miệng ra.

Kỷ Sầm vui mừng vì bạn gái nghe lời, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, tiếp đấy cậu chạm vào thứ gì đó vừa nhỏ vừa mềm, đó là đầu lưỡi cô.

Khoảnh khắc chạm vào nhau, cơ thể cả hai đều run rẩy mạnh mẽ. Cảm giác tê dại lập tức khiến nhiệt độ cơ thể nóng lên, bộ não như suýt chết máy.

Vụng về quấn lấy đầu lưỡi cô, đáng lẽ phải cuốn lấy nó nhưng sau khi tiến vào khoang miệng cô, Kỷ Sầm phát hiện bản thân hình như còn non lắm.

Hơn nữa dường như tình trạng cơ thể cậu lúc này không cho phép cậu tiếp tục, nếu còn hôn tiếp thì gây ra chuyện mất.

Ở đây là ký túc xá nam, không những chỉ một mình ở trong phòng mà cậu còn tranh thủ lúc những người khác không ở phòng mà làm chuyện đó với bạn gái. Kích thí.ch mãnh liệt đâm thẳng vào đại não, xuyên qua ngực và eo rồi thẳng xuống phía dưới.

Hít thở khó khăn, Kỷ Sầm rụt lưỡi lại, cậu hôn nhẹ lên môi cô rồi ôm chặt cô trong lòng.

Tề Diệu Tưởng không nhúc nhích, mềm mại nằm trong ngực cậu. Kích th.ích ban nãy đã quá đủ để bộ não cô trắng xóa một lúc lâu.

Thời tiết nóng nực, quần áo trên người cả hai đều rất mỏng. Kỷ Sầm dùng sức ôm cô trong lòng. Cậu thích cảm giác cô dính sát vào mình, cảm nhận rõ ràng phần ngực mềm mại của cô trên người mình. Bên trong đồng phục còn có một lớp mềm mại ngăn cách, trong đầu Kỷ Sầm xẹt qua một màu sắc.

Đen hồng.

Đệt.

Chỉ một giây nữa thôi, nếu xúc động hơn một chút thì có lẽ tay cậu đã chui vào vạt áo đồng phục của cô rồi.

Lý trí và d.ục vọng đánh nhau trong đầu, Kỷ Sầm cố gắng kìm nén xúc động. Người trong lòng sao biết cậu đang nhẫn nhịn cực khổ thế nào, Tề Diệu Tưởng bị cậu ôm chặt đến mức khó mà hít thở, cô thử cử động nói khẽ: "Kỷ Sầm, cậu ôm chặt quá..."

Kỷ Sầm chưa bao giờ nói với Tề Diệu Tưởng rằng, chữ Sầm trong tên của cậu đọc thanh hai. Mỗi lần cô gọi cậu, khi tức giận sẽ nghiến răng nghiến lợi, âm cuối sẽ đọc nặng hơn. Nhưng có rất nhiều khi cô gọi Kỷ Sầm, âm cuối đều sẽ nhẹ nhàng lên cao, nhất là khi cô vô tình làm nũng thì giọng nói còn hơi dịu dàng chuyển âm khiến người nghe tim gan mềm nhũn.

"Ừ." Giọng nói Kỷ Sầm trầm thấp: "Cậu ngoan nhé, đừng động đậy, để mình ôm một lát thôi."

Tề Diệu Tưởng ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Buổi sáng hôm nay, bên ngoài tòa dạy học có các công nhân vệ sinh phụ trách công việc xanh hóa đang mở máy móc làm việc. Tiết đầu tiên của lớp A28 là tiết Tiếng Anh, giáo viên cầm máy trợ giảng cho mọi người nghe trọng tâm của đề thi cuối kì lần này. Chỉ có chỗ ngồi của Tề Diệu Tưởng trống không, lớp trưởng Ngô Trừng báo rằng hôm nay cô không thoải mái nên đi phòng y tế. Còn lớp A29 thì tiết Toán hôm nay có một bài kiểm tra nhỏ, Kỷ Sầm cũng vắng. Hôm nay cậu xin nghỉ ốm một ngày ở ký túc xá nghỉ ngơi.

Chuông vào lớp vang lên đã lâu, đây là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng trốn học. Cô và Kỷ Sầm trốn trong phòng ký túc xá của cậu hôn nhau rất lâu, nụ hôn đầu ngây ngô dần dần biến thành dây dưa. Được một tấc lại muốn thêm một thước, không ngừng khám phá giá trị cực hạn của nhịp tim. Tề Diệu Tưởng đó giờ luôn là học sinh ngoan, Kỷ Sầm cũng vậy. Cả hai biết làm như vậy là không đúng, nhưng thanh xuân mà, phải làm chút chuyện không đúng như thế thì mới gọi là thanh xuân.

Mọi việc trong trường học vẫn diễn ra như thường lệ, tất cả giáo viên và học sinh đều đang làm việc của bản thân, chẳng ai hay biết có hai học sinh ngoan đang trốn trong ký túc xá làm chuyện đó.

...

Thi cuối kì xong, năm lớp 10 cũng kết thúc.

Trước khi nghỉ hè, chủ nhiệm các lớp đứng trên bục giảng nhấn mạnh thêm lần nữa rằng việc chọn khối thi rất quan trọng. Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kì thi đại học của các em, cả kì nghỉ hè này nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ, nếu không tới lúc đó chuyển qua chuyển lại rất phiền phức, không những vậy còn ảnh hưởng cả tiến độ học tập.

Nghỉ hè đến cũng có nghĩa là sinh nhật của Tề Diệu Tưởng sắp đến.

Rất nhiều người không thích đón sinh nhật vào mùa hè vì thời điểm này không tiện tí nào, muốn mời bạn thân đi chơi đi ăn đều chẳng dễ. Các bạn không đi du lịch thì cũng tham gia các khóa học yêu thích, tóm lại là khó mà đông đủ.

Trước đây Tề Diệu Tưởng cảm thấy sinh nhật có vào dịp hè hay không chẳng khác gì nhau. Nhưng bây giờ cô không thích một chút nào, cũng may sinh nhật cô là ngày 7 tháng 7, nghỉ hè chưa được bao lâu. Cô đã hỏi mọi người trong nhóm, chỉ có Ngô Trừng, Địch Gia Lương và La Yên không ở Đồng Châu.

Ngô Trừng từ nhỏ đã ở với ông bà nội nên vừa nghỉ hè là cậu đã thu dọn hành lý về quê với ông bà. Địch Gia Lương thì mẹ cậu ấy đã đăng ký một trại hè để ném cậu ấy đến đó rèn luyện. La Yên có chị họ đang học đại học ở Thượng Hải, ngày thứ hai được nghỉ là cô ấy đã ngồi tàu cao tốc đến chỗ chị họ.

La Yên ngày nào cũng cập nhật trực tiếp tình hình Thượng Hải trong nhóm, lúc thì gặp được ngôi sao đang quay phim ở con đường nào đó, lúc thì lại ở Joy City tìm được niềm vui đu idol.

Thượng Hải là thiên đường đu idol mà ai cũng biết, không những đu idol thuận tiện mà cũng rất dễ để tham gia các hoạt động liên quan tới Kpop hoặc anime. La Yên lượn ở đây cả một ngày, không chỉ mua cho mình một núi card mà cô ấy còn mua hộ bạn bè manga bản giới hạn và blind box ở Thượng Hải.

Thu hoạch một ngày vô cùng phong phú, La Yên gửi ảnh đồ mua giùm từng người vào trong nhóm, bảo rằng cứ để ở chỗ cô ấy trước đã. Bên vận chuyển yêu cầu đóng gói những thứ này rất cao nên đợi cô ấy về Đồng Châu sẽ đem về cho mọi người luôn.

La Yên: [Tưởng Tưởng ơi cậu gửi địa chỉ nhà cậu cho mình đi. Đồ cậu nhờ mình mua mình gửi chung với quà sinh nhật của cậu luôn, tranh thủ thời gian để hôm đó cậu nhận kịp @Kỳ Tư Diệu Tưởng]

Đây là đặc quyền thuộc về người mừng sinh nhật, kết quả những người cũng có sinh nhật vào dịp hè lại thấy không vui.

Lư Văn Giai: [? Của mình đâu?]

Bách Trạch Văn: [? Của mình đâu?]

Đồng Bác: [? Của mình đâu?]

Một loạt câu hỏi chỉnh tề, La Yên chỉ biết sinh nhật Lư Văn Giai là vào tháng 8 nên nói: [Sinh nhật cậu vẫn còn sớm mà vội cái gì, đợi gần đến lúc đó thì tự nhiên mình sẽ hỏi địa chỉ của cậu thôi @lulujia]

Rồi lại hỏi: [Sinh nhật hai cậu là lúc nào thế @Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học) @Dùng khoản tiền lớn cầu nước tiểu trẻ em]

Đồng Bác: [818, may mắn đúng không?]

Bách Trạch Văn lại bắt đầu so sánh: [Vậy thì tôi còn may mắn hơn nghe chưa? Sinh nhật tôi là lễ khai mạc Olympic Bắc Kinh đó.]

La Yên: [Tám tháng tám à?]

Bách Trạch Văn: [Yes, hôm ấy vốn dĩ ba tôi muốn đi Bắc Kinh xem lễ khai mạc nhưng vì mẹ tôi sắp sinh tôi nên không đi được nữa.]

Lư Văn Giai: [Vãi chưởng, sinh nhật cậu với lão Vương y chang nhau!]

Lư Văn Giai: [Lão Vương, mau tới đây @Lão Vương nhà bên]

Mãi lâu sau Vương Thư Hủy vẫn chưa trả lời, có lẽ không cầm điện thoại.

Bách Trạch Văn cũng rất ngạc nhiên khi biết sinh nhật mình và Vương Thư Hủy trùng nhau.

Đồng Bác: [Thế này mà còn không kết bái anh em à?]

Bách Trạch Văn: [Phải thế.]

Bách Trạch Văn: [Chị Vương ơi cậu ra đời lúc mấy giờ thế?]

Bách Trạch Văn: [Khi nào thấy tin nhắn nhớ trả lời nhé, để tôi xem xem mình làm chị em hay làm anh em @Lão Vương nhà bên.]

Buổi tối hôm ấy Vương Thư Hủy mới trả lời tin nhắn, cô ấy nói rằng mình sinh lúc chín giờ tối, muộn hơn Bách Trạch Văn sáu tiếng. Bách Trạch Văn bảo sau này không thể gọi chị Vương nữa, phải gọi là em gái Vương.

Nhưng Vương Thư Hủy từ chối thẳng thừng lời mời kết nghĩa anh em của cậu ta. Bách Trạch Văn hỏi tại sao, đây là duyên phận trời ban đấy.

Vương Thư Hủy: [Đừng có đi khắp nơi nhận em gái lung tung, sau này bạn gái cậu sẽ giận đấy.]

Bách Trạch Văn sửng sốt, sau đấy những người khác cũng nghĩ tới vấn đề này thế là thi nhau hỏi Bách Trạch Văn với Lâm Diệc Lâm dạo này ra sao.

Bách Trạch Văn nói cuối tháng bảy này ở Đồng Châu sẽ có một lễ hội âm nhạc, ca sĩ mà Lâm Diệc Lâm thích cũng tham gia nên cậu ta định đợi lúc mở bán vé sẽ tranh vé rồi hẹn Lâm Diệc Lâm đi xem.

Lư Văn Giai: [Thằng nhãi cậu được đấy.]

Đồng Bác: [Chó chết còn biết gãi đúng chỗ ngứa cơ à.]

Đồng Bác: [Người nào đấy cắp sách sang học tập nhanh lên @powersong.]

Kỷ Sầm nãy giờ chỉ xem tin nhắn chứ không trả lời cuối cùng cũng xuất hiện, cậu hỏi ngược lại: [Sao cậu biết tôi không chiều theo sở thích của người ta?]

Lời này vừa nhắn, Lư Văn Giai tag Tề Diệu Tưởng ngay và luôn: [Nào nào mau kể cho tụi này nghe cậu ấy chiều cậu kiểu gì @Kỳ Tư Diệu Tưởng.]

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác, cô giả chết mặc kệ đi làm bài tập hè. Kỷ Sầm và Cố Dương đang tham gia lớp Thi đấu nghỉ hè, Cố Dương huých tay Kỷ Sầm nhắc nhở giáo viên đã thấy cậu nghịch điện thoại rồi, Kỷ Sầm nhét điện thoại vào ngăn bàn rồi tiếp tục nghe giảng.

Những người khác trong nhóm vẫn đang tiếp tục dò hỏi Bách Trạch Văn theo đuổi hoa khôi lớp như thế nào, mà Vương Thư Hủy thì lại chẳng thấy bọt sóng.

Trước đây lúc còn yêu thầm cậu ta, cô ấy đã phí hết sức lực tìm kiếm những điểm tương đồng giữa cả hai. Ví dụ như thích chơi game, thích ăn cay, dù những sở thích chung ấy có rất gượng ép đi chăng nữa thì cũng đủ để cô ấy vui vẻ hồi lâu.

Trên thế giới này có nhiều người như vậy, có thể cùng người mình thích sinh ra trong một ngày đáng lẽ nên là một mối duyên phận rất khó có được, thế nhưng Vương Thư Hủy lại chẳng thể vui nổi.

Có hiếm đi chăng nữa thì người mà cậu ta thích cũng là người khác.

