Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 111

PHIÊN NGOẠI 3: BA MẨU CHUYỆN THƯỜNG NGÀY

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Mẩu chuyện thường ngày số 1 – Chẳng lẽ còn có một câu chuyện tình yêu khác ngọt ngào hơn đây nữa sao?]

Lễ Hoa Đăng, ngoại trừ hoa đăng ra, đương nhiên còn phải có cả rượu nữa.

Hảo hữu ba năm, hoặc có lẽ là càng lâu hơn thế nữa, là hảo hữu ba mươi năm tụ họp ở cùng một nơi, họ cùng nâng chén mừng vui mà uống, sau đó lại tâm sự chuyện từ khi xưa cho đến ngày nay, đây là một chuyện hân hoan vui sướng bậc nào trong thế gian chứ. Màn đêm buông xuống, tửu lầu xa hoa khí phái cũng vậy, quầy rượu nhỏ chỉ có mấy chiếc ghế ở ven đường cũng vậy, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng người huyên náo, nửa vò rượu ngon chảy xuống cổ họng thì tiếng nói có thể vang xa tận lên tầng trời, về phần chủ đề trò chuyện là gì ấy à, nghiêm túc cũng có, không nghiêm túc cũng có.

Ví dụ như nói đến sách cấm đệ nhất trong giới Tu Chân [Hoạ Ngân Bình] vậy, đây chính là chủ đề câu chuyện thường được nhắc đến sau khi rượu vào tai nóng lên, nhất là ở giữa nhóm chư vị thiếu hiệp còn đang trong tuổi trẻ xao động, ai ai cũng muốn được đọc qua một lần. Cũng không phải bởi vì mọi người có hứng thú với chuyện tình tính tang í a í ời này, mà là vì chữ “cấm” kia nhiều hơn. Phải biết là trừ những năm mà Diệu Tước Đế Quân thống trị ra, phần lớn thời gian còn lại thì giới Tu Chân rất cởi mở và chẳng dè dặt chuyện chi, tư tưởng như trăm hoa đua nở vậy, giới hạn trên và giới hạn dưới cũng cao đến mức quá thể, ở trong hoàn cảnh như thế mà cũng còn bị cấm, vậy thì rốt cuộc là [Hoạ Ngân Bình] phải đến mức bao nhiêu… Chậc, không nói được, không nói được mà.

Thế là càng cấm thì con người ta càng tò mò, mà càng tò mò thì lại càng muốn đọc.

“Đoán chừng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.” Quầy rượu nhỏ bưng rượu lên, một người nói, “Quyển sách này đã sớm bị thiêu huỷ rồi, cho dù có thể còn lại mấy bản lẻ tẻ thì cũng chẳng đến lượt chúng ta đâu, nhưng mà ta nghe bảo Chúc Chiếu Đế Quân từng đọc qua rồi đấy.”

“Chúc Chiếu Đế Quân từng đọc qua thì cũng có gì mà hiếm lạ đâu, Tàng Thư Lâu của Tiên phủ Thanh Ái và Học phủ Trường Sách đều mở rộng cửa cho người ấy, muốn đọc cái gì mà chẳng được.”

“Câu này nói cũng đúng đấy, nhưng trong Tàng Thư Lâu của Tiên phủ Thanh Ái và Học phủ Trường Sách sẽ có [Hoạ Ngân Bình] thật à?”

“…”

Đối mặt với câu hỏi đến từ tận sâu trong linh hồn này, tất cả mọi người cùng im lặng hết.

Khi này, vừa lúc có một người khác tiếp lời: “[Hoạ Ngân Bình] thì có gì đáng đọc đâu, muốn đọc thì đọc quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh] đi.”

Mọi người cùng ngẩng đầu lên theo giọng nói ấy, thấy người nói chuyện là một người mặc áo bào xám, mặt mày chất phác, giọng nói hơi kỳ lạ, rõ ràng là đang dùng Dịch Dung Quyết, hòng không muốn người khác biết được diện mạo thật của người ấy. Chẳng qua chuyện này cũng không hiếm lạ gì, dù sao nếu như mà tông môn có nhiều quy củ, quả là không thích hợp để bàn tới sách cấm với người khác vào lúc nửa đêm thế này.

