Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 87

Biết tin con trai mất tích, Cố Minh Chu nói sẽ cho người đi tìm ngay, bảo Tề Diệu Tưởng không cần lo lắng.

Cúp điện thoại, Tề Diệu Tưởng do dự nhìn mọi người: "Chú Cố đã đi tìm rồi, vậy chúng ta thì..."

"Chúng ta cũng đi tìm." Kỷ Sầm nói: "Càng nhiều người tìm, khả năng tìm thấy sẽ lớn hơn."

"Tìm ở đâu đây?" Bách Trạch Văn hỏi: "Nhỡ đâu cậu ấy không còn ở Đồng Châu nữa thì sao?"

Kỷ Sầm đáp lại: "Cậu bỏ nhà đi thì có chạy đến chỗ nào xa lắm không? Cố Dương không ngốc thế đâu."

Nghe có vẻ có lý.

Để tìm Cố Dương, Kỷ Sầm còn gọi một cuộc điện thoại cho ba mình, Kỷ Lễ Ngôn.

Kỷ Lễ Ngôn nói rằng hai phút trước, ba của Cố Dương đã gọi cho ông rồi. Ông đã thông báo cho đồn công an gần trường học, nhờ họ cử vài cảnh sát khu vực đi tìm, bảo mọi người không cần lo lắng.

Kỷ Lễ Ngôn nói: "Trời tối rồi, các con mau quay về trường đi, cứ chờ tin từ ba là được."

Kỷ Sầm lập tức đáp lại: "Ba, nếu bạn thân nhất của ba đột nhiên mất tích, ba còn có tâm trạng đi làm không?"

Kỷ Lễ Ngôn im lặng vài giây, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, con đi tìm, nhưng không được hành động một mình. Chờ đó, ba sẽ cho một xe cảnh sát đến đón con, con hãy đi cùng với cảnh sát."

Kỷ Sầm nói: "Cứ cho thêm mấy xe nữa đi ba."

"... Một mình con mà cần đến mấy xe cảnh sát hộ tống à? Có phải hoàng đế đi tuần đâu."

"Không chỉ có mình con đi tìm, một xe cảnh sát ngồi không đủ đâu."

Nghe Kỷ Sầm nói vậy, Bách Trạch Văn lập tức ghé sát vào tai Kỷ Sầm, nói vào điện thoại: "Chú ơi, là con Bách Trạch Văn, bọn con có mấy người, đều muốn đi tìm Cố Dương."

Kỷ Lễ Ngôn thở dài.

"Các cậu nhóc, không chịu ở trường học cho nghiêm túc, còn đi giành việc của cảnh sát nữa."

Giây tiếp theo, ông nói: "Được rồi, cho thêm vài xe nữa, các con cứ chờ đó."

Cúp điện thoại, biết rằng sẽ có xe cảnh sát đến hỗ trợ họ tìm Cố Dương, Ngô Trừng thầm nghĩ rằng quy mô này có vẻ quá lớn, ai không biết chắc sẽ tưởng đang quay phim.

Cậu ta không nhịn được hỏi Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm, ba cậu không phải là trưởng đồn công an đấy chứ?"

Không thì làm sao có thể nói cho xe cảnh sát là cho ngay, lẽ ra phải có quy trình gì đó chứ, ví dụ như trước tiên phải xin chữ ký của lãnh đạo chẳng hạn.

Bách Trạch Văn nói: "Không phải, ba cậu ta là cục trưởng cục Công An thành phố chúng ta."

Lư Văn Giai ngay lập tức mở to mắt: "Cậu không phải nói ba cậu là cảnh sát sao?"

Kỷ Sầm nhíu mày: "Cục trưởng thì không tính là cảnh sát à?"

"..."

Lư Văn Giai bị hỏi đến nỗi câm họng.

"Cục trưởng và cảnh sát bình thường vẫn có sự khác biệt mà." Hiểu ý của Lư Văn Giai, La Yên nói: "Chúng mình cứ tưởng ba cậu chỉ là một chú cảnh sát thôi, ai ngờ cậu thế mà lại là con của cán bộ cấp cao."

Kỷ Sầm: "Cán bộ cấp cao gì cơ?"

"Ôi, cậu không đọc tiểu thuyết nên không hiểu đâu," Lư Văn Giai chuyển đề tài: "Giờ không phải là lúc nói về chuyện này, quan trọng là phải nhanh chóng tìm được Cố Dương."

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát không bật còi lần lượt kéo đến.

Ngô Trừng lẩm bẩm: "Ai ngờ kiếp này lần đầu tiên tôi ngồi xe cảnh sát lại là để đi tìm Cố Dương."

"Còn hơn là tự mình gây chuyện rồi mới phải ngồi xe cảnh sát." Địch Gia Lương ngó đầu ra nói: "Mau lên xe đi."

Mấy người lần lượt lên xe, Tề Diệu Tưởng vốn định đi cùng Lư Văn Giai nhưng bị Kỷ Sầm kéo lại.

Kỷ Sầm: "Cậu ngồi cùng xe với mình."

Trên xe còn có Bách Trạch Văn, hai chú cảnh sát ngồi phía trước, ba người ngồi phía sau.

Cảnh sát phụ trách lái xe hỏi họ, Cố Dương có thường đi đâu không, Kỷ Sầm liệt kê một vài địa điểm, sau đó xe cảnh sát quyết định sẽ đến nhà thi đấu gần đó trước.

Xe cảnh sát đang chạy trên đường, anh cảnh sát trẻ tò mò hỏi họ, cậu nam sinh tên Cố Dương kia sao đột nhiên lại bỏ nhà đi?

Việc này quá phức tạp để nói rõ, Bách Trạch Văn nói lướt: "Ba cậu ấy sắp tái hôn, cậu ấy không đồng ý."

"Ồ..." Anh cảnh sát trẻ gật đầu, không hề ngạc nhiên, rõ ràng là đã gặp không ít trường hợp như vậy rồi. Thực tế, khi ba mẹ đơn thân tái hôn, con trẻ thường sợ rằng sẽ bị bỏ rơi khi ba mẹ có gia đình mới, không đồng ý cũng là điều bình thường.

Anh cảnh sát trẻ nói: "Vậy có vẻ như người mẹ kế mà ba thằng bé tìm cho cậu ấy không được tốt lắm, đến mức khiến cậu ấy phải bỏ nhà ra đi."

Ngồi ở ghế gần nhất, Tề Diệu Tưởng lập tức mở to mắt, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Bách Trạch Văn đã nói: "Không phải, mẹ kế cậu ấy rất tốt, chủ yếu là vì con gái của mẹ kế cậu ấy — ưm ưm?"

Câu nói chưa hoàn chỉnh, Bách Trạch Văn đã bị Kỷ Sầm bịt miệng lại.

Kỷ Sầm nhàn nhạt nói: "Cậu bớt nói một chút được không?"

Bách Trạch Văn gật đầu.

Anh cảnh sát trẻ quen biết Kỷ Sầm, trước khi ra ngoài, lãnh đạo đã dặn dò họ rằng con trai của cục trưởng Kỷ cũng sẽ đi tìm người bạn bỏ nhà ra đi cùng với họ, bảo họ phải chăm sóc cẩn thận.

Bây giờ Kỷ Sầm không cho Bách Trạch Văn nói nữa, anh cảnh sát trẻ đương nhiên cũng không hỏi gì thêm.

Khi được Kỷ Sầm thả ra, Bách Trạch Văn xuỳ xuỳ hai tiếng rồi thì thầm vào tai Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm, tôi phải nhắc cậu một câu, có chú cảnh sát nhìn đấy, khi tìm thấy Cố Dương, cậu nhất định phải kiềm chế đừng ra tay nhé."

Kỷ Sầm nhíu mày: "Tôi ra tay cái gì?"

Bách Trạch Văn lén lút chỉ chỉ về phía Tề Diệu Tưởng đang ngồi bên kia, cô cúi đầu, đôi tay lúng túng đặt trên đầu gối, vò vò vào nhau, vừa cắn môi vừa ngẩn người thở dài, sự lo lắng trên mặt rõ ràng thấy được bằng mắt thường.

"..." Kỷ Sầm dời ánh mắt về, xoa xoa trán: "Tôi sẽ cố gắng."

Nhưng rõ ràng họ đã quá lạc quan, nghĩ rằng có cảnh sát giúp đỡ thì sẽ nhanh chóng tìm được Cố Dương.

Còn ra tay cái gì, ngay cả người cũng không tìm thấy, thì đi đâu mà ra tay?

Đã tìm vài nơi nhưng vẫn không thấy Cố Dương.

Bóng đêm đã dần sâu, cả khu vực thành phố chìm trong ánh đèn màu sắc rực rỡ, xe cảnh sát chạy qua những con phố chợ đêm nhộn nhịp, nhưng mấy người trong xe cảnh sát lại không có thời gian để thưởng thức.

Anh cảnh sát trẻ hỏi họ có đói không, có muốn mua bánh mì ăn lót dạ trước không, cả ba người đều nói không cần.

Tề Diệu Tưởng luôn cảm thấy lo lắng, trong khi Bách Trạch Văn vốn dĩ rất lạc quan, nhưng giờ đây trên mặt cũng không khỏi hiện vẻ lo lắng.

Chỉ có Kỷ Sầm là nhìn có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Sau đó họ đến một tiệm game để tìm, thấy một cậu trai ăn mặc giống Cố Dương, Kỷ Sầm mở mắt thật to, lập tức chạy tới còn nhanh hơn cả cảnh sát.

Hóa ra cậu nhận nhầm người, Kỷ Sâm đã nói lời xin lỗi với người đó.

Tiệm game rất lớn và còn có vài tầng, họ và anh cảnh sát phân công nhau tìm. Đi qua từng máy trò chơi, khi đi qua một máy bắn zombie, Kỷ Sầm bỗng dừng chân lại.

Tề Diệu Tưởng thấy cậu không đi nữa thì kéo kéo áo cậu: "Kỷ Sầm? Sao cậu không đi nữa?"

Kỷ Sầm hất cằm chỉ vào máy trò chơi này: "Khi mình và Cố Dương học cấp 2 thường đến đây chơi game, kỷ lục chơi đôi cao nhất trên máy này chính là của bọn mình."

Sau đó cậu bỗng thở dài một hơi thật mạnh.

"Thằng nhóc này, rốt cuộc cậu ấy đi đâu rồi..."

Sau một thời gian dài tìm kiếm, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng nhìn thấy trên khuôn mặt cậu có sự lo lắng và bối rối vì Cố Dương.

Khi nghe nói vì thích Tề Diệu Tưởng mà Cố Dương không đồng ý ba mình và mẹ Tề Diệu Tưởng ở bên nhau, nếu lúc đó có Cố Dương đứng bên cạnh thì có lẽ Kỷ Sầm đã đấm một cú vào mặt cậu ấy rồi.

Nhưng giờ đây, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Cố Dương. Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rất ít khi cãi vã. Người ngoài nhìn vào thấy cậu ôn hoà, luôn bao dung cho Cố Dương lạnh lùng, nhưng thực tế là nhiều lúc Cố Dương cũng đang bao dung cả cho cậu.

Khi còn học tiểu học, Kỷ Sầm gặp mâu thuẫn với mấy cậu học sinh lớp lớn hơn. Không chịu được, cậu quyết định đi tìm họ để đánh nhau. Cuối cùng không những không đánh được mà còn bị thầy cô bắt gặp. Khi thầy hỏi ai là người đề xuất đi đánh nhau, Kỷ Sầm không dám nhận, sợ về nhà bị Kỷ Lễ Ngôn giáo huấn. Thế là Cố Dương nói vì cậu ấy không ưa mấy anh học sinh kia nên đã bảo Kỷ Sầm đi đánh nhau cùng.

Sau đó Kỷ Sầm hỏi Cố Dương thay cậu nhận tội, chẳng lẽ cậu ấy không sợ về nhà bị đánh à? Cố Dương đáp rằng không sao, ba luôn mặc kệ cậu ấy.

Quả thật sau khi về nhà, Cố Minh Chu chỉ nhẹ nhàng nói với cậu ấy vài câu, và chuyện này cứ thế cho qua.

Khi học cấp 2, Kỷ Sầm gia nhập đội bắn cung, với tâm hồn trẻ trung đầy khát vọng muốn trở thành một vận động viên bắn cung chuyên nghiệp. Tuy nhiên, do bị các đồng đội ghen ghét và cô lập, cuối cùng cậu đã tức giận rời bỏ đội bắn cung.

Mặc dù không hối hận về việc từ bỏ bắn cung và vẫn tin rằng dù không học bắn cung thì cuộc đời mình vẫn có thể rộng mở. Nhưng khi đột nhiên bớt đi nhiều kế hoạch tập luyện hàng tuần, cộng thêm việc gặp phải cô bạn ở trường Anh Tài, những món ăn vặt và thông tin liên lạc mà cậu đưa cho cô đều rơi vào im lặng, không nhận được phản hồi. Đứa con cưng của trời như cậu cũng bị ảnh hưởng, chìm đắm trong sự chán nản một thời gian dài.

Gần đến kỳ thi trung học, việc ôn luyện các môn văn hóa khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Chính Cố Dương đã nói: "Nếu cậu chịu áp lực lớn như vậy, chi bằng đi cùng tôi học lại lớp ghita đi."

Sau đó, trong lớp ghita, Cố Dương nói rằng cậu ấy đã học một bài mới và có thể chơi cho Kỷ Sầm nghe.

Cậu ấy đang chơi bài "Thủy Thủ", một bài hát rất cũ. Trong giờ học âm nhạc ở tiểu học, giáo viên đã dạy họ hát bài này. Câu hát nổi tiếng "Cơn đau trong gió bão này tính là gì, lau khô nước mắt đừng sợ, ít nhất chúng ta vẫn còn ước mơ" mà Kỷ Sầm vẫn còn nhớ đến bây giờ.

Cách khích lệ hơi cũ kỹ một chút, nhưng thật sự hữu ích.

Sau khi kết thúc kỳ thi lên 10, Kỷ Sầm đã lén đến Universal Studios ở Bắc Kinh, là do được Cố Dương giúp đỡ làm lá chắn. Cậu lừa ba mẹ rằng mình đi chơi ở nhà Cố Dương. Sau khi bị phát hiện, Kỷ Lễ Ngôn đã mắng cả Kỷ Sầm và Cố Dương một trận.

Trong khoảng thời gian bị quản thúc, chính Cố Dương và Bách Trạch Văn đã ở bên cạnh cậu mỗi ngày, ba người cùng chơi game khiến cho việc ở nhà một mình không còn nhàm chán nữa.

Tuy nhiên, với gia đình Cố Dương, mối quan hệ giữa cậu ấy và ba mình thì Kỷ Sầm lại không biết phải giúp đỡ như thế nào.

Kỷ Sầm lại thở dài một hơi, cậu đứng ở giữa quán game ồn ào mà không tìm thấy Cố Dương, đôi mắt cậu hơi ửng đỏ.

Đột nhiên, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay cậu.

Kỷ Sầm bừng tỉnh lại, thấy Tề Diệu Tưởng nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười và nói với giọng điệu lạc quan: "Đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy Cố Dương mà."

Nói xong, Tề Diệu Tưởng nhón chân lên, bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

Thường thì cậu luôn là người an ủi cô, nhưng hôm nay lại là cô an ủi cậu. Mặc dù hôm nay cậu không thể hiện ra, nhưng Tề Diệu Tưởng biết rằng Kỷ Sầm là người lo lắng nhất khi Cố Dương mất tích. Cậu không thích nhờ ba mẹ giải quyết mọi chuyện, vì cảm thấy mình đã mười bảy tuổi và có thể tự xử lý nhiều vấn đề. Thế nhưng hôm nay, cậu đã nhờ ba gọi cảnh sát đi tìm Cố Dương.

Kỷ Sầm không thích bị người khác xoa đầu, nhưng lúc này cậu cảm thấy khá yếu đuối. Nhìn vẻ dịu dàng khi cô an ủi mình, cậu khẽ rung động, ôm cô vào lòng như hấp thu một hơi thở nào đó trên người cô khiến mình cảm thấy an tâm.

"Đi thôi, tìm quanh một vòng rồi, Cố Dương cũng không có ở đây..."

Lúc này Bách Trạch Văn bước tới, thấy hai người đang ôm nhau, cậu ấy lập tức không biết nói gì luôn.

"Tôi nói hai cậu đó... Cố Dương giờ không biết đang lang thang xin ăn ở đâu rồi, liệu hai cậu có thể đợi tìm thấy Cố Dương xong rồi hẵng tận hưởng thế giới hai người được không?"

Kỷ Sầm buông Tề Diệu Tưởng ra, mặt không chút biểu cảm bước tới chỗ Bách Trạch Văn, nhấc chân lên rồi đá cho cậu ta một cú.

Bách Trạch Văn vô cớ bị ăn một cú đá, mà hình như Kỷ Sầm còn định đá thêm cú nữa, nên cậu ta chẳng màng gì, vội ôm mông chạy biến đi.

Tề Diệu Tưởng: "..."

Nghĩ theo một góc độ khác, thì cũng coi như Bách Trạch Văn đã an ủi Kỷ Sầm đi.

Tìm khắp mấy chỗ rồi mà vẫn không thấy Cố Dương đâu, tiếp theo cũng chẳng biết nên tìm ở đâu nữa. Cô lấy điện thoại ra, không hy vọng lắm mà gọi cho Cố Dương một cuộc.

Có lẽ lúc này điện thoại của cậu ấy đã mở lại rồi.

Lần này gọi qua, đầu dây bên kia không còn giọng nữ thông báo máy đã tắt nữa, mà thật sự kết nối được. Nhưng chuông vừa reo vài tiếng thì cuộc gọi bị ngắt, hiện lên thông báo là máy bận.

Cố Dương đã mở máy rồi! Cậu ấy còn cố tình ngắt cuộc gọi của cô nữa!

Sau khi bị oanh tạc bởi mười mấy tin nhắn, Cố Dương cuối cùng cũng đã hồi âm.

Cố Dương: [......]

Tề Diệu Tưởng gần như tức phát điên với chuỗi dấu ba chấm của cậu ấy. Họ đã tìm cậu ấy suốt cả tối trên đường phố, lo lắng gần chết, vậy mà cậu ấy chỉ trả lời bằng một dãy dấu ba chấm!

Cô thật sự rất muốn đánh người.

Tề Diệu Tưởng nhắn: [Cậu đang ở đâu!!!]

Cố Dương gửi cho cô một vị trí định vị.

Cô vội mở ra, không ngờ lại ở gần đây, là một khách sạn gần khu trò chơi điện tử.

Biết Cố Dương đang ở khách sạn, Tề Diệu Tưởng vội vàng đi tìm đám Kỷ Sầm, nhưng khu trò chơi điện tử quá lớn, Kỷ Sầm và anh cảnh sát trẻ giờ cũng không biết đang ở tầng nào. Ở đây quá ồn, gọi cho Kỷ Sầm cũng không ai nghe máy.

