Tô Tô

Chương 153

Cậu cả nhà họ Phí luôn thực hiện phương châm không nói thì thôi mà đã nói thì đảm bảo phát ngôn này sẽ đi thẳng vào lòng đất đến cùng. Sau khi nói ra những lời “dịu dàng điên rồ” ấy, Ân Tô Tô đang bị anh ôm trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong sự bất lực, cơn sốt khiến cô hoa mắt váng đầu, toàn thân mềm nhũn, thật sự không còn sức mà mắng đánh anh, chỉ đành trợn trắng mắt để làm cậu cả nhà mình hiểu ý.

Nhận được tín hiệu cực kỳ bất thiện từ vợ mình, Phí Nghi Châu nhướng mày, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, uể oải, thờ ơ nói: “Cảm phiền em giải thích xem ánh mắt của em là có ý gì.”

Đầu Ân Tô Tô hãy còn choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng vì nhiệt độ cao khiến gương mặt thêm mơn mởn, ướt át, như một trái chín đang chờ được hái. Cô không còn sức giãy giụa, chớp đôi mắt mờ mịt hai lần, bị buộc quay lại nhìn ông lớn thần kinh trước mặt, hơi thở mỏng manh đốp lại: “Ánh mắt em đang thể hiện tình yêu với anh giống như dòng sông cuồn cuộn vô tận, chẳng khác nào sông Hoàng Hà ngập lụt ngoài tầm kiểm soát."

Phí Nghi Châu: "."

Bất ngờ nghe vợ mình nói những lời yêu thương, mặc dù lời ấy chẳng hề được nói ra một cách nghiêm túc, lại vô cùng chiếu lệ, nhưng thành thật mà nói, Phí Nghi Châu vẫn thấy khá êm tai.

Anh cười xùy một cách dịu dàng, giọng điệu vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt vô thức ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh cúi đầu cắn nhẹ vào cánh môi còn đỏ gấp mấy lần gương mặt, ý muốn trừng phạt, nhưng sức lực và tư thế lại cực kỳ dịu dàng, anh khẽ khàng nói với cô: "Đừng tưởng anh không nghe ra em đang lời ngon tiếng ngọt, ăn nói linh tinh."

Ân Tô Tô ậm ừ đáp lại, giơ hai cánh tay nhỏ bé nóng rẫy lên, ôm lấy cổ anh một cách ấm áp, có phần kiêu ngạo nói: “Lời ngon tiếng ngọt, ăn nói linh tinh thì đã sao? Chẳng phải anh đây được tâng lên tận mây xanh rồi đó ư?"

Phí Nghi Châu buông ngón tay đang nắm cằm cô ra, hạ cánh tay xuống, khép lòng bàn tay lại, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, mí mắt rũ xuống nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Hiện tại trông tâm trạng bây giờ của anh tốt lắm hả?"

Nghe vậy, Ân Tô Tô vô thức nhìn anh một cách cẩn thận, người đàn ông điển trai, đường nét khuôn mặt hài hòa, anh tuấn tiêu sái, chẳng khác nào kiệt tác được thượng đế ưu ái. Lúc này, giữ hàng mày lộ vẻ yên lặng, bình thản, như giếng cổ không một gợn sóng, kết tinh thành một người đàn ông trưởng thành, đặc biệt, có sự từng trải, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào.

Ân Tô Tô lắc đầu, thành thật trả lời: "Em không nhìn ra."

Phí Nghi Châu nhướng mày: "Vậy sao em biết tâm trạng anh tốt?"

Ân Tô Tô cong môi mỉm cười rồi nói với giọng thản nhiên: “Em là vợ anh, tất nhiên hiểu anh. Tai anh yếu mềm lắm, chưa bao giờ cưỡng lại được lời âu yếm của em, chiêu này vô cùng hiệu nghiệm."

Phi Nghi Châu nhướng mày cao hơn, nghiêng người hôn lên môi cô, sau đó lại mổ môi cô, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng bảo: “Nghe ý em thì đã bắt thóp được anh rồi ư?”

"Tất nhiên là bắt thóp được anh rồi." Ân Tô Tô ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, kìm nén sự ngượng ngùng, vờ trả lời anh một cách bình tĩnh: "Ai bảo em là cục cưng quý báu của anh, ai bảo anh thích em, thương em lại chiều em nhất chứ.”

