Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 106

CHƯƠNG 106

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Trước khi Tạ Nhận xuất hiện, tất cả mọi người đều không ngờ được, Thương Giang Hội năm nay lại dùng loại kết cục như vậy để kết thúc. Không ai là không biết địa vị của Bạch Bình ở Điện Vàng Hàn Sơn, ngay cả các đại thế gia cũng phải nhường hắn ta mấy phần, bây giờ lại bị chém chết trước mắt bao người bằng một kiếm như thế, nếu tin này mà truyền đến tai Diệu Tước Đế Quân… Chẳng qua lại nghĩ thêm lần nữa, cho dù có không chém Bạch Bình đi, thì lẽ nào Diệu Tước Đế Quân còn có thể bỏ qua cho việc Tạ Nhận mang theo Chúc Chiếu phản bội chạy trốn như thế?

Đã như vậy, một kiếm này cũng sảng khoái cực kỳ. Những năm gần đây, Bạch Bình ỷ vào có người làm chỗ dựa sau lưng, làm không các ít việc loại bỏ những ai chống đối với mình, ngay cả Học phủ Trường Sách còn có thể bị hắn ta dồn ép đến một con đường cụt như thế, vậy thì có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh của những tông môn còn lại. Giới Tu Chân nhìn như sóng êm biển lặng, nhưng thật ra đã sớm là một thanh cung bị kéo căng rồi, người người đều đang nín hơi tập trung, bí mật chuẩn bị, chờ đợi đến ngày trời cao bị một mũi tên xé mở toạc ra.

Mà bây giờ, nhờ vào sự xuất hiện của Tạ Nhận, dường như ngày này đã đến trước mắt rồi.

Khói đặc đen nhánh quét qua tro tàn, tiếng bùng cháy “lách tách” vang lên không dứt.

Các tài tử Kim Giới run lẩy bẩy như con cầy sấy, co lại thành một tụm ở ngay chỗ ngồi của mình, dường như cái thi thể không đầu ở trên đài kia còn đang giãy giụa, dòng suối đỏ tươi “tí ta tí tách” nhỏ giọt xuống, bắn tung toé ở trên mặt đất thành một mảng hoa hồng. Vốn là chỗ dựa kiên cố không gì có thể phá vỡ được, lại sụp đổ không còn một mảnh nào trong một nháy mắt như thế, bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho tốt, không thể nào tiếp thu được sự chênh lệch to lớn thế này, càng không thể nào vượt qua được sự sợ hãi Tạ Nhận, chỉ có thể nhìn đối thủ ở cách đó không xa —— Ánh hoàng hôn phủ rợp lên hắn, ngọn lửa ôm hôn lấy hắn, đồ đằng hình hoa sen đỏ đẫm máu lần lượt tràn ra khỏi thân kiếm, lại khéo léo mà quấn lên bàn tay đang siết chặt trường kiếm, hoà làm một thể với hắn. Cảnh tượng lúc này, có khác gì mấy với Ma Tôn sắp huỷ trời diệt đất ở trong thoại bản không?

Không, có thể là có chỗ khác nhau đấy.

Ma Tôn nào nhận được sự ủng hộ của biết bao người chỉ bằng một tiếng hô hào, nhưng Tạ Nhận lại có thể.

Đệ tử Học phủ Trường Sách ngự kiếm bay lên, cùng nhau bay về phía Bắc! Nơi thành Lẫm Đông có bão tuyết đóng băng ấy, có lò luyện kiếm bùng cháy ngày đêm, bây giờ cũng nên có thêm một ngôi mộ mới được phong ấn. Yêu tà trên thế gian nào trừ hết được, nhưng cũng không cần trừ sạch, song kẻ tàn nhẫn chỉ biết nhằm vào yêu tà, mà không biết phân biệt thiện ác, thì nhất định phải quay về chỗ mà kẻ ấy nên quay về.

Lúc mới bắt đầu, trên trời chỉ có Học phủ Trường Sách, một lát sau, tất cả đệ tử của các học phủ còn lại cũng lần lượt theo sau. Một đoàn người trùng trùng điệp điệp ngự kiếm mà đi, đương nhiên sẽ khiến cho dân chúng trong thành ngẩng đầu lên xem, nhao nhao suy đoán xem bên ngoài thành đã có chuyện gì, tại sao Thương Giang Hội mới vừa bắt đầu thôi mà như đã muốn tan cuộc rồi?

Lạc Mai Sinh cưỡi cơ giáp đáp vững vàng xuống trước cửa của Phi Tiên Cư, lớn giọng nói: “Tất cả mọi người mau ra đây!”

Quản sự đang chợp mắt giật mình một cái, vội vàng bước lên nghênh đón: “Chủ nhân.”

“Bây giờ trong phường đang có bao nhiêu chim gỗ truyền tin?”

“Khoảng chừng hơn tám ngàn ạ.”

“Mang tới hết đi!”

“… Dạ.”

Hơn tám ngàn con chim gỗ mang theo hơn tám ngàn bức thư, đông nghìn nghịt mà bay lên trời, Đông Tây Nam Bắc, bốn phương tám hướng, anh dũng mà bay đến hơn tám ngàn tòa thành trì và thôn xóm.

Cứ như là lửa ngoài đồng nội không bao giờ tắt, nhanh chóng nhóm lửa cho mỗi một tấc đất.

Trong thành Ngân Nguyệt, Phong Sơ Chỉ tháo lớp giáp lạnh băng nặng nề ra, lão phu nhân nhìn vết thương trên người hắn, thở dài nói: “Hai ngày sau còn định đến chỗ quỷ quái kia nữa không?”

“Có ạ.”

“Phụ thân và đệ đệ con đã chuẩn bị xong hết rồi, đang đợi bên phía Tề thị trả lời, đoán chừng là khoảng mấy ngày nữa thôi, ta thấy tốt nhất là con nên đợi ở trong nhà, về chuyện đến chỗ hoang vu hẻo lánh để chém yêu gì đó, cứ mượn cớ đi, kéo được chừng nào thì hay chừng ấy.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng có một con chim gỗ đáp xuống ở nơi bệ cửa.

Lão phu nhân nhận ra được con dấu ép nhiệt: “Phi Tiên Cư? Bọn họ lại truyền tin tức gì đây.”

Phong Sơ Chỉ mở thư ra, sau khi đọc xong thì ngẩng đầu lên nói: “Không cần đợi Tề thị nữa.”

Lão phu nhân khó hiểu: “Vì sao?”

Phong Sơ Chỉ lại mặc giáp nặng lên: “Sợ là trận chiến này sẽ sớm hơn rồi.”

Trong thành Cẩm Tú, Tề Nhạn Ninh ngồi xếp bằng ở trên đình cao, nhìn nhóm thợ thủ công bận rộn ở trước mặt, nghiêng đầu hỏi: “Huynh trưởng, huynh nói xem, đến ngày tháng năm nào thì mới có thể xây xong cái nơi này được?”

“Thì cứ kéo thêm thôi, tốt nhất là có thể kéo đến ngày tháng năm tiếp theo.” Tề Nhạn An nói, “Phá đi rồi xây, xây xong lại phá, thế thì mới trông giống như là chúng ta đang thành tâm hối lỗi vậy, còn có thể luôn có việc gì để làm, bằng không nhàn rỗi quá, coi chừng lại bị phái đến chỗ đất hoang kia nhập nhóm với Phong thị.”

Tề Nhạn Ninh đau đầu: “Muốn chết thật chứ.”

“Hừ, muốn chết cũng chẳng phải chúng ta đâu, mà là cái đám trong Điện Vàng Hàn Sơn kia kìa.” Tề Nhạn An xoay tua kiếm trong tay, “Chẳng qua muội cứ yên tâm đi, chúng ta và Phong thị đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi… Ây, đây là thứ gì thế này.”

“Phi Tiên Cư đưa tới đó.” Tề Nhạn Ninh lười mở ra, “Gửi đi nhiều như thế, tám phần là lại muốn thiên tài địa bảo nữa rồi, phiền quá phiền.”

Sau khi Tề Nhạn An mở ra xong, lại dùng góc mắt thoáng liếc qua, cười to nói: “Đi thôi!”

Tề Nhạn Ninh ù ù cạc cạc: “Hở?”

Nàng bị huynh trưởng kéo đến lảo đảo, trong miệng còn đang hỏi: “Rốt cuộc là lại cắn nhầm thuốc gì nữa rồi?”

Trong thành Lâm Giang, gần đây Ly thị cũng đắm chìm trong một khoảng gió buốt mưa sầu.

Thật ra, theo lý mà nói, một là bọn họ không giống như người đứng đầu ngọn gió như Phong thị, hai là không xa hoa vô độ như Tề thị, tử đệ trong nhà chỉ thích đọc sách, lại còn lịch sự nho nhã, trước phòng sau nhà toàn trồng hoa phong lan trong khe núi vắng, nhìn vào trông cực kỳ khiêm tốn mộc mạc, không được xem là nổi bật gây sự chú ý, nhưng lại ngăn không được cái mỏ hỗn của Ly Vận.

Hắn nhịn được chừng hai năm, đến năm thứ ba thì nhịn không nổi nữa, không kiêng nể gì mà châm chọc Nhàn Âu Tông trước mặt mọi người một hồi, sau đó thì cái máy phát này được mở chốt hoàn toàn, hắn liến thoắng không ngừng, như một thanh phi kiếm nổi điên quét sạch Điện Vàng Hàn Sơn, quét đến độ mặt của Bạch Bình bị sung huyết thành một cái màu gan heo, muốn hôn mê tới nơi, cũng quét đến độ toàn thể Ly thị bị phạt đóng cửa hối lỗi liên tục.

Hối lỗi thì hối lỗi đi, được dịp nhàn rỗi, nhưng có thể đừng bắt mọi người chép cái thứ rắm chó gì mà [Diệu Tước Đại Điện Kinh] không? Đây là cái thứ vặt đầu cá vá đầu tôm gì không biết? Sao mà lại có người dám tỉa tót câu chữ, khoe khoang tài học trước mặt Ly thị được vậy?

Cũng may mà chim gỗ của Phi Tiên Cư tới kịp thời, bằng không Ly Vận chỉ có thể tức chết ngay tại chỗ thôi.

Trong Đại Minh Tông ở thành Ngư Dương, Đàm Sơn Hiểu đang dựa lưng vào tàng cây, nhìn mặt trời lặn ở đằng xa mà ngẩn người.

“Ca.” Đàm Sơn Vũ đứng dưới tàng cây gọi hắn.

Đàm Sơn Hiểu nghe cũng như chẳng nghe, ngay cả đáp một tiếng cũng chẳng muốn.

Đàm Sơn Vũ lại gọi thêm hai lần nữa, thấy hắn vẫn chẳng phản ứng như cũ, đành phải dùng đòn sát thủ, hắng giọng nói: “Quỳnh Ngọc Thượng Tiên!”

“Câm miệng!” Quả nhiên Đàm Sơn Hiểu mắc câu thật, nhảy xuống bịt mõm đệ đệ lại, dùng sức rất lớn, có thể so với một cái tát, “Đang yên lành mà tự nhiên đệ kêu lên làm gì thế? Lỡ như bị người khác nghe được thì làm sao.”

Đàm Sơn Vũ nhấc thư trong tay lên, khó thở mà nói: “Phi Tiên Cư gửi đến này.”

Loan Vũ Điện ở gần thành Xuân Đàm nhất là nơi nhận được tin tức đầu tiên, cũng là nhóm người lên đường sớm nhất. Ngắn ngủi mấy năm, Kim Hoằng đã từ một công tử la cà cầm kiếm cũng không vững biến thành một gia chủ thiếu niên có thể một mình chống đỡ một phương, hông giắt Diệt Tung, vai gánh trách nhiệm.

Thôi Vọng Triều vẫn còn đang giả vờ giả vịt trông coi sách vở ở trong sơn động cũng bắt lấy một con chim gỗ, đọc sơ qua, mừng đến độ tưởng chừng như sắp nhảy múa loạn xạ luôn rồi, không đọc sách nữa, phủi mông một cái rồi chạy ngay ra ngoài.

Trong thành Tần Hoài, Liễu Từ Tuý đang nhìn chòng chọc vào con diều màu xám ở giữa không trung, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ của nha hoàn: “Tiểu thư, tiểu thư ơi!”

“Kêu to gì thế, lại có chuyện gì rồi?”

“Tạ công tử và Quỳnh Ngọc Thượng Tiên g**t ch*t Bạch Bình rồi, đang trên đường đến thành Lẫm Đông đấy ạ.”

Liễu Từ Tuý quăng trục quay đi, đứng bật dậy: “Thật hay giả đó?”

“Là thật ạ, đương nhiên là thật rồi. Không chỉ có mỗi họ thôi đâu, còn có cả Học phủ Trường Sách nữa đấy, Học phủ Trường Sách cũng quay về rồi, không thiếu một người, lão gia bảo chúng ta cũng phải… Ây, tiểu thư, tiểu thư ới ời, chờ ta một chút đi!”

“Chờ không nổi nữa, nhanh lên đi!” Liễu Từ Tuý siết chặt bội kiếm, “Chúng ta cũng tới thành Lẫm Đông!”

Cùng với những tông môn còn lại, những tu sĩ còn lại, và rất nhiều người còn lại nữa, bọn họ tự mình xông lên trước, sau đó lại cùng hội tụ thành gió lớn và biển gầm.

