CHƯƠNG 105
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Từ sau khi tất cả mọi người của Học phủ Trường Sách bước vào Dã Phong Độ, thì lời đồn liên quan đến họ vẫn chưa bao giờ dừng, lời đồn được lan truyền rộng rãi nhất chính là nói Trúc Nghiệp Hư bị thương nặng trong một cơn mưa bão sấm chớp, những người còn lại cũng bị cự thú cắn nuốt hơn một nửa, bởi vì chi tiết được miêu tả kỹ càng quá, cho nên ngay cả Bạch Bình cũng coi là thật. Mà giờ này, hắn ta nhìn ba mươi học sinh của Trường Sách còn nguyên vẹn không thiếu một người, trong lòng đang suy nghĩ gì thì tạm thời chưa nhắc tới, nhưng ít nhất là trên mặt đã có nét quắp có không dễ nhận ra, sau đó mới đổi qua được nét mặt miễn cưỡng cũng có thể gặp người, bèn tiến lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao Trúc tiên sinh lại đến đây thế.”
Trúc Nghiệp Hư nói: “Đương nhiên là Học phủ Trường Sách phải đến Thương Giang Hội rồi.”
Bạch Bình lại hỏi: “Sao rồi, đã chém hết yêu tà ở Dã Phong Độ chưa đấy nhỉ?”
“Dã Phong Độ được chia thành ba khu vực là đầu, giữa, và cuối, Học phủ Trường Sách đã chém hết ở khu vực đầu rồi.” Trúc Nghiệp Hư nói, “Còn lại hai khu vực giữa và cuối, nếu Bạch tông chủ có hứng thú thì cũng có thể dẫn đệ tử và môn hạ đến thăm dò xem sao.”
Giọng nói của ông cũng không lớn, nhưng lại truyền đến trong tai mỗi người ở đây một cách rõ ràng, khiến cho từng tiếng xôn xao khe khẽ vang lên. Có thể tiêu diệt sạch hết một phần ba yêu tà ở Dã Phong Độ trong vòng ba năm, lại còn là khu vực đầu khó khăn và nguy hiểm nhất, Học phủ Trường Sách quả nhiên là danh bất hư truyền.
Sắc mặt của Bạch Bình lại càng khó coi hơn, nhưng lại không tiện nổi cáu trước mặt mọi người, lúc này Lạc Mai Sinh cũng đi qua đến đây, đầu tiên là chắp tay hành lễ với Trúc Nghiệp Hư, sau đó bèn nói: “Học phủ Trường Sách cũng đến rồi, chắc hẳn Thương Giang Hội năm nay lại còn cực kỳ náo nhiệt hơn, Bạch tông chủ, chúng ta phải tranh thủ thời gian, bây giờ bắt đầu luôn đi.”
“Vâng, vâng, bây giờ sẽ bắt đầu.” Bạch Bình phất tay áo quay về chỗ ngồi, nói, “Nhưng mà đổi quy tắc trước đã, sẽ không hạn chế số người trong mỗi cuộc tỷ thí.”
Ly Hoán cầm trường kiếm trong tay, liếc mắt nhìn mấy trăm đệ tử của Học phủ Lâm Lang ở phía đối diện, mặt vẫn ung dung mà mắng một câu, toàn thứ vô dụng.
Mặc Trì đi theo cười một tiếng: “Nếu họ Bạch kia mà có gan thật, đáng lẽ phải thêm một câu vào cái câu không hạn chế số người kia nữa, rằng sẽ không bàn tới sống chết, cứ để ta chống mắt lên xem coi, sau cuộc tỷ thí này thì bên phía bọn kia sẽ còn lại được mấy mống.”
Mọi người của Học phủ Trường Sách xoay người, đi theo Trúc Nghiệp Hư bước vào một khu ngồi. Những đệ tử của các học phủ còn lại nhao nhao tránh đường, chủ động nhường ra một khoảng trống cho bọn họ, những người biết mặt nhau cũng lén cười chào hỏi. Hiện trường vốn đang chìm trong bầu không khí chết chóc nặng nề, nhờ thêm ba mươi người gia nhập mà trở nên sống động và tươi sáng hơn hẳn, giống như mọi thứ đã quay về ban đầu rồi, thịnh hội trong trí nhớ của các thiếu niên là được tiếng hò hét và tiếng cười lấp đầy, ánh nắng ngày hè chói lọi, có hoa bay đuổi theo vết chân của ánh trăng, có ngàn vạn đom đóm nhảy múa.
Lạc Mai Sinh cũng ngồi xuống lần nữa, thầm nghĩ, đợt này có trò hay để xem rồi đây.
Theo một tiếng vang trong trẻo, Thương Giang Hội lần này chính thức bắt đầu, mà ở chỗ Kính Hồ bên kia, Tạ Nhận cũng đang nắm tay Phong Khiển Tuyết, lặng lẽ không một tiếng động mà lặn xuống chỗ sâu nhất.
Kết giới ngăn cách nước đọng màu xanh đen ở bên ngoài, Phong Khiển Tuyết hỏi: “Ngươi đã từng cướp ngục bao giờ chưa?”
“Đã đến lúc này rồi mà huynh mới nhớ ra phải hỏi ta có kinh nghiệm hay không à?” Tạ Nhận cười nói, “Trễ rồi, ta chưa cướp ngục bao giờ. Nhưng cũng không quan trọng, nếu như ngay cả chuyện nhỏ như hạt mè này mà ta còn chẳng thể giải quyết được, vậy thì sao ta có thể đi đòi lại công bằng cho huynh được chứ?”
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Chắc hẳn có không ít người trong giới Tu Chân muốn cứu Tang đạo trưởng, nhưng bọn họ lại không làm được, nhưng ngươi lại nói việc này chỉ là một việc nhỏ như hạt mè thôi, truyền ra ngoài thì coi chừng bị người ta rượt đánh đó.”
Ánh mắt của Tạ Nhận vẫn khoá ở trên người y, chỉ rút một nửa trường kiếm ra, linh diễm xuyên qua kết giới, mười tám thủ vệ canh giữ ở lối vào nhà giam còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nằm ngổn ngang ở trên mặt đất.
Phong Khiển Tuyết nói tiếp: “Nhìn cái vẻ mặt cà lơ phất phơ này của ngươi mà xem, đúng là thèm đòn thật.”
Tạ Nhận bĩu môi: “Sao mà chẳng khen ta hai câu gì thế, ta giải quyết người xong rồi, cửa chừa lại cho huynh nhé?”
Phong Khiển Tuyết từ chối: “Đẩy việc khó cho ta, ngươi biết chọn ghê đấy, ta không làm đâu.”
Vừa nói “Ta không làm đâu”, lại vừa lùi lại hai bước, đụng vào khiến cho kết giới lắc lư theo làn sóng nước. Tạ Nhận cười, giữ chặt tay y: “Cẩn thận nào.”
Cứ như vậy, đúng thật là đã biến việc cướp ngục thành cướp ra một loại bay bướm í a í ời, lãng mạn mê hoặc lòng người như thế. Hai người sóng vai tiến lên, dưới ngọn lửa cháy rực và sương băng rét lạnh, lớp sắt đen cứng rắn kia cũng đã nứt ra từng đường, linh diễm như một lưỡi dao đang nhảy múa, nó lượn vòng ở trong hành lang tĩnh mịch một cách uyển chuyển và nhẹ nhàng, bóp chặt mọi nỗi kinh ngạc và tiếng kêu thảm ở trong cổ họng.