Thái độ được yêu mà lên mặt khiến cậu cả cười ra tiếng, một lúc sau khi đã cười đủ, anh thản nhiên hôn cô, đôi mắt hơi khép lại, môi mỏng dán lên môi cô, lúc đóng lúc mở, nói: “Ừ, em nói đúng, em là cục cưng của anh, anh quả thực đã bị em bắt thóp thật rồi, không khá lên được chỉ đành chịu thiệt thôi, chỉ cần nghe lời âu yếm lấy lệ của em cũng khiến anh vui cả buổi."

Cơn sốt cao của cô gái vẫn chưa hạ xuống, nhiệt độ cơ thể cô nóng như quả cầu lửa, thậm chí hơi thở như bị bao bọc bởi sao hỏa, mùi thơm nhẹ trên cơ thể cũng bị nhiệt độ làm nồng thêm.

Phí Nghi Châu ôm Ân Tô Tô thật chặt, áp vào người cô, sờ nắn, hôn rồi ngửi. Hương thơm ấm áp đặc biệt của cô lọt vào mũi anh, mùi hương ngọt ngào quyến rũ khiến anh say đắm, cuốn hút anh đến mức khó mà thoát khỏi.

Ân Tô Tô không nhận ra anh chồng đại gia nhà mình đang chìm đắm. Cô bị anh ôm chặt trong lòng, môi lưỡi giao hòa, hơi thở đan xen, toàn thân cô cảm thấy hơi khó chịu.

Anh hôn cô vừa say đắm vừa dịu dàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc nhẹ vành tai mịn màng, nhạy cảm của cô, sự thân mật quen thuộc lúc bình thường lại trở thành cực hình vào lúc này.

Cô bị sốt, chóng mặt, nhiệt độ cơ thể lại cao. Lúc anh hôn, thoáng cái cô càng cảm thấy chóng mặt hơn, làn da khắp cơ thể như phải bỏng.

Miệng khô, lưỡi khô, khát vô cùng.

Cứ hôn như vậy chưa đầy một phút, Ân Tô Tô không thể chịu đựng được nữa. Mặt cô càng lúc càng đỏ, cuối cùng cô không chịu nổi quay đầu đi, thoát khỏi đôi môi và chiếc lưỡi đang công thành đoạt đất của anh, cô che miệng lại, thở hổn hển nói: “Không được, chúng ta không thể hôn nữa. Không chỉ không thể hôn mà còn phải giữ khoảng cách mới đúng."

Phí Nghi Châu: "Tại sao?"

Ân Tô Tô không nói nên lời, kiên nhẫn giải thích nguyên nhân với cậu cả: "Em bị cảm, hôn như thế lỡ lây bệnh cho anh thì sao?"

Phí Nghi Châu nghe vậy, rũ mắt, trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ câu "lỡ như" của cô có bao nhiêu khả năng xảy ra. Vài giây sau, anh hơi ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, thản nhiên nói: “Chắc không đâu, sức khỏe của anh tốt hơn em, sức đề kháng cũng mạnh hơn, khả năng em truyền bệnh cảm cho anh cực kỳ thấp."

Ân Tô Tô cau mày, bối rối trước câu nói chắc chắn của anh, khó hiểu hỏi: "Sao anh lại chắc chắn sức khỏe của anh tốt hơn em?"

Giọng điệu của Phi Nghi Châu vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời: "Ít nhất anh chưa bị ngất lúc đạt cực khoái bao giờ."

"..." Anh đang sủa gì thế? Đây mà là tiếng người ấy hả?

Cậu cả nhìn cô, hơi nhếch khóe môi, rất phong độ, điềm tĩnh, lịch sự nói thêm: “Hơn nữa đây là chuyện như cơm bữa với cô Ân.”

“…” Cái gã cợt nhả này.

Phí Nghi Châu: "Việc này đủ cho thấy sức khỏe của chúng ta chênh lệch rõ ràng đến mức nào."

“…” Tốt lắm, cún hẹo rồi còn bổ thêm một đao, cô khắc ghi nợ này vào sổ!

Sau khi nghe cậu cả nói xong, sắc mặt cô Ân lúc trắng lúc xanh lúc lại hồng, xen lẫn xấu hổ và tức giận, chỉ ước có thể ngay lập tức giương cao biểu ngữ trừ hại cho dân, đánh bầm dập cái gã đang cợt nhả này một trận. Tiếc là thể trạng không cho phép, chỉ đành tức giận suông.

Không sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô nhịn.

Ân Tô Tô nhắm mắt lại, hít thở sâu ba lần liên tiếp, mới miễn cưỡng kìm nén cơn giận đang bùng cháy trong lòng xuống. Nín xong, môi cô ngúng nguẩy định nói, chẳng ngờ ông lớn biến thái lại bình tĩnh mở miệng.

Anh nói: "Hơn nữa dù em lây cho anh cũng không sao."

Ân Tô Tô sửng sốt, sau đó bối rối không nói nên lời, thấy hơi buồn cười đáp: "Anh có biết bị cảm khó chịu lắm không? Bây anh nói không sao, nhưng khi thực sự bị đau đầu, nhức não, bị bệnh, anh sẽ trách em lây anh cho mà xem."

Phí Nghi Châu im lặng cong môi, chậm rãi dùng ngón trỏ lướt qua gò má cô, phác họa đường nét mềm mại mượt mà của cô, nói: “Anh không sợ bệnh tật, nếu sợ bị em lây, nhất định phải giữ khoảng cách với em, đối với anh đó là sự tra tấn."

Ân Tô Tô hơi giật mình, nhất thời không biết phải nói gì.

Ngón tay đẹp đẽ của Phí Nghi Châu trơn tru trượt xuống má cô, vuốt ve chiếc cổ thon và xương quai xanh thanh tú của cô, rồi đi vào một khe rãnh màu trắng sữa.

Nhiệt độ cơ thể của Ân Tô Tô đột ngột tăng lên, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng, cô dùng răng cắn nhẹ môi dưới, yếu ớt muốn giơ tay lên ngăn lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng xoát nhẹ vang lên trong không khí.

Người đàn ông thuần thục cởi dây áo ngực còn sót lại trên lưng cô, lột ra khỏi người cô.

“Em biết mà.” Phí Nghi Châu nói với giọng điệu bình tĩnh và lười biếng, giống như nhà thơ đang ngâm lại kiệt tác được viết cẩn thận của mình, một tay vòng qua eo cô, tay kia ôm cô, nhẹ nhàng chơi đùa: “Có lúc anh cũng than thở thượng đế thần kỳ, cũng có lúc biết ơn vì được thượng đế ưu ái.”

"..." Có trời mới biết, trong hoàn cảnh này, vào giờ phút này, Ân Tô Tô chẳng có tâm trạng nào nghe lời cảm nghĩ trữ tình của nhà thơ vĩ đại này.

Thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ cao vì bị bệnh dần giảm xuống, nhưng sóng trước vừa đi sóng sau lại xô tới, ngọn lửa sinh lý bắt đầu bùng cháy dữ dội.

Màu đỏ lan từ gò má gần tai đến cổ rồi tới làn da chỗ xương quai xanh.

Ân Tô Tô vừa yếu ớt vừa nhạy cảm, cô không có cách nào để trốn thoát hay chống cự, chỉ như chú dê nhỏ chờ bị làm thịt. Cô nằm trong lòng người đàn ông, cắn môi, không ngừng run rẩy khóc.

Hàng mi đen dày của Phí Nghi Châu cụp xuống, ánh mắt chuyên chú, sâu hun hút, quét qua đường vân da trắng trẻo, hồng hào gợi cảm của cô gái trong lòng mình. Anh chăm chú hôn lên từng tấc, dùng bàn tay tôn thờ, như thể đang vuốt ve một báu vật cổ truyền đời.

"Anh than thở trước sự kỳ diệu của thượng đế, làm sao người có thể tạo ra em, một cô gái đẹp lạ thường, dù linh hồn hay thể xác đều vô cùng phù hợp với anh." Phí Nghi Châu trầm giọng nói: "Anh biết ơn sự ưu ái của thượng đế, người đã ban cho anh món quà quý giá, đẹp đẽ nhất trần đời.”

Nếu ở thời điểm bình thường, khi nghe được những lời này, cô diễn viên Ân Tô Tô cảm tính đã cảm động khóc sướt mướt từ lâu.