Gió lớn gào thét, tuyết lớn bay lả tả.

Không khí rét lạnh khiến cho hơi thở của mọi người trở thành sương giá, ở đây vốn nên là sự tồn tại tĩnh mịch và im ắng nhất, nhưng lúc này, vì một chuyện lớn mà ồn ào hẳn lên.

Lò luyện kiếm lơ lửng ở giữa không trung, bên trong có ngọn lửa bùng bùng cháy mạnh, lờ mờ có thể nhìn thấy một thanh trường kiếm đỏ thẫm ở bên trong ngọn lửa kia. Mà xung quanh lò luyện kiếm, là nhóm đạo sư đúc kiếm đi qua đi lại không ngừng, đều đang chuẩn bị cho giai đoạn nhúng vào nước lạnh cuối cùng. Năm ấy, Chúc Chiếu được làm từ sắt ở Hoàng Sơn, mà thanh kiếm mới này, thì lại dùng quặng lớn ở Bát Hoang còn cứng rắn hơn cả Hoàng Sơn.

Diệu Tước Đế Quân cũng rất hài lòng với thanh kiếm này. Thanh kiếm Chúc Chiếu cũ tự gãy trước mặt bao người, đây là lần thứ hai mà ông ta không thể chịu nổi, mà lần đầu tiên thì chính là lần Tạ Nhận phản bội chạy trốn, chẳng qua bây giờ có thanh kiếm mới này rồi, thì mọi thứ có thể bắt đầu lần nữa. Nghĩ đến đây, thậm chí ông ta còn khó được mà suy nghĩ lại một chút, nghĩ lại tại sao lúc đầu còn nuôi hy vọng với Chúc Chiếu, nó đồng thể cộng sinh với tà cung, rõ ràng không đáng để được tín nhiệm.

Chỉ là, sau này phải tìm ai để gánh vác trách nhiệm bảo vệ muôn dân đây? Diệu Tước Đế Quân đưa mắt nhìn khắp nơi, ông ta nhíu mày, không sao hiểu nổi, tại sao một giới Tu Chân rộng lớn đến thế, mà chẳng dùng được một ai cả.

Nếu đã tìm không ra, vậy thì để mình tiếp tục bảo vệ vậy. Diệu Tước Đế Quân giơ tay gọi một đạo sư đúc kiếm đến, hỏi: “Còn cần bao lâu nữa?”

Đạo sư đúc kiếm đáp: “Không đến nửa nén hương nữa ạ, lần này Đế Quân dùng máu tim để tôi kiếm, chắc chắn có thể rèn ra được một thanh thần kiếm tuyệt thế.”

“Chúc Chiếu cũng được bản toạ dùng máu trong tim mà tôi ra, vốn nên khiến cho vạn yêu trong thiên hạ mới nghe đã sợ mất mật, chỉ tiếc…” Diệu Tước Đế Quân lắc đầu, “Lầm đường lạc lối, còn không biết hối cải.”

Đạo sư đúc kiếm nói: “Uy lực của kiếm Bát Hoang còn mạnh hơn của Chúc Chiếu, đối phó với kiếm Tiêu Dao của Tạ Nhận thì cũng chỉ là một việc nhỏ nhoi thôi ạ.”

Diệu Tước Đế Quân rảo bước đến gần lò luyện kiếm, nhìn ánh sáng màu đỏ trên trường kiếm dần dần biến mất, đang muốn giơ tay ra cầm, góc mắt lại quét thấy một vùng khói mù nơi chân trời.

Hoặc là nói chính xác hơn một chút, không phải là khói mù, mà là một đám người.

Nét mặt của các đạo sư đúc kiếm nhao nhao thay đổi, Diệu Tước Đế Quân xoay người, gằn từng chữ: “Tạ Nhận.”

Đứng ở phía trước nhất, không chỉ có Tạ Nhận, mà còn có Phong Khiển Tuyết, vết thương sâu hoắm do câu chuyện xưa cắt toạc ra đã khép lại rồi, nỗi sợ hãi do chuyện xưa để lại cũng đã được gió lớn ở trên đảo Minh Nguyệt thổi bay, sau khi sống lại thêm một lần, y đã chẳng còn sợ gì nữa rồi.

Biển người tiếp nối với biển mây, che khuất hết cả bầu trời, ngàn vạn tu sĩ không ngừng xuất hiện ở một phía khác của đường chân trời, như là mãi mãi cũng không có điểm cuối vậy.

/Hết chương 106/

Bình Luận (0)
Comment