Nói xong một tràng dài, nói đến lời cuối cùng, giọng nói Cố Dương càng lúc càng nhẹ.
Ánh mắt Kỷ Sầm như mơ hồ, cậu hỏi khẽ: "Vậy lý do thật sự là gì?"
"Không phải tôi không thể chấp nhận cậu ấy làm em gái mình, chỉ là..." Cố Dương đè ép thanh âm: "Nếu dì Tề thật sự cưới ba tôi, cậu ấy cũng sẽ trở thành con gái của ba, sẽ gọi ba tôi là ba, ba tôi nhất định sẽ yêu thương cậu ấy như là con gái ruột. Họ là người một nhà... Vậy tôi phải làm sao đây? Có phải tôi sẽ biến thành đồ dư thừa không?"
Cố Dương không khỏi cắn môi, nếu không phải đã đến bước đường này, nếu không phải cậu ấy cần phải thẳng thắn với Kỷ Sầm thì có lẽ cả đời này cậu ấy cũng sẽ không nói những lời này ra.
Chính vì biết hai mẹ con họ đều là những người rất tốt, xứng đáng được ba cậu ấy yêu thương nên Cố Dương mới càng không biết phải làm sao. Cậu ấy không có Lý do gì để ngăn bản ba mình không yêu thương họ, mà bản thân lại không tìm thấy bất kỳ lý do nào để được ba yêu thương.
Đã rất nhiều lần Cố Dương đều nghĩ tới vấn đề này, hôm nay trước mặt Kỷ Sầm cuối cùng cậu ấy cũng có thể nói ra Lý do cậu ấy luôn tự hoài nghi chính mình.
"Kỷ Sầm, có phải tôi không nên sinh ra trên đời này không?"
Kỷ Sầm nhớ tới có một người cũng từng hỏi cậu câu này.
Khi ấy người đó cũng giống như Cố Dương bây giờ, yếu ớt khiến người khác đau lòng.
"Cố Dương, chúng ta được sinh ra trên đời này không thể chọn ngày sinh ra, cũng không thể lựa chọn ai làm ba mẹ của mình, chúng ta lại chẳng có quyền được lựa chọn. Vậy nên tại sao chúng ta cảm thấy mình không nên sinh ra? Nếu thật sự không nên sinh ra, thì người nên ăn năn sám hối phải là người làm cha mẹ như bọn họ chứ không phải bọn mình."
"Còn nữa, tại sao cậu lại không nên sinh ra?" Kỷ Sầm hỏi ngược lại: "Nếu cậu không ra đời vậy thì tôi phải làm sao đây? Mấy ngày nay cậu không đi học, không đi thi, chẳng tìm thấy cậu đâu cậu có biết tôi lo lắng đến mức nào không? Nếu cậu thật sự không còn thì tôi biết đi tìm Cố Dương thứ hai ở đâu bây giờ?"
Cố Dương ngơ ngác nhìn bạn thân mình.
Cổ họng nghẹn ngào, cậu ấy cụp mắt xuống nói khẽ: "Không có tôi thì cậu vẫn còn những người khác."
"Nhưng họ không phải cậu." Kỷ Sầm nói tiếp: "Với tôi, với tụi Bách Trạch Văn, cậu chính là Cố Dương, không ai có thể thay thế được."
Ngồi trên xe cảnh sát về nhà, cậu không nói một lời mà vẫn luôn nghĩ làm thế nào thể đối diện với mối tình tay ba chết tiệt này.
Cố Dương là bạn thân nhất của cậu, cả hai đã cùng nhau trưởng thành. Cậu và Cố Dương có thể chia sẻ với nhau tất cả, chỉ trừ mặt tình cảm, cậu ích kỉ bá đạo, cậu không muốn bất kỳ ai có khả năng cướp người đó ra khỏi cậu.
Kỷ Sầm biết, nếu như cậu yêu cầu hai người họ tuyệt giao thì họ nhất định sẽ làm theo. Tưởng Tưởng rất tốt, Cố Dương cũng vậy, họ nhất định sẽ không để cho cậu buồn.
Cũng chính vì như thế nên mới khiến cậu khó mà đưa ra quyết định rốt cuộc nên làm thế nào.