Vương Thư Hủy không nghĩ nữa, cô ấy quyết định sau này không nghĩ đến những chuyện này nữa. Đứng trong cửa hàng quà tặng, cô nàng tiếp tục chọn quà sinh nhật cho Tề Diệu Tưởng.

Trong cửa hàng có rất nhiều đồ, tặng cho con gái có, tặng cho con trai cũng có. Nhân viên thấy cô ấy cứ do dự không quyết nên đi đến hỏi có cần giới thiệu gì không.

Vương Thư Hủy nói cần.

Nhân viên bán hàng hỏi: "Muốn tặng cho bạn bè đúng không? Là nữ sao?"

Vương Thư Hủy gật đầu, nhân viên lại hỏi tính cách và sở thích của người bạn mà cô ấy muốn tặng như thế nào, thích màu gì để giới thiệu.

Cô ấy nói rằng người bạn này của mình không có sở thích gì đặc biệt, tính cách rất tốt, là kiểu người dù là sở thích nào cũng bằng lòng tiếp xúc và thấu hiểu. Dạo này bạn ấy đang xem Huyền thoại bóng chuyền Haikyuu, là một cô bé rất đáng yêu và ưu tú. 

Nhân viên tỏ ý đã hiểu, Vương Thư Hủy ngừng giây lát rồi lại bổ sung: "À, làm phiền chị giới thiệu giúp em một vài món quà thích hợp tặng cho một bạn nam thích chơi game."

...

Đúng 12 giờ đêm ngày 7 tháng 7, điện thoại Tề Diệu Tưởng đổ chuông. Mẹ chưa đi làm về gọi điện đến đầu tiên, mẹ chúc cô sinh nhật vui vẻ. Mà trong nhóm iPhone thì Lư Văn Giai cũng vừa gửi một bài hát tên là "Bảy tháng bảy ngày nắng".

Nghỉ hè nên ai cũng ngủ muộn, mọi người spam những lời chúc sinh nhật khiến giao diện nhóm chat bỗng rơi xuống rất nhiều icon bánh sinh nhật.

Ngay cả Địch Gia Lương đang trải qua kiếp nạn ở trại hè cũng cố ý đi mượn điện thoại của giáo viên, đăng nhập tài khoản gửi một câu sinh nhật vui vẻ rồi lại offline ngay lập tức.

Trả lời những tin nhắn ấy xong, Tề Diệu Tưởng giục các bạn mau đi ngủ để sáng mai còn phải tập hợp đi công viên chơi.

Sinh nhật của cô vừa hay đuổi kịp công viên giải trí mới ở Đồng Châu khai trương dịp nghỉ hè, Tề Diệu Tưởng nảy ra một ý tưởng, sinh nhật mời bạn bè ăn một bữa thì nhàm chán quá nên dứt khoát mời các bạn đi công viên chơi.

Còn về bữa ăn, Tề Tư cũng đã sắp xếp cho cô, từ lâu bà đã muốn mời bạn của con gái ăn một bữa, trước đây không có thời gian, vừa hay lần này mời luôn.

Ngày sinh nhật được sắp xếp kín lịch, đầu tiên đi công viên chơi cả ngày, chơi mệt rồi thì sẽ cùng nhau đi ăn tối.

Vô cùng hoàn hảo, để tránh ngày mai dậy muộn, Tề Diệu Tưởng đã trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ từ sớm.

Vừa để điện thoại xuống thì chuông lại reo.

Nhìn tên người gọi đến là Kỷ Sầm, cô lập tức cầm máy lên.

"Sinh nhật vui vẻ. Ban nãy mình gọi cho cậu sao máy lại bận?" Kỷ Sầm hỏi: "Ai còn nhanh hơn cả mình thế?"

Tề Diệu Tưởng cười hì hì: "Mẹ mình đấy."

"Thôi được rồi, thế mình còn nói được gì nữa." Kỷ Sầm chịu thua: "Nhưng sao mẹ cậu lại phải gọi điện chúc mừng sinh nhật, dì ấy không có nhà à?"

"Ừ, mẹ mình chưa về."

"Thế cậu ở nhà một mình ư?"

"Đúng vậy."

"Sớm biết cậu ở nhà một mình thì mình đã đến nhà cậu chờ rồi, đứng trước mặt cậu nói chúc mừng sinh nhật thì sẽ nhanh hơn mẹ cậu."

Tề Diệu Tưởng nằm sấp trên giường, cô vừa nghe điện thoại vừa khua chân trong không trung: "Nhỡ cậu đến nhà mình, cậu chưa kịp đi mà mẹ mình đã về thì phải làm sao?"

