Tô Tô

Chương 147

Kịch bản của bộ phim [Người con gái Hoàng Thổ] do Hướng Vũ Lâm đề cử vô cùng tuyệt vời, Ân Tô Tô rất thích. Ngày hôm sau, khi đọc xong hết kịch bản, cô không thể kìm nén được sự phấn kích nên lập tức gọi điện cho Lương Tĩnh, bày tỏ mình rất hy vọng được tham gia vào bộ phim này và đóng vai nữ chính Trần Tú Thủy.

Lương Tĩnh vô cùng tôn trọng suy nghĩ của nghệ sĩ nhà mình, nghe Ân Tô Tô nói xong thì nhanh chóng liên hệ với nhà sản xuất bộ phim [Người con gái Hoàng Thổ], truyền đạt lại lời khen của Ân Tô Tô đối với kịch bản này.

Bên kia rất vui mừng, lập tức triển khai hoạt động tiếp theo, còn nhiệt tình mời Lương Tĩnh và Ân Tô Tô đến thảo luận chi tiết công việc.

Thời gian gặp mặt là hai giờ chiều cuối tuần này.

Thật trùng hợp, hôm đó lại là sinh nhật của cô Sáu Phí Văn Mạn của nhà họ Phí.

Khoảng hơn tám giờ sáng, Ân Tô Tô đang buồn ngủ ríu cả mắt, ôm chăn nằm lăn lộn trên giường, đang định tiếp tục thảo luận về việc rèn luyện để trở thành một diễn viên với ông cụ Chu Công thì lại bị người ta tóm lấy eo, rơi vào một lồng ngực lạnh lẽo quen thuộc.

Da thịt dán vào nhau, cơ bắp săn chắc của người đàn ông vuốt ve làn da mềm mại như nước của cô gái, sự thân mật mờ ám khiến người ta run rẩy, Ân Tô Tô gần như lập tức tỉnh lại.

Cô nhíu chặt mày, nằm trong lòng Phí Nghi Châu mà dụi mắt, lẩm bẩm: "Mệt chết mất! Em phải ngủ thêm lát nữa, anh không được làm phiền em."

Vì giơ tay lên dụi mắt nên lớp lụa màu xám đậm trên người cô từ từ trượt xuống, để lộ ra bả vai và cần cổ trắng nõn, trơn bóng, trên làn da nhẵn nhụi có vô số vết dâu tây lấm tấm, ám chỉ tình hình chiến đấu của hai người đêm qua kịch liệt đến mức nào.

Phí Nghi Châu siết chặt vòng tay lại, ôm chặt cô gái từ đằng sau, nghe cô nói vậy, anh hiểu ý giữ im lặng, không mở mắt, cũng không nói không rằng. Chẳng qua chỉ lần mò tìm được nơi quen thuộc nào đó, đầu ngón tay thon dài hờ hững vân vê như đang chơi đùa.

Hôm qua bị người đàn ông giày vò đến hơn nửa đêm nên lúc này Ân Tô Tô vô cùng nhạy cảm, dù chăn nệm có mềm mại đến đâu thì khi ma sát vào da cũng khiến cô rung động, sao có thể chịu được anh như vậy.

Mặt cô nóng ran, cánh môi khẽ nhếch phát ra tiếng nghẹn ngào như mèo con, cuối cùng đành xấu hổ mở mắt ra, bắt lấy bàn tay đang giở trò đủ kiểu trên người mình rồi đưa lên miệng cắn.

Phí Nghi Châu bị đau thì khẽ nhíu mày, bàn tay thuận thế nắm lấy hai má rồi quay đầu cô lại, mặt đối mặt với cô.

Hai gò má cô gái ửng hồng, nhan sắc xinh đẹp giống như ráng chiều bị lửa thiêu đốt, cái cằm nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cả khuôn mặt còn chẳng lớn bằng bàn tay anh, đôi mắt đen nhánh sũng nước giống như chú hươu con lạc đường trong rừng rậm, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương động lòng người, dễ dàng khơi dậy dục vọng hủy diệt tất cả tận sâu trong lòng anh.

Ngón trỏ cảm giác hơi ngứa ngáy, cảm giác như đâm vào tận tim.

Ánh mắt Phí Nghi Châu sầm xuống, anh bình tĩnh nhìn sâu vào mắt cô, hỏi: "Sao lại cắn anh?"

"Anh thấy sao?" Ân Tô Tô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, toàn thân giống như chú mèo con xù lông, vừa xấu hổ lại uất ức: "Dạo này em phải làm việc cả ngày đã đủ mệt rồi, anh đã không biết thương em mà cho em nghỉ phép lại còn kéo em mây mưa làm loạn!"

Phí Nghi Châu: "..."

Lời vừa dứt, trong phòng ngủ chính yên lặng khoảng ba giây.

Cậu cả nhà họ Phí nhìn cô chằm chằm, đến giây thứ tư mới thản nhiên mở miệng vàng: "Tất nhiên anh biết dạo này em làm việc vất vả, tất nhiên cũng thương em."

