Bách Trạch Văn gào lên một tiếng, những người khác cũng nhiệt liệt bày tỏ ý kiến quan trọng của bản thân.
"Vãi!"
"Tôi vừa nhìn thấy cái gì đấy!"
"Kỷ Sầm cậu làm cái gì vậy!"
"Hai cậu là thật à?"
Nói thật, sức sát thương quá lớn.
Mặc dù hai người này đã mập mờ được hơn nửa năm nhưng khi thật sự nhìn thấy cả hai ở bên nhau, làm ra hành động vượt qua mức mập mờ như thế này thì vẫn sốc vô cùng.
Giống như hai người bạn thân bỗng nhiên lại yêu nhau, cú sốc ấy không hề kém cạnh việc nhìn thấy ba mẹ mình hôn nhau.
Nhất là Bách Trạch Văn, ban đầu cậu ta chưa thể chấp nhận, thậm chí còn lấy tay bịt mắt, cảm thấy mắt mình không được sạch sẽ nữa rồi.
Ai ngờ chưa được vài phút đã tiêu hóa xong, cậu ta còn nghiến răng: "Coi như thằng nhóc cậu đỉnh, có giỏi thì hôn cái nữa đi."
Kỷ Sầm ôm cánh tay bị đau của mình từ chối: "Cậu muốn thấy tôi bị đánh chết à?"
Bữa ăn ồn ào kết thúc giữa một rừng câu hỏi bất ngờ và trêu chọc "Rốt cuộc các cậu yêu nhau từ khi nào", "Chúng ta cùng chúc mừng đôi vợ chồng già này nào", "Cậu là Vương Bát chuyển thế à, giấu kĩ thế".
Trên đường về trường, Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng vẫn đi ở phía sau đội ngũ như thường ngày, các bạn đi phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.
Tề Diệu Tưởng vẫn còn giận Kỷ Sầm nên không chịu đi cùng cậu. Mấy lần Kỷ Sầm muốn nắm tay cô nhưng lại bị cô vô tình đẩy ra. Lôi lôi kéo kéo hồi lâu, Kỷ Sầm dứt khoát túm tay cô nhét vào túi áo đồng phục của mình. Tề Diệu Tưởng cố rút tay ra như củ cà rốt nỗ lực vươn mình khỏi lớp đất.
Mọi người đều hiểu ngay, chắc là thường ngày đôi trẻ kia đi phía sau để tranh thủ thời gian ve v.ãn thả thính nhau đây mà.
Đang cố rút tay ra thì bỗng nhiên nhìn thấy các bạn đi phía trước đều dừng lại nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy ý tứ. Mặt Tề Diệu Tưởng nóng bừng, cô dùng hết sức bình sinh đấm Kỷ Sầm một phát rồi chạy trước.
Kỷ Sầm ăn đau ôm chỗ bị đánh. Bách Trạch Văn cười nhạo: "Đáng đời."
Kỷ Sầm mỉm cười đáp lại: "Tôi có đáng đời thì cũng còn hơn cậu không theo đuổi được người ta."
Ban đầu cứ nghĩ có Kỷ Sầm ở trấn yểm cho mình, đường đường hạng nhất toàn khối còn không theo đuổi được bạn gái, hạng tư như cậu ta không theo đuổi được thì có làm sao. Ai ngờ đâu vừa quay đầu đã tuyên bố hẹn hò, hơn nữa cách thức còn rõ rành rành như vậy nữa. Bách Trạch Văn tức mình phản bác: "Tiến độ của ông đây đạt 99% rồi, ok?"
Đồng Bác tiếp lời: "Ok, 1% còn lại đó như kiểu đang tải game thì mạng lag ấy. Tải suốt một năm rồi vẫn chưa tải hết, đừng để tới lúc thi đại học xong cậu vẫn chưa tải được đó?"
"Đồng chó!"
Lại náo loạn cãi nhau, Cố Dương nhìn Tề Diệu Tưởng đã chạy đi xa liền hỏi mấy cô gái: "Các cậu cứ để cậu ấy một mình chạy trước mà không đi cùng hả?"
