Toả Thanh Thu - Tâm Thượng Nhân

Chương 11

Ta biết là nàng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, chỉ có thể khô khan dặn dò vài câu.

“Ăn cơm đầy đủ nhé, mẹ ta đã nói, ăn no sẽ không buồn.”

Liễu Nam Yên cố sức gật đầu, lại phất tay với ta.

“Trở về đi Kim Bảo, nàng nói với ta, “Không cần ngu ngốc giống như ta, ít nhất sẽ không đau lòng. Không cần tranh giành, không cần đoạt, chỉ cần khoẻ mạnh mà sống sót.”

Ta lưu luyến mỗi bước đi, cô gái kiêu hãnh xinh đẹp ở trại ngựa kia vì sao lại trở nên đau khổ như vậy.

Liễu Nam Yên uống thuốc độc, những chiếc bánh táo ngọt ngào bị nàng tẩm độc, sau đó ăn hết vào bụng.

Thái y tới kịp, rót mấy bát thuốc thì nôn ra hết. Tuy thế thì độc cũng đã ngấm vào xương tuỷ, không còn cách nào để chữa được nữa. Thải Tử trông Liễu Nam Yên ba ngày, không ăn không uống. Buổi tối ngày thứ ba hắn ra khỏi viện, mắt đỏ lên, tiều tuỵ đến nỗi không còn hình người.

“Kim Bảo, nàng ấy muốn gặp nàng.”

Ta đi vào phòng trong, Liễu Nam Yên nằm ở trên giường, nàng không có sức lực mà nắm chặt lòng bàn tay.

Tay nàng có một sợi tóc, trước kia nàng đã nói, nếu ngày nào đó đi rồi, xin Thái tử hay đặt trong lòng bàn tay của nàng một sợi tóc. 

“Kim Bảo lại đây!” Môi của Liễu Nam Yên tái nhợt, trên mặt đều là vẻ chết chóc, “Giúp ta ném sợi tóc này đi, đừng để đồ vật dơ bẩn này đi theo ta xuống địa phủ.”

Ta làm theo ý nàng, Liễu Nam Yên mới yên tâm khép mắt lại. 

“Ta là con gái của Vĩnh Ninh Hầu, tứ thế tam công, trung thần nhiều thế hệ. Hiện giờ đi theo Liễu gia thôi.”

Ta ôm lấy cánh tay của Liễu Nam Yên, vẫn ấm áp, nhưng không có hơi thở nữa.

Một hơi nghèn nghẹn trong cổ họng, ta mấy lần nôn khan, nôn ra một ngụm máu.

Vì thế, ta giống như trở nên điên loạn mà kéo tay áo của Thái Tử: “Điện hạ, điện hạ, Liễu gia trong sạch, việc kia không phải do Liễu gia làm.”

Thái Tử im lặng nhìn ta, hắn cúi xuống bế ta lên. 

“Kim Bảo, bả vai của nàng chảy máu rồi!”

Hắn dán bên tai ta, tiếng khóc thút thít đau khổ vang lên bên tai ta.

“Ta biết Kim Bảo, nhưng mà Kim Bảo có nghĩ đến không, thế lực của Liễu gia lớn đến nỗi có thể lay động vương triều này.”

Trong cảnh tượng hỗn loạn như thế, Thái Tử Phi không tới, nàng sắp sinh rồi, không thể để nàng gặp chuyện.

Đại tướng quân hồi triều, hiện giờ chưởng lãnh cấm quân kinh thành, quân  hộ vệ chính là Trung Lang Tướng Vệ Quý.

Trường sử Thượng Thư đài, thượng thư là ca ca của ta.

Đúng vậy, một đời vua một đời thần. 

7.

Liễu Nam Yên thân mang tội, Đông Cung không thể phát tang. Ta cùng với Thái Tử Phi từng người bỏ chút tiền an táng cho Liễu Nam Yên, lại làm thêm bài vị.

Thái Tử có lẽ cũng không biết, ta thường xuyên đi tới nhà cũ ở ngõ nhỏ để hoá vàng mã cho nàng. Cha mẹ ta đã dọn đi phủ đệ hoa lệ, môn hộ thấp bé trước kia đã thay đổi sang nhà người khác, nhà bọn họ có một đứa trẻ mập mạp, một lần đẩy cửa ra thì thấy ta đang ngửa đầu nhìn cành cây lê vươn một nửa ra ngoài viện.

Giọng sữa của bé gái hỏi ta: “Tỉ muốn ăn quả lê ư?”

Ta bị cô bé gọi mới hoàn hồn, cảm thấy trước năm mười sáu tuổi, người một nhà cùng ở trong viện là một việc từ rất lâu rồi, giống như đã trải qua mấy đời vậy. 

Bé gái lại nói: “Tỉ đừng có nhìn, cây lê này không kết quả đâu.”

Không biết cây lê này là ai trồng, kể từ khi ta bắt đầu có ký ức nó đã ở trong viện này rồi, mỗi năm đều nở hoa đầy cây, nhưng lại không lần nào kết quả.

Ta đứng đó ở dưới cây lê, mặt non nớt, mắt lại mê mang. Là cô nương vừa tròn mười sáu tuổi, nhưng hôm nay ta đã hai mươi rồi.

Ta mua cho bé gái rất nhiều thức ăn, lại ở cửa hàng mua quần áo. Cô bé rất vui, nói toàn những lời vui vẻ dễ nghe.

Ta nghĩ, đợi Thái Tử Phi sinh xong, đứa trẻ cũng đáng yêu như thế.

Đêm hôm đó Thái Tử Phi đột nhiên vỡ ối, vị trí thai không thuận, cả một ngày trời đau đớn mới sinh xong. Thái Tử Phi mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. 

Trong phòng sinh chỉ toàn mùi máu tươi, sợi tóc màu đen dính sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Thái Tử Phi. Nàng nằm ở đó, gọi ta qua.

“Kim Bảo, thiếu chút nữa ta đã không về được.” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, “Nhưng ta nghĩ, ta trải qua trăm cay ngàn đắng sinh ra đứa nhỏ thì dù sao cũng phải nhìn một cái.”

Thái Tử Phi giật giật cánh tay, em bé ê a một tiếng, nàng cong khoé môi, “Ngươi nhìn xem, con thật là đáng yêu!”

Ta cười không nổi, có lẽ là nước màu đỏ kia làm cho mắt ta đau đớn, ta chỉ có thể lặng im mà làm bạn với Thái Tử Phi, cùng với Lý ma ma chăm sóc nàng.

Nhưng Thái Tử Phi không ăn được cái gì, nàng nhìn màn trướng trống rỗng. Đôi khi nàng cũng trêu đùa đứa nhỏ, bởi vì nàng quá yếu nên không có sữa, chỉ có thể để bà vú nuôi nấng đứa nhỏ. Lúc này Thái Tử Phi sẽ ngân nga đồng dao không có tên, vẻ mặt sáng bừng nhìn đứa nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment