PHIÊN NGOẠI 4: NHỮNG NGÀY ẤU THƠ
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
[Những ngày ấu thơ ở Tiên phủ Thanh Ái]
Khi còn bé thì Phong Khiển Tuyết rất ít nói, cũng chẳng có bao nhiêu biểu cảm, luôn ngồi một mình ở một chỗ cao, vừa giống một bé mèo, lại vừa giống một bức tượng chạm ngọc nho nhỏ lạnh lùng.
Mặc dù cả Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân đều không có kinh nghiệm nuôi tiểu hài tử gì cả, nhưng cũng biết tiểu hài tử thì không nên im lặng như thế, phải hoạt bát một chút mới ổn, thế nên vẫn luôn pha trò cho bé, nào là cầm kẹo, cầm linh khí, cầm đủ thứ nho nhỏ loè loẹt, thậm chí có một lần còn mang đến một con tiên thú Bôn Lôi (1) đáng yêu, kết quả có mười lần thì cũng thất bại cả mười, đừng nói là tiểu sư đệ chịu vui vẻ chơi đùa cùng, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu ban thêm.
(1) Bôn nghĩa là chạy nhanh, Lôi nghĩa là sấm sét. Có thể hiểu sơ sơ là chạy nhanh như sấm sét.
Mộc Phùng Xuân lo lắng: “Có phải Tiểu Tuyết thiếu mất thất tình rồi không?”
Nguyệt Ánh Dã nói: “Không giống thế, chỉ là rất ít khi đệ ấy khóc oà cười đùa mà thôi, cũng không phải là thiếu hết toàn bộ.”
“Đã từng khóc bao giờ chưa?”
“Từng rồi, hôm được bế về đó, khi ấy còn chưa biết nói, đói bụng thì khóc.”
“…”
“Cho nên có lẽ là phản ứng chậm nhỉ.”
Vừa dứt lời, bỗng có một cây châm lạnh mang theo khí lạnh thấu xương xẹt ngang qua sau đầu của Túc Dạ Thượng Tiên, rồi đánh bay một con độc trùng ẩn hình khiến cho nó rơi xuống đất, giúp cho hắn bớt đi được một lần phải chịu nỗi đau bị chích.
Phong Khiển Tuyết vẫn ngồi ở chỗ cao kia như cũ, cằm khẽ nhướng lên, nhìn về phương xa như một thi nhân mặc mọi sự đời vậy.
Tay nhỏ cuộn lại, gì cũng chẳng muốn.
Nguyệt Ánh Dã: “…”
Không phải thiếu mất thất tình, cũng không phải là phản ứng chậm. Có lẽ là thấy mặt mày của hai vị sư huynh thật sự quá đăm chiêu ủ dột đi, vậy là Phong Khiển Tuyết chủ động nhảy xuống, rồi sờ đầu của tiên thú Bôn Lôi một cái.
Mộc Phùng Xuân vội vàng được nước lấn tới: “Đệ có muốn cưỡi nó ra ngoài chơi không?”
Phong Khiển Tuyết từ chối một cách vô tình.
Mộc Phùng Xuân không muốn bỏ cuộc: “Tại sao lại không muốn? Đệ xem lông của nó kìa, mềm biết bao.”
Vừa nói rồi vừa kéo tay của tiểu sư đệ qua, sờ từ đầu cho đến mông của tiên thú, rồi lại sờ ngược từ mông quay vòng về đầu, giống hệt như một tiểu thương nóng lòng bán tiên thú kiếm tiền vậy. Xúc cảm mềm mại trơn mịn truyền vào lòng bàn tay, cảm giác này khiến cho hai mắt của Phong Khiển Tuyết hơi mở tròn ra một chút, khoé môi căng cứng cũng nhoẻn lên một đường cong nho nhỏ, bé nhìn thoáng qua nhị sư huynh, hắn lập tức ngầm hiểu, ôm bé đặt lên lưng của thú nhỏ, lại mừng rỡ mà chỉ dạy: “Tay nắm chặt vào đây, hạ thấp người trên ——”
Còn chưa nói cho trọn mười chữ, Phong Khiển Tuyết đã đá một chân vào chỗ phần bụng của tiên thú, khiến cho nó “vèo” một tiếng mà bay mất không thấy bóng dáng đâu nữa vào giữa đám mây.
Cụ thể là “vèo vèo” đến mức nào sao, chính là đến mức mà thậm chí Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã chẳng còn thấy tiểu sư đệ yêu dấu đâu nữa.
