Kỷ Sầm bị mắng nhưng lại rất vui vẻ, ở bên kia cười rộ lên.
Tề Diệu Tưởng nghiến răng, nghĩ thầm một người sao có nhiều kịch bản như vậy, đúng là nhiều như đề Toán, hèn chi thành tích môn Toán của cậu tốt thế, quả nhiên là "nồi nào úp vung nấy".
Đang suy nghĩ làm sao để Kỷ Sầm im miệng, Tề Diệu Tưởng nhạy bén nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.
Quả nhiên giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên âm thanh.
"Mình không nói với cậu nữa, mẹ mình về rồi."
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng cúp điện thoại, chui vào trong chăn, một phút sau, cửa phòng cô nhẹ nhàng mở ra.
Tề Tư về muộn mở cửa phòng ra, căn phòng tối tăm được chiếu sáng bởi ánh sáng từ phòng khách, khi thấy con gái đã đi ngủ, bà đang định đóng cửa thì tiếng chuông điện thoại di động tuỳ ý ném ở tủ giày chỗ lối vào đột nhiên vang lên.
Sợ đánh thức con gái, bà nhanh chóng quay đi nghe máy.
Tề Tư che miệng nhỏ giọng nói với điện thoại: "Alo, đến nhà rồi, em chỉ lên cầu thang thì có thể xảy ra chuyện gì?"
"Đừng tưởng em không biết anh muốn đưa em lên lầu là để làm gì, em nói cho anh biết này. Không được. Con gái em còn ở nhà, cái chú hư hỏng xấu xa này còn dám mơ tưởng lên lầu à."
Bà nói câu này mang theo ý cười.
Vừa nghe điện thoại, Tề Tư vừa đi tới đóng cửa phòng lại.
Căn phòng lại trở nên tối tăm, trong bóng tối, Tề Diệu Tưởng mở mắt.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa, nhẹ nhàng hé cửa ra một chút rồi nhìn ra ngoài, thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, cô mạnh dạn mở cửa to thêm thò nửa đầu ra ngoài.
Nhìn một vòng, phát hiện mẹ đang ở ban công.
Mặc dù nguy cơ bị phát hiện rất cao nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Tề Diệu Tưởng lén ra khỏi phòng, đi men theo tường ra cạnh cửa ban công.
Cô ngồi xổm trong góc, duỗi một ngón tay từ từ đẩy cánh cửa trượt trong suốt ra, ban công hé mở, hơi nóng giữa hè xuyên qua kẽ hở trên cửa khiến cô rùng mình.
Thế mà vì nghe điện thoại mà mẹ còn chạy ra ban công để bị muỗi đốt.
"Ngày mai là sinh nhật con gái em, ban ngày con bé cùng các bạn đi chơi ở công viên mới mở. Buổi tối không được, buổi tối em mời các bạn của con bé ăn cơm."
"Anh muốn đi chỗ nào? Anh là sếp anh có quyền quyết định."
Tề Tư cười với điện thoại: "Ngài Cố này, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn đi khu vui chơi nữa, khu vui chơi là dành cho trẻ con được không? Phiền anh chọn một nơi thích hợp cho người lớn chúng ta chơi ok?"
Sau đó không biết người đàn ông trong điện thoại nói gì, giọng điệu của mẹ đột nhiên hờn dỗi: "Cố Minh Chu! Em bảo anh tìm chỗ chơi, chỗ chơi! Anh thử nói thêm một câu khách sạn nữa xem?"
"Chơi... chơi cái đầu anh!"
"Cái gì, rùa...?" Suy nghĩ vài giây, giọng điệu của Tề Tư gần như đã chạm đến giới hạn xấu hổ, bà bắt đầu nổi giận: "Cố Minh Chu, nếu anh mà dám nói thêm một chữ "rùa" nữa, em sẽ không chỉ đập nát cái đầu trên cổ anh, mà còn đập luôn cái đầu bên dưới nữa, anh tin không?"
Tề Diệu Tưởng ngồi xổm trong góc, mặc dù không rõ mấy câu cuối cùng này có ý gì, nhưng có thể nghe ra mẹ cô đang nói chuyện điện thoại với chú Cố.
