Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 15

Edit: Sa

Lâm Mạn Thiến về tới nhà vào đúng tám giờ tối đêm ba mươi Tết.

Vì đêm nay là giao thừa, cô về muộn nên ông bà Lâm đã dẫn Lâm Hạ Hạ tới nhà nội ăn cơm tất niên trước. Cô mở cửa, cả căn nhà tĩnh lặng, chỉ có chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo ngoài ban công là nhuộm màu tết, nhưng càng như vậy càng cảm thấy cô lẻ loi một mình trông thật đáng thương.

Điện thoại reo hai tiếng, mẹ cô nhắn tin, hỏi cô đã về nhà chưa, về rồi thì đừng thu xếp đồ đạc vội mà lập tức tới nhà nội ăn cơm, mọi người đang đợi cô.

Cô thở dài thườn thượt, đặt hành lý xuống, gội đầu tắm rửa, không trang điểm, chỉ tô son rồi đi.

Xuống lầu, nhà dì Trần hàng xóm đang bày pháo, dì ngoảnh đầu thấy cô, chợt ngẩn người, sau đó cười, kéo cửa ra: “Ôi, Mạn Thiến về rồi à! Lâu lắm không gặp cháu, ngày càng đẹp!”

Dì nói xong lập tức thu hút sự chú ý hơn nửa người trong khu, chỉ vài giây sau, ai cũng rối rít thò đầu ra cửa sổ, hào hứng hỏi han.

“Mạn Thiến, quay phim vui không? Cô nghe đồn làm diễn viên giàu lắm, bố mẹ cháu nói  cháu tự mua nhà rồi đúng không, giỏi quá!”

“Mạn Thiến, hôm bữa thím thấy cháu trên tivi nè, cháu đóng với Lục Trường Hoa gì đó phải không? Ôi chao, thím thích cái anh đó đấy, cháu xin chữ ký giùm thím được không?”

“Mạn Thiến, nghe nói Lục Trường Hoa yêu cô ca sĩ nhỏ tuổi Hứa Băng gì đó, có thật không vậy?”



Lâm Mạn Thiến đeo cặp sách hồi cấp ba của mình, trả lời từng câu một, cười cứng cả mặt. Có lúc, cô thật lòng cảm thấy mấy cô mấy thím mấy bác này còn khó đối phó hơn cả phóng viên nữa. Nhưng khu chung cư của họ đã cũ, lại không nằm trong vùng phát triển kinh tế nên tỷ lệ thay đổi dân cư cực kỳ thấp, có năm tầng đã hết bốn tầng chứng kiến quá trình trưởng thành của Lâm Mạn Thiến nên cô không dám trả lời họ bằng thái độ đối với phóng viên, chỉ có thể gượng cười ứng phó.

Mãi đến khi tối muộn, bà Lâm lại gọi cú điện thoại thứ n thúc giục cô, mấy cô mấy bác mới lưu luyến tha cho cô.

“Ờ thôi, Mạn Thiến đi ăn cơm đi, chờ cháu về rồi lại trò chuyện.”

Cô nhoẻn môi nở nụ cười hòa nhã: “Dạ, vậy cháu xin phép, tạm biệt các cô chú.”

Tối mùa đông khá lạnh, khu dân cư treo đèn lồng khắp nơi, bóng dáng nhỏ bé của cô gái cùng chiếc móc khóa con gấu treo lủng lẳng trên cặp từ từ biến mất trong ánh sáng đỏ ấm áp.

Dì Trần nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô, vừa lắc đầu thở dài vừa nói với con dâu: “Con bé Mạn Thiến tội nghiệp lắm, có cha mẹ nào móc tim móc phổi cho cháu gái mà lại bỏ bê con ruột của mình cơ chứ.”

Ở đây, từ nhỏ Lâm Mạn Thiến đã rất nổi tiếng.