“Tiểu Tuyết!” Hai người sợ văng cả hồn vía, vội vàng ngự kiếm rượt theo, nhưng hai chữ “Bôn Lôi” ở trong tên của tiên thú Bôn Lôi há lại được đặt tuỳ tiện như thế, nó nhảy vọt lên nhanh như một tia chớp, càng khó mà bắt lại được hơn cả ánh chớp của chín tầng trời. Phong Khiển Tuyết không có kinh nghiệm cưỡi tiên thú, nhiều nhất cũng chỉ cưỡi chú ngựa chân ngắn ở trong Tiên phủ mấy lần, đã vậy lại còn nhỏ nên sức tay hơi yếu. Lúc mới bắt đầu thì bé còn ngồi vững được, nhưng dần dần thì cũng có hơi không đủ sức, bé nằm sấp mình về hẳn phía trước, trước mặt và hai bên tai toàn là mây bay và gió lượn kéo dài không dứt, từng luồng khí ẩm ướt và lạnh lẽo rót vào trong miệng mũi, khiến cho bé sặc đến mức phải ho khan, hai mắt cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở được một nửa.
Khó khăn lắm bé mới dựng lên được một lớp kết giới, nhưng vẫn còn chưa kịp hình thành thì đã bị sấm sét đánh tan. Cuối cùng Phong Khiển Tuyết cũng bắt đầu sợ hãi, bé siết chặt tay theo bản năng vì không muốn bị xóc nảy làm rơi xuống, nhưng một cái siết này lại siết đến độ khiến cho phần cổ của tiên thú Bôn Lôi bị đau, vậy là nó lại càng giậm chân mạnh hơn.
“A!”
Cả người Phong Khiển Tuyết bay hết tới đằng trước, cảm giác đảo ngược mất trọng lượng càng khiến cho bé cuống cuồng hơn, bé quên mất trong tay áo mình còn có linh phù hộ thân, chẳng qua cho dù còn nhớ thật, thì cũng chẳng thể nào mà lấy ra kịp. Mắt thấy sắp bị quăng xuống đất rồi, ngay lúc mấu chốt này, may mà có một ống tay áo rộng lớn cuốn theo gió, theo đó thì Thanh Vân Tiên Tôn cũng đáp xuống từ trên trời, đón được bé vào trong lòng một cách vững vàng, ôm ở lưng rồi vỗ nhẹ hai cái: “Ngoan nào.”
Lúc Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân lần lượt chạy đến thì thấy tiểu sư đệ đang được sư phụ ôm, cả tay và chân đều không có vết thương hay đau nhức gì cả, lúc này mới thở phào một cái rõ mạnh. Thanh Vân Tiên Tôn nhìn tiên thú còn đang chạy băng băng ở trên bầu trời, nghiêm nghị hỏi: “Là ai tìm về đấy?”
“… Con ạ.” Mộc Phùng Xuân chột dạ giải thích, “Đó là vì con muốn tìm cái gì đó đùa cho Tiểu Tuyết vui thôi, ai ngờ lại không trông coi cẩn thận.”
Thanh Vân Tiên Tôn lắc đầu, muốn thả tiểu đồ đệ xuống, nhưng hai cánh tay nhỏ xíu ôm ở trên cổ mình lại siết chặt hơn. Phong Khiển Tuyết vùi mặt vào vai của sư phụ, không nói một tiếng nào, cũng không chịu nhúc nhích.
“Tiểu Tuyết?” Nguyệt Ánh Dã hỏi dò, “Làm sao thế?”
Phong Khiển Tuyết không nói lời nào.
“Tiểu Tuyết.” Mộc Phùng Xuân cầm tay bé, ráng gỡ nắm đấm nhỏ xíu xiu kia ra, “Có phải là giận sư huynh rồi không? Xuống trước cái đã nhé.”
Phong Khiển Tuyết vẫn không nói tiếng nào, cuối cùng thì được Nguyệt Ánh Dã kéo bật ra, lúc kéo ra còn chưa chịu ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vương đầy nước mắt, tuy không phát ra tiếng nào, nhưng đã khóc đến độ khiến cả mắt và mũi đều đỏ ưng ửng hết lên.
Mộc Phùng Xuân giật mình thon thót, bắt đầu kiểm điểm bản thân ngay tại chỗ.
