Tô Tô

Chương 146

Trong buổi lễ trao giải Kim Lộc lần thứ sáu mươi hai, nhờ có diễn xuất đặc sắc trong phim thần thoại bom tấn [Phàm Độ], Ân Tô Tô đã được trao giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Và từ đó cô trở thành một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất trong giới nghệ sĩ của Trung Quốc, thậm chí còn nổi bật hơn cả nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong giới showbiz là Hướng Vũ Lâm.

Hướng Vũ Lâm và Ân Tô Tô là nữ nghệ sĩ trong cùng một công ty. Cả hai cô gái đều rất xinh đẹp, diễn xuất cũng rất có xuất sắc, từ hôm nay hai người có thể coi nhau như là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất rồi.

Thực ra Ân Tô Tô có chút đau đầu không biết phải làm sao vì việc này.

Cô thấy đàn chị Hướng Vũ Lâm này là người tốt, EQ cao, hơn nữa cũng rất hào phóng, hơn một năm qua cô ấy đã hỗ trợ giới thiệu cho cô rất nhiều mối tốt. Bây giờ việc hai người trở thành đối lập trực tiếp với nhau như vậy không phải điều mà Ân Tô Tô muốn thấy.

Nhưng thực tế đã chứng minh, Ân Tô Tô vẫn còn non và xanh lắm, cô đã đánh giá thấp tầm mắt và tính cách của đàn chị diễn viên gạo cội này của mình – Hướng Vũ Lâm không vì thế mà xa lánh Ân Tô Tô. Ngược lại, nửa tháng sau khi Ân Tô Tô trở thành Ảnh hậu Kim Lộc, cô ấy còn chủ động gửi một tin nhắn Wechat cho cô với nội dung như dưới.

Hướng Vũ Lâm: [Cục cưng Tô Tô, chúc mừng em nhé! Mấy hôm nay chị tập trung quay ở bên Thanh Hải suốt, mỗi ngày đi sớm về khuya, bận vắt chân lên cổ, cho nên mới không thể gửi lời chúc mừng đến em, mong là em đừng giận chị nha.]

Hướng Vũ Lâm: [Bắn tim.jpg]

Khi tin nhắn được gửi đến, Ân Tô Tô vừa mới cùng Lương Tĩnh chốt mua một chiếc xe loại mới nhất của Bugatti, giờ hai người đang nói chuyện phiếm với nhau trong phòng SVIP của cửa hàng 4S.

Ân Tô Tô hớp một ngụm cà phê rồi chợt nhìn thấy những dòng tin trên màn hình di động, cô dừng động tác, nhíu mày, vẻ kinh ngạc chợt hiện lên trong mắt cô.

Lương Tĩnh mắt sắc nên nhìn thấy ngay, cô ấy tò mò hỏi: “Sao thế em? Ai gửi tin nhắn cho em à?”

“Hướng Vũ Lâm.” Ân Tô Tô trả lời.

Lương Tĩnh nghe thế thì cũng ngạc nhiên lắm, cô ấy hỏi gặng: “Cô ấy nhắn gì với em thế?”

Ân Tô Tô không nói gì, cô chỉ đưa điện thoại di động cho Lương Tĩnh xem luôn.

Lương Tĩnh nhận lấy điện thoại rồi lướt xem tin nhắn, lông mày hơi nhíu, cô ấy rũ mắt cố lục lại trí trớ của mình, sau đó nói: “Dạo này Hướng Vũ Lâm đúng là đang quay phim, là một bộ phim điện ảnh, ca ngợi tinh thần cống hiến vĩ đại của các công nhân tuyến đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng. Nghe nói khu vực quay phim đều ở chỗ không người, điện thoại di động bình thường sẽ không có tín hiệu, cho nên hẳn là cô ấy không lừa em đâu.”

Ân Tô Tô yên lặng suy nghĩ gì đó, không nói một lời.