Lư Văn Giai nói vô cùng có lý: "Cậu ấy có bạn trai rồi mà, tụi mình làm việc của bạn trai cậu ấy làm gì?"
"Đúng thế." La Yên gọi Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm sao cậu không đi nhanh đi?"
Ai ngờ Kỷ Sầm lại nói: "Không vội."
Vương Thư Hủy: "Cậu mà không vội là Tưởng Tưởng chạy đi thật đấy."
Kỷ Sầm nhướng mày cười khẽ: "Giờ tôi và cậu ấy học cùng một lớp, có chạy đi chăng nữa thì sau cùng vẫn phải ngoan ngoãn về lớp học thôi, các cậu tưởng cậu ấy chạy thoát được chắc?"
"..."
Phải nói rằng đầu óc của hạng nhất toàn khối nảy số nhanh thật, có thể bắt ba ba trong rọ mà chẳng cần tốn tí sức lực nào, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Có điều, tuy miệng Kỷ Sầm nói thế chứ cơ thể vẫn thành thật đuổi theo bạn gái, giờ mà còn không vội đuổi theo thì lát nữa về lớp sẽ phải dỗ lâu lắm.
Thực sự là rất giống kiểu sếp tổng mưu mô theo đuổi vợ, dáng vẻ tự tin dù cô vợ thỏ trắng của mình có chạy đi đâu thì sau cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoan rơi vào lòng bàn tay mình thôi.
Lư Văn Giai không khỏi suy nghĩ, hiện giờ Kỷ Sầm dám hôn dám ôm Tưởng Tưởng trước mặt bạn bè vậy lúc chỉ có hai người cậu to gan đến mức nào. Nghĩ ngợi giây lát, mặt cô ấy hơi đỏ lên, tựa vào vai La Yên cười trộm.
La Yên nhìn cô ấy như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Cậu điên à?"
Vương Thư Hủy: "Kệ cậu ấy đi, chắc là lại đang tưởng tượng mấy thứ không thể miêu tả được rồi."
Lư Văn Giai khẽ đánh Vương Thư Hủy, sau đó cũng cười bỉ ổi: "Đồ chết tiệt này, sao lại hiểu mình thế chứ."
Vương Thư Hủy lập tức cảm thấy chỗ bị Lư Văn Giai chạm vào không sạch sẽ nữa, đang định cách xa cô ấy thì lại bị Lư Văn Giai giữ cánh tay.
Mỗi tay Lư Văn Giai khoác tay một cô bạn, cô ấy nói khẽ: "Ôi chao, các cậu nói thử xem Tưởng Tưởng với Kỷ Sầm đến bước nào rồi, có khi nào đã không dừng lại ở hôn môi không..."
Vẻ mặt La Yên và Vương Thư Hủy cứng ngắc, cảm thấy âm thầm thảo luận phương diện này về bạn thân thì không tốt lắm, nhưng bản năng hóng hớt cũng không nhịn được, thực sự là vấn đề này đầy hứng thú luôn.
Ba cô gái xúm lại thì thầm to nhỏ, mấy chàng trai lẽo đẽo phía sau.
Bách Trạch Văn hừ một tiếng khinh bỉ: "Mùi tình yêu chua chát bốc mùi."
Địch Gia Lương trêu cậu ta: "Đồ chó cậu ghen tị chết đi được chứ gì, muốn chua chát như người ta thì cũng làm gì có cơ hội."
Bách Trạch Văn không thèm: "Tôi ghen tị cái gì? Suy cho cùng thì mập mờ mới thú vị nhất, xác định quan hệ thì chẳng có gì vui nữa rồi."
Ngô Trừng ngắt lời: "Không theo đuổi được thì không theo đuổi được thôi, còn mập mờ gì nữa. Mập mờ làm người ta tủi thân đã nghe qua chưa?"
"Niềm vui khi mập mờ đấy, các cậu hiểu cái rắm."
Bách Trạch Văn không thèm tính toán với mấy tên chó chỉ biết làm tổn thương cậu ta nữa. Cậu ta khoác vai Cố Dương, vẫn là anh Thang tốt, trưởng thành chín chắn, đó giờ chưa từng lấy chuyện đó ra tổn thương cậu ta.
