Edit: Sa
Pháo hoa rợp trời, bóng đêm rực rỡ, gió đông se sẽ, lá cây xào xạc. Vì là miền Nam nên dù mùa đông, cây không hoàn toàn trụi lá, những chiếc lá trên cành bị cuốn theo gió bay. Lãng mạn tựa pháo hoa.
Lâm Mạn Thiến cúp máy.
Vốn dĩ cô không quá khó chịu, bởi vì cô đã chuẩn bị tinh thần trước khi về. Thái độ của bố mẹ, sự kiêu ngạo của Lâm Hạ Hạ, cô đều đoán trước được, vì vậy khi những chuyện nằm trong dự đoán xảy ra, trừ nỗi buồn “Ha, quả nhiên” thoáng chốc, sự tủi thân và bực dọc là không quá lớn. Nhưng chẳng biết vì sao, khi chuỗi lời chúc dài mang theo nụ cười của thiếu niên xuyên qua đường truyền, xuyên qua pháo hoa tới tai cô, cô lại không dằn nổi, từng giọt lệ mơn mởn thi nhau tuôn rơi.
Lời không thốt lên được, mắt chẳng thể mở nổi, cô nấp trên cây giấu tiếng khóc vào tiếng pháo nổ.
Từ lúc cô đến nhà nội, đã mấy tiếng trôi qua nhưng không một ai hỏi tại sao mãi đến tối giao thừa cô mới về, quay phim có vất vả không, không ai hỏi sao nay cô gầy thế, cũng không ai hỏi tương lai có kế hoạch gì chưa, sống một mình có khó khăn gì không. Đã mấy tiếng trôi qua, bố mẹ, kể cả ông bà nội, không ai ra đây tìm cô, cũng không ai chúc cô năm mới vui vẻ.
Mồng một Tết, tất cả những lời chúc mà cô nhận được đều là tin nhắn của bạn bè và một cú điện thoại của đồng nghiệp.
Chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, cô từ nàng công chúa kiêu ngạo được muôn vàn chiều chuộng biến thành kẻ bên lề. Sự quan tâm lớn nhất mà họ dành cho cô là lấy thân phận phụ huynh mắng cô vài câu khi thấy không vừa mắt, bởi vì so cô, họ càng quan tâm việc cô có khiến họ mất thể diện hay không.
Vì vậy, chẳng biết tự bao giờ, tiểu công chúa Lâm Mạn Thiến đột nhiên biến thành như bây giờ.
*
Chiếc điện thoại nằm trong tay đổ chuông, Lâm Mạn Thiến nhìn màn hình điện thoại qua làn nước mắt, đó là dãy số điện thoại ban nãy. Bùi Nhất gọi lại cho cô.
Cô nín khóc, móc tờ khăn giấy còn sót lại trong túi quần ra lau nước mũi, lại lấy tay áo lau nước mắt, sau đó hít sâu một hơi, nghe máy: “A lô?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên lẩn sự quan tâm thích đáng: “Chị Mạn Thiến có sao không?”
Có lẽ việc cô tự dưng cúp máy đã khiến cậu hoang mang.
“… Không sao.” Mắt Lâm Mạn Thiến vẫn đỏ, nhưng vừa khóc xong nên tâm trạng cũng dễ chịu hơn đôi chút, ngẩng đầu ưu tư nhìn bầu trời quang đãng, “Hồi nãy điện thoại bị rơi xuống cây nên tự tắt nguồn.”
Bên kia hơi khựng lại.
“Chị ở trên cây?”
“…” Lâm Mạn Thiến đáp qua loa: “Coi như vậy.”
Cái gì gọi là coi như vậy? Đêm giao thừa, không xem chương trình mừng năm mới cũng không đốt pháo mà lại lên cây ngồi là sao?
Bùi Nhất ngồi ở trên xe, nhướn mày, dịu giọng nói: “Chị Mạn Thiến, tối nay ai cũng đốt pháo hoa, ở trên cao nguy hiểm lắm. Trước kia hàng xóm nhà em có thằng con không chịu nghe lời người lớn, nó leo lên cây chơi, bị một đứa khác bắn pháo trúng.”
“Sau đó thì sao? Nó bị bỏng lửa pháo hả?”
“Không có.” Thiếu niên dựa vào cửa sổ xe, bên ngoài treo đầy đèn lồng đỏ, để lại cả chuỗi màu trong tầm mắt, “Nó bị giật mình bởi tiếng nổ, ngã xuống cây, gãy xương đùi phải, bó bột hai tháng.”
Lâm Mạn Thiến: “…”
“Bùi Nhất, cậu trêu tôi đúng không?”
Cậu cười: “Thật đó, nên chị Mạn Thiến mau xuống đi, ở trên cây nguy hiểm lắm.”
Trên cây nguy hiểm ư?
Lâm Mạn Thiến nhìn quanh, sân vắng tanh, lũ trẻ ở trong nhà chơi bài nghịch điện thoại, không thấy ai đốt pháo cả.
Ở thời đại này, trẻ con háo hức đốt pháo đã không còn nhiều nữa.
Cô dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Không nguy hiểm đâu, có khi còn an toàn hơn dưới đất ấy chứ.”
Lâm Mạn Thiến là diễn viên được đào tạo chính quy, đã được học cách đọc thoại, hơn nữa vì là người miền Nam, phát âm nhiều từ không chuẩn nên cô đã rất chăm chỉ luyện tập, sau đó đến cả giảng viên cũng khen cô đọc thoại tốt. Vì vậy khi đang buồn, tâm trạng ảnh hưởng tới giọng điệu, bất giác thu hút hơn bình thường rất nhiều, nhấn nhá đúng chỗ, nói nhanh hay mà nói chậm cũng hay, hiện lên nỗi thương đau phảng phất.
Bùi Nhất hơi chững lại, có lẽ đã hiểu, không khuyên nữa: “Ngồi trên cây cũng được, dầu gì chị cũng là người lớn, ắt tự có suy nghĩ riêng.”
… Hừm, sao nghe cứ kỳ kỳ nhỉ?
“Có điều đừng nằm ngả người ngẩng đầu nhìn trời, pháo hoa nổ xong sẽ có đất đá với bụi tro rơi xuống, rơi vô mắt là toi.”
Lâm Mạn Thiến đang nằm ngả người ngẩng đầu nhìn trời: “…”
“Bùi Nhất, cậu là ma quỷ hả?”
Cậu cười, âm cuối còn hơi cao, gợi nhắc cậu vẫn là thiếu niên: “Vì lúc em trèo lên cây cũng thích nằm kiểu đó.”
Họ trò chuyện chốc lát, toàn là những chuyện không đâu, nhưng không thể phủ nhận nhờ những câu không đầu không đuôi này mà Lâm Mạn Thiến thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Ngồi trên cây lâu, chỗ tiếp xúc với thân cây bắt đầu đau, cô nhảy xuống, đi vào nhà.
Đầu dây bên kia như có thiên lý nhãn nhìn xuyên qua điện thoại, bình thản nói: “Chị Mạn Thiến xuống rồi hả?”
“Ừm.” Lâm Mạn Thiến đáp, “Cậu thì sao, lấy đâu ra thời gian gọi điện vậy, tôi tưởng cậu bận lắm chứ.”
Tuy hai đoàn phim đều cho nghỉ vài ngày nhưng cuối năm có nhiều chương trình mừng xuân. Ban nãy lúc ăn cơm, cô xem ti vi thấy cậu đã lên sân khấu biểu diễn, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cậu diễn vai người máy, mặt vô cảm chỉ biết cười lạnh, nhưng lại buồn cười đến lạ. Mẹ hào hứng quảng cáo, nói đây chính là Bùi Nhất đóng chung với Hạ Hạ, thậm chí còn chụp màn hình ti vi đăng Wechat. Đáng tiếc là mọi người đều đã quên vẫn còn có Lâm Mạn Thiến đóng chung với Bùi Nhất nên chỉ lo tới tấp nhờ Lâm Hạ Hạ xin chữ ký của Bùi Nhất.
