Có câu nói là “uống rượu vào khiến người ta thêm can đảm”, sau khi say rượu, Ân Tô Tô to gan lớn mật vô cùng, cô không chỉ dám yêu cầu anh chồng đại gia của mình nhảy thoát y, mà còn chỉ ngón tay vào mặt Phí Nghi Châu, mắng anh một chặp, coi như là giải tỏa hết những uất ức cô đã phải nín nhịn trong suốt một thời gian dài.
Chỉ tiếc, tuy rằng giải tỏa được uất ức, nhưng Ân Tô Tô là có kết cục bi thảm.
Cậu cả quả nhiên là người giữ lời hứa, anh nhảy thoát y cho cô xem một lúc, nhưng thứ anh thoát không phải là quần áo của anh, mà là của cô. Tất cả những gì cô mặc trên người đều bị trút ra hết, hơn nữa anh còn đè cô lên cửa sổ sát đất, lật úp lật ngửa yêu thương cô mấy lần, trông thật giống một con sói hoang đã phải nhịn đói mấy ngày nơi hoang mạc.
Tại ly rượu vang đỏ kia mà Ân Tô Tô uống say mềm cả người, đầu choáng váng, cô nằm yên không thể chống cự, tựa như một chú sơn dương đang chờ đợi bị làm thịt vậy. Ân Tô Tô chỉ có thể đỏ mặt cắn môi, cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng, những giọt lệ trong suốt liên tục chảy ra nơi khóe mắt.
Nhưng người đàn ông xấu xa này bắt nạt cô quá, cô càng nhẫn nhịn thì anh càng làm tới, càng làm hăng, làm càng lâu, làm càng mạnh. Dường như anh đã quyết tâm phải khiến cô mèo say xỉn này phải chịu mở lời cầu xin mình vậy.
Chỉ trong chốc lát, Ân Tô Tô đã không thể chịu nổi thêm, anh đã phá tan giới hạn chịu đựng của cô, khiến Ân Tô Tô phải ngẩng đầu khóc lên, mái tóc quăn dài mềm mại bao phủ lên tấm lưng trần như một thác nước màu đen, lay động một cách yếu ớt.
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang chìm đắm trong đê mê của cô, vẻ quyến rũ mê say của cô khiến anh như quên bẵng mọi thứ trên đời.
Bàn tay anh khẽ nâng lên, những ngón tay từ từ mơn trớn trên đôi má đào của Ân Tô Tô. Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi đặt trán anh vào trán cô, hỏi khẽ: “Lần sau em còn muốn anh nhảy gì nữa không, cục cưng?”
Giọng nói của anh khi đang chìm trong sắc dục trở nên khàn khàn đầy quyến rũ, như sự kết hợp giữa một bản hòa tấu đàn vi-ô-lông-xen và rượu nồng hương, không còn trong trẻo và lạnh lẽo như mùa đông giống thường ngày nữa. Từng nốt nhạc như hóa thành thật thể, rồi chúng mài nhẹ vào vành tai cô, gợi cảm khiến cô run rẩy.
Lúc này Ân Tô Tô đã hối hận lắm rồi.
Nếu như trên thế giới này có cỗ máy thời gian, cô chắc chắn sẽ không hề do dự mà cưỡi nó để quay về mấy phút trước kia, bóp chết chính bản thân mình, đã say khướt trên xe rồi còn dám dõng dạc nói muốn xem Phí Nghi Châu nhảy thoát y… Tôi ơi là tôi, trêu ai chẳng được, sao cứ phải trêu một tên ác ma điên rồ hơn nữa lúc nào cũng có thể động dục cơ chứ!
Nhưng mà trên đời này vốn chẳng có thuốc nào chữa hối hận đâu.
Ân Tô Tô tự làm tự chịu, không thể trách ai được.
Cô gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.
Ân Tô Tô càng nghĩ càng thấy xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, lại càng nghĩ càng tủi thân. Đôi mắt ầng ậng nước của cô mở to nhìn lên khuôn mặt đẹp trai gợi đòn của anh thì không khỏi rơi lệ càng nhiều.