Ai ngờ Cố Dương đẩy tay cậu ta ra, mặt không cảm xúc: "Đừng động vào tôi, tôi cũng không hiểu được niềm vui của mập mờ đâu."
Cả đám bật cười khen anh Dương trâu bò. Bách Trạch Văn không nhịn được nữa, cậu ta nghiến răng nói: "Cậu không hiểu niềm vui của mập mờ, cậu hiểu niềm vui của thất tình chứ gì."
Cố Dương nhướng mày nhìn cậu ta.
"Cậu đừng tưởng chuyện cậu bỏ nhà ra đi cứ thế là xong thì chúng tôi sẽ quên đi nhé." Bách Trạch Văn nói: "Cậu không đồng ý ba mình và mẹ Tề Diệu Tưởng ở bên nhau không phải vì cậu thích Tề Diệu Tưởng à? Sao? Bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi, có cảm nhận được niềm vui của thất tình chưa?"
Cậu ta nói như thế, những người khác cũng nhớ ra.
Vốn dĩ sau khi Cố Dương đi học trở lại, chuyện cậu ấy thích Tề Diệu Tưởng thì Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi người cũng hiểu rõ trong lòng mà không nói gì, cũng chưa từng nhắc lại, bây giờ Bách Trạch Văn cứ thế nhắc tới làm cả nhóm khó tránh khỏi ngại ngùng.
Nhưng vẻ mặt Cố Dương lại chẳng có gì thay đổi, ngược lại cậu ấy còn cười: "Hóa ra các cậu đều tin thật à?"
Bách Trạch Văn chớp mắt: "Ý gì?"
"Về việc tôi thích Tề Diệu Tưởng, vì ba tôi giấu tôi có bạn gái nên tôi tức giận mới mượn cớ đó ngăn cản họ ở bên nhau thôi."
Dừng giây lát, Cố Dương bình tĩnh: "Khi ấy quả thực có hơi trẻ con, chẳng qua tôi đã giải thích với Kỷ Sầm rồi."
Mấy người sửng sốt, Ngô Trừng như bỗng nhiên giác ngộ ra điều gì đó: "Cho nên thực ra cậu không thích Tề Diệu Tưởng?"
Cố Dương ừ một tiếng.
Cậu nói mình không thích Tề Diệu Tưởng, còn tin hay không thì tùy họ.
Đương nhiên Cố Dương cũng không trông mong họ đều tin, nói thật lòng, dù sao thì lời giải thích này có hơi cứng nhắc, nhưng cậu ấy bắt buộc phải giải thích.
Chỉ có giải thích như vậy thì mọi người mới có thể giống như trước đây, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy không muốn vì mình mà mọi người đều phải cẩn thận quan tâm cảm xúc của cậu ấy, lo cậu ấy nhìn Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng yêu nhau có buồn không. Cậu ấy không muốn như vậy.
Cố Dương biết chỉ cần cậu ấy phủ nhận thì dù trong lòng các bạn có nghĩ như thế nào, cảm thấy cậu ấy đang nói dối hay cứu vãn sự tự tôn cũng được. Ít nhất thì bề ngoài họ nhất định sẽ tin, tin rằng cậu thực sự không thích Tề Diệu Tưởng.
Lời nói dối này là Tề Diệu Tưởng nghĩ ra giúp cậu.
Khi vừa quay lại trường, vốn dĩ cậu không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào. Hôm ấy khoảnh khắc tình cảm dồn nén bấy lâu bộc phát, cậu ấy chưa từng nghĩ tới hậu quả như thế nào, cũng vì vậy mà không biết nên giải thích với cô ra sao.
Kỷ Sầm nói rằng cậu không mong bọn họ vì chuyện này mà không làm bạn bè nữa, nhưng cậu ấy lại không biết nên tiếp tục làm bạn như thế nào.
Cậu ấy thích Tề Diệu Tưởng, đây là một sự thật quá đỗi rõ ràng. Cô cũng không phải đồ ngốc, sao có thể không cảm nhận được.