Vậy hoá ra mẹ cô về muộn thế này là do đi hẹn hò với chú Cố nhỉ.
Đang lúc cô suy nghĩ, hình như mẹ cô đã được chú Cố dỗ dành, không biết chú Cố đã dỗ dành như thế nào, nhưng giọng điệu của mẹ không còn gay gắt như vậy nữa.
Tề Tư lẩm bẩm: "Đàn ông chết tiệt giả đứng đắn, bình thường ở công ty lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc đàng hoàng nhưng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó. Này, rốt cuộc anh thích linh hồn em hay cái thân xác này của em hả?"
Vài giây sau, Tề Tư cố ý kéo dài giọng nói: "Em á? Đương nhiên thích thể xác anh rồi. Nếu không phải anh tài giỏi trên giường thì em chẳng đi yêu đương cùng sếp mình đâu. Anh cười cái gì? Không tin à, không tin thì thôi."
"..."
Nói cái gì vậy?
Chủ đề người lớn trong đêm khuya sao?
Nghe giọng điệu khiến người ta nổi da gà nhưng Tề Tư nói chuyện rất tự nhiên, Tề Diệu Tưởng luôn tưởng mẹ mình là người nói chuyện rất thẳng thắn dứt khoát, nhưng không ngờ mẹ cũng có thể nói chuyện nhão nhoẹt như vậy.
Tề Diệu Tưởng nghe lén xong thì lặng lẽ đóng cửa lại, bò vào phòng, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình và mẹ.
Trở về phòng, Tề Diệu Tưởng nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được.
Mẹ cô bình thường là một người phụ nữ công sở xinh đẹp và độc lập, còn chú Cố ngày thường là một CEO lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng khi ở chung cách nói chuyện của hai người lại thành ra như thế.
Quả nhiên yêu đương khiến người ta trở nên mụ mị, ngay cả mẹ và chú Cố cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy sau này cô không thể nhìn thẳng vào chú Cố được nữa.
... Vỡ mộng quá.
...
Ngày hôm sau Tề Diệu Tưởng gần như không dậy nổi, nhưng may mà cô đã đặt đồng hồ báo thức.
Ngày đầu tiên bước sang tuổi mười bảy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng đẹp, đúng là một ngày thích hợp để đi công viên giải trí.
Tề Tư vừa mới rời giường, Tề Diệu Tường đã chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn bộ trang phục của con gái, Tề Tư nhướng mày: "Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật con, con mặc bộ này à?"
Tề Diệu Tưởng cúi đầu nhìn mình.
Rất tốt mà, áo phông ngắn và quần yếm, rất thuận tiện cho việc chạy nhảy trong khu vui chơi.
"Con mặc như vậy thì sao ạ?"
"Mẹ mua cho con nhiều váy như vậy, vất vả lắm mới có kỳ nghỉ hè để không phải mặc đồng phục, kết quả con còn chọn quần yếm. Tiểu thư, mặc váy ngắn vi phạm pháp luật sao?"
Không để ý đến việc con gái muốn ra ngoài, Tề Tư thẳng tay đẩy con bé về phòng và đích thân phối cho con bé một bộ trang phục sinh nhật.
Tóc của Tề Diệu Tưởng gần đây đã mọc dài ra, nghỉ hè không phải ra ngoài nhiều nên cô không cắt tóc mà buộc tóc đuôi ngựa thấp. Tề Tư rút dây buộc tóc ra, lấy máy uốn tóc của mình tạo kiểu cho con bé.
"Sau này đừng cắt tóc nữa, để dài đi, trông đẹp."
Tề Diệu Tưởng không đồng ý lắm: "Nhưng để dài quá thì khó gội."
Cô nhìn mái tóc xoăn sóng đen nhánh của mẹ, mỗi lần gội đầu, mẹ phải mất hơn một tiếng mới xong. Gội xong còn phải thoa đủ loại sản phẩm dưỡng tóc, nhìn mà thấy phiền phức. Cô không hiểu sao mẹ có thể kiên trì như vậy.
Thời gian của học sinh cấp ba rất quý giá, cô thà dành thời gian này để ngủ lâu hơn một chút còn hơn.
