Sau một đêm uống rượu với cậu cả nhà họ Phí, cả người Ân Tô Tô ê ẩm, mệt rã rời, chỉ muốn ngủ thẳng đến tối hôm sau.
Nhưng đời không như là mơ. Mười giờ sáng nay cô phải tham gia một chương trình truyền hình thực tế với tư cách khách mời đặc biệt. Tám rưỡi sáng, chuông báo thức đã vang lên – reng reng reng, reng reng reng.
Tiếng chuông vang không ngừng, phá tan giấc mộng đẹp, lôi Ân Tô Tô đang ngái ngủ ra khỏi giường.
Trong chăn, một cục nhỏ không tình nguyện cựa quậy, rồi một cánh tay trắng nõn thò ra mò mẫm bên gối, tóm lấy điện thoại rồi rụt lại.
Chuông tắt, thế giới lại yên tĩnh.
Ừm, tuyệt vời.
Ân Tô Tô cong môi hài lòng, nhắm mắt lại định ngủ tiếp, quên béng lịch trình dày đặc hôm nay lên chín tầng mây.
Nhưng ngay trước khi cô gặp lại ông Chu Công, tiếng chuông điện thoại lại vang lên bên tai.
"..." Cô nhớ rõ ràng tối qua đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, sao lại có tiếng chuông? Ai vô sỉ dám tắt chế độ im lặng của cô chứ!
A a a!
Buồn ngủ đến biến dạng làm Ân Tô Tô gần như phát điên, cau chặt đôi mày liễu, do dự ba giây cuối cùng vẫn kiềm chế cơn thịnh nộ muốn giết người, mắt nhắm mắt mở trượt nút nghe, gầm lên: "Alo!"
Một từ, ngắn gọn, súc tích, rung trời lở đất phơi bày trọn vẹn cơn giận dữ lúc mới thức giấc của một sao nữ nổi tiếng.
Người ở đầu dây bên kia sau khi nghe tiếng "Alo" này im lặng khoảng ba giây, rồi mới thản nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Mười giờ sáng nay em có lịch trình, nên dậy rồi."
Giọng nói trong trẻo và không gợn sóng, điềm tĩnh như một quý ông, êm tai như một đoạn nhạc, khiến Ân Tô Tô đang nổi cơn thịnh nộ bỗng khựng lại. Sau một thoáng ngây người, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô lại được tưới thêm dầu, bùng cháy dữ dội thành một đám cháy lớn, nổ tung cả vũ trụ.
Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa điên tiết hét ầm: "Đêm qua làm ra chuyện vô liêm sỉ táng tận thiên lương như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho em? Phí Nghi Châu, em thật sự là nhìn lầm anh rồi, hóa ra anh không phải biến thái cũng không phải cầm thú, anh rõ ràng là một tên siêu cuồng dâm!"
Lúc đó.
Một bên khác của thành phố, tổng bộ tập đoàn khu Bắc Kinh CBD Phí thị, nơi làm việc của tổng giám đốc tầng cao nhất.
Người đứng đầu nhà họ Phí ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc màu đen, bộ vest thẳng thớm toát lên vẻ lạnh lùng như tranh vẽ đang chủ trì hội nghị cấp cao. Nhân lúc các quản lý cấp cao đang thảo luận nhóm, anh nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, nhớ đến việc tối qua cô nói mình có công việc vào lúc mười giờ sáng, sợ cô mệt mỏi đến mức không muốn dậy nên đã bớt chút thời gian bận rộn để gọi điện đánh thức người vợ yêu dấu của mình.
Thật lòng mà nói, bị cô vợ bé bỏng thường ngày nâng niu trong lòng bàn tay bất ngờ nổi giận, trong lòng cậu cả có chút ấm ức.
Phí Nghi Châu im lặng một lát, điện thoại vẫn cầm trên tay, ánh mắt lạnh lùng không chút tức giận đảo qua toàn bộ phòng họp.
Mọi người vẫn đang nghiêm túc thảo luận phương án, ai nấy đều nghiêm nghị không một nụ cười.
