Đôi mắt hồ ly của Bách Trạch Văn hơi trợn to, cậu ta quay đầu lại.
Cậu ta nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, hoài nghi ngoái đầu nhìn lần nữa.
Lúc này Tề Diệu Tưởng lấy từ trong cặp ra một tờ khăn giấy đập vào miệng Kỷ Sầm, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Lau nhanh đi."
Kỷ Sầm bị đập bất ngờ đến mức ngây người mất vài giây. Cậu che miệng, phát hiện Bách Trạch Văn đang nhìn mình thì nhướng mày, hơi nghiêng đầu: "Gì đấy?"
Bách Trạch Văn thản nhiên nói: "Hôm nay tóc của cậu đẹp ghê, tạo kiểu 3:7 thế nào vậy?"
Kỷ Sầm: "Học theo trên mạng thôi, cậu muốn làm kiểu này thì lát tôi gửi cho."
"Ồ." Bách Trạch Văn quay đầu lại.
Sao vậy nhỉ, hôm nay dậy sớm quá nên hoa mắt à? Nếu không thì sao Kỷ Sầm lại bình tĩnh như vậy được?
"Ê đồ chó chết, mẹ nó, sống lại mà đứng ngay suối làm gì! Ra đây đánh nhóm đi!"
Đồng Bác đi trước đột nhiên đẩy mạnh Bách Trạch Văn.
Cố Dương lạnh lùng nói: "Đưa vị trí xạ thủ cho cậu là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi."
Suýt nữa quên mất mình còn đang chơi game, Bách Trạch Văn tỉnh táo lại, nhanh chóng tham gia trận chiến.
"Đây đây, anh Thang cho tôi một cơ hội nữa đi."
...
Mấy chục phút sau, đến lượt họ chơi tàu lượn siêu tốc. Nghe tiếng la hét của những người khác, Bách Trạch Văn vẫn còn lẩm bẩm tự hỏi có phải mình nhìn nhầm dấu son trên môi Kỷ Sầm hay không.
Kế tiếp cả nhóm lại chơi thêm một vài trò chơi khác nữa. Tề Diệu Tưởng cũng không còn đi cạnh Kỷ Sầm, bên trái khoác tay Lư Văn Giai, bên phải là Vương Thư Huỷ, ba cô gái đi sát nhau trông như chị em ruột vậy. Ngay cả khi ăn trưa, cả nhóm cùng ngồi trên ghế dài, lấy đồ ăn vặt trong cặp ra chia nhau ăn, Tề Diệu Tưởng cũng ngồi cách Kỷ Sầm hai người.
Từ buổi sáng cho tới buổi chiều cậu ta vẫn băn khoăn, phát hiện ra "quả dưa" to nhưng lại không biết là tin thật là giả, cảm giác này thật sự khó chịu. Cậu ta muốn hỏi Kỷ Sầm nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Hỏi thế nào đây? Này người anh em, lúc xếp hàng chờ chơi tàu lượn siêu tốc tôi nhìn thấy trên miệng cậu có vết son. Nói đi, là do hôn người ta rồi bị dính lên à? Hay là cậu khám phá ra sở thích không người biết nào đó?
Kỷ Sầm chắc chắn sẽ đá cậu ta mấy cái thật mạnh. Thôi, tối về nhà rồi hỏi qua điện thoại vậy.
...
Khoảng bốn năm giờ chiều, ánh nắng không còn gắt nữa, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu hoàng hôn. Phải nói là Lư Văn Giai lên kế hoạch rất tốt, đi theo cô ấy thật sự rất thoải mái. Cả ngày hôm đó, thời gian xếp hàng rất hợp lý, hầu như không cần xếp hàng dài lê thê mấy tiếng đồng hồ, còn chơi được tất cả các trò chơi hot.
Mọi người đều rất hài lòng với công việc của hướng dẫn viên Lư ngày hôm nay. Nhờ có cô ấy mà mọi người mới chơi vui vẻ như vậy, nếu không chắc bây giờ vẫn còn đang xếp hàng. Thậm chí cả Cố Dương – người ít khi khen ngợi ai cũng gọi đùa cô ấy là hướng dẫn viên Lư.