Vị khách mặc áo bào xám tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh] ra từ trong tay áo, đầy nhiệt tình: “Muốn đọc không?”

Mọi người nhao nhao lắc đầu, không đọc đâu.

Vị khách mặc áo bào xám nhíu mày: “Tại sao?”

Mọi người bị hỏi đến cứng họng, đây còn có thể là vì sao nữa? Loại sách thế này, vừa nhìn là biết do mấy tiệm sách không có lương tâm lấy ra lừa tiền rồi, những chuyện từ ngàn năm trước của Chúc Chiếu và U Huỳnh, ngoại trừ Chúc Chiếu Đế Quân và Quỳnh Ngọc Thượng Tiên ra, thì còn ai có thể biết rõ được? Cho nên, chắc chắn nội dung trong quyển sách này toàn là bị thêu dệt vô căn cứ ra thôi, không đáng để đọc.

Vị khách mặc áo bào xám biện luận cực gắt: “Những câu chuyện trong [Hoạ Ngân Bình] cũng toàn được thêu dệt ra đó thôi? Thế mà mấy người còn muốn đọc quá lên kìa.”

“Vị đạo hữu này, huynh còn chưa từng đọc qua [Hoạ Ngân Bình], vậy mà chưa gì đã mở miệng kết luận những câu chuyện trong đó là không có thật rồi?”

“Ai nói ta chưa đọc qua bao giờ, ta từng đọc qua rồi đấy, nên mới biết quyển sách kia cũng thường thôi, vậy mới bảo các ngươi đi mà đọc [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh], sao có kẹo mà cũng chẳng biết ăn, không biết mình may mắn cỡ nào đâu.”

Dứt lời thì xoay người đi mất, để lại một đám tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, chuyện này… là sao thế không biết? Chẳng lẽ bây giờ tiệm sách đi chào hàng đều ngang ngược không nói lý lẽ như thế à? Thế mà còn tự nói đến độ khiến mình tức giận vậy luôn.

Thật là không sao hiểu nổi.

“Được rồi, thôi chúng ta cũng giải tán thôi, ngày mai còn tới Liễu thị dự tiệc đấy.”

“Cũng không biết ngày mai có thể được nói chuyện với Liễu cô nương không nhỉ?”

“Nằm mơ nó lại còn nhanh hơn, Liễu phủ người đến người đi, ngươi ta có thể được thấy dung nhan mỹ miều của mỹ nhân là đã không tệ rồi, lại còn mong đợi được nói chuyện với nàng nữa cơ đấy.”

Một đám người cười cười nói nói, mang theo ba phần say quay về.

Bên phía khác của con phố dài, vị khách mặc áo bào xám càng rảo bước nhanh hơn, thuật che mắt dần dần biến mất giữa biển hoa đăng, để lộ ra làn váy xanh lục xinh đẹp đang bay phấp phới theo gió, trong tay hãy còn cầm quyển [Tình Kiếp Ngàn Năm Của Chúc Chiếu Và U Huỳnh].

Tình yêu ngọt ngào như thế thì không gặm nhấm đi, lại còn ngày đêm mong nhớ cái quyển [Hoạ Ngân Bình] chán ngắt kia, [Hoạ Ngân Bình] thì có gì mà đáng đọc?

Nam nhân ấy à, đúng là chẳng thú vị chút nào.

Tiếp tục phấn đấu cho sự nghiệp thôi.

[Mẩu chuyện thường ngày số 2 – Buổi yến tiệc vui vẻ]

Khắp nơi trong thành Tần Hoài đều có những buổi yến tiệc linh đình.

Phong Khiển Tuyết dạo chơi trong không khí náo nhiệt này mấy ngày, cuối cùng cũng bắt đầu chán ngán sự ồn ào ấy, y cảm thấy tai mình ong ong hết lên rồi, thế là vào một sáng sớm nọ, y cuộn tròn trong chăn không muốn rời giường, rụt cằm vào, nói: “Ngươi đi một mình đi.”