Kỷ Sầm thở dài, khó khăn nói: "Cậu thích Tưởng Tưởng, chuyện này khiến tôi rất không vui. Nhưng trong lòng cậu ấy, cậu cũng là một người bạn thân có một không hai, cậu rất quan trọng với cậu ấy. Tôi không muốn để cậu ấy mất đi người bạn thân là cậu... Tôi không muốn cậu ấy buồn, cũng không muốn cậu buồn."
Trong lòng Cố Dương chua xót, hai người ngồi đối diện trên giường. Trong bóng đêm, đôi mắt cậu ấy đỏ bừng, bỗng nhiên lại gần Kỷ Sầm rồi cúi đầu xuống, khẽ tựa lên vai cậu.
Dần dần, vai cậu cảm thấy ươn ướt, tựa như chẳng nghe thấy tiếng nức nở nào. Góc mắt Kỷ Sầm cũng hơi chua xót, cậu khẽ giơ tay vỗ lưng bạn mình để mặc cậu ấy làm ướt áo thun của mình.
"Anh Thang này, cậu còn nhớ một câu mà giáo viên hay nói không, nếu đi thi gặp một bài khó thật sự không biết làm thì phải làm sao?"
Khẽ khịt mũi, Cố Dương khàn giọng: "Bỏ qua câu đó tiếp tục làm phần sau. Thà rằng mất vài điểm cũng không thể ảnh hưởng đề phía sau."
"Nếu thật sự không thể giải quyết được vấn đề giữa cậu và ba cậu thì thôi làm tiếp phần sau đi. Trên đời này ai mà chưa gặp phải những vấn đề nan giải, cuộc đời cậu cũng không vì thế mà đi toang." Kỷ Sầm nói: "Nếu đã đến với thế giới này rồi thì sống tốt cuộc đời của mình, những việc đã được định sẵn đừng nghĩ nhiều 'nếu như', huống chi cậu vẫn còn tôi, còn có tụi chó chết, có cả Tưởng Tưởng nữa."
Cố Dương nghẹn ngào ừ một tiếng.
Im lặng hồi lâu, Kỷ Sầm lại bổ sung: "Còn nữa, dù ba cậu và mẹ cậu ấy không ở bên nhau thì sau này cùng lắm cậu cũng chỉ được xem cậu ấy như em gái. Vấn đề mang tính nguyên tắc này tôi không thể nhường cậu được."
Đang khóc hăng thì câu nói ấy bỗng nhiên chọc Cố Dương bật cười.
"Biết rồi, em rể."
Kỷ Sầm sững sờ: "Này, giờ cậu gọi em rể vẫn sớm quá đấy."
Miệng thì nói thế nhưng giây tiếp theo, Cố Dương nghe thấy cậu chàng này ngập ngừng gọi: "... Anh vợ?"
Cố Dương bật cười, đôi mắt ngập tràn vẻ bất lực.
Tự bản thân Kỷ Sầm cũng bị cái danh xưng sến sẩm ấy làm nổi cả da gà, cậu cười nói thôi đợi sau này rồi tính, bây giờ đã gọi như thế thì người nào đó chắc chắn sẽ xấu hổ rồi đuổi đánh cả hai người mất.
Hôm nay Cố Dương cũng xem như được trải nghiệm sức lực của ai đó, cậu ấy gật đầu đồng ý với ý kiến của Kỷ Sầm.
"Thế thôi đi, cậu ấy đánh đau lắm."
"Đúng đấy, trước đây cậu ấy đánh tôi cậu còn bảo tôi giả vờ, giờ thì cậu cũng biết rồi đấy." Giọng nói Kỷ Sầm bối rối: "Cậu ấy nhìn thì gầy, nắm tay còn chưa to bằng một nửa tay tôi nhưng không biết sức ở đâu mà lớn như vậy."
Cố Dương ngẫm nghĩ: "Em gái đáng yêu có sức mạnh kỳ lạ?"
"... Thôi cậu đừng nói gì nữa."
Trông thì nhỏ nhắn xinh xắn chứ thực ra sức lực còn khỏe hơn bò. Những cô gái khác nắm đấm mềm như bông, cô thì nắm đấm sắt hàng thật giá thật, không phải em gái đáng yêu có sức mạnh kỳ lạ thì là gì?
Hai chàng trai nhìn nhau trong bóng đêm rồi bỗng nhiên cùng nhau bật cười.
Tề Diệu Tưởng đang nằm trên giường nhà mình ở nơi xa thì lại đang lo lắng về hai người họ, lo đến mức không ngủ được, đâu biết rằng hai người mà cô lo lắng lúc này đang điên cuồng đặt biệt danh cho cô.
