Thái tử đặt tên nàng là Cẩm Nhân, có lẽ hắn cũng rất yêu Cẩm Nhân, cho dù bận rộn đến mức nào cũng dành ra chút thời gian để tới đây chơi đùa với Cẩm Nhân. Lần đầu tiên Thái Tử ôm Cẩm Nhân, hắn cũng lo lắng không dám nhúc nhích, hết lần này đến lần khác kêu tên Cẩm Nhân, lông mày cũng nhướng lên, trong mắt đều là ý cười.
Ta nghĩ, như vậy cũng rất tốt, Thái Tử và Thái Tử Phi, thêm Cẩm Nhân nữa là thành một gia đình. Chỉ là trong lòng Thái Tử Phi luôn đè nặng một cục đá, nàng sầu bi. Nàng nhìn trời, đôi tay lại lần nữa so sánh với đôi cánh, giống như một con chim bay lượn phía chân trời.
Khi không ôm Cẩm Nhân, Thái Tử Phi sẽ ôm Thái Tử bằng cục bột kia. Thời gian đã trôi qua rất lâu, Thái Tử bằng cục bột cũng nứt nẻ, Thái Tử Phi sẽ cẩn thận sửa chữa.
Lý Ma Ma luôn khuyên Thái Tử Phi, “Tiểu thư, ngài là Thái Tử Phi, Thái Tử thích ngài, con cũng có rồi. Chờ sau này ngài chính là Hoàng Hậu nương nương, còn muốn thế nào nữa. Cuộc sống không thể hoàn hảo, tạm chấp nhận đi thôi!
Thái Tử Phi nhấp môi, nâng mắt lên hỏi ta, cảm xúc có chút mất mát: “Kim Bảo, ngươi cũng cảm thấy thế hay sao?”
Nàng quá sợ, nàng sợ từ trong miệng ta cũng nghe được câu trả lời khẳng định.
Ta ôm Cẩm Nhân, chỉ mới trăng tròn, nhìn nàng lớn hơn lúc mới sinh rất nhiều.
Ta lắc đầu: “Không phải đâu nương nương, khi ta còn nhỏ, cha mẹ thường nói phải nghe lời bọn họ. Sau đó ta gả cho Thái Tử, bọn họ lại nói phải nghe lời Thái Tử. Chờ đến khi sinh con rồi, ta từ vợ biến thành mẹ, nhưng không phải là như thế đâu nương nương. Trước khi trở thành những nhân phận này, ta là ta trước.”
Là Doãn Kim Bảo không có chí hướng, phát ngốc dưới gốc cây lê, sau khi bận rộn sẽ trộm mua một xâu đường hồ lô.
Là Tạ Tuệ Ninh tay múa trường thương tung hoành lưng ngựa ở Mạc Bắc.
Thái Tử Phi nhắm mắt lại, giống như ở trên đời này, chỉ cần có một tri kỷ có thể dùng vài câu mà hiểu được suy nghĩ của chính mình là một may mắn lớn.
Nàng lộ ra một nụ cười tan vỡ: “Đúng vậy Kim Bảo, ta đầu tiên là ta.”
“Cho dù là ta bị vây trong tường viện, cuộc đời này không có cách nào trở lại Mạc Bắc, có người hiểu được suy nghĩ của ta, đó là điều sung sướng nhất.”
Ta cho rằng thành thật với nhau như thế, Thái Tử Phi sẽ chầm chậm khoẻ lên, nhưng mà không hề như thế. Nàng càng ngày càng trở nên gầy ốm, cho đến một ngày ngay cả ngồi lên cũng khó khăn.
Ta bỗng nhiên sợ hãi, ta sợ nàng cũng giống với Liễu Nam Yên, bỗng nhiên rời khỏi ta.
Đông cung to lớn như vậy lại chỉ còn một mình ta, tịch mịch biết bao nhiêu.
Ta nắm lấy tay của Thái Tử Phi, “Nương nương, chúng ta đi Mạc Bắc đi!”
“Mạc Bắc ư?” Đôi mắt của nàng sáng lên: “Khi nào?”
“Bây giờ, ngay bây giờ!”
Ta nói dối, ta nói muốn mang Thái Tử Phi đi sơn trang tĩnh dưỡng, bảo Lý ma ma chăm sóc cẩn thận cho Cẩm Nhân, sau đó thuê xe ngựa vội vàng chạy về phía Mạc Bắc.
Cuối cùng Thái Tử Phi cũng khoẻ lên, nàng bắt đầu ăn uống chút gì đó, nhảy nhót vén rèm lên xem phong cảnh trên đường. Gió thổi qua, từ ấm áp trở nên lạnh thấu xương, lại khiến cho trái tim từ xương cốt đều hướng tới tự do của nàng xao động, đôi mắt tĩnh mịch xuất hiện ánh sáng chưa từng thấy.
Nhưng ta biết, Thái Tử Phi không còn nhiều thời gian nữa.
Nàng nắm lấy tay ta: “Kim Bảo, Kim Bảo, chúng ta tốt nhất thiên hạ.”
Nàng giống như ta đã từng, rúc vào trong lòng ngực ta, “Kim Bảo, Kim Bảo, phải sống thật tốt, không cần giống ta, tình sâu nặng thì không thọ, quá thông tuệ thì sẽ thương tổn, ngươi cần phải biết.”
Thái Tử Phi dần dần trở nên hồ đồ, nàng coi ta là Thái Tử.
“Giang Tân Xuyên, ta muốn cưỡi ngựa, hai năm rồi ta không cưỡi ngựa.”
“Giang Tân Xuyên, ngươi đã nói là kinh thành cũng giống với Mạc Bắc, ta muốn làm gì thì làm, ta cũng sẽ không biến thành những con rối gỗ ngốc nghếch không có não.”
“Giang Tân Xuyên, ta có thể gọi ngươi là phu quân không? Ta không muốn gọi ngươi là điện hạ, như vậy rất lạ lùng, không giống phu thê chút nào cả.”
Ta trộm mang theo quần áo của Thái Tử, sao ta lại không biết chứ, Thái Tử Phi thích nhất chính là Thái Tử, xem xem, Thái Tử bằng cục bột kia luôn luôn đặt ở bên cạnh nàng.
Mạc Bắc thật sự rất hoang vắng, đồng cỏ bao la bát ngát, bầu trời trong xanh rộng lớn.
Vô biên vô hạn, giống như từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Gió tự do thổi mái tóc dài của Thái Tử Phi bay bay, ngựa chầm chậm đi tới, Thái Tử Phi rúc trong lòng ngực của ta, nắm lấy tay ta nói chuyện.
“Giang Tân Xuyên, hãy ngắm hoàng hôn đi!”
Chân trời dần dần biến thành màu đỏ cam, giống như lửa đốt khắp không trung.
Hoả cầu thật lớn thiêu đốt tất cả, mặt cỏ biến thành màu đỏ, tất cả đều nhiễm một sắc thái mỹ lệ.
Giống như hạ màn, lại giống như khởi đầu.
“Ngươi lại cùng với ta ngắm hoàng hôn một lần đi, chờ đến khi chúng ta tới kinh thành sẽ không thấy cảnh sắc như vậy nữa.”
Ta chạm lên mặt của Thái Tử Phi, vốn định an ủi nàng, nước mắt lại lăn xuống.