"Bây giờ con mới học lớp 11, nếu để tóc dài sợ mất thời gian thì năm lớp 12 có thể cắt đi."
Tề Tư vuốt lại mái tóc mái cho con gái, nhìn gương mặt mộc của con gái mà ngỡ như có thể vắt nước ra được. Quả nhiên, vũ khí lợi hại nhất của con người chính là tuổi trẻ.
Da rất đẹp, nhưng màu môi vẫn hơi nhạt. Tề Tư đột nhiên nói: "Hay là mẹ trang điểm cho con nhé?"
Tề Diệu Tưởng lập tức từ chối: "Dạ? Không cần đâu mẹ."
Tề Tư: "Tại sao không cần, trang điểm càng đẹp hơn."
Tề Diệu Tưởng hơi ngượng ngùng, nhưng không phải cô không muốn mình xinh đẹp hơn mà là sợ trang điểm đi gặp bạn bè sẽ bị bóc là trang điểm, như vậy thì ngại lắm.
Thiếu nữ tuổi teen suy nghĩ rất phức tạp, muốn cái gì cũng không nói ra. Tề Tư cũng từng trải qua giai đoạn đó nên hiểu rõ. Sau một hồi nài nỉ, cuối cùng Tề Diệu Tưởng cũng đồng ý trang điểm nhẹ nhàng.
Trang điểm xong, Tề Tư bảo con gái đứng trước gương nhìn bản thân xem.
"Tưởng Tưởng tức khắc biến thành cô gái lớn, sắp cao gần bằng mẹ rồi." Nhìn con gái mình trong gương, Tề Tư đột nhiên cảm thán: "Mười bảy tuổi, thật đẹp."
Độ tuổi này có lẽ là độ tuổi đẹp nhất, là tuổi giữa trẻ em và người lớn, có đôi mắt trong trẻo như trẻ con, có vẻ ngoài xinh đẹp dần dần mất đi vẻ non nớt.
Thật ra bà vẫn luôn hối hận về sai lầm mình mắc phải năm mười bảy tuổi, suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời bà, nhưng nếu không có sai lầm đó, hiện tại sẽ không có Tưởng Tưởng mười bảy tuổi đứng trước mặt bà.
Hầu hết các bà mẹ đều như vậy. Cuộc sống của mình làm lụng vất vả, họ sẽ trách người khác và chính mình, nhưng họ sẽ không bao giờ trách con cái, trách con cái ra đời mang đến phiền toái cho mình.
Trước khi ra ngoài, Tề Tư hỏi: "Tối nay đừng quên nhé, mẹ đã gửi địa chỉ nhà hàng cho con rồi, nhớ dẫn bạn con đến đó, mẹ ở đó đợi bọn con."
Tề Diệu Tưởng gật đầu rồi hỏi: "... Mẹ, mẹ có muốn dẫn bạn đến ăn tối cùng không?"
"Mẹ á? Sinh nhật con mời bạn con đến là được, mẹ mang bạn đến làm gì?" Tề Tư khó hiểu.
Bạn trai đó mẹ.
Đã như thế với chú Cố rồi, chẳng biết vì sao mẹ còn không thẳng thắn, lẽ nào yêu lén lút thì vui vẻ hơn sao?
Để xem mẹ có thể giấu được bao lâu.
Tề Diệu Tưởng thầm nói trong lòng, cô nghĩ tốt nhất là nên giữ thể diện cho mẹ mình, thế là cô đeo cặp lên đi ra ngoài.
Công viên giải trí cách xa nội thành nên bọn họ hẹn gặp nhau ngay tại cổng vào công viên giải trí.
Khi cô đến, hầu như mọi người đều đã đến rồi, họ ngồi trên ghế dài trong công viên giải trí đợi nhân vật chính đến.
Bách Trạch Văn là người đầu tiên phát hiện ra Tề Diệu Tưởng. Lúc đầu cậu ta không chắc lắm, nheo mắt nhiều lần rồi mới xác định đó là Tề Diệu Tưởng.
Cô cầm chiếc ô che nắng tinh xảo, khoác trên mình chiếc đầm màu vàng nhạt không tay với những đường xếp ly bằng ruy băng xanh dương ở ngực và eo, mái tóc dài hơi xoăn. Cậu ta chưa kịp đến gần đã cảm nhận được mùi hương giống như bánh kem thoang thoảng từ người cô.
Bách Trạch Văn không tự giác được mà woa lên.
Sau đó cậu ta chỉ vào chiếc đầm nhỏ màu vàng nhạt cách đó không xa, hỏi mọi người: "Mọi người, đó có phải là Tề Diệu Tưởng không?"
Những người khác nhìn về hướng Bách Trạch Văn chỉ.
Lúc này, Tề Diệu Tưởng cũng nhìn thấy họ, hào hứng vẫy tay với họ, trên mặt tươi cười rạng rỡ rồi tăng tốc chạy về phía họ.
Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ hôm nay đều ăn mặc rất đẹp, nhất là Lư Văn Giai cũng mặc váy, các chàng trai vẫn mặc đồ đen trắng xám như mọi khi, ngồi thành một hàng giống như F4.
Hôm nay tóc mái của Kỷ Sầm được chải cao lên một chút, lộ ra vầng trán, đôi lông mày xinh đẹp bỗng trở nên nổi bật hơn.
Bước chân Tề Diệu Tưởng hơi dừng lại, nhưng cô mau chóng điều chỉnh nhịp tim dồn dập của mình và tiếp tục chạy về phía bọn họ.
Cô chạy về phía ánh nắng đang chiếu toả, váy và tóc đung đưa. Đồng Bác nhận ra, mở to mắt: "Vãi chưởng, đó là Tề Diệu Tưởng à?! Tôi tưởng là người mẫu nào đó đến công viên giải trí để chụp ảnh đấy."
Bởi vì mỗi ngày đều gặp mặt trên trường, mọi người ở trường đều mặc đồng phục nên không thể nhìn ra cô đã lớn. Bây giờ ăn mặc như vậy, cậu ta mới kinh ngạc phát hiện Tề Diệu Tưởng dường như thực sự trưởng thành rồi.
Thực ra khuôn mặt không thay đổi nhiều, vẫn là gương mặt xinh xắn ấy. Sự thay đổi lớn nhất là khí chất của toàn thân, một khí chất tự tin thật sự rất dễ cộng điểm. Lúc mới quen, họ không thấy cô có gì nổi bật, chỉ là một cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn, rụt rè, hướng nội. Khi đi đường, cô thường cúi đầu, hóp ngực, vai khom, bước đi nhẹ nhàng, trông rất thiếu tự tin.
Nhưng bây giờ hoàn toàn khác.
Chạy đến chỗ bóng mát, Tề Diệu Tưởng khép dù lại, hít một hơi rồi nói: "Xin lỗi nha, mình đến muộn, các cậu đợi lâu chưa?"
Không ai trả lời cô, hai cô gái bước tới vây quanh cô.
Lư Văn Giai bày vẻ mặt kinh ngạc: "Tưởng Tưởng, hôm nay cậu quá đẹp luôn."
Vương Thư Huỷ: "Bình thường mặc đồng phục đúng là hạn chế sự phát huy của cậu."
Lư Văn Giai nhanh chóng chụp ảnh rồi gửi cho La Yên đang ở Thượng Hải.
La Yên kích động gửi một tin nhắn thoại đến.
"Cậu nói cậu là idol mình cũng tin đó. Tưởng Tưởng, mình nghiêm túc nói cậu tham gia cuộc thi tài năng đi, mình thực sự cần một người quen trong giới giải trí."
Tề Diệu Tưởng được khen đến mức vô cùng vui vẻ, cô liên tục nói "thật không", hoàn toàn phớt lờ các chàng trai mà chỉ trò chuyện với các cô gái.
Cô đưa mặt lại gần rồi nói hôm nay mình đã trang điểm nhẹ. Mẹ đã kẻ cho cô một đường eyeliner rất mảnh. Cô nheo mắt để các bạn xem, ba người kia như vừa khám phá ra lục địa mới, chăm chú quan sát khuôn mặt của cô. Lúc thì khen kem nền tự nhiên quá, lúc thì khen son môi đẹp quá, mẹ cậu giỏi trang điểm ghê.