Nói ra hết tất cả, cuối cùng trong lòng cả hai cũng thoải mái, mây mù cũng xua tan. Kỷ Sầm nói đi ngủ, Cố Dương vẫn không muốn ngủ, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cậu.
Kỷ Sầm: "... Làm gì đấy?"
Cố Dương nói: "Ôm một lúc."
Kỷ Sầm không được tự nhiên nắm, cậu huých vai: "Đừng, cứ kỳ kỳ sao ấy."
Cố Dương: "Cậu không cho tôi ôm thì tôi đi ôm Tưởng Tưởng của cậu đấy."
"... Cậu đang uy hiếp tôi à?"
Cố Dương không trả lời.
Mấy giây sau, Kỷ Sầm thực sự không muốn nhìn cái cảnh khiến người ta bực mình ấy nên cậu quyết định hi sinh chính mình, thỏa hiệp: "Ôm đi, ôm xong thì ngủ nhanh lên. Cậu xin nghỉ nhưng ngày mai tôi vẫn phải đi học đấy."
Cũng không trách được Kỷ Sầm cảm thấy không tự nhiên. Trên phương diện tình cảm anh em bạn bè, cậu và Cố Dương đều rất hướng nội, ít khi ôm nhau. Lần ôm trước đó đã là từ hồi tiểu học, khi ấy sản phẩm thủ công khoa học kĩ thuật mà cả hai hợp tác đạt giải nhất, lúc giáo viên công bố thứ tự, hai cậu nhóc kích động ôm chầm lấy nhau.
Nhưng hiện giờ Cố Dương rất muốn ôm Kỷ Sầm, ôm người bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của mình, cảm ơn bạn đã xuất hiện trong sinh mệnh của mình, cảm ơn bạn đã đem đến tia sáng cho đáy lòng âm u của mình.
Tia sáng đầu tiên chiếu vào rồi lại có thêm nhiều tia sáng khác. Những người bạn ríu ra ríu rít lấp đầy cuộc sống của cậu ấy ở trường, làm vơi đi nỗi cô đơn khi cậu ấy ở nhà.
Cậu ấy không muốn ra nước ngoài, không phải vì ba mình.
Mà là vì cậu ấy muốn ở bên các bạn.
...
Ngày hôm sau, Kỷ Lễ Ngôn đưa Cố Dương về nhà.
Hôm nay Cố Minh Chu không đến công ty mà ở nhà đợi con trai về. Thấy Cố Dương về nhà an toàn, bả vai căng cứng của ông cuối cùng cũng thả lỏng, cuối cùng cũng có thể thở một hơi nhẹ nhõm.
Chuyện giữa hai cha con người ngoài không tiện nhúng tay, sau khi đưa Cố Dương về nhà, Kỷ Lễ Ngôn dặn dò vài câu bảo Cố Minh Chu nói chuyện với con phải bình tĩnh. Con trẻ đã chẳng dễ dàng gì, ngày hôm qua nói chuyện với Kỷ Sầm cả đêm không ngủ, sáng nay lúc Kỷ Sầm đi học cứ ngáp ngắn ngáp dài mãi.
Cố Minh Chu cũng cả đêm không ngủ nên mệt mỏi đáp một tiếng ừ.
Kỷ Lễ Ngôn ra về, dì giúp việc cũng đi phòng khác dọn dẹp, để phòng khách cho hai cha con nói chuyện.
Cố Minh Chu biết chuyện con trai lén thuê một căn hộ bên ngoài trường học hơn một năm, cũng biết dạo này thằng bé chẳng đi học bên nào, trốn học ở khách sạn một mình. Nếu là phụ huynh nhà khác thì lúc này e rằng đã sớm cho ăn đòn rồi.
Nhưng Cố Minh Chu không làm vậy, về hành động của con trai, tuy rằng ông tức giận nhưng cũng thấu hiểu.
"Ba đã nói chuyện với dì Tề rồi." Cố Minh Chu nhẹ giọng: "Vì con và Diệu Tưởng vẫn còn nhỏ nên dì Tề nói đợi hai đứa tốt nghiệp cấp ba học đại học, nếu khi đó con vẫn thích con bé, con bé cũng thích con thì hai đứa cứ tiến tới đi."
Không ngờ câu nói đầu tiên giữa hai cha con lại là lời thỏa hiệp của Cố Minh Chu, Cố Dương bất ngờ nhìn ba mình.