Máu tươi bắn tung toé cũng lần lượt bị kết giới bao trùm, tựa như từng quả bóng nước lớn nhỏ không đều trôi nổi giữa làn nước u tối, ánh sáng của minh châu xuyên thấu qua lớp màn đỏ xanh này, chiếu rọi ra bốn phía càng khiến cho khung cảnh thêm tĩnh mịch và kỳ dị hơn. Ở trong thuỷ lao cuối cùng, Tang Đông Phương đang ngồi tại một góc tường, cả người hắn chồng chất vết thương, suy nghĩ cũng mơ hồ, đã chẳng cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài nữa, cho nên mãi đến khi được người vòng từ dưới nách dỡ lên, thì mới mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
“Đạo trưởng.” Tạ Nhận đỡ hắn dậy, “Rời khỏi chỗ quỷ quái này trước đã.”
Giọng của Tang Đông Phương khản đặc: “Bên ngoài ——”
“Bên ngoài đã không còn thủ vệ nữa rồi.” Tạ Nhận nói, “Đi thôi!”
Phong Khiển Tuyết vội vàng đi theo phía sau hai người, ngay một chớp mắt trước khi rời khỏi, y trở tay vung ra một kiếm, băng lạnh ngàn trượng lập tức phong ấn lại toàn bộ các vết nứt của nhà giam này, mặt hồ vẫn yên ả tĩnh lặng như trước.
Anh Nhị Nguyệt canh chừng ở trên bờ thuận lợi đỡ được Tang Đông Phương, mang theo hắn cùng quay về Nhị Thập Ngũ Huyền.
…
Thương Giang Hội ở thành Xuân Đàm vẫn còn đang tiếp tục.
Quy tắc “Không hạn chế số người” mới kia cũng chẳng tăng cho Học phủ Lâm Lang được thêm bao nhiêu ưu thế, các tài tử Kim Giới sáng loè kia vẫn liên tục bị thua ở trong các hạng mục tỷ thí, lại còn thua một cách cực kỳ thê thảm. Dần dần, các học phủ còn lại cũng đã nhìn ra, lúc này Học phủ Trường Sách chẳng định để lại cho Học phủ Lâm Lang một chút mặt mũi nào, không theo truyền thống “Đến đó là ngừng”, mục đích duy nhất chỉ có muốn khiến cho đối phương thua, mà phải thua trong dáng vẻ nhục nhã nữa, bị đánh rớt xuống từ trên phi kiếm, bị phù văn trói thành một cái bánh ú, rõ là một trò khôi hài.
Bạch Bình giận không nén được: “Làm càn!”
“Bạch tông chủ không cần tức giận làm gì, chúng ta mọc rễ tận ba năm ở một nơi hoang dã nghèo nàn, sống cuộc sống biết ngày nay chẳng biết ngày mai như thế nào, thế nên đương nhiên là chẳng nhớ được bao nhiêu lễ nghi quy củ cả.” Lúc Ly Hoán nói câu này, dưới chân vẫn còn đang giẫm lên một tên tài tử Kim Giới, “Nếu có mạo phạm thì xin bỏ qua cho nhé.”
Mặc Trì cũng đá bay hai người ở trước mặt rớt xuống đài: “Còn ai nữa không?”
Bạch Bình đưa mắt nhìn sang Trúc Nghiệp Hư, sắc mặt xanh mét: “Trúc tiên sinh, là ông dạy dỗ học sinh tài quá đấy!”
Trúc Nghiệp Hư khẽ gật đầu: “Quả là tài thật, đa tạ Bạch tông chủ đã khen.”
Xung quanh vang lên tiếng nén cười, cả mặt và người của Bạch Bình run lên mấy lần, nói tiếp: “Nếu Học phủ Trường Sách đã chẳng gì bì kịp như vậy, thế thì ta thấy cũng không cần so tài trong các hạng mục khác nữa làm gì, chẳng qua, mọi chư vị đang ngồi ở đây, bất kể là đệ tử nhà ai, đều nên xem việc gìn giữ thái bình của thiên hạ là nhiệm vụ của mình, cho nên cuộc tỷ thí cuối cùng này, chúng ta sẽ so sức mạnh trảm yêu trừ ma!”
