Kỷ Sầm lên tiếng: "Cố Dương."
Nghe được âm thanh này, Cố Dương lập tức sửng sốt, cậu ấy còn chưa kịp buông ra thì Tề Diệu Tưởng đã đẩy ra trước.
Cô đẩy cậu ấy, sau đó chạy nhanh đến bên Kỷ Sầm.
Ánh mắt Cố Dương đau xót.
Tề Diệu Tưởng lo lắng nhìn Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm, mình với Cố Dương là..."
Trước đây cậu đã tức giận mấy lần vì chuyện của Cố Dương, lần này phản ứng đầu tiên của cô là giải thích với cậu.
Nhưng giải thích như thế nào đây, tình hình vừa rồi, bản thân cô không phản ứng kịp.
Kỷ Sầm giơ tay, nhéo nhéo mặt cô trấn an, nhẹ giọng nói: "Mình biết, không sao đâu."
Nói xong, cậu đi vào phòng, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Dương hồi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Trốn tốt đấy."
Cố Dương cụp mắt xuống: "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, giọng nói hoảng hốt của Bách Trạch Văn từ hành lang truyền tới.
"Cố Dương! Cố Dương! Cậu đang ở đâu!"
Sau đó cậu ta trượt người đến cửa phòng, khi nhìn thấy Cố Dương thì đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cậu ta đột nhiên chạy tới, đẩy Cố Dương một cái, quát: "Chết tiệt, Cố Dương, đồ siêu ngốc, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn chưa tốt nghiệp tiểu học phải không? Cậu chơi trò bỏ nhà đi trốn à? Tại sao trước đây tôi không nhận ra cậu trẻ con như vậy nhỉ. Cậu bỏ nhà đi, mọi người đều lo lắng cho cậu, thằng nhóc cậu sảng khoái lắm đúng không?
Lại nhìn căn phòng này, Bách Trạch Văn nhếch khóe miệng nói: "Thằng nhãi cậu rất biết hưởng thụ đấy. Người khác bỏ nhà đi trốn thì toàn ngủ dưới gầm cầu vượt, cậu trốn khỏi nhà nhưng lại ở trong khách sạn mấy sao. Tôi thật sự phục rồi."
Sắc mặt Cố Dương âm trầm, có khi nào cậu bị mắng như thế này đâu, lại còn bị tên chó chết tiệt Bách Trạch Văn mắng.
Cố Dương: "Cậu nói xong chưa."
Lần đầu tiên Bách Trạch Văn ở trước mặt Cố Dương có khí phách như vậy, chỉ vào mặt Cố Dương tiếp tục khai pháo: "Tôi vẫn chưa xong! Cố Dương, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu sai rồi, vì vậy bây giờ cậu phải hạ cái tôi xuống, thành thật nằm yên để tôi mắng."
"..."
Rất nhanh hai anh cảnh sát cũng tới, vừa đến liền nhìn thấy cảnh Bách Trạch Văn đang dạy dỗ Cố Dương.
Bách Trạch Văn vênh váo đắc ý, cuối cùng cậu ta cũng bắt được một cơ hội để mắng Cố Dương. Cố Dương thì mặt đen sì, cho dù trong lòng không vui nhưng chuyện lần quả thực là do cậu ấy làm ra, cảnh sát cũng vào cuộc, cậu ấy đuối lý nên đành chịu đựng nghe mắng chứ không cãi lại. Còn Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng thì đứng một bên xem diễn.
...
Một lúc sau, mọi người đều biết đã tìm thấy Cố Dương rồi.
Đã gần mười giờ tối, nhóm người cuối cùng cũng có thể về nhà.
Những người khác vốn dĩ muốn gặp Cố Dương nhìn một cái để chắc chắn cậu ấy đã an toàn, nhưng bây giờ quá muộn, nếu gặp nhau mỗi người lại góp một câu thì không biết sẽ nói đến bao giờ. Anh cảnh sát nói về thẳng nhà đi, chờ ngủ một giấc dậy tới trường học thích nói bao lâu thì nói. Bây giờ nhiệm vụ của tất cả mọi người là về nhà ngủ, nếu không ba mẹ của mỗi người đều sẽ lo lắng.
Chuyện của Cố Dương một đêm không thể nói xong, vì vậy hãy đợi đến mai rồi nói.
Sau khi thu xếp đưa bọn nhỏ về nhà, anh cảnh sát nhanh chóng gọi điện cho Sở trưởng, Sở trưởng lại gọi điện cho Cục trưởng Kỷ và ba của Cố Dương, gọi một vòng, cuối cùng cũng thông báo hết cho mọi người.
Vốn định đưa Cố Dương về nhà nhưng Cố Dương lại nói hôm nay không muốn về nhà.
Anh cảnh sát hỏi: "Tại sao em không muốn về nhà? Em sợ nếu em về nhà thì sẽ bị ba em la sao. Em yên tâm, nếu chúng tôi đưa em về nhà thì ba em sẽ không la em đâu."
Cố Dương nói: "Em thà bị ông ấy mắng còn hơn."
Giống như Bách Trạch Văn vậy, hung hăng mắng cậu ấy một vốn.
Ít nhất điều này có thể chứng minh Cố Minh Chu đang lo lắng cho cậu ấy.
Anh cảnh sát không hiểu Cố Dương nói gì, những đứa trẻ khác bỏ nhà đi, lúc về nhà lo sẽ bị mắng, nhưng mạch não của Cố Dương lại không bình thường.
Anh ấy định khuyên Cố Dương về nhà, lúc này Kỷ Sầm mới nói: "Tới nhà tôi đi, ngày mai tôi sẽ bảo ba tôi đưa cậu về nhà."
Cố Dương gật đầu: "Được."
Thế là anh cảnh sát lại gọi điện cho ba của Cố Dương, bên kia im lặng vài giây rồi đồng ý cho con trai qua đêm tại nhà Kỷ Sầm rồi ngày hôm sau sẽ về nhà.
Một chiếc xe cảnh sát chỉ có thể chở năm người, hiện tại có thêm một người là Cố Dương, thế là anh cảnh sát ngồi ở ghế phụ nhường chỗ rồi tự bắt taxi trở lại đồn cảnh sát.
Ba chàng trai ăn ý nhường ghế phụ cho Tề Diệu Tưởng còn ba người họ chen chúc ở phía sau.
Ngồi ở ghế phụ, Tề Diệu Tưởng vẫn lo lắng giống như đang ngồi trên đống than.
Nghĩ đến Kỷ Sầm nhìn thấy cảnh đó, cô có cảm giác như nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Cũng là lỗi của cô lúc ấy sửng sốt nên không đẩy Cố Dương ra ngay lập tức, hiện tại Kỷ Sầm không hỏi cô lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể chủ động giải thích, vì sợ cậu khó chịu.
Mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra, cứ vậy mà qua đi. Nhưng trong lòng Tề Diệu Tưỏnrg lại càng lo lắng, thà cậu nói thẳng ra, thậm chí là chất vấn cô còn hơn là để lòng cô cứ lơ lửng như vậy.
Ba chàng trai ngồi ở ghế sau đều không nói gì, kể cả Bách Trạch Văn ngày nào cũng nói nhiều nhất. Mãi cho đến khi cảnh sát đưa Tề Diệu Tưởng về nhà trước, cô đang định xuống xe thì lén liếc nhìn phía sau, phát hiện Bách Trạch Văn vì tìm Cố Dương cả đêm mà mệt đến mức ngửa đầu ra sau ngủ luôn rồi.
Nhưng Kỷ Sầm và Cố Dương đều không ngủ, vẻ mặt mỗi người đều bình tĩnh theo cách khác nhau. Thấy cô nhìn sang, Kỷ Sầm nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Hôm nay cậu cũng muốn ngủ ở nhà mình à?"
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng nói không có, chào tạm biệt rồi lao nhanh ra khỏi xe như một cơn gió.
Sau đó Bách Trạch Văn cũng tới nhà, Kỷ Sầm đánh thức cậu ta, bảo cậu ta về nhà ngủ.
Bách Trạch Văn đang ngủ thì bị đánh thức, nhìn thấy Tề Diệu Tưởng ở ghế phụ đã biến mất, cậu ta bối rối hỏi: "Tề Diệu Tưởng đâu rồi?"
Kỷ Sầm nói: "Về nhà từ lâu rồi, cậu cũng mau về nhà nhanh đi."
Bách Trạch Văn chậm rãi tỉnh lại: "ờ" một tiếng nhưng lại không nhúc nhích.
Do dự một lát, Bách Trạch Văn vẫn hỏi: "Hay là hôm nay tôi đến nhà cậu ngủ nhé?"
Kỷ Sầm nhướng mày hỏi tại sao.
Bách Trạch Văn nhìn cậu, lại nhìn Cố Dương, thấp giọng nói: "Tôi sợ nếu không có tôi ở đó, cậu với Cố Dương đánh nhau thì sẽ không có người cản các cậu."