Sau đó họ lại khen chiếc váy, đôi giày và cặp sách của cô rất đẹp. Họ hỏi cô xin link mua hàng. Tề Diệu Tưởng nói váy và giày đều do mẹ mua giúp nhưng cô cũng không có link, thế là cô lấy điện thoại ra gọi ngay cho mẹ và nhờ mẹ gửi link qua.
Chủ đề này chắc là sẽ không kết thúc sớm đâu. Mấy chàng trai không chen vào được cuộc nói chuyện, họ cũng không vội mà chỉ ngồi đó cười trừ, nghe mấy cô gái ríu rít nói chuyện.
Cố Dương lấy điện thoại di động ra, nói với ba người còn lại: "Hay là chúng ta chơi một ván game đi, đợi các bạn ấy nói chuyện xong rồi cùng đi vào?"
Đồng Bác: "Tôi thấy ok."
"Đội 4, đội 4." Bách Trạch Văn lấy điện thoại ra.
Cả 3 bước vào giao diện trò chơi, nhận ra một người vẫn chưa động đậy.
Cố Dương liếc mắt, khoé miệng nhếch lên: "Có người bị hút hồn rồi."
Đồng Bác cũng thấy, thở dài: "Người đứng nhất khối chúng ta chỉ được chút tiền đồ này thôi."
Bách Trạch Văn buồn cười chọt chọt người bên cạnh: "Tam Cân, vào chơi đi, đánh xong cậu từ từ xem."
Trong khi Tề Diệu Tưởng đang trò chuyện sôi nổi với các bạn nữ thì cậu ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt luôn hướng về cô. Cậu nhìn cô chia sẻ về bộ trang phục hôm nay với các bạn, thậm chí còn có lúc cô khua tay múa chân vì quá hào hứng. Khuôn miệng nhỏ của cô không ngừng líu lo, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi cô một giây nào.
Bị nhắc nhở, Kỷ Sầm thu hồi ánh mắt.
Trận đấu bắt đầu, Bách Trạch Văn lại chọc vào cánh tay của Kỷ Sầm, thủ thỉ vào tai cậu: "Thằng nhãi cậu đang âm thầm vui vẻ chứ gì."
Kỷ Sầm nhướng mày chẳng buồn phủ nhận.
Các cô gái trò chuyện xong nhưng trận xếp hạng của họ vẫn chưa kết thúc, vì vậy các cô nàng lại phải chờ mấy chàng trai chơi game. Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, cả nhóm mới soát vé đi vào.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, vừa hay hôm nay là cuối tuần, công viên giải trí chật kín người. Cũng may Lư Văn Giai đã từng tra cứu, cô nàng cầm tờ bản đồ khu vui chơi, chủ động đảm nhiệm làm hướng dẫn viên. Cô ấy đứng ở đầu hàng, chỉ về phía trước nói: "Các đồng chí, xuất phát thôi. Mục tiêu thứ nhất, tàu lượn siêu tốc!"
Tàu lượn siêu tốc luôn là một trong những địa điểm thu hút nhất trong các công viên giải trí, xếp hàng mất ít nhất nửa tiếng, vì công viên mới mở cửa và không có nhiều người nên họ nhanh chóng xếp hàng.
Đến nơi xếp hàng, màn hình điện tử hiển thị thời gian chờ đợi là 45 phút, có thể chấp nhận được. Mọi người xếp thành một hàng dài. Ban đầu, Tề Diệu Tưởng xếp hàng cùng với Lư Văn Giai nhưng Bách Trạch Văn đã kéo cô đến cuối hàng để cô xếp hàng cùng với Kỷ Sầm.
Hai cô gái không có ý kiến, rất ăn ý chủ động tạo cơ hội cho Kỷ Sầm.
Cả đám đi về phía trước rất trật tự. Hai cô gái đứng hàng đầu của nhóm, vẫn đang thảo luận về đường link mà mẹ Tề Diệu Tưởng vừa chia sẻ với họ. Ba chàng trai vừa thua một đội 4 kia, thế là họ lại chơi đội 3.
Lư Văn Giai nói: "Toi rồi, mình vừa hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng, đôi giày này không còn cỡ của mình nữa."