Hắn ta vừa nói, lại vừa sai người khiêng ba mươi cái lồng thú khổng lồ ra, chúng nó được lớp vải màu đen che lại, không nhìn ra được thứ ở bên trong là gì, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng gầm gừ và tiếng xiềng xích va chạm khiến cho người ta bất an.
Hiện trường lập tức yên ắng lại, có người nhỏ giọng thầm thì, thứ gì thế không biết.
Bạch Bình nói: “Người của Học phủ Lâm Lang chúng ta, tự nhận không thể hàng phục được những thứ này, cho nên mấy người lùi hết về lại cho ta, ngồi xuống chỗ của mình, đợi lát nữa chống mắt to lên mà xem, Học phủ Trường Sách tiếng tăm lừng lẫy sẽ trảm yêu trừ ma như thế nào!”
Các tài tử Kim Giới khẽ thở phào, vội vàng ôm mặt mũi bầm dập chạy về chỗ ngồi của mình, để trống một sân bãi thật rộng.
Lạc Mai Sinh cau mày, đang định tìm cách ngăn cản, nhưng Bạch Bình cũng đã rút miếng vải đen và kết giới ra, cự thú đụng mạnh một tiếng “ầm” vào song sắt, cái miệng tanh hôi nhe ra để lộ toàn là răng nanh, hai mắt gần như muốn nhỏ ra cả máu tươi!
“Thứ quỷ gì thế!”
“Là thú Thôi Sơn (1) đấy!”
(1) Thôi Sơn có nghĩa là đẩy núi.
“… Sao bây giờ còn có thể có nhiều thú Thôi Sơn như thế chứ?”
“Ai mà biết được.”
Lạc Mai Sinh lại biết rõ.
Đám thú Thôi Sơn này là do Bạch Bình tốn biết bao nhiêu sức người đi vơ vét hết trong ba giới mà có, vốn định lấy máu của chúng nó để rèn kiếm Chúc Chiếu cũ, nhưng lồng thú còn chưa kịp về đến Điện Vàng Hàn Sơn thì thần kiếm đã tự gãy trước mặt bao nhiêu người, nên đương nhiên cũng sẽ không cần rèn nữa.
Bạch Bình hạ lệnh: “Trên sân có ba mươi cái lồng thú, vừa khéo, Học phủ Trường Sách cũng có ba mươi học sinh, vậy cứ một người một con, bước hết vào đi!”
Câu này vừa được nhả ra xong thì xung quanh ồn ào hết cả lên. Lạc Mai Sinh đứng dậy: “Bạch tông chủ, xưa nay chém yêu toàn là thả yêu tà ra trước, nào có ai lại nhốt cả người lẫn thú vào chung một lồng thế này, nếu việc này mà truyền đến tai của Đế Quân, thì sợ là không dễ nghe đâu.”
“Thả ra? Nếu thả hết ba mươi con hung thú này ra, mà lỡ làm bị thương đến những học sinh ở quanh đây thì ai gánh được trách nhiệm này?” Bạch Bình nói, “Huống hồ, Mai tiên sinh cũng mới được chứng kiến bản lĩnh của Học phủ Trường Sách đó thôi, bọn họ ra tay hung độc, bản lĩnh cao cường, hẳn là đối phó với mấy con thú Thôi Sơn này cũng như là một bữa sáng mà thôi, mấy người còn lo lắng gì nữa! Mau để cho bọn họ vào trong đi!”