Ừm, trông không giống kiểu người thích nghe lén điện thoại của người khác.
Suy tư một hồi, Phí Nghi Châu ngồi trên ghế làm việc hơi nghiêng người tránh đi một đám cao tầng, vừa thưởng thức một cái bút máy màu đen vừa lười biếng nói tiếp: "Nhưng tối hôm qua có người khóc lóc nói hôm nay em ấy có công việc, nhờ tên cuồng dâm này gọi em ấy rời giường đúng tám giờ ba mươi lăm phút."
Ân Tô Tô bên kia: "..."
Ân Tô Tô hơi lúng túng, nhớ ra chuyện này nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô cảm thấy thừa nhận như vậy thật mất mặt, bèn giả ngốc hừ lạnh: "Nói nhảm, em xin anh chuyện này bao giờ? Không thể nào, em có đồng hồ báo thức mà."
Phí Nghi Châu nói: "Em bảo anh là em mệt quá, không nghe thấy chuông báo thức đâu, nhờ anh gọi em dậy."
Ân Tô Tô: "Ồ. Không nhớ."
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Hôm nay anh bận việc ở công ty cả ngày, lúc bảy giờ sáng ra khỏi nhà thấy em ngủ say quá, muốn gọi em dậy mà không nỡ nên thôi. Sợ em ngủ quên ảnh hưởng đến công việc nên mới gọi điện cho em."
Nghe vậy, Ân Tô Tô thấy lòng ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng lời nói ra vẫn còn hậm hực, cố tình chọc anh: "Dù sao em cũng không nhớ là có nhờ anh gọi em dậy."
Phí Nghi Châu nhướng mày, sau đó khẽ cười nhạt, lười biếng nói: "Thế à, nhưng tối qua cô Ân còn cầu xin Phí mỗ rất nhiều chuyện. Có cần anh giúp em nhớ lại chi tiết không?
"..."
Nghe những lời này của anh chồng đại gia, Ân Tô Tô sững sờ. Trong chiếc đầu nhỏ, trí nhớ bắt đầu như chiếc xe kéo, ngựa không dừng vó chạy như điên, phát lại từng màn tối hôm qua tựa như chiếu phim…
Những chai rượu vang đỏ đã vơi, thứ chất lỏng đỏ sẫm loang khắp sàn phòng tắm, làn hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng nước tí tách.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, cả khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ bừng như quả cà chua chín mọng. Cô vội vã kéo chăn trùm kín đầu, xấu hổ kêu rên hận không thể đăng xuất khỏi Trái Đất này.
Tối qua tên đàn ông đáng ghét ấy lấy cớ thưởng rượu, núp dưới chiêu bài tao nhã, đã đổ hết số rượu vang đỏ quý giá mà cậu tư nhà họ Phí - Phí Văn Phạm tặng lên người cô. Cả không gian sực nức mùi rượu, hơi men nóng bốc lên ngùn ngụt.
Anh chậm rãi hôn cô trong mùi rượu nho khiến người ta hít thở không thông, vân vê cô, ăn cô, giống như đang tiến hành một trò chơi trang trọng lại cực kỳ thú vị, mãi cho đến khi cả người cô mềm nhũn hoàn toàn thoát lực, khóc đến mắt sưng đỏ, cầu đến cổ họng đều khàn khàn, mới đại phát từ bi, ôm cô đầy người rượu một lần nữa trở về bể tắm, ở dưới nước nóng cọ rửa vừa sâu vừa nặng mạnh mẽ muốn cô...
Ân Tô Tô muốn phát điên lên được.
Đêm qua trong cơn mê loạn, đầu óc cô như ngừng hoạt động, không ngờ lại cầu xin anh không chỉ một lần!
Ôi trời ạ!
Cuộn tròn trong chăn, Ân Tô Tô xấu hổ đến mức ôm chặt lấy tấm lụa, bắt đầu gặm chăn như một con tằm nhỏ.
Cậu cả nhà họ Phí tinh tường nhận ra sự im lặng phía bên kia điện thoại. Gần như ngay lập tức, anh hiểu rõ ý nghĩa đằng sau đó.