Lương Tĩnh lại giơ tay lên vê cằm mình, nói với vẻ vừa kinh ngạc vừa cảm khái: “Em vốn đâu được nhiều người coi trọng, lên làm Ảnh hậu thì cả cái giới showbiz này như sắp phát điên. Không biết bao nữ diễn viên ước ao đố kỵ tức hận, nói xấu em, bịa rằng em là người tâm cơ, không từ thủ đoạn để leo lên cậu cả nhà họ Phí. Nhưng Hướng Vũ Lâm lại biểu hiện ngoài dự đoán thật đấy. Quả là một người phụ nữ tài giỏi, học cao hiểu rộng. Người thông minh thật sự nếu biết sau lưng em là cái cây khổng lồ nhà họ Phí, thì thay vì trở thành đối địch, họ chẳng thà làm thân với em.”

Ân Tô Tô trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Cho dù trong lòng cô ấy có nghĩ gì đi chăng nữa thì lời chúc mừng này vẫn đáng trân trọng.”

Nói dứt lời, cô gõ chữ trả lời Hướng Vũ Lâm: [Cảm ơn chị Vũ Lâm! Chị quay phim vất vả quá, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, khi nào chị về thì mình gặp nhau.]

Hướng Vũ Lâm trả lời rất nhanh: [Ok.]

Hướng Vũ Lâm: [À đúng rồi Tô Tô, chị có một người bạn làm sản xuất phim, hôm qua có liên lạc với chị, bảo là đang có một kịch bản, nữ chính của bộ phim đó rất thích hợp với em, muốn đưa kịch bản đó cho em xem. Dạo này em có dự định nhận bộ nào chưa? Hay là em muốn nghỉ ngơi một thời gian trước?]

Ân Tô Tô: [Kịch bản đó nói về đề tài gì vậy ạ?]

Hướng Vũ Lâm: [Nội dung chủ yếu lấy bối cảnh hiện thực của vùng nông thôn ở Tây Bắc.]

Ân Tô Tô vốn không thấy hứng thú lắm, chỉ là thuận miệng hỏi một câu cho phải phép mà thôi, nhưng ngay khi nhìn thấy năm chữ “nông thôn ở Tây Bắc” thì đôi mắt cô đột nhiên tỏa sáng, cô thay đổi ý định.

Ân Tô Tô: [Chị gửi cho em phương thức liên hệ của người đó đi.]

Hướng Vũ Lâm: [Được, vậy là Ảnh hậu Ân nể tình rồi. (che miệng cười)]

Ân Tô Tô: [Đâu có. Em cần cảm ơn chị Vũ Lâm mới đúng, những bộ phim trước kia chị đề cử cho em đều rất hay.]

Sau khi khen khách sáo lẫn nhau xong thì Hướng Vũ Lâm gửi Wechat của người bạn làm sản xuất cho Ân Tô Tô. Cô gửi lời mời kết bạn với người đó, rồi ngay tối hôm ấy cô nhận được kịch bản về đề tài Tây Bắc kia.

Chất lượng của kịch bản này khá cao, không giống như những kịch bản mỳ ăn liền, làm ra chỉ để tư bản gom tiền mà hiện giờ nhan nhản ngoài thị trường. Bất luận là cốt truyện chính, hay những thiết lập nhân vật, thậm chí là chủ đề bộ phim đều rất gần gũi với cuộc sống hiện thực. Không khó để nhận ra biên kịch vừa có tài năng sáng tác cực kỳ giỏi, lại vừa thấu hiểu vùng nông thôn Tây Bắc.

Câu chuyện kể về một cô gái trẻ sống ở vùng cao nguyên đầy nắng gió vùng Tây Bắc trong những năm thập niên sáu mươi. Sau khi tốt nghiệp đại học nổi tiếng, cô ấy đã từ chối lời mời công tác với mức lương hậu hĩnh, quyết tâm trở về quê hương, giúp đỡ người dân nơi chôn nhau cắt rốn xóa đói giảm nghèo, làm giàu cho đất nước. Câu chuyện kéo dài từ lúc nhân vật chính vẫn còn là thiếu niên cho đến khi cô ấy đã trở thành một bà già. Dưới góc nhìn của nhân vật chính, nó đã miêu tả được sự thay đổi to lớn trong suốt mấy chục năm của vùng nông thôn Tây Bắc, lại kể được những câu chuyện buồn vui của các nhân vật trong đây, cũng chỉ ra được những cảm xúc thích ghét giận hờn của con người, vô cùng lôi cuốn.