"Được lắm hướng dẫn viên Lư." Đồng Bác nói: "Sau này cậu mà không làm hướng dẫn viên du lịch thì rất tiếc đấy."
Lư Văn Giai cười hề hề. Phải biết rằng ngoài cô ấy ra, tất cả mọi người ở đây đều là học sinh giỏi trong top 100 của khối. Chỉ có mình cô ấy vì học lệch, mấy môn tự nhiên kém quá nên đứng ở giữa bảng xếp hạng. Bình thường khi ở chung với họ cô ấy không có cảm giác ưu việt về học tập, hôm nay cuối cùng cũng được thể hiện sự ưu việt một lần.
Cô ấy bảo đi đâu thì mọi người đi đấy, biết Lư Văn Giai làm kế hoạch rất vất vả nên mọi người đều tin tưởng tuyệt đối và giao toàn bộ lịch trình cho cô nàng. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao nhóm bạn này hợp nhau đến vậy, luôn luôn khẳng định sự cố gắng của nhau và mang lại động lực tinh thần cho nhau. Mặc dù quá trình lên kế hoạch khá phức tạp và mệt mỏi, nhưng hôm nay mọi người đều chơi vui vẻ như vậy khiến Lư Văn Giai cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Các trò chơi muốn chơi đều đã chơi hết rồi, còn một chút thời gian, mọi người quyết định đi dạo ngắm cảnh. Sau khi xem xong cuộc diễu hành xe hoa vòng quanh công viên, cả nhóm sẽ đến nhà hàng mà mẹ của Tề Diệu Tưởng đặt để ăn tối. Còn về màn pháo hoa buổi tối, dù sao công viên vẫn ở đây, không chạy đi đâu được, lần sau đến xem cũng ok.
Trong công viên giải trí còn có quảng trường sự kiện, có một số quầy trò chơi nhỏ để đổi quà. Tất cả đều tính phí riêng, không bao gồm trong vé vào cổng công viên giải trí.
Học sinh cấp ba tiền tiêu vặt có hạn, buộc phải tính toán kỹ lưỡng, không tiêu một xu nào thừa, chủ yếu là đi ngắm nghía chứ không mua sắm.
Đi ngang qua một quầy bắn cung đổi quà, mọi người đều nghĩ đến Kỷ Sầm vì cậu rất giỏi trò này. Nhưng lần trước cậu bị bệnh, phải về nhà giữa chừng nên không chơi được.
Nhìn lên tường trưng bày giải thưởng, có thể thấy gần đây con rùa bông đang rất hot, vì phần thưởng ở đây toàn là những chú rùa bông đủ kích cỡ.
Mắt Lư Văn Giai sáng lên, cô ấy vẫn muốn ông rùa bông lớn nhất, muốn để Kỷ Sầm thể hiện tài năng bắn cung của mình. Cô ấy sẵn sàng trả tiền, nhưng Kỷ Sầm làm sao để một cô gái trả tiền được, cậu liền chuyển khoản cho chủ cửa hàng rồi hỏi cô ấy muốn gì, cậu sẽ bắn xuống cho cô ấy.
Lư Văn Giai chỉ vào ông rùa lớn nhất: "Mình muốn ông rùa kia."
Kỷ Sầm nói "được" rồi hỏi Vương Thư Hủy và Tề Diệu Tưởng muốn thứ gì.
Cậu chỉ hỏi các bạn nữ muốn gì, Bách Trạch Văn đến xem náo nhiệt, khoác vai Kỷ Sầm nói: "Tôi cũng muốn nữa. Tôi không muốn rùa ông đâu, tôi muốn rùa con thôi."
Kỷ Sầm đang kiểm tra độ đàn hồi của dây tên, hất tay cậu ta ra mà không thèm nhìn cậu ta một cái: "Cút."
Bách Trạch Văn bĩu môi: "Tôi muốn con trai."
Kỷ Sầm: "Cậu là con trai của tôi."
Bách Trạch Văn: "Sao cậu biết tôi là cha cậu?"
