Ta thật sự quá kém cỏi, cho dù mặc vào quần áo của Thái Tử cũng không thể nào có được dáng vẻ của hắn.
Ta chỉ có thể nghẹn ngào: “Không đâu, vùng ngoại ô kinh thành cũng có hoàng hôn giống như vậy, ta sẽ cùng nàng đi xem rất nhiều lần, ngày nào cũng đi.”
Thái Tử Phi dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng, nàng dùng sức lực toàn thân để nắm chặt tay ta.
“Cảm ơn ngươi, Kim Bảo.”
Ta ôm nàng oà khóc lên rất to, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy đại tướng quân, một người đàn ông cương nghị như thế lại khóc không thành tiếng.
Ta mới biết được vì sao trên đường đi ta lại thuận lợi như thế, không gặp nguy hiểm cũng không bị chặn đường.
Đúng vậy, làm gì có ai hiểu con gái của mình hơn là một người cha chứ.
Ông ấy tiếp nhận Thái Tử Phi từ trong lòng ngực của ta, muốn chôn nàng ở triền núi mà ngày bé nàng thường chơi đùa.
Ta đi theo phía sau đại tướng quân, có lẽ là do quá mức bi thương, ta bị ngã. Cảm xúc rốt cuộc trong khoảnh khắc này đã phản công hoàn toàn, ta khóc lóc xin lỗi ông ấy: “Xin lỗi, ta đã không chăm sóc tốt cho Thái Tử Phi, là tại ta. Nếu ta có thể mang nàng đi sớm hơn, có thể nàng sẽ không buồn bực mà chết.”
Đại tướng quân vỗ đầu ta: “Nhưng mà Kim Bảo đã làm rất tốt rồi, Kim Bảo cứ thế chạy ra cũng vô cùng khó khăn.”
Ông ấy giống như một người cha mà ngồi bên cạnh ta: “Kim Bảo cũng rất sợ hãi, sợ bị Thái Tử trách tội, sợ bị liên luỵ đến người nhà. Dọc theo đường đi trong lòng cũng run sợ, nhưng Kim Bảo vẫn tự nguyện vì bạn bè mà trả bất cứ giá nào.”
“Kim Bảo vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.”
Ta khóc thật to, trong buổi chiều đỏ rực như máu.
Đại Tướng Quân mang ta về kinh thành, Thái Tử vẫn ở bên ngoài cứu tế chưa trở về.
Ta bị nhốt vào biệt viện, chờ Thái Tử trở về sẽ xử lý.
Đại tướng quân bảo ta không cần sợ hãi, ông ấy nói nếu Thái tử trách tội ta ông ấy sẽ dùng cái chết để can gián, cho dù thế nào cũng đều sẽ bảo vệ ta.
Ta nghĩ ngợi, mặc kệ đi, ta không muốn liên luỵ đến Đại tướng quân, nếu như thế Thái Tử Phi dưới nơi chín suối cũng sẽ trách ta.
Nếu Thái Tử không thể tha thứ cho ta, vậy thì ta sẽ ở biệt viện này cho đến già cũng được.
Dù sao ta cũng không có chí hướng gì lớn, ta chỉ là một Doãn Kim Bảo vô cùng bình thường.
Huynh trưởng tức giận muốn chết, hắn tới mắng ta lại bị Bạch Tử Nghiên đi ngang qua mắng lại.
Bạch Tử Nghiên còn kém ta hai tuổi, nàng chậm rãi đi vào, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
Đại để là nàng không quen an ủi người khác, chỉ khô khan nói: “Người đều đi hết rồi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân. Nhìn xem, thành dưa muối rồi!”
Thấy ta ăn rồi, Bạch Tử Nghiên lại nói: “Như thế mới đúng chứ, người có thể làm nên chuyện mang Thái Tử Phi tư bôn không giống với người không thể vượt qua được bản thân. Có rất nhiều chuyện, nhìn rõ là được rồi. Chết tử tế còn không bằng tồn tại.”
Lúc này ta mới nhìn kỹ Bạch Tử Nghiên, nàng không giống trước kia. Ta vẫn luôn nghĩ rằng nàng rất lạnh nhạt, không thèm phản ứng ta. Hiện tại thì thấy có lẽ đó chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ bản thân của nàng. Ta nhỏ giọng nói câu cảm ơn, Bạch Tử Nghiên hình như hơi xấu hổ.
“Không cần nói cảm ơn với ta, rốt cuộc Đông Cung rộng lớn cỡ này chỉ còn lại hai người chúng ta nâng đỡ lẫn nhau.”
Lại thêm một tháng nữa, Thái Tử còn chưa trở về, nhưng hắn lại giải cấm túc từ xa vạn dặm.
Bạch Tử Nghiên nói, có lẽ Thái Tử nguôi giận rồi.
Không giống với Thái Tử Phi và Liễu Nam Yên, Bạch Tử Nghiên cũng không yêu Thái Tử, không yêu chút nào. Nàng tiến vào Đông cung chỉ vì lợi ích của gia tộc mà thôi.
Có đôi khi chúng ta sẽ nói chuyện, đến tột cùng Thái Tử có phải là người tốt hay không, Bạch Tử Nghiên hay nói hắn là một kẻ phụ lòng. Phụ lòng Liễu Nam Yên và Thái Tử Phi, nhưng ở một phương diện nào đó, hắn đúng là đủ tư cách.
Hắn có thể làm tốt việc cân bằng thế cục trong triều đình, có thể cùng ăn cùng ở với nạn dân, có thể bình định phản loạn ngoại tộc. Hắn rõ ràng là một minh quân, nhưng hắn lại không phải là một người chồng tốt.
Bạch Tử Nghiên cuối cùng đưa ra kết luận: “Chỉ cần không yêu thái tử, ăn ngon uống tốt sẽ sung sướng cả đời.”
Nàng đánh tinh thần lên cảnh cáo ta: “Ngươi cũng không nên đi theo con đường của Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi.”
Ta sợ hãi gật đầu: “Không dám không dám.”
Hai ngày sau, sắc mặt của Bạch Tử Nghiên không được tốt, nàng mang ta tới tiệc rượu, không giống đi uống rượu, mà giống như đi báo mối thù giết cha vậy.