Giọng nói của cậu ta dù nhỏ đến đâu cũng bị anh cảnh sát ngồi trên ghế lái nghe thấy, lập tức nói: "Sao lại đánh nhau? Không được phép đánh nhau đâu đấy."
"... Cậu nghĩ nhiều rồi." Kỷ Sầm nhàn nhạt nói.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Kỷ Sầm rằng sẽ không đánh nhau với Cố Dương, Bách Trạch Văn vẫn do dự không muốn bước xuống xe.
Cậu ta biết hai người này đã quen nhau từ lâu, là bạn tốt từ hồi mẫu giáo, mặc chung quần mà lớn lên, là bộ sậu thân thiết. Còn cậu ta lên cấp hai mới xuất hiện kết tình anh em, tình nghĩa vẫn ít hơn bọn họ một chút.
Mặc dù giữa con trai với nhau so đo xem ai thân với ai hơn thì có vẻ sến sẩm, nhưng đó là bản chất tự nhiên của con người, ai cũng muốn là người quan trọng nhất trong mắt bạn bè. Bách Trạch Văn cũng không ngoại lệ.
Cậu ta không thể nói ra điều này, nói ra thì sẽ không phù hợp với tính cách vô tư của cậu ta, nhất định sẽ bị hai người này cười nhạo.
Bách Trạch Văn thở dài. Haizzz, kệ đi, người lớn so đo cái này làm gì, hai người họ thân thiết thì còn tốt hơn là nghỉ chơi với nhau, cậu ta bị mắc kẹt ở giữa, không biết theo phe nào.
Bách Trạch Văn mở cửa xe: "Tôi đi đây."
Vừa bước ra một chân, cậu ta lại bị Kỷ Sầm chặn lại.
Bách Trạch Văn bĩu môi: "Làm gì đấy?"
"Chỉ hôm nay thôi, cậu để tôi nói chuyện một mình với Cố Dương." Kỷ Sầm nhẹ nhàng nói: "Lần sau cậu đến nhà tôi ở qua đêm, tôi sẽ nhờ dì làm món sườn chua ngọt mà cậu thích nhất, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chơi game suốt đêm, thế nào?"
Bách Trạch Văn hơi hé miệng kinh ngạc.
Kỳ quái, rõ ràng cậu ta không nói gì, sao Kỷ Sầm lại hiểu hết?
"Thêm tôi nữa." Cố Dương nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: "Nhất định sẽ giúp cậu lên cấp vương giả."
Bách Trạch Văn lắp bắp nói: "Sao đột nhiên lại tốt bụng thế? Có âm mưu gì không?"
Đổi lại ngày thường, Cố Dương chắc chắn sẽ mỉa mai châm chọc kiểu như "Người có trái tim đen tối thì nhìn đâu cũng thấy đen tối" nhưng bây giờ cậu ấy chỉ cười nói: "Không có âm mưu gì cả, cảm ơn cậu hôm nay đã lo lắng cho tôi."
Bách Trạch Văn xuống xe.
Chiếc xe cảnh sát màu trắng biến mất trong màn đêm, cậu ta đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn hồn xoay người đi về nhà.
Vợ chồng Bách Vinh biết con trai họ hôm nay đã đi tìm Cố Dương trốn nhà ra đi, cả hai đều không ngủ. Khi thấy con trai mình cuối cùng cũng về, họ vội vàng hỏi xem đã tìm được Cố Dương chưa, có gặp nguy hiểm gì không.
Bách Trạch Văn nói không có, vợ chồng Bách Vinh lúc này mới yên lòng, bảo cậu ta đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Sau khi tắm xong, Bách Trạch Văn trở về phòng mình. Căn phòng của cậu ta bày đầy các mô hình nhân vật anime. Từ bé cậu ta đã rất thích những thứ này, chị gái cậu ta đang học đại học thường nói cậu ta có sở thích otaku như vậy thì sau này khó mà tìm được bạn gái.
Lúc đó cậu ta khinh thường nói: Không có bạn gái thì không có bạn gái, em có mấy anh em tốt là được.
Trong số mô hình anime trên tủ trưng bày có vài bức ảnh được đóng khung bảo vệ cẩn thận, đó là ảnh của cậu ta và gia đình, cũng có ảnh của cậu ta cùng Kỷ Sầm và Cố Dương.