Ngay khi cậu ấy đang không biết nên đối mặt như thế nào thì Tề Diệu Tưởng hẹn cậu ấy ra chỗ cầu thang vắng người.
Cô nói với cậu ấy rằng cô biết khi ấy cậu nói lời đó trước mặt chú Cố chỉ vì nhất thời không thể chấp nhận sự thật ba cậu và mẹ cô ở bên nhau, sợ ba cậu có gia đình mới sẽ bỏ quên cậu.
Tề Diệu Tưởng bảo cậu đừng lo lắng, cô đảm bảo với cậu rằng mẹ mình là một người rất tốt. Dù mẹ cô có yêu đương với chú Cố thì chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ quên cậu, mẹ cô nhất định sẽ thường xuyên nhắc nhở chú Cố ngày thường quan tâm cậu nhiều hơn.
Cô còn nói, nếu như chú Cố không để ý cậu thì cậu có thể mách mẹ cô, chắc chắn mẹ cô sẽ dạy dỗ chú Cố thay cho cậu.
Nói xong, Tề Diệu Tưởng còn đưa cho cậu cách liên lạc với mẹ mình.
Nhìn cô nghĩ cho mình từng chút một, sợ ba không tốt với mình, Cố Dương suy nghĩ muôn vàn mà chẳng nói được lời nào.
Nói xong những lời này, Tề Diệu Tưởng mới cẩn thận hỏi liệu chúng ta có thể trở thành người một nhà không?
Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi lại: "Tôi có thể làm anh trai của cậu không? Nếu cậu có thể thì tôi cũng vậy."
Vẻ không yên lòng trong đôi mắt cô biến mất ngay lập tức, Tề Diệu Tưởng cười đến mức nhìn hơi ngốc, cô gật đầu thật mạnh với cậu.
"Có thể, có thể chứ, phải có thể."
Cố Dương cũng cười theo cô.
Khác với cách làm của Kỷ Sầm, cô dùng cách chẳng khéo léo chút nào, trông có vẻ hơi ngốc mà dịu dàng để vừa kín đáo cũng vừa thẳng thắn biến quan hệ của họ từ xấu hổ thành bạn bè và người nhà.
Sau đấy cô cũng không nhắc chuyện cậu ấy thích cô, tất cả dường như chưa từng xảy ra. Cô gái có tâm hồn trong sáng dịu dàng dùng cách của riêng mình để giúp cậu ấy bảo vệ phần tình cảm khiến cậu ấy lúng túng nhất nơi đáy lòng.
Vậy thì làm anh trai của cô đi.
Phần tình cảm mà cậu ấy dành cho cô sẽ không vì thế mà dừng lại, thế nhưng cậu ấy tin rằng có một ngày phần tình cảm không thể nói ra này của cậu ấy sẽ biến thành tình bạn và tình thân một cách quang minh chính đại, sẽ có một ngày cậu ấy buông bỏ hoàn toàn.
Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đang dùng cách của riêng mình để bảo vệ những suy nghĩ bí mật của cậu ấy thì những người bạn khác của cậu ấy cũng đều ăn ý giúp cậu ấy giữ lại sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân.
"Woa, không ngờ cậu lại có thể bịa ra mấy lời nói dối đó để ngăn cản ba mình yêu đương." Bách Trạch Văn cảm thán: "Cậu giỏi đấy."
Đồng Bác hỏi: "Thế bây giờ cậu nghĩ thông rồi, đồng ý cho ba cậu và mẹ cậu ấy ở bên nhau chưa?"
Cố Dương gật đầu: "Nghĩ thông rồi, đồng ý rồi."
Mắt Địch Gia Lương sáng lên: "Ôi, vậy nếu sau này ba cậu và mẹ cậu ấy kết hôn thì Tề Diệu Tưởng sẽ là em gái của cậu rồi."
Ngô Trừng: "Thế chẳng phải cậu sẽ là anh rể của Kỷ Sầm à? Vãi chưởng, được đấy Cố Dương, vai vế cao lên luôn."