Thanh Vân Tiên Tôn xoa đầu tiểu đồ đệ, đang nghĩ rốt cuộc là nên dỗ dành, hay là phải dạy bảo rằng không đáng rơi nước mắt vì chút chuyện cỏn con này, nhưng Phong Khiển Tuyết đã mếu miệng một cái, sau đó tiếng khóc “Oa” bỗng vỡ oà ra.
Không còn là tiếng khóc im ắng lặng lẽ nữa, mà là một tiếng khóc long trời lở đất, khóc đến mức cả tòa Tiên phủ đều choáng váng luôn, cuống họng gào lên, tiếng vang lên tận chín tầng trời, khóc đến độ mãi đến ba ngày sau mà bên tai của Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân vẫn còn bị quanh quẩn trong tiếng oà khóc xé gào và nát tim kia của tiểu sư đệ, y chang như ma âm vậy, xua kiểu nào cũng không tan đi được.
Tai Nguyệt Ánh Dã bị ù như có trống đánh thùng thùng: “Huynh thấy yên tĩnh thì cũng rất tốt.”
Hơi thở của Mộc Phùng Xuân mong manh: “Đúng là thế thật.”
Phong Khiển Tuyết cũng đã ra sau núi tu luyện rồi, lý do bé khóc chủ yếu là vì cảm thấy bản thân mình học nghệ không tinh thông, sao mà đến mức khi rơi xuống còn không kịp lấy phù chú ra, cho nên trong lòng đã bị đả kích khá nghiêm trọng. Thế là một năm sau khi đã khắc khổ và cố gắng nỗ lực, bé đi đến tìm riêng nhị sư huynh, hỏi: “Con tiên thú Bôn Lôi kia đâu rồi ạ?”
Toàn thân của Mộc Phùng Xuân chấn động một cái, dùng giọng dịu dàng an ủi: “Đã đưa nó đi xa lắm rồi.”
“Có quay về nữa không ạ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Thật không ạ?”
“Thật.”
Phong Khiển Tuyết tiếc nuối mà “À” một tiếng, đoạn quay người đi mất.
Mộc Phùng Xuân nhìn bóng lưng của tiểu sư đệ, trầm ngâm nghĩ, thật sự sợ đến mức vậy sao, đã hơn một năm rồi mà còn hỏi tới, đủ thấy đã để lại bóng ma tâm lý lớn đến mức nào, ôi, lần sau phải cẩn thận hơn mới được.
Mà ở một nơi nhị sư huynh không nhìn thấy, một mình Phong Khiển Tuyết đã nhảy lên một đỉnh núi hiểm trở, tính toán ra một tốc độ cũng không chậm hơn tiên thú chạy băng băng là bao, bé bọc trong sương tuyết mà thả người nhảy lên, không cuống cuồng cũng không hoang mang, ngự gió một cách ưu nhã, rồi đáp nhẹ xuống rừng núi như một áng mây mềm.
Bé rất hài lòng với sự tiến bộ của mình, thế là đến tối khi ngồi uống trà với sư phụ, ngay cả nét cười cũng nhiều hơn không ít.
Nguyệt Ánh Dã ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay Tiểu Tuyết cười hoài thế?”
Mộc Phùng Xuân nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì hồi ban ngày đệ nói cho đệ ấy biết là tiên thú Bôn Lôi sẽ không bao giờ quay về đây nữa.”
Nguyệt Ánh Dã bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Mộc Phùng Xuân đáp bằng một cách chắc chắn: “Ừ vậy đấy.”
Nhất định sự thật là như vậy.
Sư huynh cảm thấy mình không sai đi đâu được.
[Những ngày ấu thơ ở thành Hạnh Hoa]
Thi nhân viết, thử hỏi nơi nào có quán rượu, mục đồng chỉ phía thôn Hạnh Hoa.
Mà mọi người trong thành Hạnh Hoa lại lấy ra sửa lại như thế này, thử hỏi nơi nào có ma đầu, người người đều chỉ… Còn chỉ vào đâu được nữa, chỉ ngay vào Tạ phủ ở phía Nam của thành chứ lệch đi đâu.