Bức ảnh này được chụp khi bọn họ còn học THCS. Trong ảnh, ba người vẫn còn là học sinh cấp hai, khoác tay nhau, gương mặt tươi cười trông trẻ con non nớt, chớp mắt bọn họ đã mười bảy tuổi rồi.
Bách Trạch Văn vẫn nhớ rõ hồi học cấp hai cậu ta đã kết bạn với Kỷ Sầm như thế nào.
Khi học lớp 7, cậu ta vẫn chưa cao, hơi béo và nổi mụn trên mặt. Chị gái luôn cười nhạo cậu ta là một tên otaku, làm cậu ta cảm thấy hơi tự ti.
Sau đó, giáo viên bắt gặp cậu ta đang lén đọc truyện tranh trong lớp, thầy ấy giận dữ đọc nội dung truyện tranh trước mặt cả lớp, rồi cả lớp phá lên cười. Thầy bảo cậu ta gọi phụ huynh đến trường nhận lại cuốn truyện tranh đó.
Bách Trạch Văn sợ chết khiếp, nếu ba cậu ta biết ra cậu ta lén đọc truyện tranh trong lớp thì khi về đến nhà sẽ bị đánh rất nặng.
Lúc đó cậu ta rầu rĩ không nói nên lời, Kỷ Sầm đã xin thầy giáo trả cuốn truyện tranh và đưa lại cho cậu ta.
Kỷ Sầm học lớp 7 chưa có vẻ ngoài điển trai như bây giờ, vẫn còn nét ngây thơ của một cậu học sinh tiểu học. Nhưng nhờ gương mặt sáng sủa, thành tích học tập tốt và tính cách ngoan ngoãn mà cậu được thầy cô rất yêu quý.
Bách Trạch Văn rất ngạc nhiên hỏi sao cậu lại được cuốn truyện tranh. Kỷ Sầm đắc ý nhướng mày nói rằng cậu cũng đã đọc bộ truyện tranh này rồi, nên cậu đến gặp thầy kể cho thầy nghe về cốt truyện của bộ truyện tranh, thực ra đây là một bộ truyện tranh rất tích cực kể về một cậu thiếu niên nhiệt huyết phiêu lưu, rồi sau đó được lấy lại cuốn truyện.
Bách Trạch Văn chớp mắt: "Cậu cũng đọc truyện tranh này rồi à?"
"Đúng vậy, ở nhà tôi có nguyên một bộ truyện luôn." Kỷ Sầm cười nói: "Vào học lâu như vậy nhưng giờ mới tìm được người có cùng sở thích, kết bạn không? Tôi mời cậu đọc truyện tranh."
Nói không ngoa chút nào, lúc đó Bách Trạch Văn thực sự cảm thấy Kỷ Sầm giống như một tia sáng chiếu vào người mình vậy, rất ấm áp.
Vậy nên khi lần đầu tiên gặp Tề Diệu Tưởng, cậu ta đã đề nghị Kỷ Sầm nhanh chóng đi cứu rỗi người ta đi, giống như lúc Kỷ Sầm cứu rỗi cậu ta vậy.
Và thế là, nhờ một bộ truyện tranh mà cậu ta đã trở thành bạn của Kỷ Sầm, sau đó thì quen với Cố Dương.
Cậu ta mời Kỷ Sầm và Cố Dương đến nhà mình chơi, còn cố tình chọn ngày có chị gái ở đó, chứng minh cho chị gái thấy rằng ngay cả một otaku cũng có thể làm quen được những người bạn tuyệt vời.
Chị gái cậu ta nhếch môi nói: Nè nhóc, nếu em là con gái thì ba đứa bọn em sẽ là một bộ phim thanh xuân học đường, em là một chú chim sẻ nhỏ bình thường đã gặp được hai hoàng tử trong trường đấy.
Tiếc là Bách Trạch Văn là con trai, bộ phim thần tượng kia không hình thành. Nhưng lên lớp 8 cậu ta gầy đi, lại cao hơn rất nhiều, những nốt mụn trên mặt cũng biến mất, đôi mắt hồ ly yêu nghiệt cuối cùng cũng bộc lộ ưu điểm của mình, cuối cùng cậu ta cũng trở thành một trong những hoàng tử học đường.
Tình bạn giữa các chàng trai không cần nhiều lời nói ngọt ngào, Kỷ Sầm và Cố Dương không phải là loại người giỏi nói những lời sến sẩm. Thực tế là cả hai người họ đều hơi kiêu ngạo nên khi gặp chuyện cũng không muốn nói với người khác, cũng không muốn để người khác thấy khía cạnh yếu ớt của mình mà chỉ cô đơn hờn dỗi.
Nhưng Bách Trạch Văn biết, cả hai người họ đều là những người tốt nhất.
Họ sẽ là những người bạn tốt suốt đời.
...
Kỷ Sầm đưa Cố Dương về nhà mình.
Ba mẹ Kỷ Sầm đều là nhân viên công chức, gia đình cậu ở trong khu chung cư có an ninh cao, vị trí của khu dân cư kín đáo. Bên trong nhà trang trí cũng giản đơn, tất nhiên không bằng nhà Cố Dương có ba là tổng giám đốc được.
Nhưng Cố Dương cảm thấy ngôi nhà này tốt hơn nhà mình nhiều, vừa đến nhà Kỷ Sầm, vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn vẫn còn thức, chờ bọn họ quay về.
Hai vợ chồng thấy Cố Dương tới, cũng không hỏi thăm chuyện cậu ấy bỏ nhà đi mà chỉ nhờ dì giúp việc mau chóng thả mì đã chuẩn bị vào nồi.
Hai bát mì nóng hổi được bưng lên, Hạ Viên bảo bọn họ ăn nhanh đi, ăn xong thì tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ.
Kỷ Lễ Ngôn vẫn không quá hài lòng: "Vất vả lắm mới tìm được người, cho anh nói mấy câu..."
Hạ Viên chậc lưỡi: "Nói cái gì mà nói? Đã muộn thế này, có gì ngày mai rồi nói. Anh không ngủ được nhưng bọn nó muốn ngủ mà? Trẻ con nếu ngủ muộn sẽ không cao thêm đâu."
Kỷ Lễ Ngôn trừng mắt: "Cả hai đứa nó đều cao hơn 1 mét 8 rồi, còn muốn cao thêm bao nhiêu nữa, cao tới 1 mét 9 sau này rất khó tìm được bạn gái..."
"Tìm bạn gái cái gì, bọn nó còn chưa trưởng thành để nói chuyện này đâu, về phòng mau!"
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
Kỷ Sầm không nói nên lời dời mắt về, nói với Cố Dương: "Ăn đi, ăn xong thì cậu đi tắm trước, không tắm thì không được lên giường của tôi."
"..."
Cố Dương vốn muốn mắng cậu một câu cái thói ở sạch chết tiệt, nhưng nghĩ mình đang ăn nhờ ở đậu nên lại nhịn xuống.
Con trai tắm rửa rất nhanh, nửa tiếng sau, Kỷ Sầm tắt đèn lên giường.
Trong bóng tối, có thể nghe tiếng thở rõ ràng, Cố Dương trợn tròn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Kỷ Sầm."
Kỷ Sầm uể oải đáp lại: "Hả?"
Cố Dương: "Sao cậu không hỏi tôi về Tề Diệu Tưởng?"
Kỷ Sầm: "Tôi đang đợi cậu chủ động nói, đã đến lúc này rồi, cậu không cần phải giấu tôi nữa. Chúng ta đều là con trai, cậu có tình cảm thật hay giả tôi có thể cảm nhận được."
Nếu lúc này không thừa nhận chẳng khác gì bịt tai trộm chuông, sẽ chỉ khiến nhau thêm khó chịu. Cố Dương nói: "Là thật."
Kỷ Sầm ngồi dậy khỏi giường, kéo Cố Dương đứng dậy theo, sau đó âm thầm đấm vào mặt cậu ấy trong bóng tối.
Cố Dương im lặng, cứ thế chịu một cú đấm.
Giọng của Kỷ Sầm nghe hơi khó nhọc: "... Cố Dương, cậu làm vậy khiến tôi thấy mình ngốc quá, ngu ngốc đến mức nhờ cậu giúp tôi chăm sóc cậu ấy."
Cố Dương nói: "Xin lỗi cậu."
Trong phòng không có ánh sáng, đôi mắt Kỷ Sầm nhìn chằm chằm vào cậu ấy trong bóng tối: "Cậu biết tôi thích cậu ấy, thích cậu ấy từ lâu rồi, khó khăn lắm mới gặp được cậu ấy ở Nhất Trung."
Dừng một chút, cậu trầm giọng nói từng chữ: "Cậu là bạn thân nhất của tôi, ít nhất Bách Trạch Văn còn có một người chị gái cùng lớn lên với cậu ta. Nhưng tôi và cậu đều là con một, chúng ta không có anh chị em nào, tôi coi cậu như anh mình vậy."