Chưa đến chín giờ tối Ân Tô Tô đã tắm rửa xong rồi nằm trên giường đọc kịch bản. Cô cứ mải mê đọc không dừng lại được, vừa ngẩng đầu đã thấy đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi rồi, mới thấy vừa rồi cảm xúc của mình dâng trào theo từng con chữ, kích động vô cùng.

Bởi thế, khi cậu cả nhà họ Phí đi làm tăng ca về đến nhà, vừa vào phòng ngủ, anh đã nhìn thấy cục cưng bé bỏng của mình cuộn tròn trong chăn như một con tôm, tay cô còn cầm điện thoại di động mà mắt ầng ậng đầy nước, chóp mũi cũng đỏ hồng vì khóc.

Phí Nghi Châu khẽ cau hàng lông mày lại. Anh nghĩ rằng cô bị ai đó bắt nạt bên ngoài, thế là bước những bước thật dài đi đến, khom lưng ngồi xuống cạnh giường, rồi anh ôm cả chăn cả cô vào lòng, nhìn chằm chằm vào cô, nói với giọng âm trầm: “Nói cho ông xã em biết đi, lại có ai bắt nạt em đúng không?”

Ân Tô Tô thì vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện của kịch bản mới cho nên cô không chú ý đến việc Phí Nghi Châu vừa mới trở về, cũng không hiểu anh đang nói đến điều gì. Cô nghe anh hỏi thế thì chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt hơi sưng đỏ mở to nhìn anh, nói với vẻ mịt mờ: “Chẳng có ai bắt nạt em cả.”

Đầu ngón tay của Phí Nghi Châu khẽ chạm vào đuôi mắt của Ân Tô Tô, thấy những giọt lệ vương bên mi cô thì anh không kìm được mà dịu giọng đi vài phần, hỏi cô: “Không ai bắt nạt em, vậy tại sao em lại khóc nhiều như thế?”

“…” Ân Tô Tô từ từ hồi hồn, cô khe khẽ “a” một tiếng, bỗng nhiên thấy ngại ngùng luống cuống, cô chột dạ dúi đầu, cọ mặt vào lòng anh, rồi ngập ngừng nói nhỏ: “Là thế này, hôm nay đàn chị của em đề cử một kịch bản phim cho em, mới nãy em đọc thì thấy nội dung cực kỳ hay, vô cùng cảm động luôn, thế là em khóc.”

Phí Nghi Châu ngơ người, ngón tay anh vân vê dái tai mềm mại của cô. Anh cố gắng phân tích lời cô nói rồi đưa ra tổng kết: “Có phải ý em là, em đọc một bộ kịch bản phim, thấy cảm động quá, nên mới trốn trong chăn khóc lóc giàn giụa luôn hả?”

Ân Tô Tô bị lời anh nói làm nghẹn lời, cô toát mồ hôi, nói: “Này, anh đừng có mà nói em nhếch nhác như thế được không, cái gì mà “khóc lóc giàn giụa” cơ? Có thể miêu tả đẹp đẽ hơn một chút không?”

Quả nhiên là cậu ấm sống bên nước ngoài nhiều năm, chẳng trách tiếng mẹ đẻ không tốt lắm, biết một thành ngữ xong dùng linh tinh như thế.

Nghe thấy câu hỏi, cũng vừa là câu cảm thán chê trách của Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu hơi nhướng lông mày lên một chút. Sau khi nhéo nhẹ dái tai mềm mại của cô xong, anh từ từ nói: “Em có muốn soi gương một tí không, đường đường là một nữ mình tình có cả trăm triệu fan hâm mộ, vậy mà lại khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt thế kia. Anh chưa bảo em là “nước mũi chảy lung tung” mà mới chỉ bảo là “nước mắt giàn giụa” là đã quá nói giảm nói tránh rồi đấy.”