Kỷ Sầm mím môi, không thèm để tâm Bách Trạch Văn nữa, tiếp tục hỏi hai cô gái muốn con gì. Tề Diệu Tưởng nói rằng cô cũng muốn một con rùa ông.
Bách Trạch Văn không hiểu lắm: "Con gái thời nay không thích mấy con thú nhỏ nhắn mềm mại mà lại thích mấy con to xấu xí như vậy à?"
Cậu ta lại nhìn con rùa treo trên tường, toàn thân nó một màu xanh lá cây, thực sự không nhìn ra nó đẹp chỗ nào.
Lư Văn Giai và Tề Diệu Tưởng mỗi người muốn một con rùa ông, Vương Thư Huỷ lo lắng nếu tất cả đều muốn rùa ông thì chủ cửa hàng sẽ không bán cho Kỷ Sầm nữa nên cô ấy nói không cần con rùa ông to như vậy, cô ấy chỉ muốn rùa con.
Nghe Vương Thư Huỷ cũng muốn có rùa con, Bách Trạch Văn giơ ngón cái lên: "Quả nhiên là chị Vương của tôi, mắt nhìn người giống tôi, cũng thích rùa con. Nói thật, con rùa to như vậy để trong nhà cũng chướng mắt lắm."
Lư Văn Giai đột nhiên khó chịu: "Bách Trạch Văn, tôi nhẫn nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhá. Cậu thích rùa con thì cứ thích, tự dưng đi chê bai rùa ông của tôi làm gì? Tôi thích to đấy, tôi thích con rùa ông đấy thì sao nào?"
"Không sao cả, cậu thích xem Tiểu Thời Đại, thích rùa ông cũng là chuyện bình thường. Tôi hiểu mà." Bách Trạch Văn nhún vai.
Lại lấy chuyện cô ấy thích xem Tiểu Thời Đại ra trêu chọc, Lư Văn Giai lập tức gây gổ với Bách Trạch Văn.
Một đám người đứng xem như xem kịch, dù sao thì hai người này cũng không phải lần đầu cãi nhau. Chỉ có Vương Thư Huỷ ở bên cạnh khuyên can, nhưng mà khuyên không được chút nào. Hai người cãi nhau ầm ĩ một lúc lâu, Kỷ Sầm đã giúp cô ấy lấy được con rùa con rồi, chuẩn bị bắn con rùa to kia.
Lư Văn Giai chỉ vào mặt Bách Trạch Văn nói: "Tôi nguyền rủa cậu mãi mãi không theo đuổi được Lâm Diệc Lâm."
Bách Trạch Văn đột nhiên cười: "Cậu không muốn tôi theo đuổi được Lâm Diệc Lâm như vậy à, bạn học này, tôi rất nghi ngờ cậu yêu thầm tôi đấy."
Lư Văn Giai mở to hai mắt, bộ dạng giống như bị trời cao làm cho ấm ức vậy.
"Vãi chưởng, tôi yêu thầm cậu á? Đại ca, cậu có thể sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi nhưng không được sỉ nhục ánh mắt của tôi đâu nhé."
Bách Trạch Văn khinh thường nói: "Nhiều người yêu thầm ông đây lắm nhé, không thiếu một người mắt mù như cậu đâu, cám ơn."
Lục Văn Giai cười haha: "Ai yêu thầm cậu mới là người mù đấy."
Vương Thư Huỷ tự dưng bị tai bay vạ gió, thái dương vô thức giật giật.
Tề Diệu Tưởng đành phải nói đừng ồn ào, Kỷ Sầm đang bắn ông rùa kia kìa.
Nãy giờ Kỷ Sầm bắn cung rất đúng mục tiêu, trúng ngay con rùa con ở giải ba. Ông chủ lúc đó chưa nhận ra trình độ của cậu nên còn tốt bụng nhắc nhở phải giữ tay cho vững, đừng có run.
Kỷ Sầm nghe theo lời khuyên rồi đáp vâng. Cậu giương cung lên, ngắm thẳng vào tâm bia, "vèo" một tiếng, năm mũi tên bay đi. Bốn mũi tên trúng vòng 10 điểm, mũi tên cuối cùng trúng vòng 9 điểm bởi vì vòng 10 điểm chỉ có chừng ấy chỗ, bốn mũi tên trước đã chiếm hết rồi nên mũi tên cuối cùng cậu bắn lệch sang bên cạnh một chút.
Ông chủ hối hận đến nỗi muốn cắn lưỡi, tự trách tại sao mình còn làm chuyện dư thừa đi nhắc nhở người ta cách bắn cung làm gì.
Mấy du khách đứng bên cạnh cũng ngây người ra, lần đầu tiên thấy có người thực sự giành được giải nhất, Lư Văn Giai há hốc mồm kinh ngạc, vỗ tay không ngớt.
"Kỷ Sầm, ngầu quá đi. Không hổ danh là tuyển thủ hạt giống của đội bắn tên quốc gia chúng ta."
Kết quả là lời khen đó bị ông chủ nghe thấy. Hóa ra anh chàng đẹp trai này là một cao thủ tới khu vực gà mờ để trêu đùa, ông chủ vội vàng nói mình làm ăn nhỏ, con rùa lớn này tốn kém lắm, rồi không cho Kỷ Sầm chơi nữa.
Những ông chủ bán hàng rong kiểu này thường không chịu chơi, cứ gặp ai tài giỏi là lại chơi xấu. Ông chủ này cũng vậy, họ cũng lười so đo với ông ta. Trước khi đi, Bách Trạch Văn nói một câu mỉa mai: "Làm ăn mà không chịu chơi như vậy, sau này làm sao giàu được."
Các du khách khác thấy ông chủ sạp hàng này không chịu chơi nên cũng lần lượt bỏ đi.
Chỉ có một con rùa ông thôi, nếu đã cho mình rồi thì Tề Diệu Tưởng không còn phần nữa. Lư Văn Giai ngại không dám lấy, dù sao cũng là Kỷ Sầm bắn trúng, theo lý mà nói nên ưu tiên cho Tề Diệu Tưởng.
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nhường con rùa ông, kết quả là Tề Diệu Tưởng không cần, Kỷ Sầm cũng nói: "Cậu cầm đi, nhà cậu ấy đã có một con rồi."
Lư Văn Giai nghi hoặc mà ơ một tiếng: "Sao cậu biết nhà Tưởng Tưởng đã có một con? Kỷ Sầm, cậu đến nhà Tưởng Tưởng rồi à?"
Bách Trạch Văn lập tức nói: "Vãi chưởng, cậu đột nhập vào nhà cậu ấy rồi à?"
"Không phải mà!" Tề Diệu Tưởng nói: "Lúc trước Kỷ Sầm đưa cho mình! Cậu ấy không hề đến nhà mình!"
"Trước đó đưa rồi? Lúc trước các cậu đến công viên vui chơi rồi hả?" Lư Văn Giai đột nhiên phát hiện ra một điểm mấu chốt: "Hai đứa cậu đã lén lút hẹn hò riêng với nhau bao nhiêu lần rồi vậy?"
Lần này Bạch Trạch Văn không tiếp lời, trong lòng cậu ta nghĩ chẳng lẽ sáng nay khi xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc, mình thật sự không nhìn nhầm chăng?
Tề Diệu Tưởng cười haha, nói bên kia có nhiều quầy hàng thú vị ghê, sau đó chạy qua bên đó.
Còn một lúc nữa mới đến giờ diễu hành xe hoa, dù sao cũng đang rảnh rỗi, bắn cung xong rồi, thôi thì xem có trò chơi nào khác hay không.
Nhân lúc mỗi người đang chơi trò mình thích thì Tề Diệu Tưởng đi vệ sinh.
Lúc mới bắt đầu hẹn hò, hai người đã giấu mọi người, chủ yếu là vì sợ nếu quá công khai sẽ bị thầy cô biết, rồi thầy cô lại báo cho mẹ cô, nên cũng không dám nói với ai. Bây giờ chuyện cô và Kỷ Sầm hẹn hò cũng nên nói ra rồi. Kỷ Sầm đã nhắc cô nhiều lần, nếu cứ giấu mãi thì cậu giống như tình nhân bí mật vậy.