Mấy chàng trai hi hi ha ha vây Cố Dương ở giữa, ai cũng dặn cậu chờ mấy năm nữa lúc cậu em vợ Kỷ Sầm đến nhà hỏi cưới thì đừng cho cậu mặt mũi. Phải bắt Kỷ Sầm uống rượu, không uống đến mức nằm bò xuống thì không cho cưới Tề Diệu Tưởng về nhà.
"Đến lúc đó cậu có uống giỏi hơn Kỷ Sầm được không?" Bách Trạch Văn hơi lo lắng: "Hay là bây giờ cậu luyện trước đi."
Cố Dương khẽ nhìn khinh thường: "Tôi uống không được thì gọi cậu đến giúp ok chưa."
"Ôi thế cũng được, đến lúc đấy tôi sẽ đóng vai anh trai của Tưởng Tưởng, chúng ta hai đấu một chắc chắn có thể bắt cậu ta uống bò ra luôn."
"Đại ca ơi, cậu còn nhỏ hơn Tưởng Tưởng một tháng đấy, làm em trai còn được."
"Ôi chao tùy đi. Dù sao thì chỉ cần có thể hạ gục Kỷ Sầm thì anh hay em gì đều được."
Mấy cô gái Lư Văn Giai đi đằng trước cũng nghe thấy nên quay lại hỏi anh em cái gì, cả đám bắt đầu ríu rít như chim ri tưởng tượng sau này Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng kết hôn.
Thậm chí ngay cả phù dâu phù rể cũng chọn được luôn, ai làm phù dâu phù rể, ai phụ trách nhận phong bì quà cưới.
Mà hai người nào đó thì lại chẳng hay biết gì, thậm chí không biết rằng đám cưới của mình đã được người ta sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, họ vẫn đang chạy đằng trước giận dỗi nhau như hai đứa con nít. Một người đang bĩu môi, thực ra trong lòng đã được dỗ rồi nhưng chẳng qua miệng vẫn phải kiêu ngạo vậy đó. Hừ lên hừ xuống muốn được dỗ nhiều hơn, đôi mắt và khóe miệng đều đang cười. Kỷ Sầm biết chút tâm tư nhỏ bé này của cô từ lâu rồi, có điều cậu không muốn nói ra thôi, hơn nữa bản thân cậu cũng thấy vui nên vẫn cúi mình kiên nhẫn dỗ dành bạn gái.
Họ đang đi trên con đường rợp bóng mát trong trường, ánh nắng buổi trưa rất chói mắt, từng chùm tia sáng xuyên qua lá cây chiếu lên người họ. Một đám học sinh cấp ba có quá nhiều tưởng tưởng tốt đẹp về trưởng thành, về tương lai. Cố Dương im lặng nghe các bạn tâm sự, chút chua xót trong lòng cũng dần dần bị lời nói vui vẻ của mọi người làm cho tiêu tan.
Chẳng có lúc nào tốt đẹp hơn khoảng khắc này, dù cho nhiều năm về sau, Cố Dương cũng sẽ vĩnh viễn nhớ phút giây này, phút giây cậu được rất nhiều tia sáng ôm lấy.
Mùa hè năm này kết thúc khá muộn, kì huấn luyện quân sự kéo dài một tuần của học sinh khóa mới ngày nào cũng bị ánh nắng chiếu thân. Đóa hoa cười nói với họ rằng, đừng nói có mưa, ngay cả nhiều mây cũng chẳng có đâu.
Đám học sinh mới ngày nào cũng mệt như chó, vừa huấn luyện xong là bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm niềm vui. Ví dụ như điên cuồng lướt confession, xem xem khóa này có trai xinh gái đẹp nào bổ mắt không.
Mỗi năm cứ đến kì học sinh mới nhập học là số lượng bài viết gửi về confession trường lại tăng đột biến. Năm nay cũng vậy, mỗi ngày confession đăng tới mấy chục bài, phần lớn đều là đám lớp 10 gửi. Có rất nhiều gương mặt lớp 10 điển trai được đăng lên.