“Không muốn động đậy thật à?” Tạ Nhận ngồi xổm ở bên giường, “Bên phía sư phụ còn có việc, ta không thể ở nhà với huynh được.”

“Ta biết mà, ngươi mau đi đi.” Phong Khiển Tuyết giục hắn, “Ta ngủ thêm một hồi nữa, đợi đến lúc tỉnh ngủ, có tâm trạng rồi thì ta sẽ tới tìm ngươi.”

“Cũng được.” Tạ Nhận cười xích lại gần, hôn lên mũi y, “Vậy ta sẽ đợi đến khi huynh có tâm trạng, ngủ ngon nhé.”

Bạch Nha cũng chui vào trong lòng Phong Khiển Tuyết, rồi cùng y ngủ ngất ngây, vì ánh mặt trời ở bên ngoài chói chang quá, nên ngủ cũng không được sâu giấc cho lắm, khi tỉnh lại thì gân cốt của cả hai mỏi nhừ, đầu choáng mắt hoa. Phong Khiển Tuyết dùng sức duỗi lưng một cái, lại nằm một hồi, vẫn là cảm thấy ở một mình thì quá chán chường, vậy là sau khi rửa mặt xong thì liền đi ra ngoài tìm người.

Bách tính ở ven đường nhìn thấy y, đều ân cần chỉ đường, nói rằng Đế Quân đang ở Vũ Hoa Lâu. Nơi ấy là một tửu lầu tinh xảo, được bạch hạc nâng lên, sân bãi lồng một cách chằng chịt vào nhau, nhẹ nhàng lửng lơ giữa bầu trời, phóng mắt nhìn ra ngoài là chỉ có gió thoảng cùng mây trôi.

Tạ Nhận ngồi bên cạnh Trúc Nghiệp Hư, xung quanh còn có một nhóm khách mời, đều là đệ tử của các đại tông môn, có người đã học xong ở Học phủ Trường Sách, cũng có người muốn thi vào Học phủ Trường Sách trong tương lai, tóm lại cũng có thể miễn cưỡng xem là người một nhà. Lúc đầu mọi người còn hơi dè dặt, qua ba lượt rượu thì dần thoải mái hơn, bắt đầu bàn chuyện từ trời Nam cho đến đất Bắc, có người có tửu lượng hơi kém, lại còn muốn nắm tay của Chúc Chiếu Đế Quân mà bàn chuyện, thân quen như huynh đệ tốt đã quen biết nhau mấy trăm năm vậy. Tạ Nhận c*̃ng không thấy khó chịu, còn cười trêu: “Đường huynh, huynh còn ngồi vững được không đó?”

“Có chứ, sao mà không được.” Đối phương vẫn níu cánh tay hắn như cũ, nửa người trên lại không ngăn được mà ngả qua phía kia, Tạ Nhận còn chưa kịp đỡ thì vị “Đường huynh” này đã bị một luồng gió lạnh thổi cho cả người cứng đờ, lưng ưỡn thẳng một cái, là cực kỳ thẳng luôn.

Phong Khiển Tuyết đáp xuống đài, nơi cổ tay có tuyết xoay quanh, trong chớp mắt lại hoá thành bụi phấn lấp lánh.

Đầu tiên là không khí lập tức yên ắng hẳn, sau đó tiếng hò reo lại vang lên. Tạ Nhận bước mấy bước đi đến đó, nắm cả hai tay y, cười nói: “Ngủ dậy rồi à?”

“Dậy rồi.” Phong Khiển Tuyết nhìn ra sau lưng hắn, “Cách gần như thế, đang nói gì đó?”

“Huynh ấy uống say.” Tạ Nhận đáp xong mới phản ứng lại được, hình như trọng điểm là ở câu trước mới đúng, thế là lập tức nói thêm, “Không cách gần lắm đâu, chỉ là nhìn từ góc của huynh thì gần vậy thôi.”