Nhưng mà làm sao nói được chứ, chỉ nghĩ đến cảnh phải nói trước mặt mọi người rằng mình và Kỷ Sầm đang hẹn hò thôi là cô đã cảm thấy rất xấu hổ rồi.
Tề Diệu Tưởng bước ra khỏi buồng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt, thở một hơi thật dài vì phiền muộn.
Công viên giải trí mới khai trương nên nhà vệ sinh nữ xếp hàng rất dài. Có mẹ dẫn theo con nhỏ, có rất nhiều học sinh từ cấp hai đến sinh viên đại học đang nghỉ hè, không chỉ có người dân thành phố Đồng Châu mà còn có cả học sinh từ các thành phố lân cận, nhân dịp nghỉ hè nên họ đi xe đến Đồng Châu để chơi.
Rửa tay xong, Tề Diệu Tưởng định vừa nói "xin nhường đường" vừa khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Kết quả lại vô tình giẫm trúng người khác, cô nhanh chóng nói xin lỗi.
"Không sao."
Cô gái bị giẫm vào giày trả lời cô như thế, sau đó "ơ" lên:
"Tề Diệu Tưởng?"
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn cô gái. Cô gái ăn mặc rất thời trang, trên mặt có trang điểm nên một lúc lâu cô không nhận ra cô ta.
Cô gái nhìn kỹ cô lần nữa, xác nhận: "Cậu đúng là Tề Diệu Tưởng này."
Cô ta nhanh chóng ngẩng đầu lên hô to: "Tư Nguyện, tới đây nhanh, mình thấy Tề Diệu Tưởng này."
Tề Diệu Tưởng vẫn chưa nhận ra cô gái này là ai, nhưng khi nghe đến cái tên Tư Nguyện, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.
Sao cô ta lại đến thành phố Đồng Châu?
Đúng là Tô Tư Nguyện thật.
Tô Tư Nguyện bây giờ xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, lại còn mặc một chiếc váy xinh xắn. Ấn tượng đầu tiên là một cô gái dễ thương và thân thiện.
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Tề Diệu Tưởng thật sự không tính là thân thiện cho lắm.
Tô Tư Nguyện nhìn Tề Diệu Tưởng từ trên xuống dưới, không trách bạn cô ta phải nhìn kỹ mấy lần mới nhận ra Tề Diệu Tưởng, nếu gặp ở trên đường, cô ta cũng khó mà tưởng tượng được người trước mắt chính là Tề Diệu Tưởng.
Cô gái để tóc dài, dáng người mảnh mai trước mặt này hóa ra lại chính là Tề Diệu Tưởng lúc nào cũng rụt vai cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất mà họ vẫn thường thấy.
Tô Tư Nguyện "à" lên.
"Tề Diệu Tưởng, một năm không gặp, vịt con xấu xí biến thành thiên nga à, mày đi phẫu thuật thẩm mỹ hả?"
Đứng trước mặt Tô Tư Nguyện, Tề Diệu Tưởng cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cô vô thức lùi lại một bước, không ngờ lại đụng phải một dì đang đi phía sau.
Dì khẽ chậc lưỡi tỏ vẻ trách móc, mặt Tề Diệu Tưởng đỏ bừng, nhỏ giọng nói xin lỗi.
"Có phẫu thuật thẩm mỹ thì vẫn là một kẻ hèn nhát." Tô Tư Nguyện nhếch mép, nói với vẻ khinh thường. "Này, mày đến đây một mình à? Nếu đến một mình thì đi với tao đi, chúng ta tán gẫu một chút."
Tề Diệu Tưởng dứt khoát từ chối: "Không cần."
Cô không muốn dính líu đến Tô Tư Nguyện nữa, đang định lách đi thì bị Tô Tư Nguyện ở đằng sau kéo lại dây cặp.