Nhưng bây giờ cô đang bị bệnh, cô đang bị bệnh mà vẫn bị tên khốn này giở trò, vừa tao nhã đọc thơ vừa ức hiếp cô, xin thứ cho cô không cảm động nổi.

Không chỉ không cảm động nổi, Ân Tô Tô thậm chí còn hơi tức giận và tủi thân.

Những giọt lệ thi nhau chảy xuống từ khóe mắt, Ân Tô Tô còn chẳng thể lau nước mắt, đôi mắt mê ly còn khuôn mặt thì đỏ tới tận mang tai, cuối cùng giọt nước tràn ly, cô bật khóc nức nở: "Làm gì có ai vừa trịnh trọng nói lời yêu đương lãng mạn vừa làm chuyện này... Phí Nghi Châu, anh dừng lại ngay cho em, anh đã nói là không chạm vào em khi em ốm mà!"

Phí Nghi Châu nghe thế thì nhếch miệng, hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi của cô, hài lòng khi thấy cô sợ sệt co rúm lại né tránh.

Anh khàn giọng nhỏ nhẹ dỗ dành cô: “Anh không làm thật đâu, chỉ là bỗng nhiên rất muốn hôn em.”

"... Hôn cái đầu nhà anh!" Ân Tô Tô xấu hổ mắng anh: "Chỉ hôn thôi cũng không được, em đau đầu, đau họng, em muốn đi ngủ!"

Phí Nghi Châu: "Vậy cứ coi như anh đang giúp em ngủ đi."

Ân Tô Tô: "... Ý anh là gì?"

Phí Nghi Châu mỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Theo kinh nghiệm xét thấy, sau khi bị anh hết hôn rồi ăn, em thường sẽ ngủ ngon hơn.”

Ân Tô Tô chết lặng: "@#¥%...Anh Phí, xin hỏi ba mẹ và ông nội của anh có biết anh là kẻ vô liêm sỉ, không đứng đắn thế không? Xin hỏi anh chị em của anh có biết không?"

“Họ sẽ không có cơ hội biết đâu.” Phí Tâm Châu thản nhiên nói: “Bởi vì anh chỉ vô sỉ với em thôi.”

"... Dám cá đây là đãi ngộ đặc biệt của em nhỉ? Có phải em nên cảm ơn quý ngài đây không?"

Đm nhà anh!

Ngay sau đó, Ân Tô Tô rên rỉ không kiềm chế được, nước mắt lưng tròng, cô ngưỡng cổ thành một vòng cung xinh đẹp duyên dáng, mười ngón tay nắm chặt ga trải giường bằng lụa.

Phí Nghi Châu hôn cô thật sâu, gần như thành kính, thoải mái tiếp tục nói: "Sự yêu thích của anh đối với em luôn là duy nhất, chỉ cần em quen là được."

Ân Tô Tô: "@#¥%..."



Đm nhà anh!

Sự thật đã chứng minh rằng "nụ hôn" của Phí Nghi Châu quả thực có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ. Chưa đầy một phút sau khi chạm vào gối, Ân Tô Tô đã mờ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhờ bác sĩ Tôn mát tay, suốt đêm cô không tái sốt, hôm sau tỉnh dậy, mọi triệu chứng bệnh cảm của cô đã thuyên giảm rất nhiều.

Cơn cảm rút đi hơn nửa, chuyện đầu tiên Ân Tô Tô nhớ đến là tìm cách trả thù tên cầm thú nào đó. Suy nghĩ một hồi cũng không có kết quả, cô nghĩ đến người bạn tốt kiêm quân sư của mình là Lương Tĩnh, gửi WeChat xin trợ giúp.

Ân Tô Tô bi phẫn điên cuồng gõ phím, mười ngón tay mảnh khảnh ấn vào màn hình điện thoại phát ra âm thanh lạch cạch, tin nhắn được biên soạn như sau: [Chị em ơi! Em không còn sức phỉ nhổ tên chó má Phí Nghi Châu kia nữa rồi! Chị nói đúng! Đàn ông quả thực chẳng có ai tốt đẹp hết!]

Lúc đó Lương Tĩnh ở một thành phố khác nhận được tin nhắn, lập tức trả lời: [Sao thế sao thế? Phí Nghi Châu ngoại tình? Mẹ nó chị sẽ liên hệ với tất cả bạn bè bên truyền thông để vạch mặt anh ta ngay!!!]