Tiểu công tử của Tạ phủ vừa tròn bảy tuổi, tên chỉ có một chữ “Nhận” (2), mặt mũi khôi ngô, dáng người thẳng tắp, cười lên thì ngọt như mía lùi, nhưng làm gì thì cũng không hề có chút dính dáng nào đến nửa phần ngọt ấy, suốt ngày giẫm lên thanh kiếm cùn khiến người ta sốt hết cả ruột gan kia, dẫn đầu một đám nhóc quậy phá cũng choai choai cỡ ấy, rượt gà dí chó, leo cây lặn sông, “ầm ầm” rồi lại “thùm thụp”, quậy tưng bừng cho cả toà thành nhốn nháo rùm beng hết lên, chẳng yên tĩnh nổi được lúc nào.
(2) Nhận có nghĩa là lưỡi đao.
Sự tích nổi danh nhất chính là chuyện này, nhóc ấy đi lên núi lùa một đám thi khôi xuống đây, bắt tụi nó xếp thành một hàng rồi mặc y phục loè loẹt vào cho, sau đó thì để đứng nhảy múa không hề có một tiếng động trước quầy bánh quẩy, hốc mắt đen ngòm cứ nhìm chằm chằm, khiến cho Lưu lão bản sợ đến mức hồn vía lên mây, bệnh hết cả tháng mới khỏi.
Tạ Nhận cũng bị nhốt lại vì thế chừng nửa tháng, chép gia quy đến mức tay tê rần, sau đó lại buồn ngủ, thế là nằm gục xuống bàn ngáy o o, nhưng lỗ tai thì lúc nào cũng dựng thẳng lên, vừa nghe đến một tiếng vang nơi cửa viện ở trong mộng là lập tức ngồi thẳng dậy, cầm bút lên rồi làm ra vẻ nghiêm túc mà chép tiếp.
Tạ viên ngoại bước vào, nhìn nhóc chằm chằm một hồi, hỏi: “Tại sao con lại lén ngủ?”
Tạ Nhận đáp: “Con có ngủ đâu ạ.”
Tạ viên ngoại kéo nhóc tới trước gương: “Tự mình nhìn xem đi!”
Tạ Nhận nhìn vết chữ đầy trên mặt, toét miệng cười một cái, kéo tay áo lên rồi lau lung tung, lại nhanh chóng giải thích trước khi phụ thân ruột thịt răn dạy: “Gia quy kia con đọc ngược cũng còn được, tới tới lui lui cũng có vài câu à, con chép tới ngán luôn rồi.”
Tạ viên ngoại cũng bị chọc giận đến mức cười lên, cong tay gõ vào đầu của nhóc một cái: “Sao, con còn chê gia quy ít à, muốn lão tử lập thêm mấy cái cho con không?”
Tạ Nhận bị nói mà đơ ra, lại suy nghĩ một lần, đúng ha, thứ này thì cần nhiều mà làm gì? Có phải mình ngốc ghê không.
Bình thường nhóc lanh trí và bướng bỉnh quen rồi, khó có một lần mà lại xuất hiện nét mặt nhíu mày ngẩn đơ ra như thế này, lại thêm còn nhỏ tuổi, lông mày trên khuôn mặt khôi ngô phấn điêu ngọc mài nhíu lại một cái, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, rốt cuộc Tạ viên ngoại cũng không giả làm một người phụ thân nghiêm khắc được nữa, chỉ ngồi xuống hỏi: “Lần sau còn dám nữa không?”
“Con cũng có cố tình hù ông ấy đâu.” Tạ Nhận giải thích, “Mấy thứ kia chẳng khóc chẳng gào, lại còn nghe lời nữa, cũng không cắn người, có gì mà phải sợ?”
“Không cắn người nhưng mà trông xấu quá.” Tạ viên ngoại bế nhóc lên, mình thì ngồi xuống ghế, “Sau này con mà muốn lùa tụi nó, thì lùa về nhà mình này, đừng lùa cho tụi nó chạy khắp nơi như vậy nữa, có biết chưa?”
Ngoài miệng thì Tạ Nhận đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, không thể lùa tới lùa lui ở trong thành, vậy còn gì là thú vị nữa.
Tạ viên ngoại nhìn ánh mắt trái tránh phải né của nhi tử, liền biết đương nhiên nhóc không hề nghe lọt vào tai, nhưng đánh thì không nỡ đánh, có chép thêm gia quy nữa thì cũng chẳng có ích gì, bèn nói: “Chỉ cần con không gây rối một năm thôi, vậy thì phụ thân sẽ kể chuyện Thiên Sơn Thất Hiệp Khách cho con nghe.”