Tề Diệu Tưởng đành phải gửi vị trí định vị cho Kỷ Sầm, thông báo cho cậu biết Cố Dương đang ở đây, rồi nói rằng cô sẽ đi tìm Cố Dương trước.

Cô vội vàng chạy ra khỏi khu trò chơi điện tử, dáng vẻ của cô như một cơn gió, lướt qua đám đông và con phố, rất nhanh đã đến cửa khách sạn.

Cô không kịp làm thủ tục đăng ký mà dứt khoát bám theo sau những vị khách vào khách sạn rồi nhảy vào thang máy.

May mà vị khách nhiệt tình thấy cô gái nhỏ đang lo lắng, tóc tai rối bời, biết cô đang gấp rút tìm người nên đã dùng thẻ phòng giúp cô quẹt thang máy và ấn nút lên tầng 22.

Đến cửa phòng, cô không thèm bấm chuông mà trực tiếp gõ cửa: "Cố Dương! Cậu mở cửa ra!"

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Dương.

Cố Dương còn chưa kịp nói gì, cô đã vội vàng xông vào, nhìn trái nhìn phải, lo sợ Cố Dương bị ai đó ép đến khách sạn.

Nhưng trong phòng không có ai khác, lúc này Tề Diệu Tưởng mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà không có ai ở đây, nếu không thì với sự bốc đồng đó, cô đã lao đầu vào hang cọp rồi. Không những không cứu được Cố Dương mà còn có thể liên lụy đến bản thân nữa.

Vừa rồi chạy quá nhanh, đến nỗi cô bị hụt hơi, giờ bụng hơi co thắt lại, Tề Diệu Tưởng ôm bụng, vẻ mặt hơi đau đớn mà thở hổn hển.

Cố Dương bước tới, thấy cô mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu ấy lo lắng cúi đầu hỏi cô bị làm sao vậy.

"Mình làm sao? Cậu nói xem mình làm sao! Cũng tại cậu hết!"

Tề Diệu Tưởng bị câu nói của cậu ấy châm ngòi cơn giận, lập tức xông đến đấm mạnh vào người cậu ấy vài cái.

Cố Dương bị đánh đến ngơ ngẩn, bình thường chỉ thấy cô đánh Kỷ Sầm, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị đánh. Mỗi lần thấy Kỷ Sầm kêu đau, cậu ấy vẫn nghĩ Kỷ Sầm đang giả vờ, không ngờ tay cô nhỏ bé như vậy mà đấm vào người thật sự khá đau.

Cố Dương không giống Kỷ Sầm, cậu ấy không phải là kiểu người sẽ để cô đánh mãi, mà trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, ngăn chặn hành vi bạo lực của cô, nói: "Cậu bình tĩnh lại một chút."

Tề Diệu Tưởng trợn to mắt: "Cậu còn dám bảo mình bình tĩnh? Cậu có biết bọn mình lo lắng cho cậu đến mức nào không?"

Cố Dương mím môi.

"Cho dù cậu không đồng ý chuyện mẹ mình và ba cậu ở bên nhau, không muốn trở thành một gia đình với bọn mình, thì cậu chỉ cần nói thẳng ra là được, tại sao lại phải bỏ nhà đi? Mình thật sự không ngờ cậu lại trẻ con như vậy."

"Nói ra có ích gì không?" Cố Dương nhẹ giọng hỏi: "Nói ra rồi, liệu ba tôi có nghe lời tôi không?"

Tề Diệu Tưởng đáp: "Ông ấy sẽ không nghe, nhưng mẹ mình và mình sẽ nghe mà."

Lông mày Cố Dương giật giật.

"Mẹ mình đã nói, dù mẹ và chú Cố là người lớn, là bậc phụ huynh, chuyện họ yêu nhau là tự do của họ, nhưng nếu họ muốn sống chung, ý kiến của hai bọn mình cũng rất quan trọng. Nếu cậu không đồng ý, mẹ mình sẽ cân nhắc lại xem liệu mẹ và chú Cố có phù hợp để ở bên nhau hay không."