Ân Tô Tô dở khóc dở cười: "Vậy sao? Xin hỏi anh một câu, biểu hiện cụ thể chứng minh anh "thương" em ở đâu thế?"

Phí Nghi Châu uể oải đáp: "Biểu hiện ở mỗi đêm."

Ân Tô Tô: "?"

Ân Tô Tô bối rối: "Là sao?"

Phí Nghi Châu vẫn uể oải nói: "Có nghiên cứu liên quan chứng minh cực khoái về mặt sinh lý có thể giúp con người đạt đến trạng thái thả lỏng cao nhất, số lần càng nhiều thì hiệu quả càng tốt. Mỗi đêm, em "mây mưa làm loạn" với anh một chút sẽ có tác dụng điều chỉnh tâm trạng và giảm căng thẳng."

Giảm căng thẳng? Điều chỉnh tâm trạng?

Có chuyện này nữa sao?

"..." Nghe ông chủ lớn này nói vậy, Ân Tô Tô mắt chữ A mồm chữ O. Cô kinh ngạc nhìn anh, vội nâng tay phải lên ôm ngực, cảm giác như bị nhồi máu cơ tim.

Một lát sau, Ân Tô Tô siết chặt nắm đấm, kìm nén cảm giác muốn giết người. Cô cong môi, nở một nụ cười dịu dàng và lương thiện nhất có thể rồi nói: "Theo lời anh thì chẳng lẽ em còn phải cảm ơn anh sao? Cảm ơn sự quan tâm và yêu mến của anh?"

"Không cần đâu."  Ngón trỏ của Phí Nghi Châu nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc đen nhánh của cô, đưa đến bên môi rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn, biếng nhác nói: "Vợ yêu không cần khách sáo với chồng như vậy."

Vừa dứt lời, Ân Tô Tô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dùng lời thoại kinh điển của Quách Phù Dung trong [Võ Lâm Ngoại Truyện] để khơi thông: Thế giới này tuyệt vời như vậy mà ta lại cáu kỉnh, thế thì không tốt chút nào.

Kết hôn đã hơn một năm nay, không phải cô không biết người đàn ông đẹp trai này mặt dày đến mức nào, không cần phải chấp nhặt với anh.

Thôi bỏ đi!

Giết người là phạm pháp, nhẫn nhịn một chút, trời yên biển lặng. Lui một bước, trời cao biển rộng, cầm thú không biết xấu hổ sẽ bị trời phạt!

Ân Tô Tô đã tự thôi miên mình nửa phút bằng cách này, sau đó mới mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cậu cả mặt dày vô sỉ trước mặt, cười giả lả nói: "Mục đích ban đầu của anh là tốt thật nhưng em thật lòng đề nghị anh đừng làm vậy nữa, em không cần dùng phương pháp "thả lỏng thể xác và tinh thần" như vậy đâu."

Nghe vậy, cậu cả Phí rũ mắt, nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó gật đầu, thản nhiên nói: "Được rồi, anh hiểu suy nghĩ của em rồi, cũng sẽ tôn trọng em mười hai phần."

Ân Tô Tô giật mình, một dấu chấm hỏi thật to hiện lên trên trán. Hả? Nghĩ lại rồi sao?

Quý ông bên ngoài kiêu ngạo, nội tâm háo sắc này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?

Ngay tại lúc Ân Tô Tô đang kinh ngạc khó hiểu, cậu cả lại bình tĩnh nói: "Sau này anh sẽ cố gắng làm cùng em vào ban ngày."

Ân Tô Tô: "..."

Quả nhiên người bình thường không thể nói chuyện với kẻ biến thái được, đúng là phí lời!

Ân Tô Tô im lặng, không muốn nghe cái tên này nói nhăng nói cuội nữa, thế là quấn chăn quanh người rồi ngồi dậy, chuẩn bị đi dép lê.

Phí Nghi Châu liếc mắt, nhìn thấy bắp chăn của cô gái khi cô thả chân xuống mép giường, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn mang theo cảm giác mềm mại, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Anh nhếch miệng cười, cũng đứng dậy bước xuống giường, tiện tay nhặt một chiếc dép nữ lên rồi xoay người đi vào chân cô.

Đối với Ân Tô Tô mà nói, hành động này không mấy lạ lẫm. Cô ngồi bên mép giường, gác chân, rũ mắt, trong tầm mắt của cô, người đàn ông quỳ một chân trước người cô, mặt mày như vẽ, sắc mặt bình tĩnh, đẹp không tả xiết.

Cô không nhịn được nhếch miệng cười, trong lòng ngọt ngào ấm áp, sự bực bội vừa rồi nháy mắt biến mất.

Phí Nghi Châu không nhấc mí mắt lên, chỉ thản nhiên nói: "Cười trộm gì thế? Tâm trạng tốt rồi à?"

Ân Tô Tô khựng lại, trợn tròn mắt, thốt lên: "Anh mọc mắt trên đỉnh đầu à? Sao biết em đang cười trộm?"

"Đoán." Phí Nghi Châu thuận miệng đáp.