Tạ Nhận muốn nghe kể chuyện thật, nhưng lại đồng thời cảm thấy một năm quá dài, dài như ba trăm năm vậy.
Tạ viên ngoại xoa lưng nhóc: “Vậy con nói xem, con có thể kiên trì được bao lâu?”
Tạ Nhận xoè tay ra tính một chút: “Ba ngày ạ.”
Tạ viên ngoại giơ tay lên quất cho một cái.
Tạ Nhận cười, chui vào trong lòng ông, trốn một hồi, cuối cùng cũng ló một con mắt ra mà lén lút nhìn.
Phụ tử hai người chơi đùa một hồi, rốt cuộc cũng không chốt được chủ đề quan trọng “Cuối cùng sẽ ngoan được bao lâu”, chẳng qua cũng không lỡ mất dịp kể chuyện xưa. Thiên Sơn Thất Hiệp Khách, đây là một câu chuyện kể về chỉ có mỗi bảy người, nhưng họ lại hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma, so với bảy trăm người còn nhiều hơn. Tạ Nhận nghe một hồi rồi cũng ngoẹo đầu ngủ mất. Tạ viên ngoại lấy chăn mỏng ở bên cạnh quấn nhi tử vào, ôm ra khỏi phòng hối lỗi.
Ngoài viện, Ninh phu nhân đang đứng chờ ở dưới tàng cây, bà mặc một thân váy màu vàng nhạt, trông như một nàng thiếu nữ xinh đẹp rồi lại pha một chút bướng bỉnh, bà chống nạnh bằng một tay, dùng chất giọng dịu dàng hỏi tướng công nhà mình: “Còn nói ta nuông chiều nhi tử, nhìn coi chàng có nuông chiều thua ta không? Đã nói là sẽ nhốt nó nửa tháng mà.”
“Suỵt, nàng nhỏ giọng một chút đi.” Tạ viên ngoại kiếm cớ, “Trong viện này âm u quá, để A Nhận vào giường của hai ta ngủ một lát, nó tỉnh rồi thì lại mang nó về đây.”
Ninh phu nhân chậc chậc bĩu môi, nam nhân ấy à, chỉ được cái sĩ diện thôi, miệng nói một đằng tay làm một nẻo.
Tạ viên ngoại vừa đi vừa hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết mấy đồ kia chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi, có thuốc bổ, còn có vài linh khí đáng giá nữa.” Ninh phu nhân đi ở bên cạnh, kéo chăn mỏng ở trên người Tạ Nhận cao lên, “Tối nay chàng đến nhà của Lưu lão bản đi, nhận lỗi với ông ấy, nhưng chỉ sợ với cái miệng của nương tử ông ấy thì chàng phải chịu một trận mắng rồi.”
“Mắng thì mắng thôi, mắng hai câu ta cũng có mất miếng thịt nào đâu, ai bảo lần này là lỗi của nhi tử thật.”
“Chàng nói xem, rốt cuộc là tiểu tử này tìm được nhiều thi khôi từ đâu ra thế?”
“Ai mà biết được, ôi chao, bản lĩnh lớn ghê, khà khà.”
“…”
Hai năm sau, trên bầu trời thành Hạnh Hoa xuất hiện một con Lợi Cốt Điểu khổng lồ, nó ré tiếng thê lương suốt ngày, chưa nói đến việc quấy nhiễu dân chúng, mà hễ cứ đói bụng là lại lao xuống quắp thịt quắp rau, đã vậy tầm nhìn còn không tốt, thường xuyên khiến cho nóc nhà thủng một lỗ lớn, làm cho toàn thành đều lo sợ bất an.
Loài chim này bay rất cao, da cũng cứng rắn, kết giới và phù chú bình thường thì không giam nó lại được, mọi người ở trong thành nhỏ thật sự hết cách với nó rồi, bèn gửi một phong thư đến Trường Tấn Tông cách đây ba trăm dặm nhờ giúp đỡ. Tuy nhiên, trước khi người của Trường Tấn Tông đến, thì phải làm sao để dỗ yên cho con chim dường như càng ngày càng cáu kỉnh này đây, thành chủ bèn ban bố mệnh lệnh, từng nhà hãy thay phiên nhau treo đồ ăn lên tháp cao, cho nó đồ ăn cả đêm lẫn ngày trước đi đã.
Tạ Nhận ôm kiếm trong lòng, đứng ở đầu phố nhìn nhóm người lớn bận bịu, không hiểu mà hỏi: “Tại sao phải nuôi nó ạ?”