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cố Dương, Tề Diệu Tưởng hít một hơi rồi tiếp tục nói: "Cố Dương, cho dù cậu không muốn làm anh trai của mình, thì cứ nói thẳng với mình là được mà."

"Lúc lớp 10, cậu đã chăm sóc mình rất nhiều, dạy mình làm rất nhiều bài tập. Giờ mình có thể chọn học Vật lý là cũng nhờ cậu đã giúp mình ôn tập Vật lý hồi đó. Chẳng lẽ chỉ vì ba cậu và mẹ mình ở bên nhau mà cậu lại muốn nghỉ chơi với mình sao?"

Nghĩ đến việc Cố Dương muốn nghỉ chơi với mình, biểu cảm của Tề Diệu Tưởng lập tức trở nên hơi tủi thân.

"Nhưng đó là Kỷ Sầm nhờ tôi chăm sóc cậu, cậu ấy không học cùng lớp với cậu, nhiều khi không thể giúp cậu được." Cố Dương khẽ nói: "Chuyện đó không liên quan gì đến tôi."

Tề Diệu Tưởng phản bác: "Sao lại không liên quan? Là Kỷ Sầm nhờ cậu chăm sóc mình, nhưng cậu cũng đã thật sự chăm sóc mình mà. Cố Dương, cho dù chúng ta không thể thành anh em, thì chúng ta vẫn là bạn bè mà phải không?"

Bạn bè?

Nghe đến từ "bạn bè," Cố Dương cảm thấy thật sự hổ thẹn.

Tình cảm của tuổi trẻ bắt đầu nảy nở từ khi nào, cậu không rõ, chỉ biết khi mình nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi.

Cô thực sự là một cô gái rất tốt, dịu dàng và ấm áp. Dù bản thân đầy thương tích, nhạy cảm và nhút nhát, nhưng cô luôn dành cho những người xung quanh mình sự thiện lương lớn nhất. Một khi đã tiếp xúc lâu dài, rất khó để không bị cô làm cho cảm động. Ban đầu cậu không hiểu tại sao Kỷ Sầm lại nhớ mãi về cô, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, cậu mới biết được cảm xúc này khó quên đến nhường nào.

Kỷ Sầm là người bạn tốt nhất của cậu, đối với cậu Kỷ Sầm rất quan trọng. Còn về tình cảm dành cho Tề Diệu Tưởng, cậu chỉ có thể trốn tránh, không biết phải làm gì khác.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc cô gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, khi cảm nhận được sự lo lắng của cô dành cho mình, cậu vẫn mong rằng cô sẽ tìm thấy mình.

Từ nhỏ đến lớn, những gì cậu khao khát và mong đợi, dù là từ ba mình hay từ Tề Diệu Tưởng, đều chưa bao giờ thuộc về cậu cả.

Ánh mắt Cố Dương đỏ hoe, cảm xúc bị nén quá lâu, cuối cùng cũng không kìm nén được, cậu ấy không quan tâm đến sự trách móc của cô, trong khoảnh khắc này đã ôm chặt cô vào lòng.

Cái ôm bất ngờ khiến Tề Diệu Tưởng lập tức trở nên cứng đờ.

Cô nghe thấy cậu ấy nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

Cánh cửa phòng vẫn mở, khi Kỷ Sầm nhận được tin nhắn, cậu thậm chí không kịp nói với hai anh cảnh sát mà lập tức chạy như bay đến khách sạn.

Cậu chạy lên lầu, phát hiện cửa phòng không đóng, vừa định bước vào thì thấy Cố Dương đang ôm chặt Tề Diệu Tưởng trong phòng.

Ôm bạn gái của cậu.

"..."

____

Lời tác giả: Tuy nhìn rất "máu chó" nhưng cứ tin tưởng tôi, không có "máu chó" đâu

Bình Luận (0)
Comment