Cô quá đơn giản và thuần khiết, trong khi anh quá phức tạp và thâm sâu, người như anh mà muốn nhìn thấu một tờ giấy trắng như cô thì chỉ dễ như trở bàn tay.

Ân Tô Tô mấp máy môi, đột nhiên giương cằm lên, kiêu ngạo lầm bầm: "Anh đừng tưởng em hết giận rồi nhá, mới sáng sớm đã bị đánh thức, em vẫn còn không vui đấy!"

"Ừm, anh biết cục cưng không vui rồi." Phí Nghi Châu cười, sau khi đi dép cho cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm, dịu dàng nói: "Muốn chồng dỗ em thế nào?"

Ân Tô Tô đảo mắt một vòng, nói: "Em còn chưa nghĩ ra, bao giờ nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết."

Sau khi nói chuyện vài câu, Ân Tô Tô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Phí Nghi Châu thì đi vào phòng giữ quần áo để thay đồ.

Ân Tô Tô mở bàn chải điện ra để đánh răng, đang đánh thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn ra cửa, cao giọng nói: "Chồng ơi, chiều nay em có việc phải đi sớm, trưa nay em không ăn cơm với anh nha."

"Ừm, biết rồi." Phí Nghi Châu khẽ nâng cằm, mười ngón tay thong thả thắt cà vạt: "Bao giờ làm xong thì điện cho anh, anh đến đón em về nhà tổ chúc mừng sinh nhật Tiểu Lục."

Lúc đầu, Ân Tô Tô còn chưa phản ứng kịp, sửng sốt hai giây mới đột nhiên vỗ trán, nói: "May mà anh nhắc em, suýt nữa thì quên mắt hôm nay là sinh nhật Mạn Mạn! Em để quà sinh nhật trong ngăn kéo thư phòng, Ngưng Ngưng nhớ mang đi hộ em nhá."

Phí Nghi Châu nhướng mày nhìn cô, cất giọng dịu dàng đầy cưng chiều: "Biết em lơ mơ hay quên nên anh đã để đồ vào trong xe rồi."

Ân Tô Tô cười ngượng ngùng với anh, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chồng!""

*

Đúng hai giờ chiều, Ân Tô Tô và Lương Tĩnh đi gặp nhà sản xuất bộ phim [Người con gái Hoàng Thổ] ở một quán cà phê cao cấp ở phía đông thủ đô. Sau một hồi trao đổi, hai bên thành công đạt được thỏa thuận bằng miệng, về cơ bản đã quyết định được vai nữ chính sẽ do Ân Tô Tô thủ vai.

Cuộc gặp mặt diễn ra suôn sẻ và vui vẻ, khoảng hai tiếng sau, Ân Tô Tô kết thúc công việc, cô đi vào nhà vệ sinh gọi điện cho ông chồng đại gia của mình.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Phí Văn Mạn nên Hà Kiến Cần thông minh sắp xếp ít công việc cho ông chủ nhà mình. Thế nên mới bốn giờ chiều Phí Nghi Châu đã tan làm rồi đến quán cà phê đón vợ yêu.

Sau khi đón Ân Tô Tô, hai vợ chồng lái xe về nhà tổ nhà họ Phí.

Bữa tiệc sinh nhật của Phí Văn Mạn được tổ chức lúc bảy rưỡi tối, trừ các anh chị em trong nhà, cô Sáu còn mời mấy người bạn trong giới. Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu về nhà tổ sớm, hầu hết khách khứa còn chưa đến, chỉ có Phí Văn Phạm, Phí Vân Lang và Tiểu Lục sinh nhật vào hôm nay, bọn họ đang ngồi chơi ba cây trên sân thượng.

Sau khi chào hỏi em trai, em gái, Phí Nghi Châu dẫn Ân Tô Tô đến tòa nhà chính gặp ông nội và ông bà Phí.

Mặt trời lặn về đằng Tây, ánh chiều tà dần khuất bóng sau dãy núi xa.

Phí Nghi Châu nắm tay Ân Tô Tô đi dọc con đường nhỏ hẹp, anh đột nhiên quay sang nhìn cô, hỏi: "Em nghĩ sao về đám cưới của chúng ta?"

Ân Tô Tô chớp chớp mắt, nói: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

Phí Nghi Châu đáp: "Ông đã tìm người tính ngày rồi, nếu không có gì xảy ra thì ngày cưới của chúng ta sẽ là một tháng sau."

Ân Tô Tô mỉm cười ngượng ngùng, gò má hơi nóng lên, cô nói: "Đã đăng ký lâu thế rồi, đám cưới chỉ là hình thức để báo cho các khách khứa thôi, thật ra em không coi trọng lắm."

"Nhưng anh coi trọng." Anh nói.

"..." Cô sửng sốt.

"Em là tình yêu đích thực của anh, là con dâu trưởng của nhà họ Phí, tất nhiên phải cưới hỏi đàng hoàng." Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Tô Tô, anh muốn cho em những điều tuyệt vời nhất trên đời, bao gồm cả một đám cưới hoành tráng và lãng mạn nhất."
Bình Luận (0)
Comment