Ninh phu nhân chọn trái cây tươi ở trong giỏ: “Không phải nuôi nó, mà là dỗ yên nó.”
Tạ Nhận lắc đầu: “Chẳng thú vị gì cả.”
Ninh phu nhân cười nói: “Vậy A Nhận nói mình phải làm sao đây? Đánh thì đánh không lại, ngay cả bắt cũng bắt không được.”
“Ai nói đánh không lại ạ?” Tạ Nhận cắn cục kẹo trong miệng đến độ vang lên từng tiếng “rắc” giòn tan, khẽ nheo mắt lại, nhìn lên bóng đen đang bay lượn trên không trung, “Cứ chặt đứt cánh của nó thôi!”
Lão bản ở quầy trái cây nghe nói thế cũng cười, dĩ nhiên đây không phải là một tiếng cười thưởng thức tán thưởng gì, mà là tiếng cười “Tiểu hài tử thì biết gì”, đây là cười giễu một cách có thiện ý của người lớn. Tạ Nhận cũng không tranh luận với nàng, chỉ dùng tay vẽ vẽ giữa không trung, phỏng theo các bước hàng phục ma điểu. Ninh phu nhân trả tiền trái cây xong, còn định đi mua chút kẹo và bánh ngọt, Lợi Cốt Điểu lại bỗng có động tĩnh.
Dân chúng trong thành đã rất quen thuộc với tư thế lao xuống của nó rồi, lần này cũng không sợ, vẫn nên làm gì thì làm đó như cũ, dù sao cũng đã treo đầy thịt trên tháp cao rồi, ăn ba bữa còn đủ.
Nhưng ai cũng không ngờ được, hẳn là Lợi Cốt Điểu đã ngán ăn thịt bò rồi, bây giờ nó lại không bay tới tháp cao nữa, mà là ép hai cánh lại, bay thẳng xuống chỗ biên giới của phiên chợ náo nhiệt nhất, nó vươn móng vuốt sắc bén như gai kia ra, quắp lấy một tiểu hài tử chừng ba bốn tuổi.
Những người lớn ở xung quanh đều cuống lên, có người la to lên: “Không ổn rồi, thứ súc sinh này muốn ăn thịt người!”
Theo tiếng gào ấy, còn có tiếng rút kiếm ra liên tục! Mọi người nhao nhao xông tới cứu người, nhưng lại có một bóng đen như một cơn gió muốn cuốn bay hết mọi thứ, đầu tiên là giẫm chân lên quầy thịt, mượn sức mà nhảy vọt lên, lại dùng tay phải tóm chặt lấy mắt cá chân của con ác điểu kia, rồi bị nó mang theo bay cao lên trời.
“A Nhận!” Ninh phu nhân cực kỳ sợ hãi, muốn kéo nhi tử lại nhưng sao mà đuổi kịp được. Toàn thành đều bị biến cố bất thình lình này làm cho choáng người, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Lợi Cốt Điểu mang theo người, càng lúc lại càng bay thật cao, cuối cùng trở thành một cái chấm đen.
“Nhanh, nhanh đuổi theo!”
“Tất cả mọi người mau đuổi theo!”
“Nhanh lên, có tiểu hài tử bị chim quắp đem đi rồi!
Phiên chợ loạn hết cả lên, các tu sĩ nhao nhao ngự kiếm, cho dù đuổi theo không kịp nhưng ít nhất cũng phải theo sát nó. Tạ viên ngoại đang ngồi uống trà ở trong thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nháo nhào ở bên ngoài, ông lập tức cảm thấy tám phần là nhi tử lại gây hoạ nữa rồi, thế là vội vàng chạy ra ngoài hỏi một chút, hỏi xong là trước mắt bỗng biến đen!
“Tạ viên ngoại, ông đừng hoảng, mọi người đi theo hết rồi!”
“Đi theo thì sao, đi theo thì làm được gì!”
Khi ông nhìn lên trời cao thì đã không còn thấy được bóng dáng của Lợi Cốt Điểu ở đâu nữa, đầu gối cũng run lên.