Thấy cô như vậy thì Phí Nghi Châu nhướn mày lên một chút. Ngón tay anh từ từ miết nhẹ trên cằm cô rồi lại dịch lên vài phần vuốt ve, ấn ấn lên đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn ban nãy của cô, cuối cùng gạt đi giọt nước mắt chảy xuống khóe môi cô, Phí Nghi Châu nói một cách chậm rãi mà xấu xa: “Em thấy sướng đến thế ư, khóc nhiều thế này.”
“…” Ân Tô Tô sắp phát điên, cô muốn giết anh luôn cho rồi chứ giờ phút này không thể tiếp tục dùng ngôn ngữ để tấn công tên đàn ông chó má không có tí xấu hổ này nữa. Tức giận tiếp thêm can đảm cho cô, thế là cô vịn cổ anh khiến anh phải cúi xuống một ít, rồi hôn lên anh.
Phí Nghi Châu bỗng nhiên khẽ run rẩy.
Cô vừa uống rượu vang đỏ cho nên hương rượu nho ngòn ngọt thơm nồng vẫn còn đang vương nơi môi cô, khiến người say đắm. Nụ hôn này đến quá đột nhiên, hơn nữa còn có vài phần quyến rũ, quấn quýt vội vàng hiếm có, chiếc lưỡi ngây thơ giờ lại bạo gan chui vào khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh, nhẹ nhàng khiêu khích.
Đôi mắt của Phí Nghi Châu càng thêm u tối, nhưng anh vẫn cứ để Ân Tô Tô phát huy chơi một chút, sau đó đang từ thế bị động, anh chuyển thành chủ động, đáp lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
Nhưng mà, đúng lúc này đã xảy ra một chuyện mà cậu cả không ngờ được xảy ra lần thứ hai.
Cô mèo ngọt ngào lại mềm yếu đang được anh thương yêu như vậy, bỗng nhiên dùng hết sức lực cắn ngược lại anh một cái…
Shh.
Phí Nghi Châu từ từ nhắm đôi mắt, lông mày anh hơi nhăn lại. Anh cảm nhận được nỗi đau trên đầu lưỡi cùng vị tanh ngọt và mùi sắt rỉ đang tràn ngập trong khoang miệng, hòa quyện trong nụ hôn sâu giữa anh và cô.
Phí Nghi Châu mở mắt, con ngươi đen đặc như mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Ân Tô Tô.
Đôi má cô ửng đỏ nóng bừng, chóp mũi tròn tròn nho nhỏ của cô, thậm chí cả xương quai xanh trắng nõn ấy cũng biến thành màu hồng phấn. Ngay cả đôi mắt của cô cũng long lanh ánh nước, trông thật là yếu mềm, khiến người khác cảm thấy phải yêu thương bảo vệ cô. Thế nhưng hiện giờ đôi mắt long lanh ngấn lệ ấy lại có thêm nét đắc ý mà nhìn anh, giống như cô đang tự đắc vì trò đùa ác của mình lắm.
Bầu không khí khi bốn mắt nhìn nhau có vài phần khó mà miêu tả.
Hai giây sau, Phí Nghi Châu còn thấy cô gái yêu kiều trong lòng anh còn nháy mắt với anh một cái, nhìn cô cười với vẻ hả hê, thậm chí còn hỏi một câu mà không biết nguy hiểm đang rình rập: “Ông xã à, miệng anh bị trầy ra rồi kìa. Còn chảy cả máu nữa.”
Không khí bỗng nhiên im lặng một lúc.
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô trong chốc lát, rồi anh nhướng mày, lùi lại, cuối cùng anh nở một nụ cười rất nhẹ, khuôn mặt lộ rõ sự hứng thú.
Ngược lại là Ân Tô Tô không thể kìm được mà run rẩy cả người, cô vốn đang cảm thấy vui vì đã báo thù anh được một chút rồi, cô còn chờ mong muốn xem vẻ bất ngờ và mất mặt của người đàn ông quý phái, lạnh lùng như trăng trên trời này sẽ ra sao nữa kia. Nhưng Ân Tô Tô lại không ngờ được rằng mình sẽ không nhìn thấy vẻ mất mặt, mà thay vào đó là một nụ cười tựa ánh trăng sáng của anh.
Ân Tô Tô: “…”
Nụ cười này khiến Ân Tô Tô choáng váng.
Cô ngơ ngác nhìn anh, vẻ đắc ý và hả hê trong mắt cô bỗng dưng biến mất không còn chút nào, và sự hoang mang dần hiện rõ.
Chuyện gì thế này.
Chẳng lẽ người đàn ông này có bệnh gì đó thật ư, hay là tinh thần có phần không được bình thường? Chứ sao bị cắn chảy máu còn có thể cười dịu dàng như một quý ông lịch sự như thế kia?
Hơn nữa, khóe miệng anh chảy máu mà còn mỉm cười nhìn cô, đẹp trai thật đấy, nhưng mà trông khiếp người quá.
Trông có khác gì tên sát nhân biến thái với chỉ số thông minh cực cao trong các bộ phim trinh thám bí ẩn không.
Ân Tô Tô còn đang chưa hiểu ra sao, nhưng thấy hoang mang lo sợ lắm. Ngay lúc cô còn lúng túng chưa biết phải làm gì tiếp thì cậu cả đã hành động rồi.
Chỉ thấy cậu cả nhà họ Phí vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhưng ngón trỏ thon dài của anh lại nâng lên vài phần, hơi gập lại, mạt đi chút máu vương nơi khóe miệng, động tác ấy đơn giản mà ưu nhã khó tả. Sau đó bình tĩnh lại dịu dàng hỏi cô: “Có vị gì đó?”
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô bỗng nhiên không hiểu ông lớn nhà mình đang suy nghĩ gì, cô hoang mang hỏi: “Vị của cái gì cơ?”
“Máu của anh.” Phí Nghi Châu nói với vẻ tỉnh bơ.
“…”
Máu có mùi vị như thế nào cơ?
Đây là câu hỏi quái gì mà biến thái hiểm ác thế.
Ân Tô Tô nghẹn lời không biết đáp lại anh thế nào cho phải.
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, càng nhìn thì đôi mắt anh càng trở nên âm trầm. Anh hơi nghiêng đầu rồi nhỏ giọng hỏi: “Em nếm thấy có ngon không?”
Lúc này Ân Tô Tô mới phát hiện ra rằng tần sóng não của cô và anh chồng đại gia của mình hoàn toàn không cùng một kênh, khó mà giao lưu được với nhau. Cô không còn cách nào khác, đành phải hỏi lại: “Cái gì ngon cơ?”
“Máu của anh.” Phí Nghi Châu tiếp tục dịu dàng trả lời.
“…” Nghe câu này xem, có thấy quái đản kỳ lạ không cơ chứ.
Lần này thì Ân Tô Tô thật sự im lặng. Tuy cô đã say rượu dẫn đến đầu óc không còn tỉnh táo lắm nữa, nhưng Ân Tô Tô vẫn có thể cảm thấy hào quang của Phí Nghi Châu, vừa hấp dẫn lại vừa nguy hiểm. Vì thế cô cúi đầu không tiếp lời anh.
Nhưng chỉ một giây sau, cô đã bị người đàn ông này ôm bổng người lên, đặt lên gờ cửa sổ sát đất bên cạnh chiếc bàn, rồi anh còn nâng cằm cô lên để cô lại nhìn về phía anh.
Phí Nghi Châu nhìn cô một cái, sau đó anh cúi xuống hôn lên đuôi mắt của cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh đang hỏi em là, máu của anh có ngon không?”
Ân Tô Tô cắn môi dưới thật chặt, cô nhìn chằm chằm vào anh với mong mỏi có thể nhìn được dụng ý phía sau của câu hỏi này. Cô không biết kết quả nếu mình trả lời sai sẽ như thế nào, cho nên cô chỉ đành tiếp tục im lặng không nói gì cả.
Phí Nghi Châu khẽ nhướn mày, anh không thúc giục cô phải cho anh một đáp án luôn. Đôi tay dài nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi chân trắng muốt của cô, đặt chúng bên cạnh eo, gần sát đường cong nhân ngư của anh.
Ân Tô Tô rên rỉ trong vòm họng, cô hé môi cắn thật chặt lên bờ lưng rộng lớn rắn chắc của anh, vừa là vì giải thoát những dục vọng đang bùng lên trong cơ thể, lại vừa để trả thù anh cho hả giận.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Phí Nghi Châu đã lại đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, mãnh liệt như gió táp mưa sa, ngang ngược nuốt chửng không khí trong phổi cô, hôn đến mức cô không thể hít thở được nữa.
Ân Tô Tô nhăn nhó cau mày.
Đầu lưỡi của Phí Nghi Châu vừa bị cô cắn, giờ nó còn đang rướm máu, vị ngọt tanh của máu theo nụ hôn này xâm chiếm môi cô, trong cô có anh, trong anh có cô, lại thêm mùi máu của anh càng khiến người trở nên điên cuồng khó mà chịu đựng được.
Chưa đến một phút đồng hồ, Ân Tô Tô đã xoay đầu bứt ra khỏi nụ hôn này, cô nghẹn ngào cầu xin anh: “A Ngưng, em không thở nổi nữa.”
Anh quá ngang ngược, hôn mà như ngấu nghiến lấy cô. Ân Tô Tô nghĩ, nếu thật sự không ngăn anh lại thì rất có thể cô sẽ chết ngất trong lòng ngực anh mất.
“Cô Ân làm anh chảy máu, vậy nên phải nhớ kỹ vị máu của anh.” Giọng nói của Phí Nghi Châu trầm khàn, anh rũ mắt nhìn người con gái trong lòng mình, nhìn cô ý loạn tình mê, dần dần bị bao phủ trong dục vọng, đôi môi mỏng của anh từ từ mút hôn gương mặt nóng cháy của cô: “Anh hỏi em một lần nữa, có ngon không?”
“Có gì mà ngon hay không ngon cơ chứ.” Đôi mắt Ân Tô Tô đẫm lệ, những giọt nước mắt lăn dài không kìm nén được, cô tủi thân lầm bầm: “Dù sao đó cũng đâu phải đồ ăn.”
“Vậy giờ anh đổi một cách hỏi em.” Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh thong dong, không ai có thể tưởng tượng ra được giờ đây anh đang bắt nạt cô. Những ngón tay của anh vuốt ve mơn trớn làn môi cô: “Em có thích vị máu của anh không?”
Ân Tô Tô đầu choáng mắt hoa, cô khóc thút thít đáp lại anh: “Em không thích.”
“Đáp án này sai rồi.” Phí Nghi Châu xì một tiếng, anh khiến cô cao trào như một sự trừng phạt: “Nói lại lần nữa.”
“…” Ân Tô Tô bị anh làm thế thì thấy mình như sắp phát điên. Đôi mắt của cô trào lệ. Để bảo vệ bản thân, cô không hề do dự đổi giọng, nói một cách đứt quãng: “Thích lắm, em thích mà.”
Nghe Ân Tô Tô nói thế thì người đàn ông mới hài lòng, anh nhếch miệng cười, rồi yêu thương hôn lên những giọt nước mắt của cô, cuối cùng anh dịu dàng, thành kính, cũng vô cùng biến thái nói: “Tô Tô, anh muốn em nhớ được mọi thứ về anh, cũng thích tất cả về anh.”
*
Buổi sáng hôm sau, Lương Tĩnh trở mình, dần dần tỉnh giấc. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động cô ấy đặt bên gối phát tiếng “leng keng”.
Lương Tĩnh ngáp một cái rồi cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình và đọc tin nhắn Wechat mà Ân Tô Tô vừa gửi tới, chỉ có một câu ngắn ngủi:
[Trước thì có cái ghế, sau có rượu vang đỏ, chị à, chị và em không thù không oán, vì sao chị lại hại em đến thế?]
“…” Lương Tĩnh hoang mang đặt điện thoại di động xuống, cô ấy gãi gãi cái đầu rối bù như ổ quạ.
Đây là… đang trách mình sao?