Lúc này có rất nhiều đàn anh đàn chị thất đức bảo rằng không bằng khóa mình, học sinh mới không phục đáp: thế anh chị cũng gửi một bài cho chúng em mở mang tầm mắt đi.
Sao đám đàn anh đàn chị có thể để mình bị đám lớp 10 kia nghi ngờ được, lập tức gửi bài lên confession.
Confession Nhất Trung: #Confession 1907#
"Xin chào Tường Tường, có thể đăng giúp mình không. Lớp 11 tụi mình già chứ không phải ngỏm củ tỏi. Có chọn hot girl, hot boy thì cũng chẳng đến lượt lớp 10 kêu gào [Hừ hừ hừ]."
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Mấy bức ảnh được gửi vèo vèo cho confession, tất cả đều là trai đẹp khối 11, trong đó bức ảnh đầu tiên là đàn anh nào đó tham gia huấn luyện quân sự hồi lớp 10.
Đồng phục huấn luyện quân sự của Nhất Trung đó giờ đều không thay đổi, đàn anh trong ảnh mặc đồng phục rằn ri giống y chang lớp 10 bọn học đang mặc bây giờ, anh ấy đang ngồi dưới bóng cây hóng mát, tóc mái ướt nhẹp vì mồ hôi được đàn anh vuốt lên để lộ cả khuôn mặt đẹp trai vô cùng.
Chỉ có những người không đẹp như vậy mới cần kiểu tóc và quần áo để hỗ trợ nâng cao vẻ đẹp. Còn đối với những người đẻ ra đã đẹp thì căn bản chẳng cần đến những thứ đó, chỉ cần khoe mặt ra là đẹp.
Đàn anh trong ảnh chỉ ngồi đó thôi mà cũng có thể nhìn ra đôi chân anh ấy dài thế nào.
[fine, hóa ra không phải đồng phục xấu mà là tôi xấu.]
[Đàn anh ở tấm đầu tiên là ai!!! Trong vòng một phút tôi muốn biết tất cả thông tin của anh ấy!!!]
[Đàn anh Kỷ Sầm lớp 11A29, không cần cảm ơn.]
[Tôi biết ngay kiểu gì cũng sẽ có người lấy ảnh của Kỷ Sầm ra mà (Hóng chuyện)]
[Kỷ Sầm tọa trấn, lớp 10 đừng có tới.]
Sau đấy vì muốn để cho đám học sinh mới lĩnh hội thực lực đáng sợ của lớp 11 bọn họ, cả đám rảnh rỗi lại gửi một đống bài cho confession, hầu như đều là ảnh của Kỷ Sầm. Không những gửi ảnh, bọn họ còn nói cho đàn em biết bạn Kỷ Sầm này không chỉ là thủ lĩnh nhan sắc mà còn là hạng nhất bất bại của khối 11, là kiểu nhan sắc hay IQ đều cao xuất sắc. Đám nhóc lớp 10 quỳ xuống đi!
Khoe khoang xong, quả nhiên có đàn em hỏi đàn anh Kỷ Sầm có bạn gái chưa.
Quần chúng nhân dân tốt bụng trả lời đàn em: [Kỷ Sầm không có bạn gái.]
Đàn em: [Thật ạ! Thế có phải em có cơ hội không?]
Thậm chí có đàn em còn to gan bắt đầu nằm mơ: [Ôi, nếu đàn anh theo đuổi em......]
Quần chúng nhân dân tốt bụng lại trả lời: [Không đâu.]
Đàn em: [(Đáng thương) (Đáng thương) Tại sao chứ, lẽ nào đàn anh không thích con gái ư?]
Quần chúng tốt bụng: [Không phải, cậu ấy thích con gái. Đã theo đuổi cô bạn cùng khối một năm rồi. Bây giờ vẫn đang theo đuổi nên mới bảo không có hi vọng nữa đó.]
Đàn em: [!!! Một năm, để đàn anh theo đuổi hẳn một năm, ai mà đỉnh thế.]
Rất nhanh sau đó có nhiều người khác cũng đăng ảnh ở bình luận cho đàn em kia xem.