"Tề Diệu Tưởng, bây giờ mày đỏng đảnh quá nhỉ. Tao mời mày ôn chuyện mà mày còn không cảm kích."
Tề Diệu Tưởng nhíu mày, vừa lúc di động của cô vang lên, cầm lên thì thấy là Lư Văn Giai gọi tới.
"Tưởng Tưởng, sao cậu đi vệ sinh lâu thế, sắp đến giờ diễu hành xe hoa rồi. Mau ra đây, chúng ta còn phải đi chiếm chỗ ở hàng đầu nữa."
"Mình ra ngay đây."
Cúp máy, chưa kịp để Tề Diệu Tưởng nói gì, Tô Tư Nguyện đã nói: "Hôm nay mày không đi một mình à? Vừa nãy là bạn mày gọi cho mày hả? Khá đấy Tề Diệu Tưởng à, chuyển đến đây học mà mày còn kết bạn được nữa. Đi thôi, dẫn bạn cũ của tao đi gặp bạn mới của mày nào, để mọi người làm quen với nhau chút."
Vừa nghe Tô Tư Nguyện muốn bạn mình, Tề Diệu Tưởng đột nhiên giật lại quai cặp từ tay cô ta.
Mặt Tô Tư Nguyện cười nhưng trong lòng không cười, nhìn Tề Diệu Tưởng.
Tề Diệu Tưởng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Tô Tư Nguyện nói: "Tại sao cậu lại quen bạn tôi?"
"Tề Diệu Tưởng này, tao mới là người nên hỏi mày đấy. Mày nghĩ mày có tư cách gì mà lại đi kết bạn?" Tô Tư Nguyện nói với giọng khiêu khích: "Bạn mày có biết mày là con ngoài giá thú không? Bạn mày có biết mẹ mày mới học cấp ba đã sinh ra mày không?"
Đồng tử Tề Diệu Tưởng co rút lại, cô mím môi không nói gì.
Mấy cô gái đứng ở đây cãi nhau, chặn cả lối đi. Một dì đang đẩy xe nôi đi vào khó chịu nói: "Các cô gái, các cô đi vệ sinh xong rồi thì có thể ra ngoài ngay được không? Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói, đừng đứng chặn ở đây."
Nói xong, dì đi qua giữa hai cô gái, lợi dụng khoảng trống này, Tề Diệu Tưởng quay người chạy thật nhanh ra ngoài.
Vừa ra ngoài, cô tình cờ gặp Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ đang đến tìm cô. Họ hỏi cô tại sao lại đi vệ sinh lâu như vậy.
"Người xếp hàng khá nhiều, chúng ta mau qua đó thôi, không là chẳng chiếm được chỗ ở hàng đầu đâu."
"Không sao, bọn họ đã chiếm chỗ rồi."
Cuộc diễu hành xe hoa sắp bắt đầu rồi, ba cô gái nắm tay nhau chạy chầm chậm về nơi diễn ra cuộc diễu hành.
Cuộc diễu hành xe hoa cuối cùng của ngày hôm nay ở công viên giải trí đã thu hút rất đông du khách đứng hai bên đường để xem và chụp ảnh.
Khi đoàn xe hoa diễu hành đến gần, Bách Trạch Văn lấy điện thoại ra bảo mọi người cùng nhau chụp một tấm selfie. Nhưng đứng giữa đám đông không tiện giơ điện thoại, cậu ta túm đại một người qua đường nhờ chụp hộ.
Khi xếp vị trí, Bách Trạch Văn cố ý để Tề Diệu Tưởng đứng ở giữa, hai cô gái khác đứng cạnh và khoác tay cô, còn mấy chàng trai cao lớn thì đứng phía sau.
"Cậu là nhân vật chính, cậu đứng chính giữa đi."
Người qua đường giơ di động lên nói: "Nào, nhìn máy ảnh nhé, ba hai một cười lên..."
Chụp xong một bức ảnh, người qua đường trả lại điện thoại cho Bách Trạch Văn rồi khen tấm ảnh rất đẹp. Tề Diệu Tưởng tò mò đưa đầu qua nhìn mới phát hiện ra lúc bấm máy, bốn chàng trai đứng phía sau cô lén lút giơ tay lên tạo hình chữ V trên đầu cô.
Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không biết, theo lời ba người kia khai báo thì phi vụ này là do Kỷ Sầm bày trò. Cậu nói làm tai thỏ cho người ăn mừng sinh nhật, thế mà lại thành bốn cái tai.
Sau khi lễ hội xe hoa kết thúc, sẽ có rất nhiều người cùng nhau ra khỏi công viên, để tránh giờ cao điểm, mọi người quyết định ra khỏi công viên sớm hơn.
Lư Văn Giai và Bách Trạch Văn vẫn đang cãi nhau ầm ĩ về chuyện Tiểu Thời Đại và ông rùa. Lư Văn Giai muốn Vương Thư Huỷ đứng về phía mình, nhưng Bách Trạch Văn lại muốn chị Vương làm trọng tài công bằng. Vương Thư Huỷ đứng giữa hai người, nghe đến nỗi muốn phát điên.
Đồng Bác và Cố Dương đi phía sau, không có Bách Trạch Văn làm "hố đen", hai người nhân cơ hội này bắt đầu đánh game đôi.
Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đi sau cùng, Tề Diệu Tưởng còn đang băn khoăn nên nói thật với bạn bè về chuyện của cô và Kỷ Sầm thế nào. Kết quả cô đi đường không để ý, may mà Kỷ Sầm đỡ lấy cô, không thì cô đã ngã sấp mặt xuống đất.
Kỷ Sầm dở khóc dở cười: "Sao đường bằng mà còn bị ngã thế. Cậu là em bé đấy à, có muốn mình dắt tay cậu đi không?"
Vừa nói xong cậu đã định nắm lấy tay cô, cô vội rút tay lại phía sau. Kỷ Sầm nhướng mày, cả hai cứ thế đùa giỡn một hồi, cuối cùng Kỷ Sầm từ bỏ không nắm tay cô nữa. Tận dụng lúc cô không để ý, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
Tề Diệu Tưởng trợn to mắt: "Cậu lại..."
Vậy mà Kỷ Sầm lại nói rất nghiêm túc: "Lần sau cậu đừng tô son nữa nhé, hôn rồi lại phải lau miệng, phiền phức lắm."
Cô nghiến răng nghiến lợi đánh cậu một cái, Kỷ Sầm kêu "ui da" rồi nắm lấy tay cô.
Sau một hồi ầm ĩ, Tề Diệu Tưởng đã hoàn toàn quên đi chuyện lúc nãy tình cờ gặp Tô Tư Nguyện trong nhà vệ sinh nữ.
Tô Tư Nguyện chắc là đến đây chơi vì ở Đồng Châu mới mở một công viên giải trí. Nghỉ hè hoặc nghỉ đông lần tới, cô sẽ rủ bạn bè đi chơi ở nơi khác, như vậy chắc chắn sẽ không gặp lại Tô Tư Nguyện nữa.
Chuyện quá khứ không còn quan trọng. Điều quan trọng là cô phải quên đi quá khứ, không để quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Cô cần nỗ lực sống tốt từng giây của hiện tại và trân trọng mọi người xung quanh cô.
An ủi bản thân xong, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng vứt những chuyện khó chịu xảy ra trong nhà vệ sinh ra sau đầu.
...
Nhưng Tô Tư Nguyện thì không, vừa thấy Tề Diệu Tưởng rời khỏi nhà vệ sinh, cô ta đã đuổi theo ngay lập tức. Cô ta muốn xem thử Tề Diệu Tưởng bây giờ có phải là đã kết bạn với người khác rồi không.
Trong cuộc diễu hành xe hoa, cô ta thấy Tề Diệu Tưởng đang ở giữa một nhóm bạn, họ vây quanh Tề Diệu Tưởng và nhờ người qua đường chụp ảnh giúp, lấy Tề Diệu Tưởng làm trung tâm.