Ân Tô Tô: “…”

Ân Tô Tô nghẹn lời hồi lâu, đôi má trắng nõn nay hồng rực lên vì những câu nói của anh. Cô xấu hổ đưa tay lên che mũi, ậm ừ nói: “Phiền anh vui lòng rút cho em một tờ khăn giấy, em muốn lau nước mũi, cảm ơn anh.”

Phí Nghi Châu hơi nghiêng người, anh tiện tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho cô.

Ân Tô Tô nhận lấy khăn giấy rồi dùng nó day day lên chóp mũi của mình. Khi cô định xì mũi thì đột nhiên dừng động tác, cô ngước đôi mắt đôi mắt hơi ửng đỏ vì khóc nhưng vẫn rất long lanh sáng rọi nhìn anh, cô lúng túng, nhỏ giọng: “Hay là, anh đi tắm trước, hoặc là anh vào phòng để quần áo thay đồ đi? Em muốn xì mũi một tí.”

Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hứng thú, anh nói: “Mình đều đã là vợ chồng cả rồi. Em không dám xì mũi trước mặt chồng yêu của em luôn hả?”

Ân Tô Tô càng cạn lời hơn, cô lẩm bẩm đáp lại: “Vợ chồng rồi thì thế nào, cô gái nào chẳng muốn giữ gìn chút hình tượng trước mặt người mình thích cơ chứ. Em chỉ là muốn bảo vệ cho hình tượng đẹp đẽ của mình trong lòng anh thôi mà.”

Phí Nghi Châu nghe cô nói thế thì cười.

Cô gái này luôn luôn có một loại phép thuật nào đó, chữa khỏi lòng anh, mang đến cho anh sự ấm áp. Cho dù đó có là sự buồn mệt của cả một ngày dài thì cũng sẽ bị vài câu nói vu vơ ngốc nghếch của cô làm bay biến sạch.

Phí Nghi Châu lại ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó mới nói: “Em có ngốc không. Em là “diễn viên nữ diễn cảnh khóc đẹp nhất” với một triệu phiếu bầu của cư dân mạng đấy. Mỗi lần em khóc thì ai nhìn cũng thương, xinh đẹp hơn cả tiên nữ hạ phàm cơ mà, nước mũi đâu ra.”

Ân Tô Tô ngẩn ra, sau đó tròn mắt nhìn anh: “Anh bảo em chảy nước mũi chỉ là trêu em thôi à?”

“Ừ.” Phí Nghi Châu đáp lại.

“…” Suýt tí nữa thì Ân Tô Tô đau tim mà chết, cô tức giận giơ tay đấm đánh anh một lúc, thở hầm hừ, đôi má phồng lên như chú sóc đang ngậm một đống hạt bên trong vậy: “Mỗi ngày anh không nói mấy câu sến rện thì lại nói mấy câu đùa mười tám cộng, anh thấy trêu đùa em thú vị thế à?”

“Ừ.” Phí Nghi Châu nhắm mắt lại, anh gối chiếc cằm với xương quai hàm đẹp đẽ của mình lên trên đỉnh đầu cô, tiếp tục đáp lại với vẻ lười biếng: “Cực kỳ thú vị.”

Ân Tô Tô bị anh nói thế thì nghẹn họng, không biết nói gì nữa. Cô tức giận không muốn nói chuyện với anh nữa, đẩy anh ra, định đọc kịch bản phim tiếp, thì chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn lại về phía quý ông với bộ vest lịch lãm đang ngồi bên giường kia.

Ân Tô Tô: “Từ từ đã. Nãy anh vừa mới nói gì đó?”

Phí Nghi Châu liếc cô một cái: “Cái gì cơ?”

Ân Tô Tô hoang mang vô cùng, hỏi: “Anh nói một triệu cư dân mạng bỏ phiếu cho em là nữ diễn viên quay cảnh khóc đẹp nhất đúng không? Chuyện đấy là lúc nào thế? Sao em và team em không biết gì về cái này vậy.”