Hồi bé, cô là nữ hoàng trong đám trẻ con, đứa trẻ nào cũng thích chơi với cô, chỉ cần cô đóng vai công chúa thì sẽ không ai dám đóng vai hoàng hậu, chiếc chăn giả làm áo choàng đẹp nhất chắc chắn thuộc về cô. Sau đó đám trẻ dần lớn lên, cô lại trở thành học sinh giỏi trong lớp chọn, là MC của các chương trình trường lớp, là hotgirl của khóa.

Người lớn và bạn đồng trang lứa trong khu dân cư đều biết cô.

Nhưng “tên tuổi” của Lâm Mạn Thiến không chỉ xuất phát từ sự giỏi giang của cô mà phần lớn là từ em họ Lâm Hạ Hạ của cô, chính xác là từ thái độ thiên vị của ông bà Lâm dành cho cháu gái và con gái.

Đến bây giờ dì Trần vẫn còn nhớ có lần dì tới nhà họ Lâm xin giấm, đứng ngoài cửa nhìn thấy bà Lâm nhíu mày đẩy con gái tránh xa đĩa cherry: “Hạ Hạ còn chưa ăn đâu, chờ em ăn rồi con hãy ăn.”

“Mẹ, con ăn rồi chừa cho nó một nửa cũng được mà.”

“Chỉ một lát thôi mà cũng không chờ được hả, làm như ma đói vậy.” Sau đó gọi với vào phòng bếp, “Lão Lâm, nấu tôm cay cay nha, Hạ Hạ thích ăn cay.”

Trong giây phút ấy, dì Trần thấy biểu cảm tủi thân muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói của cô bé, không biết vì sao dì thấy thương quá đỗi. Thậm chí dì còn ngờ vực có khi nào giống như trong phim, hai đứa bé bị bế nhầm, Lâm Hạ Hạ mới là con ruột không? Chứ dì thực sự không tài nào hiểu nổi tại sao trên đời lại có cha mẹ kỳ lạ đến vậy, y như trúng tà.

Nhưng mà đây là chuyện nhà người ta, cho dù dì bất bình thì cũng không thể nuôi con thay người ta được.

Dì Trần thở dài, không nhìn Lâm Mạn Thiến nữa, tiếp tục đốt pháo.

Trên đời này, mỗi nhà mỗi cảnh, người ngoài không biết rõ, cũng không có tư cách lắm mồm.

*

Thành phố nhỏ, Lâm Mạn Thiến đi chưa tới hai mươi phút đã đến nhà nội.

Nhà nội cô tự mua đất xây nhà, cao ba tầng, có cả sân, trong sân trồng một cây hòe to, Lâm Mạn Thiến rất thích leo lên cây ngắm cảnh đằng xa.

Cô mở cổng, loáng thoáng nghe tiếng cười nói từ trong nhà, rõ nhất là tiếng cười đầy hãnh diện của mẹ cô: “Hạ Hạ được đạo diễn lớn để mắt, là đạo diễn Trần Hán Giang đó, nhà mình biết đạo diễn Trần không, là cái người quay phim “Ánh Sáng Mặt Hồ” đó, Hạ Hạ còn đóng nữ chính nữa, nam chính là Bùi Nhất.”

Giọng cô của cô: “À, Bùi Nhất à, em biết Bùi Nhất, nổi tiếng lắm, Hạ Hạ đóng phim với cậu ấy hả? Giỏi quá!”

“Đúng rồi đó.” Mẹ hồ hởi đáp, nhưng chốc lát sau lại thở dài, “Haiz, từ nhỏ Hạ Hạ đã có năng khiếu nghệ thuật nên chị hiểu. Còn Mạn Thiến ấy à, nó làm sao so nổi với Hạ Hạ chứ, vậy mà không chịu nghe lời chị, cứ một hai phải thi trường điện ảnh, chị nghe nói làng giải trí quan trọng nhất là may mắn, bây giờ nó cứ lình xình, cao không cao, thấp không thấp, chả biết tương lai thế nào đây…”

Cô thẫn thờ đứng ngoài cửa, không biết có nên vào hay không. Bà cụ Lâm ngồi gần cửa sổ thấy cô đứng ngoài sân, vội cắt đứt bà Lâm, ngoái đầu ra cười: “Ôi chao, phải Thiến Thiến của nội không đó?”