Trong sự im lặng của Cố Dương, Kỷ Sầm nói: "Tôi quen cậu nhiều năm như thế, không phải chúng ta chưa từng cãi nhau, nhưng lần này tôi rất muốn nghỉ chơi với cậu."
Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Sầm lại thở dài nói: "Nhưng tôi không nỡ."
Kỷ Sầm lại nằm xuống giường, quay lưng về phía Cố Dương.
Giống như lúc bọn họ cãi nhau khi học mẫu giáo, trong giờ ngủ trưa, giường của hai người kê cạnh nhau, thế là khi ngủ Kỷ Sầm cố tình quay lưng lại với Cố Dương.
Nhìn bóng lưng của cậu, mọi thứ dường như quay về tuổi thơ, Cố Dương trong đêm tối nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng không nỡ."
Lưng Kỷ Sầm run lên.
"Cậu không nỡ?" Cậu lại lập tức ngồi dậy: "Cậu không nỡ mà lại đứng trước mặt tôi ôm cậu ấy."
Cố Dương nhắm mắt lại, hối hận về hành vi của mình lúc đó.
Khi đó Cố Dương rất cần độ ấm để xác nhận sự tồn tại của mình, để cảm thấy rằng có người nào đó thực sự lo lắng cho cậu ấy.
Cậu ấy nói: "Tôi không biết cậu đứng ở cửa."
Kỷ Sầm bĩu môi: "Tôi không đứng ở cửa thì cậu có thể ôm cậu ấy sao? Không nhìn thấy tức là không phải cắm sừng hả?"
"..." Cố Dương bặm môi, cuối cùng cũng hiểu được câu nói "hết đường chối cãi".
Kỷ Sầm lại hỏi: "Cậu không làm gì khác phải không?"
Cố Dương: "Ý cậu là gì?"
Kỷ Sầm chỉ vào cậu ấy: "Đừng giả vờ."
"Không." Cố Dương thở dài: "Tôi cũng không thể làm gì khác."
Kỷ Sầm cười lạnh: "Ai biết được, vì không để cậu ấy trở thành em gái của cậu, ngay cả việc bỏ nhà ra đi cậu cũng làm rồi."
Cố Dương nói: "Tôi không về nhà không phải vì chuyện này. Hôm đó ba tôi cứ hỏi tại sao tôi không đồng ý cho ông ấy và dì Tề thành đôi, tôi không thể nói cho ông ấy biết lý do thực sự, thế là tôi đành viện cớ là vì tôi thích cậu ấy nên mới không đồng ý bọn họ ở bên nhau."
"Kỷ Sầm, tôi mặc kệ cậu có tin hay không, tôi có ấn tượng tốt với Tề Diệu Tưởng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cảm tình đó sẽ có kết quả."
Cố Dương nhẹ giọng nói: "Cậu còn nhớ không? Khi ba mẹ tôi ly hôn, không ai quan tâm đến tôi, cũng không có ai đến đón tôi sau giờ học mỗi ngày. Cho nên lúc mẹ cậu đến đón cậu, cậu không chịu rời đi mà tiếp tục chơi lego với tôi cho đến tận khuya. Cuối cùng ba tôi cũng nhớ tới tôi, lúc đó cậu mới theo mẹ về nhà."
Kỷ Sầm mím môi nói: "Chuyện đã lâu như vậy, sao cậu còn nhớ làm gì?"
"Bởi vì trong khoảng thời gian đó, chỉ lúc chơi với cậu thì tôi mới thấy vui vẻ." Cố Dương tự giễu nói: "Tôi luôn tưởng rằng ba tôi không biết yêu người khác, bởi vì ông ấy chưa bao giờ yêu mẹ tôi và tôi. Cho đến khi tôi nhìn thấy ông ấy và dì Tề ở bên nhau, tôi mới nhận ra ba tôi cũng biết yêu người khác, nhưng người ông ấy yêu không phải là tôi."
____
Lời tác giả:
Tôi thấy có baby nói cánh cửa trái tim của anh Thang rất khó mở ra, cậu ấy cần một mặt trời nhỏ. Thực ra không phải cần một mà là cần rất nhiều mặt trời, Tưởng Tưởng, Tam Cân, Chó chết và những người khác, họ đều là mặt trời nhỏ của cậu ấy. Đó chính là ý nghĩa của tuyến tình bạn trong bộ truyện này, hy vọng mọi người có thể cảm nhận được sự ấm áp cảm động của tình bạn~