Phong Khiển Tuyết cười buông tay ra, mình thì ngồi xuống bên cạnh Trúc Nghiệp Hư. Khi này, lão bản của Vũ Hoa Lâu cũng đúng lúc mà mang một mâm lớn đầy trái vải mọng nước tới, đang vào đúng mùa cho nên rất tươi, nhìn vào trông tròn trĩnh và đỏ phơn phớt, nói là mới được vận chuyển đến từ Lĩnh Châu. Thế là mọi người nhao nhao lấy ăn, chỉ có Phong Khiển Tuyết là ngồi yên không động đậy gì.

“Quỳnh Ngọc Thượng Tiên không thích ăn loại quả này à?”

“Thích.”

“Vậy vì sao ——”

Lời còn chưa dứt, thì đã thấy Tạ Nhận cẩn thận đưa một quả đã lột vỏ xong tới bên miệng Phong Khiển Tuyết: “Ăn từ từ thôi nhé.”

Phong Khiển Tuyết cúi đầu, cắn phần thịt quả óng ánh vào trong miệng, một chút nước quả cũng không dính vào tay, ăn xong thì còn nhả hột lại vào trong lòng bàn tay của Tạ Nhận, đoạn ngẩng đầu hỏi người lúc nãy: “Vì sao gì?”

“…”

Không có gì, không có vì sao vì trăng gì hết.

Là sức tưởng tượng của ta có hạn, không ngờ rằng còn có một loại bước đi thế này nữa.

Có lỗi quá, làm phiền rồi.

[Mẩu chuyện thường ngày số 3 – Giáo dục con cái là một vấn đề]

Người trong thành ngày càng nhiều, cho nên các loại linh thú cũng càng nhiều theo.

Tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, phần lớn thời gian chỉ nằm cuộn tròn ngủ ngất ngây ở trong kết giới thì chẳng thấy đâu.

Mà toàn tính tình hoạt bát hiếu động, suốt ngày nhảy nhót tưng tưng ở bên ngoài, cách tầm thường thì nhốt không được, mà dùng tới cách không tầm thường thì tám chín phần cũng nhốt không nổi luôn, nhất là thú núi Bạch Nha, một khi đã chạy thì có thể so với sấm sét, “vèo” một cái là chẳng thấy đâu nữa.

Trưa hôm ấy, Phong Khiển Tuyết đang vẽ tranh ở bàn, y vẽ ái tử và ái nữ, một thì có đôi môi đỏ rực lửa, một thì có da lông đen bóng, Tạ Nhận đứng cạnh bên nhìn một lát, dựng thẳng ngón cái mà khen từ tận đáy lòng: “Không tệ.”

“Ta nuôi mà, đương nhiên là không tệ rồi.” Phong Khiển Tuyết lại nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, lúc trước ta bảo ngươi đi tìm quả Đại Thiên Hỗn Nguyên, ngươi tìm được chưa?”

“Tìm được rồi, một sọt lớn luôn đó.” Tạ Nhận nói, “Được khoảng năm mươi hai quả.”

Phong Khiển Tuyết nói: “Không đủ.”

“Năm mươi hai mà còn không đủ?” Tạ Nhận không hiểu, “Không phải là huynh để cho Bạch Nha ăn thôi à, mỗi ngày một quả, có thể ăn được năm mươi hai ngày đấy.”

Phong Khiển Tuyết giải thích: “Nó chỉ ăn quả tinh thôi.”

Quả tinh chính là một chút linh khí lớn chừng bằng một cái móng tay nằm ở chính giữa tiên quả, Tạ Nhận lắc đầu: “Huynh chiều nó quá rồi, vậy thì chẳng phải sẽ uổng phí hết phần thịt quả à.”

Phong Khiển Tuyết sửa lại: “Ngươi ăn thì sẽ không uổng phí nữa.”