Đầu gối của Tạ Nhận cũng đang run rẩy. Chủ yếu là do quá lạnh đi, con chim lớn này bay quá nhanh và quá cao, khiến nhóc không kịp chuẩn bị gì hết, mắt thấy sương tuyết đã phủ kín bàn tay, nhóc quyết định thật nhanh mà rút kiếm ra, cắn răng đâm một kiếm xuống, lửa sen đỏ bùng lên, thiêu đốt đến độ con Lợi Cốt Điểu phải kêu lên một tiếng thảm thiết bén nhọn, cả người cũng lao xuống, suýt nữa là tim của Tạ Nhận đã vọt ra ngoài, nhóc chưa tỉnh hồn mà nắm chặt cánh chim, hoặc đã không làm, mà đã làm thì phải làm cho trót, nhóc lại ra tay đâm thêm một kiếm!
Một tiếng “keng” vang lên, thanh kiếm cùn đứt thành hai đoạn, nhưng lửa mạnh hừng hực vẫn chưa lụi tàn, nó quấn lấy Lợi Cốt Điểu như rắn độc. Gió thổi khiến cho thế lửa càng mạnh hơn, rất nhanh thì đã biến thành một quả cầu lửa to lớn.
“A Nhận!” Tạ viên ngoại sắp điên đến nơi, cũng mặc kệ không biết nhi tử có nghe được hay không, hô lớn, “Ngự kiếm!”
Tạ Nhận có nghe thấy được, nhưng nhóc không còn kiếm để mà ngự nữa rồi, mắt thấy lửa sắp đốt tới người, chỉ có thể vung nắm đấm mà thục mạnh xuống chỗ xương đầu của Lợi Cốt Điểu, buộc cho nó phải bay xuống.
Lần này bách tính toàn thành cũng sắp điên đến nơi, mọi người nhìn quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống từ trên cao, ánh mắt cũng vô cùng tuyệt vọng —— Lần này mà rớt xuống như vậy, chẳng lẽ cả nửa toà thành sẽ bị huỷ thế này sao?
“Phụ thân!” Lúc Lợi Cốt Điểu rớt xuống đến một độ cao nhất định, Tạ Nhận đang nhắm mắt bỗng giật mình một cái, Tạ viên ngoại phóng lên đỡ lấy nhóc, không kịp kiểm tra có vết thương nào không, chỉ thảy nhi tử xuống đất một cái, mình thì ngự kiếm phóng tới chỗ con chim khổng lồ đang bị thiêu đốt kia, ông muốn cưỡi nó bay lên một chỗ cao hơn, về phần bay đến một chỗ cao rồi thì làm gì tiếp, nói chung là lúc ấy Tạ viên ngoại không nghĩ đến, cũng không kịp mà nghĩ.
Chẳng lẽ cứ thế mà để cho nửa toà thành bị huỷ, rồi cả trăm người chết như vậy?
Mặt của Ninh phu nhân trắng bệch ra: “Tướng công!”
Tạ viên ngoại nằm nhoài trên lưng chim, bị xông khói đến mức không mở mắt ra nổi, ông chỉ có thể ghìm chặt lung tung vào cổ chim rồi làm cho nó bay lên một nơi cao hơn, lại bị một cái lưới lớn chụp vào rồi bay xuống.
“Tướng công!” Ninh phu nhân vội vàng đỡ lấy ông.
Tạ viên ngoại đen thùi lùi, nước mắt rơi đầy mặt mà hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Trường Tấn Tông, là người của Trường Tấn Tông!”
“Thật tốt quá!”
“Rốt cuộc nhóm tiên sư cũng đến rồi!”
Sau khi các đệ tử Trường Tấn Tông kéo Tạ viên ngoại xuống khỏi chim, họ lập tức dùng trận pháp vây khốn Lợi Cốt Điểu lại, mang theo nó bay về một chỗ hoang vắng ở ngoài thành!
Tiếng vỗ tay rền rền như sấm vang lên ở trong thành.
Tạ Nhận chen qua đám người chạy qua đó, Tạ viên ngoại vịn vào vai nhóc rồi miễn cưỡng đứng thẳng dậy. Ông nhìn hai mắt đỏ ửng của nhi tử, vỗ vào sau cổ nhóc hai cái: “Về nhà trước đã.”
Một tay Ninh phu nhân đỡ tướng công, tay kia thì nắm tay nhi tử, một nhà ba người khập khiễng đi về nhà theo dọc con đường.
Đêm đó, thành Hạnh Hoa tổ chức một bữa tiệc long trọng, để mừng nhóm tiên sư Trường Tấn Tông đã hàng phục được ma điểu.