Trong nhà thoáng chốc yên tĩnh.

Cô hít sâu một hơi, cố nhoẻn môi cười, mở cửa ra: “Bà nội.”

Mọi người trên bàn ăn đều bối rối, bà Lâm hắng giọng, vẻ mặt không mấy tự nhiên: “Con bé này lén lút trốn ngoài sân làm gì, làm mẹ giật cả mình.”

“Thục Hoa.” Bà cụ Lâm trừng con dâu, nắm tay Lâm Mạn Thiến, hiền từ nói, “Thiến Thiến, kệ mẹ con đi, nó ác miệng vậy thôi chứ thương con lắm. Nào, ngồi xuống với nội nào.”

Lâm Mạn Thiến ngồi xuống, chào hỏi người lớn, nụ cười bình thản, vẻ mặt tự nhiên, tựa như chẳng hề nghe gì.

Lâm Hạ Hạ ngồi đối diện cô, chớp mắt hỏi cô: “Chị quay phim sao rồi? Em nghe Bùi Nhất nói đoàn phim của chị đẩy nhanh tiến độ.”

“Cũng bình thường, tôi quay xong rồi.”

“Hở, mới đó mà quay xong rồi á?”

“Quay xong là tốt, quay xong là tốt. Tết nhất, ở nhà lâu lâu, bảo mẹ cháu nấu mấy món ngon ngon. Mới vừa nãy Hạ Hạ còn nói lên đại học nhớ nhất là đồ ăn ở nhà.” Cô của cô vội xoa dịu bầu không khí.

Lâm Mạn Thiến cười, gương mặt ngọt ngào, giọng nói hòa nhã: “Cháu cũng muốn ở nhà lâu nhưng bận rồi ạ, biết sao giờ.”

“Chị nhận phim mới à, phim gì thế?”

… Tôi không nhận được phim mới, cô không biết à?

Cô bình thản, ung dung nói: “Chụp ảnh quảng cáo.” Thật ra là chụp quảng cáo cho một nhãn hàng nhỏ trên Taobao.

Tuy Lâm Mạn Thiến bị phó giám đốc gây khó dễ, không nhận được tài nguyên phim ảnh nhưng không bị hạn chế các hoạt động cấp thấp như làm người mẫu trên Taobao. Trước kia cô không dự liệu được mình sẽ gặp khó khăn nhường này nên mọi khoản thu đều đã chi trả sạch sẽ, nếu không có công việc, e là sẽ không trả được khoản vay nahf mất.

Có lẽ Lâm Hạ Hạ cũng đã đoán được, “à” một tiếng, cười sâu xa, nhưng sau cùng vẫn không vạch trần cô.

Đề tài nhanh chóng được một người họ hàng dời đi, nhưng vì thấy Lâm Mạn Thiến không quá nhiệt tình, hơn nữa còn cả không khí lúc cô xuất hiện nên mọi người cũng thức thời không hỏi han cô nữa.

Bữa cơm tất niên rất sôi nổi, nhưng với Lâm Mạn Thiến mà nói thì rất khó nuốt.

Có lẽ bố mẹ đã nghe Lâm Hạ Hạ nói gì nên ánh mắt nhìn cô chẳng mấy thân thiện, có điều vì ngại đông người nên mới không hỏi tội cô ngay. Còn cô thì cả bữa cơm cũng không nhìn bố mẹ mình, ánh mắt tĩnh lặng, chỉ khi ai hỏi đến thì mới đối đáp đôi lời, hoàn toàn khác biệt với cô bé hoạt bát trước kia.

Bắt đầu từ khi cô thi trường điện ảnh thì quan hệ với gia đình đã rất gượng gạo rồi, chẳng khác người xa lạ là bao.