Bùi Nhất không hề biết mình chỉ xuất hiện trên ti vi thôi mà khiến bữa cơm của nhà họ Lâm trở nên náo nhiệt vô cùng, cậu dựa lưng vào ghế: “Nãy thì bận, giờ quay xong rồi.”
Cậu chợt nghĩ tới một việc: “À phải rồi, chị Mạn Thiến, mồng hai Tết chị có rảnh không?”
“Sao thế?”
“Có một phim, vì vài lý do mà phải casting lại nữ chính. Nhưng thời gian casting tương đối gấp gáp, vào mồng hai Tết, nếu chị rảnh thì có thể thử.”
Đây là giới thiệu tài nguyên trắng trợn.
Trong làng giải trí, phần lớn nghệ sĩ tiếp xúc được với tài nguyên tốt là đều nhờ mối quan hệ, diễn viên mới được đạo diễn chấm trúng là rất ít. Thậm chí cái gọi là “chọn được diễn viên mới trong biển người” thì hầu như đều là nhờ mối quan hệ để được đi thử vai.
Bùi Nhất nói ra tin tức này tất nhiên không chỉ đơn giản là cung cấp thông tin cho cô mà là cung cấp một cơ hội thử vai.
Kể từ khi bị phó giám đốc chèn ép, Lâm Mạn Thiến hoàn toàn không lấy được tư cách thử vai, trừ
“Cửu Vệ”, tài nguyên cô nhận được còn không bằng người mẫu lâu năm trên Taobao. Vì vậy nghe Bùi Nhất nói xong, mắt cô sáng rỡ, nhưng hai chữ “Có rảnh” chưa kịp nói ra thì ánh sáng trong mắt đã mờ dần, ngập ngừng: “Thôi, tôi vẫn ổn, chờ
“Cửu Vệ” phát sóng rồi tính tiếp.”
Chắc chắn Bùi Nhất biết tình trạng của cô, có lẽ cậu không biết tại sao cô lại bị phó giám đốc chèn ép nhưng chuyện cô bị chèn ép là bí mật công khai trong giới, sợ là khi cô thử vai, dẫu biểu hiện tốt đến đâu cũng không được chọn.
Tình huống này không phải là chưa gặp bao giờ. Bạn thân hồi đại học và vài người bạn khác trong giới cũng giới thiệu cho cô vài tài nguyên nhưng mỗi lần đi thử vai, lúc diễn thử xong đều được đạo diễn khen ngợi, nhưng kết quả luôn là lời từ chối.
Không cần nói cũng biết là ai nhúng tay vào chuyện này.
Vì vậy cứ đợi
“Cửu Vệ” phát sóng đã. Đợi khi cô có đủ giá trị thì mới có tư cách bàn bạc tương lai.
Bùi Nhất ngớ người, một lát sau mới hiểu ý cô, nhướn mày: “Chị đừng lo mấy chuyện đó, chỉ cần qua vòng casting thôi.”
“… Tôi không qua đâu.”
“Chưa thử thì sao biết không qua?”
Lâm Mạn Thiến nhíu mày, tựa như đang cực nhọc suy nghĩ lý do vì sao mình “chắc chắn không qua vòng thử vai”, nhưng đối phương không cho cô thời gian sắp xếp ngôn từ.
“Đạo diễn phim này là Giản Dịch Bình.” Giọng cậu nhẹ tênh, “Nữ chính của Giản Dịch Bình, chẳng lẽ Hoàn Nghệ nỡ từ bỏ?”
“Xin hỏi người mà quý ngài nói có phải là đạo diễn Giản Dịch Bình của phim
“Cát Trắng” không?”
Thiếu niên buồn cười vì xưng hô của cô, nhoẻn môi: “Nước mình còn có đạo diễn Giản Dịch Bình khác nữa hả?”
“Bùi Nhất, cậu là ma quỷ hả?”
Hết chương 16