Phí Nghi Châu khẽ nhếch môi, mỉm cười ôn hòa hỏi một cách lịch sự và tao nhã: "Nhớ ra rồi à?"
"..." Đúng là nhớ ra rồi, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Mặt Ân Tô Tô nóng bừng như sắp mất hết cảm giác, lúng túng đến mức không muốn nói thêm một câu với anh, nhanh chóng quăng một câu "Được rồi cảm ơn anh đã gọi em rời giường em dậy rồi" sau đó quả quyết cúp điện thoại!
Tiếng tút tút vang lên bên tai.
Phí Nghi Châu khẽ cười đặt điện thoại xuống bàn làm việc. Ngước mắt lên, cả căn phòng toàn những tinh anh áo mũ chỉnh tề đã bàn bạc xong, đang cung kính chờ đợi mệnh lệnh của Boss.
Phí Nghi Châu dựa lưng vào ghế, lười biếng đưa mắt nhìn quanh, nho nhã ôn hòa cười nói: "Đã bàn xong thì phát biểu đi. Ai nói trước?"
Mọi người:?
Cấp trên trong cả phòng họp nhìn nhau, đều đầy vẻ khó hiểu. Đây là tình huống gì?
Vừa rồi tổng giám đốc Phí nói chuyện điện thoại với ai, nói những gì? Sao sau cuộc gọi, ông chủ lớn lúc nãy còn lạnh lùng như băng, giờ lại ôn hòa như gió thoảng?
Ai nấy đều hoang mang.
Sự hoang mang này kéo dài đến tận khi cuộc họp kết thúc.
Tan họp, có người không kìm được tò mò đuổi theo trợ lý Hà Kiến Cần, nhỏ giọng dò hỏi: "Này, Hà Kiến Cần, hôm nay tổng giám đốc Phí gặp chuyện gì tốt sao, trông anh ấy vui vẻ lắm."
"Còn cần phải đoán sao." Hà Kiến Cần mắt cũng không thèm ngẩng lên.
Đối phương không hiểu, nghi hoặc chờ đợi câu tiếp theo.
Hà Kiến Cần quay sang anh ta, mỉm cười thân thiện: "Người có thể khiến sếp lớn nhà chúng ta vui vẻ như thế, tất nhiên chỉ có thể là bà chủ của chúng ta rồi."
-
Ân Tô Tô vốn là một nghệ sĩ tận tụy với nghề, dù mệt mỏi rã rời, mắt thâm quầng như gấu trúc hay tiều tụy như chàng thư sinh trong [Liêu Trai Chí Dị] bị hồ ly tinh hút cạn tinh khí thì cô vẫn đúng giờ có mặt tại trường quay chương trình giải trí lúc 10 giờ sáng.
Lương Tĩnh đến sớm nửa tiếng để trao đổi với tổ sản xuất, ra đón Ân Tô Tô. Vừa nhìn thấy cô Lương Tĩnh đã há hốc mồm kinh ngạc rồi bắt đầu bài ca khuyên nhủ: "Đừng có trẻ khỏe mà không biết giữ gìn sức khỏe, cũng phải biết tiết chế chứ. Trông em bây giờ chẳng khác nào Trụ Vương sau một tháng đắm mình trong tửu sắc."
Nghe đến "tửu sắc", Ân Tô Tô lại nhớ đến vụ rượu vang đêm qua, mặt bất giác nóng lên, cô đành ho khan vài tiếng cho qua chuyện rồi vội vàng vào trường quay.
Người nổi tiếng thì đi đâu cũng gặp người tốt, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Chương trình giải trí quay ngoại cảnh ở công viên nước. Ân Tô Tô chơi đùa dưới nước với các đồng nghiệp, hết chơi trò chơi lại đến đánh trận nước, vui quên cả trời đất.
Giờ đã biết rõ lai lịch và thân phận của Ân Tô Tô, thái độ của mọi người đã thay đổi 180 độ. Những ngôi sao lớn trước đây chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, giờ lại tích cực bắt chuyện, xin số WeChat, thậm chí còn cố tình nhường nhịn để Ân Tô Tô thắng trong các trò chơi.