Hắn ta nói đến độ mặt mày dữ tợn, lúc này lại chẳng thèm che giấu nữa, đúng là một vẻ mặt hung ác tàn bạo. Ly Hoán cười lạnh một tiếng, cầm trường kiếm bằng một tay rồi giơ lên trước mặt, còn chưa kịp hạ lệnh ra tay, thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng từng kinh ngạc thốt lên, theo sát đó mà tới chính là một ngọn lửa nóng hừng hực, nó gào thét đánh tới từ phía xa, càn quét cắt ngang luồng gió, càn quét cắt ngang ngọn cây, lại “oành” một tiếng mà oanh tạc giữa đất trời! Ngọn lửa quét sạch cả sân trống, rồi biến thành từng cái móng vuốt sắc bén mà chui vào lồng sắt, bóp chặt những cổ họng không ngừng nhúc nhích kia ——
Máu nóng màu nâu đen trào ra, lại bị nhiệt độ cực cao đốt thành sương mù tanh hôi.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà ba mươi con thú Thôi Sơn đã biến thành ba mươi đống tro tàn.
Thế lửa vẫn không tắt, lại bị gió lớn cuốn lấy mà gào tới bốn phương tám hướng! Trên đài và dưới đài rối loạn thành một đống, tất cả mọi người lách mình tránh né ngọn lửa lớn bỗng nhiên xuất hiện này, ở trong làn khói đặc và màn sương dày cuồn cuộn ấy, chỉ có người của Học phủ Trường Sách là hô to: “A Nhận!”
Ly Hoán lấy mấy lá bùa dẫn nước ra, lớn tiếng mắng: “Đã xong chưa, sao lúc nào ta cũng phải thu dọn hỗn loạn cho ngươi thế?”
Tạ Nhận phóng xuống, giơ tay thu tất cả lửa vào lại trong kiếm, đấm một quyền vào trước ngực hắn: “Mắng thì mắng đi, mắc mớ gì mà khóc?”
Ly Hoán giơ tay lau mặt một cái, cười nói: “Biến!”
Tạ Nhận đẩy hắn ra, đi đến trước mặt Trúc Nghiệp Hư, thu lại nét cười, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
Trúc Nghiệp Hư đặt tay lên vai hắn, vui mừng tràn đầy nơi đáy mắt: “Quay về rồi đấy à.”
“Dạ, con về rồi đây.” Tạ Nhận cầm kiếm Tiêu Dao trong tay, quay người sóng vai với tất cả mọi người của Học phủ Trường Sách, đưa mắt nhìn về phía đối diện, lạnh lùng nói, “Họ Bạch.”
Bạch Bình cắn răng: “Tạ Nhận, thế mà ngươi còn dám xuất hiện à.”
“Tất cả học phủ đều có thể tham gia Thương Giang Hội, ta thân là đệ tử của Học phủ Trường Sách, xuất hiện ở đây thì có làm sao?” Tạ Nhận rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào hắn ta, “Kẻ không nên xuất hiện ở đây chính là ngươi ấy.”
“Ngươi to gan lắm!”
“Cái gì mà gọi là ‘To gan lắm’?” Tạ Nhận cười nhạo, “Vậy nếu mà ta giết ngươi, thế chẳng phải lá gan sẽ nứt vỡ tung tầng trời luôn à?”
Bạch Bình nhìn lưỡi kiếm sắc bén kia, nhất thời c*̃ng có chút hoảng loạn, chỉ vẫn mạnh miệng mà nói: “Trúc tiên sinh, Tạ Nhận tuỳ ý làm xằng làm bậy như thế, ông định khoanh tay đứng nhìn đấy à?”
Tạ Nhận quay đầu: “Sư phụ.”
Trúc Nghiệp Hư đáp: “Trường kiếm nằm trong tay là để trừ tà ma, trừng phạt gian nịnh, chém loại yêu tà nên chém, giết những kẻ nên giết.”
Bạch Bình trợn toạc mắt ra: “Chẳng lẽ các người ——”
Cột máu thoáng chốc phụt lên giữa trời, nhuộm đỏ tầm mắt của mọi người.
Tạ Nhận cho kiếm vào vỏ, đá cái thi thể không đầu ở dưới chân: “Có lời gì thì để dành xuống dưới đất mà nói, ở chỗ này chẳng ai muốn nghe đâu.”
/Hết chương 105/