Cậu cả nhà họ Phí cởi áo vest ra ném sang một góc, một tay anh kéo cà vạt, tay còn lại thì lôi cô ra khỏi đống chăn, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Tối ngày mười lăm tháng trước, có một blogger tên là “người buôn dưa” mở cuộc bình chọn này trên cả Weibo và Douban. Cuộc bỏ phiếu này không hot lắm, chỉ lên bảng xếp hạng showbiz trong vòng hai giờ hai mươi bốn phút đồng hồ mà thôi, hơn nữa xếp hạng cao nhất cũng mới chỉ leo lên vị trí thứ mười bốn.”

Suýt nữa thì Ân Tô Tô bị sặc nước bọt mà chết.

Nghe cậu cả nhà họ Phí nói thế thì cô trợn mắt há hốc mồm, thậm chí Ân Tô Tô còn đờ đẫn ra đến mức áo ngủ trên người cô được lột ra từng chút một cũng chẳng biết.

Khi cô bị anh đè ngửa ra giường thì mới kinh ngạc nhìn anh, hỏi với giọng khó tin: “Chẳng phải là anh không thích lướt mạng đó sao? Vậy thì tại sao anh lại bỗng nắm rõ những tin tức ngoài lề về cuộc bình chọn này như thế?”

Phí Nghi Châu nghe cô nói thế thì phì cười, anh cúi xuống hôn lên môi cô, cắn nhẹ lên đôi môi ấy một cái, coi như là sự trừng phạt của anh dành cho cô, rồi nói: “Bởi vì rất lâu trước đây, có người chê bai anh già rồi, không lên mạng, có khoảng cách khi giao lưu.”

Ân Tô Tô: “.”

Phí Nghi Châu: “Để xóa bỏ khoảng cách giữa anh và cục cưng bé nhỏ của anh, anh đặt ra mục tiêu mỗi ngày lên mạng hóng tin tức mới nửa tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi nào em ấy về hưu mới thôi.”

Ân Tô Tô: “…?”

“Tuy rằng có thể bây giờ em sẽ cảm thấy rất cảm động, nhưng cũng đừng cảm động quá nhé.” Phí Nghi Châu nói với giọng điệu lười biếng, nhưng động tác thì không chậm chút nào: “Anh không phải là người dễ chịu thiệt, anh nỗ lực nhiều như thế rồi thì phải thu được thù lao tương ứng với công sức bỏ ra chứ nhỉ.”

“…???”

Ân Tô Tô mấp máy môi như muốn nói điều gì, nhưng những ngón tay thon dài của người đàn ông này lại miết lên đôi môi cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên rồi buông ra như đang chơi đùa với chúng.

Cô run rẩy, rên rỉ thành tiếng, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ hồng cả lên, ngay cả nói chuyện cũng bị đứt quãng: “Em còn chưa đọc xong kịch bản nữa mà. Anh làm gì thế?”

Phí Nghi Châu trả lời: “Anh đang lấy thù lao tương xứng cho việc ngồi lướt mạng xem tin tức nửa tiếng đồng hồ mỗi ngày. Em biết đấy, thời gian của anh là vàng là bạc.”

Ân Tô Tô suýt chút nữa là nôn ra máu, cô như phát điên, muốn mở miệng mắng anh, nhưng sau cùng cô vẫn giữ được cọng lý trí cuối cùng để tranh biện với anh. Ân Tô Tô khóc thút thít, nói: “Đây đâu phải do em yêu cầu đâu, Phí A Ngưng, anh phải phân rõ lý lẽ chứ… Ưm!”

Ngay sau đó, Phí Nghi Châu không nói lời gì mà hôn lên môi cô, chặn đứng mọi âm thanh của cô. Anh nhẹ nhàng nói với giọng trầm khàn: “Khi đói bụng thì anh không phân biệt phải trái đúng sai gì đâu. Tô Tô, cho anh.”

“@#¥%!”
Bình Luận (0)
Comment