Kết thúc một ngày, Ân Tô Tô đã có được WeChat của tất cả các khách mời và trở thành nhân vật được mọi người cưng chiều của chương trình.
Dĩ nhiên, Ân Tô Tô biết rõ lý do mọi người thay đổi thái độ, nhưng cô không quan tâm lắm, cứ vui vẻ đi làm, vui vẻ về nhà.
Tuy nhiên, vui quá hóa buồn có lẽ là chân lý muôn đời không đổi.
Cái giá cô Ân Tô Tô phải trả cho một ngày quay chương trình giải trí quậy tưng bừng ở công viên nước là cơn sốt cao 38.8 độ ngay khi về đến nhà họ Phí.
"Phổi nghe không có gì bất thường. Chắc chỉ bị cảm lạnh thôi, không đáng ngại."
Trong phòng ngủ chính, thuốc hạ sốt vẫn chưa có tác dụng, Ân Tô Tô nằm trên giường như quả cà tím bị sương giá. Bác sĩ gia đình Tôn Tư Kỳ mặc áo blouse trắng cất ống nghe đi, quay sang người đàn ông cao lớn mặc âu phục xanh đậm bên cạnh giường bệnh, nói: "Cứ uống thuốc ba ngày đã."
Phí Nghi Châu khẽ gật đầu: "Làm phiền anh rồi, bác sĩ Tôn."
"Tổng giám đốc Phí khách sáo quá."
Tôn Tư Kỳ chuẩn bị xong thuốc, dặn dò cách dùng rồi cùng trợ lý y tá rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô.
Bên giường đặt một chậu nước nóng. Đôi môi mỏng của Phí Nghi Châu mím chặt thành một đường. Anh cúi người ngồi xuống, lấy khăn ấm lau nhẹ khuôn mặt ửng đỏ và vầng trán nóng hổi của cô, từng cử chỉ đều vô cùng dịu dàng.
Đầu óc Ân Tô Tô nặng trĩu như đeo chì, đôi mắt long lanh hơi nước, nhìn anh đầy tội nghiệp, giọng nũng nịu: "Ông xã ơi, em khó chịu quá."
Lòng Phí Nghi Châu vốn đã chất chứa lửa giận, nghe vậy vừa xót vừa bực, nhíu mày nói: "Cái tổ chương trình kia nghĩ gì vậy, để em ngâm mình trong nước cả ngày."
"Không phải lỗi của tổ chương trình đâu..." Ân Tô Tô rụt cổ lại đầy áy náy, lí nhí: "Là em ham chơi quá, thấy dưới nước vui nên không muốn lên. Chị Lương nhắc em mấy lần rồi mà em không để ý, cứ nghĩ mình khỏe mạnh lắm, ai ngờ lại bị cảm."
Nghe vậy, Phí Nghi Châu vừa giận vừa buồn cười, hỏi: "Em là trẻ con lên ba à? Đã lớn tướng rồi mà còn thích nghịch nước?"
Ân Tô Tô hậm hực phản bác: "Anh thì biết gì. Lan Hạ quê em thiếu nước, bọn trẻ con ở đó đều quý nước lắm. Hồi nhỏ em có được đi công viên nước đâu, nay khó khăn lắm mới được đi một lần, em phải chơi cho đã chứ."
Phí Nghi Châu im lặng một lúc, không nói gì nữa, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau anh đặt chiếc khăn sang một bên, bắt đầu cởi cúc áo trên cổ cô, mắt cụp xuống, vẻ mặt tập trung.
Hành động này làm Ân Tô Tô giật mình.
Cô vội vàng nắm lấy mười ngón tay thon dài của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng càng thêm nóng ran, thẹn thùng mắng: "Em đã ốm rồi, tên cuồng dâm nhà anh còn muốn làm gì nữa!"
"Dù sao anh cũng là tên cuồng dâm mà." Cậu cả bình tĩnh thong dong, ngay cả lông mày cũng không nhăn, hai ba động tác đã cởi quần áo trên người cô ra: "Cuồng dâm nên đương nhiên muốn làm chuyện mà cuồng dâm nên làm."