"Thế thì không đi nữa." Kỷ Sầm nhàn nhã nói: "Cậu chứa chấp mình một đêm, hôm sau nhân lúc dì chưa ngủ dậy thì mình sẽ chuồn."

Tề Diệu Tưởng lại hỏi: "Vậy nhỡ mẹ mình vào phòng mình thì sao?"

"Trốn đi." Kỷ Sầm nói: "Phòng cậu chắc chắn có chỗ cho mình trốn đúng không?"

Tề Diệu Tưởng cố ý nói: "Không có đâu, phòng mình nhỏ lắm."

Kỷ Sầm thở dài: "Thế thì hết cách rồi, nếu dì muốn động thủ thì cậu nhớ bảo vệ mình nhé."

Hai người câu được câu không nói về những giả thiết chẳng có ý nghĩa gì, chẳng mấy chốc đã nói hơn một tiếng, đến khi điện thoại gần hết pin cắm sạc nhìn thời gian mới biết đã hơn một giờ rồi.

Cô và Kỷ Sầm càng ngày càng nhiều chuyện để nói, có đôi khi chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt mà cả hai có thể nói mấy tiếng đồng hồ.

Tuy rằng không muốn nhưng bắt buộc phải cúp máy.

Tề Diệu Tưởng: "Cúp đây cúp đây, còn không đi ngủ thì ngày mai không dậy được mất."

Kỷ Sầm: "Vậy cái đó thì sao?"

"Cái nào?"

"Nụ hôn chúc ngủ ngon ấy."

Tề Diệu Tưởng khẽ sững sờ: "Không phải là gửi meme à?"

Meme hôn hôn đó.

"Nhưng giờ hai đứa mình đang nói chuyện điện thoại mà." Kỷ Sầm thúc giục: "Nhanh lên, mình phải đi ngủ rồi."

Ngượng ngùng vài phút, Tề Diệu Tưởng khẽ hôn vào màn hình.

Cô hỏi khẽ: "Được rồi đúng không?"

Kỷ Sầm: "Muốn hôn lưỡi cơ."

"..."

Từ cái hôm cô đến ký túc xá nam ấy, người này bỗng có một niềm khao khát lạ thường với việc hôn lưỡi.

Trước khi thi cuối kì, vào giờ nghỉ trưa hai người hẹn nhau ở chỗ thang bộ. Tề Diệu Tưởng rất là khác người, cô còn đem cả đề thi đến để hỏi Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm rất sẵn lòng dạy cô, thế nhưng chẳng phải dạy không công, một câu hỏi một nụ hôn.

Tuy rằng có hơi xấu hổ nhưng thực ra cũng không phải yêu cầu gì quá đáng lắm, Kỷ Sầm giảng cho cô bao nhiêu câu thì cô cũng hôn cậu bấy nhiêu cái.

Ai ngờ khi giảng đến câu toán nào đó, Kỷ Sầm lại tăng giá vô tội vạ, ánh mặt đùa giỡn nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc bảo rằng câu toán này mang tính tổng hợp, khá là khó nên thù lao cũng phải cao hơn ban nãy, phải hôn lưỡi mới được.

Tề Diệu Tưởng choáng váng ngay tại chỗ, nhân lúc cô đang ngơ ngác, Kỷ Sầm liền kéo gáy cô lại hôn, đầu lưỡi cậu quấn lấy lưỡi cô.

Đợi cô kịp phản ứng thì Kỷ Sầm đã bắt đầu giảng bài cho cô, đã thế cậu còn nhéo mặt cô bảo cô chú ý lắng nghe.

Sau khi hiểu cách làm câu Toán đó rồi, Tề Diệu Tưởng lại thấy hình như cũng không khó tới mức đó.

Sau này nếu cô hỏi những câu khó hơn thì không dám tưởng tượng cậu còn đòi thù lao đến cỡ nào nữa.

Nghĩ tới đây, Tề Diệu Tưởng cảm thấy Kỷ Sầm đã giải thích một cách hoàn hảo cái gì gọi là "được voi đòi tiên".

"... Lưỡi cái đầu cậu ấy!" Cô đỏ mặt hung dữ: "Đi ngủ đi!"

____

Lời tác giả: Kỹ thuật hôn lưỡi của Tam Cân tiến bộ nhanh lắm, sau này chắc chắn sẽ là Kỷ Tam Cân – ma cuồng hôn.

P/S: Các bạn đừng lo lắng cho chị Vương nhé, sau này cô nàng sẽ trở thành nữ chính chính hiệu đấy!

Bình Luận (0)
Comment