Ân Tô Tô: […]

Ân Tô Tô: [Thế thì không có.]

Lương Tĩnh: [Vậy sao lại mắng chồng?]

Ân Tô Tô: [... Tóm lại, anh ấy không phải người. Chị học rộng hiểu nhiều, lắm ý tưởng, mau giúp em nghĩ ra chiêu nào có thể khiến anh ấy muốn sống không được đi!]

Lương Tĩnh ở đầu bên kia nhìn dòng tin nhắn chị em mình gửi tới, nhìn chằm chằm vào câu "muốn sống không được" kia, trầm ngâm một lúc. Vài giây sau, Lương Tĩnh cảm thấy mình đã ngộ ra ý tứ thâm sâu trong đó, cô ấy cong môi, trên mặt lộ ra ý cười biết tỏng mập mờ, đáp: [Muốn sống không được đúng không, vậy em hỏi đúng người rồi.]

Ân Tô Tô: [Xin được chỉ bảo!]



Đêm hôm đó, cậu cả nhà họ Phí trở về nhà sau một ngày dài làm việc, vừa bước vào cửa phòng ngủ chính, cởi bộ đồ đen treo vào phòng thay đồ, anh bất ngờ bị một lực mạnh đánh gục, ngã ngửa xuống giường.

Phí Nghi Châu không hiểu cục cưng nhà mình lại lên cơn gì, thấy cô dùng hết sức lao vào mình, phản ứng đầu tiên là sợ cô bị ngã, vội dùng hai tay bảo vệ cô, ôm cô ngã xuống.

"Em làm gì thế?" Mặt mày Phí Nghi Châu bình tĩnh hỏi, nhìn cô gái trong lòng mình.

“Làm gì ấy hả?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái nở một nụ cười nham hiểm, đột ngột đứng dậy, đẩy anh xuống giường, sau đó cưỡi lên người anh, từ trên cao nhìn xuống, túm lấy cà vạt của anh, đầy khí phách ngạo nghễ hừ lạnh: "Tất nhiên là tra tấn anh để báo thù rửa hận rồi!"

Phí Nghi Châu: "..."

Chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.

Cậu cả còn chưa kịp đặt ra nghĩ vấn đã thấy cô gái thực hiện một động tác mới, Ân Tô Tô đẩy anh xuống phía sau giường, sau đó kéo hai tay thon dài, mạnh mẽ của anh lên.

Trong suốt quá trình, Phi Nghi Châu không hề phản kháng mà rất hợp tác giơ hai tay lên, chỉ muốn xem cô định làm gì. Sau đó lại nhìn thấy cô gái này chẳng biết từ đâu biến ra hai chiếc cà vạt nam màu xanh đậm, mở ra rồi trói hai tay của anh vào hai đầu giường rồi cố định lại.

Phí Nghi Châu: "..."

Chậm rãi gõ ra một loạt dấu chấm hỏi.

“Cọp không ra oai anh lại tưởng em là mèo bệnh đó hả.” Làm xong hết thảy, Ân Tô Tô ngồi lên người đàn ông, tay đánh một cái, sau đó đưa tay phải ra lau khuôn mặt như ngọc lành lạnh của Phí Nghi Châu, cố ý bắt chước tên lưu manh trêu chọc gái nhà lành, cười đến là tục tằn: "Đêm nay em sẽ cho anh chứng kiến ngón nghề của em, cho anh biết thế nào là muốn sống không được!"

Nói xong, phòng ngủ chính trở nên im lìm.

Là một người đàn ông trưởng thành, lúc này cậu cả đã lờ mờ đoán được cô vợ bé bỏng đang định làm gì. Anh nghiêm túc nhìn cô, hơi nhướng mày một lúc rồi chậm rãi nói: "Ân Tô Tô, trước khi mọi chuyện phát triển đến mức không thể cứu vãn, anh tốt bụng nhắc nhở em đừng có đâm đầu vào ngõ cụt."

Ân Tô Tô đã được quân sư cố vấn trước đó không hề tỏ ra sợ hãi, cúi đầu dựa sát vào anh, mỉm cười: "Hừ, vậy thì chờ xem ai mới là người đâm đầu vào ngõ cụt."
Bình Luận (0)
Comment