Cô gái trong ảnh để tóc dài ngang vai, tóc mái bằng nhìn rất ngoan hiền, đường nét thanh tú, làn da trắng nõn đang ngồi ở chỗ của mình làm bài tập. Cô cúi đầu, hai hàng mi cụp xuống, vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi ngoan ngoãn nghiêm túc học hành.
Đàn em: [(Đáng thương) Đàn chị xinh đẹp này đỉnh quá, đàn anh theo đuổi một năm rồi mà vẫn chưa đồng ý. Nếu là em thì cùng lắm là ba ngày, không, ba giây.]
Vừa biết đàn anh Kỷ Sầm tuy độc thân nhưng đã có người mình thích, hơn nữa còn theo đuổi suốt một năm từ lớp 10 đến lớp 11, đám học sinh lập tức vô cùng kính nể đàn chị kia.
[Đàn chị có sự quyết tâm này thì mai sau làm gì cũng sẽ thành công.]
Nhưng thực ra đàn chị cũng không có lắm đâu.
Lúc nghỉ trưa, Tề Diệu Tưởng gọi Kỷ Sầm ra cầu thang giúp cô nghe viết từ vựng để không quấy rầy các bạn ngủ trưa trong lớp.
Sau kì nghỉ Quốc Khánh, nhà trường muốn tổ chức một cuộc thi Tiếng Anh để chọn ra vài bạn đi tham gia thi đấu ở bên ngoài, cô Bùi đã đăng kí cho cô.
Tề Diệu Tưởng học giỏi Tiếng Anh đơn giản vì cô trời sinh đã có cảm giác ngôn ngữ khá tốt, vì vậy cô làm phần đọc hiểu rất giỏi nhưng lần thi này không chỉ thi đọc hiểu mà còn có cả từ vựng cơ bản và các cụm từ ngắn.
Cái gì mà chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ, câu định ngữ, mệnh đề quan hệ, câu vị ngữ và mệnh đề tân ngữ, "to do sth" rồi còn "doing sth". Khi làm bài 90% cô đều dựa vào cảm giác, nếu thật sự phải nghiêm khắc dựa theo lí thuyết làm thì cô toi rồi.
Tề Diệu Tưởng cố gắng học thuộc: "prefer doing sth to doing sth hoặc prefer to do sth rather than do sth, thích làm cái này hơn làm cái kia. Persuade sb into doing sth, thuyết phục người khác làm việc gì. Make sb to do sth, sai khiến người khác làm việc gì..."
Kỷ Sầm nhắc nhở: "Bạn Tưởng Tưởng của tôi ơi, sau động từ 'make' là một tân ngữ và một bổ ngữ. Bổ ngữ sau 'make' không đi với 'to', nên cấu trúc đúng là 'make somebody do something', chứ không phải 'to do something' đâu."
Tề Diệu Tưởng: "Tân ngữ bổ ngữ gì cơ? Nghĩa là gì?"
Kỷ Sầm bất lực: "... Rốt cuộc tại sao cậu lại thi Tiếng Anh được 140 điểm vậy?"
Tề Diệu Tưởng thành thật đáp: "Không biết nữa, mình làm bài theo cảm giác thôi."
Kỷ Sầm xoa mày: "Vậy cậu cứ làm theo cảm giác đi, đừng rối rắm mấy cái kiến thức này nữa, cứ thế mà làm là được."
Tề Diệu Tưởng không yên tâm: "Thế nhỡ có một ngày nó không linh nghiệm nữa thì sao?"
Cảm giác ngôn ngữ chỉ cần tồn tại thì sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng bây giờ Tề Diệu Tưởng nghe không vào, cô gãi đầu trước một núi kiến thức cần nhớ.
Kỷ Sầm vuốt tóc mái của cô nói: "Đừng gãi tóc, gãi nữa là hói đấy. Mình lấy ví dụ cho cậu nhé."
Tề Diệu Tưởng khiêm tốn học hỏi: "Ừ ừ, cậu nói đi."
"Biết make love nghĩa là gì không?"
Vẻ mặt cô xịt keo cứng ngắc.
"... Cậu nói gì cơ?"