Não Ân Tô Tô như muốn nổ tung, cô chộp lấy chiếc gối ôm bên cạnh, định lao vào liều chết với anh.
Chưa kịp hành động, một chiếc khăn ấm đã nhẹ nhàng phủ lên cổ cô. Anh tỉ mỉ lau, hơi nước bốc lên làm dịu cơn nóng trong người cô.
Ân Tô Tô ngẩn ra, chớp mắt nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng trên cao. Một lúc sau mới hoàn hồn, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh đang giúp em hạ sốt à?"
"Không thì sao?" Phí Nghi Châu nhìn cô: "Thừa lúc em ốm mà lột sạch em ra rồi làm mười hiệp tới bến luôn hả?"
Ân Tô Tô: "..."
Xấu hổ, Ân Tô Tô cười gượng gạo: "Xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi."
Cậu cả không thèm để ý đến cô, lau người cho cô xong thì ôm cả người lẫn chăn vào lòng, đút thuốc cảm cho cô uống.
Ân Tô Tô ngoan ngoãn há miệng, nuốt hai viên thuốc, thấy Phí Nghi Châu cầm cốc nước trên đầu giường, cô theo bản năng đưa tay ra đón. Không ngờ anh không đưa cốc cho cô mà lại cúi đầu, hé môi mỏng uống vào từng hớp.
Cô nghi hoặc, chưa kịp mở lời thì cằm bỗng bị giữ chặt. Hai ngón tay thon dài, lạnh lẽo mà trắng ngần nâng nhẹ gương mặt cô lên.
Môi người đàn ông đè xuống, nhẹ nhàng đè lên cô, nhiệt độ dòng nước thấp hơn nhiệt độ cơ thể cô, từ trong miệng anh vượt qua. Lạnh lẽo, rất thoải mái.
Người bị sốt cao bị khô miệng. Lưỡi khô, chạm đến dòng nước, Ân Tô Tô lập tức tham lam mà hôn lại anh, cổ họng sâu trong phát ra một tiếng thỏa mãn than nhẹ, giống chỉ chiếm được yêu mến mao cầu con mèo nhỏ.
Nước trộn thuốc nuốt xuống, môi lưỡi triền miên.
Một hồi lâu, Phí Nghi Châu mới buông cô ra, góc cạnh rõ ràng dưới cằm gối lên đỉnh đầu cô, khắc chế nhắm mắt lại, âm thầm hít sâu, bình phục trong cơ thể mãnh liệt xao động.
Đột nhiên cục cưng nóng hổi trong ngực nhẹ nhàng vặn vẹo, cái đầu lông xù chui vào cổ anh, cọ tới cọ lui.
Phí Nghi Châu nhíu mày, ấn ngón tay búng lên trán cô, nhẹ trách: "Bị bệnh thì thành thật một chút, không được lộn xộn."
Lúc này anh nhịn cực khổ, cô nhiệt tình thân mật như vậy, anh thật sự có chút chịu không nổi.
Cô gái sốt đến có chút mơ hồ, ở trong cổ anh cười ngây ngô, nói: "A Ngưng, em bỗng nhiên cảm thấy bị ốm cũng không tệ."
Phí Nghi Châu khó hiểu: "Vì sao?
"Bị ốm anh sẽ chăm sóc em, hơn nữa còn rất dịu dàng..." Giọng cô mềm mại, tiếp tục nói: "Em thích được anh dịu dàng chăm sóc."
Phí Nghi Châu cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô, nói: "Bình thường anh không dịu dàng với em?"
Ân Tô Tô xấu hổ lúng túng, lầm bầm trả lời: "Đa số anh vẫn rất dịu dàng, thế nhưng khi làm loại chuyện này thì không dịu dàng tí nào. Rất... điên."
Phí Nghi Châu nghe xong nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Anh hiểu rồi."
"?"
"Lần sau anh sẽ cố gắng dịu dàng phát điên với em."
Tên đàn ông thúi này có năng lực lý giải gì thế, ý của cô đâu có như vậy!