Tạ Nhận: “…”

Không phải, ta ăn cũng được, nhưng phải nói chuyện này cho rõ ràng. Tạ Nhận hắng giọng, đang chuẩn bị nói lý lẽ với y, mình không thể nuông chiều khuê nữ như thế được, kết quả lại bị Phong Khiển Tuyết liếc cho một cái: “Chi phí ăn mặc ngày thường của Bạch Nha là ta chi ra hết, dạy bảo nó ngoan ngoãn cũng là ta, bây giờ chỉ bảo ngươi đi tìm một sọt quả thôi mà ngươi nói cũng không ít chút nào nhỉ.”

Tạ Nhận bị chặn họng, chặn một hồi lâu, không có sức mà hỏi thêm một câu: “Tại sao còn có mặc nữa?”

“Lông là ta chải.”

“…”

Đúng thật là thế.

Tiểu Tạ bị mang tiếng giao hết việc cho người khác làm, mình thì không nhúng tay vào, không xứng được nêu ý kiến giám hộ gì cả, chỉ có thể đứng ở bên cạnh bàn, im lặng ăn trái quả Đại Thiên Hỗn Nguyên đã bị lấy hết tinh hoa ra.

Ăn đến trái thứ ba thì có người đến gõ cửa.

Người tới là đệ tử của Loan Vũ Điện, nụ cười của hắn rất khó coi, nhìn vào trông có vẻ là không muốn tới đây chút nào, nhưng lại không thể không đến.

Bởi vì Bạch Nha đã chơi húc đầu cả một buổi chiều, sắp húc sập cả toà nhà đến nơi rồi.

“Thật sự là hết cách rồi ạ.” Người đó nói tới mức sắp rơi nước mắt, “Bắt thì bắt không được, dỗ cũng dỗ không nổi, càng rượt theo thì lại càng chạy nhanh hơn, bọc trong một thân mực nước mà nhào vào mấy tranh chữ được tông chủ nhà đệ tử cất giữ, dấu chân giẫm đến mức… Tính sơ sơ ra, tổng cộng đã làm bể ba bình hoa, năm bộ trà cụ, mười hai cái chén, bếp lò cũng sập, gà bị rượt đuổi đến bay loạn khắp cả thành rồi.”

Tạ Nhận nghe mà nhưng nhức cái đầu, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Người bên cạnh cũng đang nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe, cực kỳ vô tội.

Tạ Nhận chỉ mình: “… Ta?”

Phong Khiển Tuyết gật đầu, khuê nữ của ngươi mà, đương nhiên là ngươi rồi.

Tạ Nhận oan đến mức muốn tuyết rơi vào giữa tháng Sáu, mới nãy còn bảo ta không làm gì, chi phí ăn mặc rồi dạy bảo nó… Á, sao lại nhéo ta rồi!

Phong Khiển Tuyết thả tay ra, dịu dàng dặn dò: “Nhanh mang nó về đi, lại bảo Kim tông chủ tính toán một chút, tổng cộng tổn thất của Loan Vũ Điện là bao nhiêu thì nhớ trả lại hết cho người ta.”

Tạ Nhận hơi cúi người, hạ giọng xuống: “Cho nên huynh mặc kệ chuyện này đấy à?”

Phong Khiển Tuyết bĩu môi: “Mất mặt chết đi được, ta chẳng đến đâu, lúc có ai hỏi tới thì cứ bảo ngươi dạy đấy nhé, đừng có kéo ta vào, nó rảnh quá tới độ rượt gà là thế nào?”

Ta đây nào biết được?

Chúc Chiếu Đế Quân im lặng thở dài.

Giáo dục con cái đúng là một vấn đề mà.

/Hết phiên ngoại 3/

.

Cực Phẩm: Xin Liễu cô nương cho đặt một bản full màu full HD không che ạ.

Bình luận bên Tấn Giang:

Bình luận 1:

Người qua đường: Vậy tại sao ngài không cầm vải lên ăn?

Tuyết Tuyết: Đằng ấy không có ghệ đúng không?

Bình luận 2: Liễu cô nương dừng bước! Tui muốn mua nè!!! Là bản có màu ấy!!!!!

Bình luận 3: Không phải là do đằng ấy dạy trong ba năm Tiểu Tuyết bế quan sao ha ha ha ha

Bình Luận (0)
Comment