Kỷ Sầm phát âm tiêu chuẩn lại một lần: "Make love, cậu biết nó nghĩa là gì không?"
Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm: "Cậu nói cái này làm gì?"
Kỷ Sầm dáng vẻ nghiêm túc nói: "Cậu thấy nó là make love chứ không phải make to love đúng không. Nên sau 'make' ta dùng động từ nguyên mẫu và tính từ, cậu nhớ chưa?"
"..."
Dường như kiến thức đã đi vào não cô bằng một cách thức rất bỉ ổi.
Kỷ Sầm vẫn đang hỏi: "Nhớ chưa?"
Tề Diệu Tưởng nghẹn hồi lâu, khuôn mặt cô đỏ lên, vừa tức vừa ngượng, cô chỉ vào Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm, cậu đừng có mà quá đáng nhé. Mình đang hỏi bài cậu, cậu nhắc đến chuyện mây mưa làm gì đấy? Cậu mà còn như thế thì sau này mình không hỏi cậu Tiếng Anh nữa."
Kỷ Sầm chớp mắt: "Mình mây mưa lúc nào?"
"Cậu nói thế còn không phải mây mưa chắc?! Cậu make love rồi còn gì nữa!" Tề Diệu Tưởng nghiến răng nghiến lợi.
"Make love thì làm sao? Không phải chỉ là một từ rất đơn giản thôi à?"
"Thế cậu nói thử xem nó dịch ra tiếng Trung là gì?"
Kỷ Sầm: "Tạo tình á."
"... Mình tạo cái đầu cậu ấy. Giả vờ đi, cậu cứ giả vờ tiếp đi. Mình không tin cậu không hiểu, rõ ràng nó là làm..." Tề Diệu Tưởng hung dữ hừ một tiếng: "Tình!"
"Làm t.ình á?" Kỷ Sầm hỏi.
Tề Diệu Tưởng trừng trừng nhìn cậu.
Hừ, đúng là không biết xấu hổ. Thế mà cậu dám dùng cái bản mặt không đỏ tí nào, cứ thế nói ra mấy lời đó.
Kết quả là bỗng nhiên Kỷ Sầm che miệng, dáng vẻ hoảng sợ nhìn cô: "Trời đất ơi, tụi mình vẫn là học sinh cấp ba, cậu đang nghĩ cái gì đó? Mình đang giảng tiếng Anh cho cậu mà cậu lại nghĩ đến chuyện làm t.ình á?"
"..."
"Kỷ Sầm!"
...
Sau giờ nghỉ trưa, sắp vào tiết đầu tiên của buổi chiều thì Bách Trạch Văn vừa ngáp vừa đi từ kí túc xá đến lớp, cậu ta phát hiện trên người Kỷ Sầm có gì đó sai sai.
Nhìn Kỷ Sầm hồi lâu, cậu ta không nhịn được mà gọi cậu.
"Tam Cân."
"Ờ?"
"Tôi nói này, tốt xấu gì cậu cũng nên che vết hickey trên cổ mình đi chứ." Cậu ta chỉ cổ Kỷ Sầm, vẻ mặt phức tạp: "Đỏ cả một mảng rồi, bị hôn tới mức này luôn."
Kỷ Sầm liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói bình tĩnh: "Hickey cái gì, tôi bị cậu ấy véo đỏ đấy ok? Tôi suýt nữa thì bị véo chết đây này."
"Véo đỏ?" Vẻ mặt Bách Trạch Văn lại càng phức tạp hơn: "Wow, các cậu còn chơi SM hả?"
(*) SM: "yêu đương" có khuynh hướng bạo lực về x.ác th.ịt.
S là thuật ngữ chỉ những người đạt kh.oái c.ảm khi làm đau người khác.
M là thuật ngữ chỉ những người đạt kh.oái c.ảm khi bị làm đau.
Nói xong cậu ta lại nhìn Tề Diệu Tưởng, thật sự không nhờ nhìn cô rõ ràng ngoan ngoãn hiền lành mà nơi riêng tư lại máu S như vậy, hoang dã đến thế.