*

Cơm nước xong, người lớn ở phòng khách trò chuyện, đánh bài, xem ti vi, trẻ con thì lăn lộn cười đùa khắp nhà, Lâm Mạn Thiến an vị trên sofa chơi điện thoại, thỉnh thoảng nói chuyện với bà nội.

Bà Lâm ngứa mắt dáng vẻ uể oải của cô, nhăn mặt nhíu mày: “Thiến Thiến, tết nhất tới nơi, hiếm lắm gia đình mới sum họp, đừng cắm mặt vào điện thoại mãi thế.”

Cô khựng lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn bà.

“Mày nhìn mẹ làm gì? Mẹ nói sai hả? Mày tự nhìn xem có ai suốt ngày ôm khư khư cái điện thoại như mày không!”

Lâm Mạn Thiến nhướn mày, quét mắt nhìn Lâm Hạ Hạ đang nhắn tin, cười xùy một tiếng, chẳng màng trả lời.

“Thiến Thiến! Mày có thái độ gì vậy? Mẹ không nói được mày nữa phải không?”

“Thôi, thôi.” Bà cụ Lâm nhíu mày, “Tết nhất, chị để con bé yên được không? Thiến Thiến làm gì chị à?”

“Mẹ à, con không để cho nó yên cái gì chứ, mẹ nhìn thái độ của nó đi, lớn rồi mà còn như vậy, chẳng lẽ muốn con…”

Lâm Mạn Thiến chợt thấy mệt mỏi, bên ngoài vang lên tiếng pháo, cô ngoảnh đầu nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài ô cửa sổ, những chùm pháo hoa tiếp nối nhau nở rộ trên bầu trời, chiếu rọi cả không gian.

Cô si mê nhìn ngắm, lúc lấy lại tình thần, mẹ vẫn còn đang lải nhải, cô chán nản cất điện thoại, đứng lên: “Con không chơi điện thoại nữa, con đi ngắm pháo hoa.”

Cô biết rõ không phải mẹ không ưa cô chơi điện thoại hay làm gì, chỉ đơn giản là mẹ không ưa cô thôi. Tối nay, mặc kệ cô làm gì thì đối với họ vẫn là sai, thôi thì chọn cách tránh xa tầm mắt của họ, cho nhau chút yên tĩnh.

Lâm Mạn Thiến phớt lờ tiếng mắng của mẹ, đóng cửa lại, đi ra đầu cổng, ngẩng đầu ngắm pháo hoa. Hết chùm này tới chùm khác. Nở rộ, rực rỡ, rồi lại nhanh chóng lụi tàn.

Cô nhớ buổi tối trước khi thi trường điện ảnh cũng có người bắn pháo hoa. Hôm ấy trời rất lạnh, cô mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, đứng dưới lầu run rẩy giữa đêm.

Mẹ đóng sầm cửa lại: “Giờ mày cứng cáp rồi, mày giỏi rồi, có giỏi thì cả đời này đừng về nhà!”

Lâm Hạ Hạ thò đầu ra khỏi ban công, trên mặt mang nụ cười sâu xa giống hệt hôm nay, nói với cô: “Chị đừng bộp chộp thế, chị phải nói chuyện đàng hoàng với thím, thím cũng chỉ lo cho chị thôi.”

Lúc đó cô không rõ tại sao Lâm Hạ Hạ lại cười như vậy, giờ thì cô đã hiểu, ấy là nụ cười chứa đựng sự thương hại và cảm giác ưu việt, là nụ cười mang đầy niềm kiêu ngạo cùng cái nhìn từ trên cao như muốn nói “Tôi thắng rồi”. Cũng chính là tâm trạng mà Lâm Hạ Hạ muốn chiếm được trước mặt cô nhất.

Lâm Mạn Thiến ngẩng đầu ngắm pháo hoa một lát thì thấy cổ hơi mỏi, bèn leo lên cây hòe, nhắm mắt ngả người dựa vào thân cây hệt như hồi nhỏ cô trốn lên đây ngủ.