"Vậy ba và dì Tề..."
Cố Minh Chu nói: "Ba đã kết hôn một lần rồi, dì Tề con thực ra cũng không có hứng thú gì với hôn nhân nên cô ấy nói cứ như hiện tại cũng khá tốt."
Về quyết định này, ban đầu Cố Minh Chu không đồng ý nhưng ông cũng chẳng lay chuyển được Tề Tư.
Cố Dương ở nhà Kỷ Sầm cả đêm thì ông và Tề Tư cũng nói chuyện suốt đêm. Tề Tư không phải không hiểu khúc mắc trong lòng ông, thế nhưng bà nghĩ rằng Cố Dương không phải là người nên gánh vác nỗi khúc mắc ấy.
"Cố Minh Chu, anh có thể thấu hiểu con trai mình một chút không?"
"Mâu thuẫn giữa anh và vợ cũ của anh, thằng bé Cố Dương có lỗi gì chứ? Người sai là người làm cha mẹ như chúng ta, bản thân không hạnh phúc lại nhất quyết sinh con ra để con trẻ gánh chịu nỗi thống khổ của bản thân. Sau này lại quay sang trách móc vì con ra đời nên chúng ta mới khổ như thế, đây chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?"
"Suy cho cùng, khi ấy chúng ta có quyền quyết định có sinh con ra hay không, nhưng tụi nhỏ lại chẳng có quyền lựa chọn có đến với thế giới này không."
"Dì Tề con nói đúng." Cố Minh Chu trầm giọng: "Dương Dương, con không sai gì hết, người sai là ba và mẹ con. Nếu cả hai đã không có tình cảm thì khi ấy vốn không nên kết hôn với nhau."
Nghe thấy ba gọi tên thân mật của mình, đôi mắt Cố Dương ẩm ướt ngay lập tức.
Cố Minh Chu lại nói: "Nếu con không muốn ra nước ngoài với mẹ con thì ba sẽ đi nói chuyện với bà ấy. Chỉ cần con không muốn đi thì bà ấy cũng không đưa con đi được."
Cố Minh Chu vẫn luôn tưởng rằng, đối với Cố Dương mà nói, có ra nước ngoài hay không chẳng có gì khác biệt, so với người mẹ ruột ở nước ngoài xa xôi kia thì người làm ba ruột như ông cũng không xứng đáng để thằng bé lưu luyến.
Thế nhưng dường như ông đã quên mất rằng, ở Đồng Châu này con trai ông vẫn còn lưu luyến rất nhiều thứ chứ không chỉ có một người ba lạnh lùng như ông.
Cố Dương khẽ nói: "Con không muốn ra nước ngoài."
Cố Minh Chu gật đầu: "Được, ba sẽ nói chuyện với mẹ con. Cơ sở du học bên kia cũng không cần đi học nữa. Mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, cảm thấy ổn rồi thì đến trường học tiếp."
Nói xong những lời này, cuộc đối thoại giữa hai cha con cũng kết thúc. Thực ra giữa cả hai vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như Cố Minh Chu muốn hỏi con trai mấy hôm nay không về nhà, không đi học, một mình ở ngoài có phiền phức gì không. Hoặc như Cố Dương cũng muốn hỏi ba mình, sau khi cậu ấy bỏ nhà đi thì ba có từng lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy không.
Nhưng chẳng ai nói ra, xa cách nhiều năm như vậy, điều canh cánh trong lòng cũng quá nhiều, dăm ba câu sao có thể giải thích hết được. Cố Minh Chu không thể bày tỏ sự quan tâm con trai ngay lập tức, Cố Dương cũng chẳng thể hoàn toàn mở rộng trái tim với ba mình được.
Thực ra hôm nay Cố Minh Chu đã cố ý xin nghỉ, nhưng nếu ông ở nhà thì sợ rằng con trai không được tự nhiên nên ông vẫn đứng dậy, khẽ ho một tiếng nói: "Vậy ba đến công ty đây, con ở nhà nghỉ đi."
Cố Minh Chu ở cửa thay giày, Cố Dương bước tới gọi: "Ba ơi."
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Cố Dương: "Đến công ty ba nói cảm ơn dì Tề giúp con."
Cố Minh Chu gật đầu: "Ừ."
Ông thay giày xong, chuẩn bị ra cửa.