"Vậy những màu khác thì sao?"
"Mấy màu khác bình thường à, màu Tưởng Tưởng đi hôm nay trông rất đẹp."
"Vậy cậu hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng khi nào thì hàng về lại."
Cố Dương nói: "Ê chó chết tiệt, cậu chơi gà thì cứ support ngoan ngoãn đi, đừng có tranh vị trí xạ thủ."
"Ông đây muốn vị trí xạ thủ! Anh Thang, cậu nhường vị trí xạ thủ cho tôi đi, tin tôi, tôi có thể bắn hạ đối thủ mà."
Những người khác ở phía trước nói chuyện, Tề Diệu Tưởng túm quai đeo cặp, bởi vì hôm nay trang điểm nên cô rất ngại nhìn thẳng Kỷ Sầm.
Cũng không biết cậu sẽ nói gì, hít một hơi sâu, Tề Diệu Tưởng quay đầu lại nói với Kỷ Sầm rằng hôm nay cô trang điểm đó, hỏi cậu có nhận ra không.
Kỷ Sầm nói: "Không có, chỉ nhìn ra cậu tô son môi thôi."
Cô lập tức ngẩng đầu lên, chỉ vào khóe mắt, nhắm mắt lại cho cậu xem đường eyeliner mảnh trên mí mắt mình: "Có nhìn thấy không?"
Kỷ Sầm nghiêng đầu: "Không nhìn ra, ở đâu vậy?"
Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu cao hơn: "Cậu đưa mắt sát vào nhìn xem, mẹ mình vẽ cho mình rất tỉ mỉ đó."
Kỷ Sầm cúi xuống để mặt sát vào, cô liên tục hỏi cậu có nhìn thấy không, đôi môi cô mở ra rồi khép lại.
Ánh mắt cậu đột nhiên thay đổi, phớt lờ đường kẻ mắt, nghiêng đầu cúi người hôn thẳng lên môi cô.
Ban ngày ban mặt, khu vui chơi người đến kẻ đi, bọn họ vẫn đang xếp hàng, phía trước là đám Bách Trạch Văn, Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn cậu: "... Cậu làm gì vậy?"
Có thể thấy hôm nay cô thực sự rất vui, cô nói rất nhiều, đôi môi không ngừng nghỉ phút nào, lại còn tô son trông rất đẹp. Kỷ Sầm khó mà giải thích được mình nhất thời xúc động, dù sao thì đã hôn rồi.
Cậu khẽ mỉm cười, nhưng trong lời xin lỗi lại không có chút chân thành nào: "Xin lỗi nha, mình không nhịn được."
"..."
Vô liêm sỉ lại còn thẳng thắn quá mức, Tề Diệu Tưởng nhất thời không biết phải nói gì.
Tề Diệu Tưởng mím môi dưới, nhanh chóng nhìn phía trước, may mà bọn họ đều đang bận nhìn điện thoại nên không chú ý đến hai người.
Nếu không thì sẽ quá xấu hổ.
Nhưng hai cô gái phía sau Kỷ Sầm đã nhìn thấy, tuy không nói gì nhưng vẻ buôn chuyện trong ánh mắt tò mò của họ đáng giá hàng ngàn lời nói.
Tề Diệu Tưởng xấu hổ đến mức đánh Kỷ Sầm một cái.
Kỷ Sầm đau đớn xuýt xoa, Tề Diệu Tưởng biết cậu đang giả vờ nên lại đánh cậu thêm một cái.
Bách Trạch Văn đi trước bọn họ đang chơi đánh team, cậu ta liếc mắt phía sau, buồn cười mà lắc đầu, nghĩ rằng hai người họ lại ở kia ve v.ãn ám muội.
Vừa lúc mình bị chết đang đợi hồi sinh, Bách Trạch Văn quay đầu lại, dự định dạy dỗ hai người không nên trắng trợn như vậy giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng nhìn kỹ hơn, ánh mắt cậu ta chợt dừng trên miệng Kỷ Sầm.
Trên miệng có một vết hồng nhạt, giống như vết son mà con gái hay thoa.
"..." Cái quái gì vậy.