Bạn bè trên Wechat ai cũng đăng ảnh khỏe bữa cơm tất niên hạnh phúc, mọi người nhắn cho nhau vô số lời chúc mừng năm mới, đáp lại cũng là vô số câu rập khuôn, nói rõ họ không muốn trò chuyện nhiều.

Vạn ánh đèn, ngàn chiếc đèn lồng đỏ cùng trăm đóa pháo hoa đều nói rõ hôm nay là ngày sum họp và hạnh phúc. Nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn nhường này.

Cô nhìn màn hình điện thoại, 00:39, hóa ra trong cô đã bước sang năm mới một mình. Tình trạng này quả thực khiến người khác thấy chua xót.

Ting ting.

Điện thoại chợt rung lên, Lâm Mạn Thiến mở ra, là một tin nhắn mới đến từ số điện thoại lạ. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Chúc mừng năm mới!”

“… Lúa dễ sợ.” Cô phì cười. Ở thời đại tất cả mọi người đều dùng mạng xã hội mà còn có người gửi tin nhắn điện thoại chúc tết. “Nhưng ai thế nhỉ?”

Có lẽ vì quá cô đơn, hoặc chỉ đơn giản là tò mò, cô nhìn đăm đăm tin nhắn hồi lâu, đột nhiên nhấn nút gọi cho số điện thoại xa lạ.

Nói chúc mừng năm mới rồi cúp máy liền. Lâm Mạn Thiến nghĩ.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, ban đầu bên đó còn có tiếng ồn, vài giây sau đã yên tĩnh, một giọng nam vang lên: “A lô?”

Nói chúc mừng năm mới rồi cúp máy liền. Lâm Mạn Thiến nhớ rõ ý định của mình.

“Chúc mừng năm…” Nhưng chữ cuối cùng bị mắc nghẹn lại cổ họng. Ớ, sao cô thấy cái giọng này quen quen nhỉ? Hình như là… “Bùi Nhất?”

“Ừm, em đây.” Giọng thiếu niên rất trong trẻo, “Chúc mừng năm mới chị Mạn Thiến.”

…. Là Bùi Nhất thật nè.

Cô ngớ người, não vẫn chưa kịp xử lý thông tin, buột miệng: “Có lệ thế, chả nghe ra thành ý chúc phúc cho bổn tiên nữ gì cả… Ớ, nhầm nhầm, xin lỗi nha, không phải tôi nói cậu đâu, tôi nói với cháu tôi…”

Bên kia vang lên tiếng cười, Lâm Mạn Thiến phút chốc xấu hổ ngậm miệng.

“Chị Mạn Thiến.” Cậu bỗng gọi tên cô, tiếng thiếu niên hơi nhỏ giữa tiếng pháo rền trời, có cảm giác trầm trầm đầy mê hoặc, rất giống như lúc đọc thoại khi đóng phim, chỉ khác ở chỗ mang theo ý cười chân thành, “Chúc chị nhất phàm phong thuận, nhị long đằng phi, tam dương khai thái, tứ quý bình an, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương lai tài, cửu cửu đồng tâm, thập toàn thập mỹ.(1) Cuối cùng, chúc chị năm mới vui vẻ.”

“…”

(1) Đều có ý chúc điều tốt đẹp theo số thứ tự từ 1 tới 10.

Lâm Mạn Thiến nằm trên cây, gương mặt lúc tối lúc sáng theo ánh pháo.

Ngay sau khi Bùi Nhất nói xong, trên trời bỗng “đùng đùng”, một chùm pháo hoa khổng lồ lại nở rộ, tràn khắp bầu trời, che phủ tầm mắt. Rực rỡ chói chang, xinh đẹp tuyệt trần.

Pháo hoa chưa tàn, giọng của thiếu niên hãy còn ấm áp, cực kỳ mê hoặc, nhất là vào thời khắc đặc biệt yếu lòng này.

Khoảnh khắc trùng hợp, cảm xúc mạnh mẽ.

Trời đêm, pháo hoa, nam chính. Y như trong phim.

Hết chương 15
Bình Luận (0)
Comment