Cố Dương lại tiến lên hai bước, cậu mím môi nói: "Còn nữa, hôm ấy con nói thích Tề Diệu Tưởng là lừa ba thôi. Con và cậu ấy là bạn bè trong sáng, con chưa từng nghĩ sẽ ở bên cậu ấy."
"Dì Tề là một người rất tốt." Cố Dương khẽ nói: "Thực ra con rất vui khi hai người ở bên nhau, cũng hi vọng hai người sẽ có kết quả."
Nói xong, Cố Dương quay người đi về phòng, để lại Cố Minh Chu đứng ở cửa nhà không kịp trở tay với những lời con trai vừa nói.
...
Tuần đầu tiên sau khi kỳ thi xếp lớp kết thúc, Cố Dương đến trường làm thủ tục vào ở ký túc xá.
Vì cậu ấy vắng mặt trong bài kiểm tra xếp lớp, không có thành tích nên giáo viên phụ trách xếp hạng chia lớp đành tạm thời xếp cậu ấy vào lớp đồng hành vẫn còn thiếu chỉ tiêu. Có điều chủ nhiệm Vương và vài tổ trưởng khối sau khi mở một cuộc họp nho nhỏ cảm thấy rằng Cố Dương vẫn nên vào lớp trọng điểm xung kích, tranh thủ một suất tuyển thẳng. Thế là họ sắp xếp cho cậu một lần thi bù.
Thi bù được thực hiện ở văn phòng giáo viên, Cố Dương yên lặng làm bài trong đó. Giờ lên lớp còn đỡ, vừa ra chơi một cái là cả đám kéo đến vây quanh cửa văn phòng nhìn vào bên trong.
Thầy Đổng phụ trách coi thi cạn lời: "Cố Dương người ta làm bài thi thì có gì hay mà nhìn hả? Các em chưa thi bao giờ à? Hóng hớt cái gì, mau về lớp mình nhanh lên."
Chế độ xếp lớp của Nhất Trung vẫn rất có nhân tính. Để tránh sự thay đổi học sinh trong lớp quá lớn, việc thay đổi hoàn toàn giáo viên giảng dạy cũng không tốt. Học sinh lớp mười đã quen rồi, nếu đột nhiên đổi hết thì học sinh sẽ không kịp thích ứng, giáo viên cũng chẳng kịp làm quen.
Vì vậy dựa theo sự lựa chọn khối thi của học sinh, nếu như một lớp số lượng học sinh chọn tổ hợp nào đó nhiều nhất thì sẽ cố gắng không đảo loạn lớp đó. Lớp 10A28 cũ vì phần lớn học sinh đều lựa chọn tổ hợp Lý Hóa Sinh nên lớp A28 hiện tại liền trở thành lớp trọng điểm Lý Hóa Sinh, vẫn do Đổng Vĩnh Hoa dẫn dắt.
Đổng Vĩnh Hoa là tổ trưởng tổ Toán, trừ lớp trọng điểm mình chủ nhiệm ra thì thầy ấy còn dạy hai hai lớp trọng điểm khác lần lượt là A29 Lý Hóa Chính và A25 Sử Địa Chính.
Trừ Lư Văn Giai vì thực lực không đủ nên không vào được lớp trọng điểm Sử Địa Chính ra thì cả nhóm sau khi phân lớp hiện giờ đều trở thành học sinh của Đổng Vĩnh Hoa.
Đổng Vĩnh Hoa nói từng người một, không sót bất kỳ ai.
"Kỷ Sầm Bách Trạch Văn, đề thi thầy đưa cho hai em đã làm xong chưa mà đến đây hóng hớt?"
"Còn Ngô Trừng, Đồng Bác, Địch Gia Lương nữa. Tiết trước cô Bùi đã nói với thầy rằng các em cứ nói chuyện riêng trong giờ! Lần sau đổi chỗ thầy sẽ tách mấy đứa ra hoàn toàn, để xem các em nói chuyện với ai nữa."
Đổng Vĩnh Hoa nổi tiếng trọng nữ khinh nam, với học sinh nam thì lạnh lùng như gió rét tháng hai còn với học sinh nữ thì ấm áp như gió xuân tháng ba.
Nhưng hiện tại tình hình đặc biệt nên với mấy đứa con gái thầy ấy cũng không bỏ qua.