Trong số những chàng trai đó, có một người mà Tô Tư Nguyện rất có ấn tượng, trong cuộc thi bắn cung lần trước cô ta đã nhìn thấy cậu ấy, đến giờ vẫn chưa từng quên. Đó chính là Kỷ Sầm, người mà cô ta đã gặp vào năm lớp 9. Lúc đó, cậu ấy đến tìm Tề Diệu Tưởng, còn mang theo một túi đồ ăn vặt cho nó và số điện thoại cùng các thông tin liên lạc khác, nhờ cô ta đưa cho Tề Diệu Tưởng.
Tô Tư Nguyện không hiểu sao Tề Diệu Tưởng lại quen được Kỷ Sầm. Cô ta cảm thấy Tề Diệu Tưởng đâu có cái gì hay ho mà có thể làm quen với Kỷ Sầm, cậu ấy chỉ tới trường Anh Tài thi đấu đúng một lần mà đã bị Tề Diệu Tưởng quyến rũ.
Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Mẹ nó hồi học cấp ba đã biết quyến rũ ba cô ta rồi, giờ Tề Diệu Tưởng cũng y chang mẹ nó.
Đoàn xe hoa sắp kết thúc, cả nhóm bạn của họ bắt đầu rời đi. Tô Tư Nguyện bỏ lại mấy cô bạn cùng đi với mình hôm nay, tiếp tục đuổi theo.
Vừa mới được bao quanh và trở thành tâm điểm chưa đủ, cô ta còn thấy Kỷ Sầm cúi xuống hôn lên má của nó. Sau đó cả hai bắt đầu đùa giỡn ngay trên đường.
Lúc học lớp 9, cô ta đã vứt bỏ những thông tin liên lạc mà Kỷ Sầm để lại cho nó. Không ngờ khi chuyển đến trường Nhất Trung, nó lại gặp được Kỷ Sầm, thậm chí còn yêu đương với cậu ấy.
Tô Tư Nguyện cảm thấy khó tin, hơi nhếch khóe môi.
Sau khi Kỷ Sầm rời đi, cô ta lập tức ném tờ giấy mà cậu đưa vào thùng rác. Cô ta có lòng kiêu hãnh của mình, mặc dù cô ta hoàn toàn có thể giả mạo số liên lạc của Tề Diệu Tưởng rồi thêm số của Kỷ Sầm, nhưng cô ta khinh thường việc giả vờ làm một đứa con riêng như vậy.
Cái túi đồ ăn vặt đó, Tô Tư Nguyện bảo bạn bóp nát rồi xé bỏ bao bì, nhân lúc Tề Diệu Tưởng đi vệ sinh trong giờ ra chơi thì ném hết lên bàn và vào cặp của nó.
Khi Tề Diệu Tưởng từ nhà vệ sinh trở lại, cô nhìn thấy bàn học của mình bừa bộn kinh khủng: khắp bàn là các mảnh vụn khoai tây chiên và bánh quy, còn trong cặp sách thì sữa chua và nước ngọt dính đầy lên sách vở.
Dù đã quen rồi nhưng khi đối mặt với những việc làm sỉ nhục trắng trợn như vậy, cô vẫn cảm thấy bối rối. Xung quanh không có ai giúp đỡ, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên bước vào nhìn thấy bàn học của cô bừa bộn chỉ kêu cô nhanh chóng dọn dẹp.
Vì sợ ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp, Tề Diệu Tưởng đành phải bê bàn học và ghế ra ngoài hành lang để dọn dẹp một mình.
Lúc đó Tô Tư Nguyện nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tề Diệu Tưởng đang cúi đầu lau bàn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống lã chã. Nó cắn chặt môi, khóe miệng run rẩy cố kìm nén tiếng khóc, trông thật đáng thương.
Đây mới là Tề Diệu Tưởng mà cô ta từng biết, không có bạn bè, lập dị, không được yêu thích, yếu đuối nhút nhát, đáng thương thấp hèn, chưa bao giờ dám phản kháng.
Chứ không phải hình ảnh cô ta nhìn thấy hôm nay: một cô gái ăn mặc xinh đẹp, được bạn bè yêu mến, luôn nở nụ cười tươi tắn, tự tin và rạng rỡ.