"Vương Thư Hủy, La Yên, đừng tưởng rằng hiện giờ thầy không phải giáo viên chủ nhiệm của hai em thì bài tập Toán có thể làm lung ta lung tung. Bài tập lần trước thầy giao các em viết cái gì đấy, bất đẳng thức cũng tính sai. Lên lớp 11 nên quên hết kiến thức lớp 10 đúng không? Thế lên lớp 12 thì sao?"
"Tề Diệu Tưởng, đừng tưởng em không cao đứng trốn sau lưng các bạn là thầy không nhìn thấy em. Cô Bùi đưa đề Tiếng Anh cho em làm em đã làm xong chưa? Chưa xong thì mau về lớp làm đi."
"Lư Văn Giai! Em cười cái gì! Em còn dám cười! Lúc thi xếp lớp em kém vài điểm nữa thôi là có thể vào lớp trọng điểm của thầy rồi, em không biết à? Chỉ cần môn Toán em thêm vài điểm nữa thôi là bây giờ em có thể vào lớp trọng điểm rồi em biết chưa!"
Lư Văn Giai: "..."
Cũng may cô ấy thiếu vài điểm nên trốn thoát khỏi móng vuốt của Đổng Vĩnh Hoa.
Nhưng có trốn cũng vô ích, gặp mặt thì vẫn sẽ bị gõ đầu thôi.
Đổng Vĩnh Hoa bùng nổ giết sạch không tha một ai. Cả đám xấu hổ cúi đầu chuẩn bị biến khỏi văn phòng.
Nhưng Bách Trạch Văn vẫn rất gan to lớn mật, trước khi đi cậu ta còn hét với Cố Dương bên trong: "Anh Thang, cố lên nhé. Chúng tôi đợi cậu ở A28."
Đổng Vĩnh Hoa trừng mắt: "Bách Trạch Văn, có những lời đừng để thầy nói lần thứ hai."
Bách Trạch Văn vội nói: "Đây đây, em về lớp đây, thầy ơi em đi đây."
Cả đám gây rối cuối cùng cũng về lớp, Đổng Vĩnh Hoa hừ một tiếng nói với Cố Dương: "Em làm tiếp đi, đừng bị các bạn làm ảnh hưởng."
Cố Dương khẽ vâng một tiếng tiếp tục làm bài.
Nhưng chung quy vẫn bị ảnh hưởng mất rồi, cậu mím môi cười thầm.
...
Cố Dương đi thi, mọi người đều rất yên tâm. Sau khi có kết quả, chẳng có gì bất ngờ, Cố Dương tiến vào lớp A28 của Đổng Vĩnh Hoa.
Cũng từ đây, cuộc sống lớp 11 cũng chính thức bắt đầu.
Vì để chúc mừng thi xếp lớp thành công và cũng để chúc mừng Cố Dương quay lại với vòng tay của tập thể, cả đám quyết định sẽ đi ra quán ăn cơm.
Quán được chọn vẫn là quán cơm ở cổng trường. Hiện giờ là khoảng thời gian huấn luyện quân sự của học sinh lớp 10 nên căn tin trong trường lúc nào cũng đông nghịt. Học sinh mới cứ như quỷ đói 800 năm mặc đồng phục rằn ri chiếm lĩnh cả căng tin, các anh chị lớp 11, 12 căn bản không chiến lại được.
Phải tranh thủ lúc học sinh mới bị nhốt ở trường ra ngoài ăn vài bữa, nếu không đợi đến khi kỳ quân sự kết thúc thì sớm muộn gì mấy quán ăn ngoài trường cũng bị chiếm đóng.
Trong lúc chờ đồ ăn, Bách Trạch Văn nói với giọng già dặn: "Ôi chao, vừa nhìn mấy đứa học sinh lớp 10 là tôi lại nhớ đến bản thân lúc còn trẻ, quả nhiên là thời gian không tha cho một ai cả."
Ngô Trừng cạn lời: "Đại ca à, cậu ổn không đấy. Cậu mới lớp 11 thôi, ok? Mới có một năm mà thời gian không tha cho một ai cái quái gì."
"Thời gian đương nhiên không bỏ qua cho bất cứ ai." Đồng Bác cười nhạo vô tình: "Theo đuổi cả một năm cũng chẳng tán được Lâm Diệc Lâm. Giờ thì hay rồi, người ta chẳng học cùng lớp với cậu nữa, tôi xem cậu theo đuổi kiểu gì."
"Không học cùng lớp thì thôi, Kỷ Sầm không học cùng lớp với Tề Diệu Tưởng cũng theo đuổi một năm rồi đấy, chẳng phải vẫn chưa được à, tôi thì tính gì."
Có Kỷ Sầm ở đó, cậu ta vội cái gì. Thế là Bách Trạch Văn nói: "Không sao đâu, cậu cũng đừng buồn. Ít nhất thì bây giờ các cậu cũng học cùng lớp rồi, còn hai năm nữa, cố lên nhé."
Kỷ Sầm nhếch môi, cứ để cậu ta đắc ý đi, tránh đả kích cậu ta.
Bách Trạch Văn lại nói với Tề Diệu Tưởng: "Vẫn còn hai năm, kiên trì nhé. Đàn ông ấy mà, cái gì dễ dàng có được quá thì sẽ không biết trân trọng đâu. Cái gì càng khó thì mới càng yêu quý, biết chưa hả?"
Tề Diệu Tưởng ừ một tiếng.
Nên nói với các bạn thế nào đây nhỉ, rằng thực ra cô và Kỷ Sầm ở bên nhau từ lâu rồi.
Cô lén lút kéo đồng phục của Kỷ Sầm dưới gầm bàn.
Kỷ Sầm quay đầu sang nhìn cô: "Sao đấy?"
"... Hay là nói cho các cậu ấy biết đi?" Tề Diệu Tưởng thì thầm.
Kỷ Sầm nhướng mày: "Cậu chắc chứ?"
"Ừ, cứ giấu như vậy cũng không phải cách." Tề Diệu Tưởng nói: "Đừng để thầy cô biết là được."
Kỷ Sầm: "Được, nghe cậu, cậu nói với các cậu ấy đi."
Tề Diệu Tưởng chớp mắt: "Hả? Mình nói á?"
"Thế cậu muốn để mình nói à?"
"Ừ, cậu nói đi, mình ngại lắm."
Kỷ Sầm nhìn chằm chằm cô vài giây rồi bỗng nhiên mỉm cười: "Thế mình nói nhé, cậu đừng hối hận đấy."
"Ừ." Tề Diệu Tưởng nhắc nhở: "Cậu nói ngắn gọn một chút nhé, không thì ngại lắm."
Mọi người đã quen với việc hai con người kia cứ lấm lét chim chuột với nhau nên chẳng lấy làm lạ, cơm ai người nấy ăn. Bách Trạch Văn ngồi ở đối diện thì lại nhắc nhở: "Hai cái người đối diện kia, ăn cơm đi nhé. Giữa ban ngày ban mặt đừng có mập mờ trắng trợn như thế, có hại văn hóa lắm."
Tề Diệu Tưởng lập tức tránh xa Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm lại chẳng thấy gì, cậu nhìn mọi người: "Các cậu, tôi có chuyện muốn nói."
Bách Trạch Văn vừa ăn vừa nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, còn bày đặt lời nói đầu nữa."
Giây tiếp theo, Kỷ Sầm dứt khoát kéo Tề Diệu Tưởng đến bên cạnh mình, cậu nắm lấy gáy cô, hơi nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Cũng chỉ hai giây, trong quán ăn ồn ào nên những bàn khác cũng chẳng nhìn thấy. Kỷ Sầm buông Tề Diệu Tưởng ra nhàn nhạt nói với các bạn: "Chính là chuyện này."
Tề Diệu Tưởng trợn mắt, đợi cô phản ứng lại thì lập tức nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm chào hỏi Kỷ Sầm.
"Kỷ Sầm! Mình bảo cậu nói với họ, cậu nói như vậy đó hả?!"
Kỷ Sầm vừa cười vừa né, miệng vẫn nói năng hùng hồn: "Không phải cậu bảo mình phải ngắn gọn à, mình chẳng nói chữ nào luôn, vẫn chưa đủ ngắn hả?"
Hôn một cái như vậy có sức thuyết phục hơn bất cứ hình thức tuyên bố nào khác.
"Ngắn gọn cái rắm í! Mình giết cậu đấyyyyy!"
"..."
"..."
Mọi người ngơ ngác ít nhất nửa phút, cho đến khi món ăn mới lên thì mới tỉnh lại. Trừ Cố Dương còn bình tĩnh ra thì vẻ mặt những người khác đều rất đặc sắc.
Cứu với, họ vừa nhìn thấy cái gì thế?
Bách Trạch Văn ném đũa xuống bàn rồi che đôi mắt mình lại, hô to: "OMG! My eyes!"