Trong Tạ phủ cũng bày một bữa tiệc nho nhỏ, Ninh phu nhân tự mình làm mấy món để an ủi phụ tử hai người. Tạ Nhận ăn vài miếng, vẫn thấy chột dạ, bèn hỏi: “Phụ thân, sao người lại không phạt con ạ.”
Tạ viên ngoại gắp đồ ăn cho nhóc: “Con muốn cứu tiểu hài tử kia, chém ác điểu, phần nhiệt huyết này rất tốt, mấy chục năm nữa cũng chẳng cần thay đổi. Thứ cần được thay đổi chính là khuyết điểm học nghệ không tinh thông nhưng lại cậy mạnh, cho nên lần sau trước khi làm một việc gì đó, thì phải cân nhắc bản lĩnh của mình, suy nghĩ rõ ràng hậu quả trước, chỉ cần con có thể nhớ kỹ những điều này, thì coi như cho qua những chuyện xảy ra trong hôm nay.”
“Nhưng suýt nữa con đã phá huỷ cả toà thành này rồi, còn suýt chút…” Suýt chút đã kéo cả phụ thân vào. Tạ Nhận hít mũi một cái, cúi đầu không nói tiếng nào, nước mắt rơi lã chã ở trên bàn, “Phụ thân, mẫu thân, con biết sai rồi ạ.”
Tạ viên ngoại cười lắc đầu, bế nhóc lên, ôm vào trong lòng rồi dỗ: “Được rồi, phụ thân có trách con đâu, ăn thật ngon vào nào.”
Tạ Nhận vẫn khóc sụt sùi như cũ, không dằn được tâm trạng đang cuộn trào mãnh liệt, mắt thấy sắp oa oa khóc thành tiếng rồi, bỗng có một người bước vào từ ngoài viện.
Tạ viên ngoại nhỏ giọng nói: “Còn khóc à, có cần mặt mũi nữa không?”
Tạ Nhận lập tức nuốt ngược nước mắt vào.
Người đến là đệ tử của Trường Tấn Tông, hắn chắp tay hành lễ: “Tạ viên ngoại, Ninh phu nhân.”
“Tiên sư.” Tạ viên ngoại vội vàng đáp lễ, “Đêm khuya mà tiên sư lại đến đây, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì cả, ta chỉ muốn đến đây gặp tiểu công tử một chút thôi.” Đệ tử Trường Tấn Tông nói, “Lúc ban ngày, may mà có tiểu công tử dùng lửa sen đỏ thiêu huỷ gân cốt của ác điểu, nhờ vậy mà chúng ta mới có thể mang nó đi một cách dễ dàng, vậy nên cũng muốn đến nói một câu đa tạ.”
Tạ viên ngoại nói: “Tiên sư quá lời rồi, khuyển tử chỉ làm trò liễu lĩnh thôi, còn suýt nữa đã gây ra chuyện lớn rồi, huống hồ nếu muốn nói lời đa tạ, thì cũng nên là ta nói một câu đa tạ vì ơn cứu mạng trước.”
Đệ tử Trường Tấn Tông cười nói: “Lời ta nói đều là lời thật lòng, tiểu công tử nghĩa hiệp can đảm, lại là người mang dị cốt, thiên phú này không phải là điều mà người thường có thể so được, đợi một thời gian nữa thì tất thành một người có tương lai sáng ngời.”
Hắn gọi Tạ Nhận tới bên cạnh mình, lấy một túi gấm ra: “Chỉ là lễ mọn thôi, đa tạ công tử vì chuyện chém ma điểu hôm nay.”
Đệ tử Trường Tấn Tông cũng được xem là danh môn, mà lại có thể nhận được một câu đa tạ trịnh trọng như thế từ đối phương, Tạ Nhận vân vê túi gấm trong tay: “Con cũng muốn đa tạ tiên sư ạ.”
“Vậy ta không quấy rầy chư vị nữa.” Đệ tử Trường Tấn Tông cũng không nán lại quá lâu, hắn còn phải nhanh chóng quay về bữa tiệc kia nữa.
Ninh phu nhân nói: “Sau mỗi lần đệ tử Trường Tấn Tông hàng yêu, họ đều cắt một viên ngọc hoàn, có bao nhiêu người tham gia thì sẽ cắt bấy nhiêu viên.”
Tạ Nhận không hiểu: “Vì sao ạ?”
“Ghép hết lại mới thành một vòng tròn trọn vẹn, hợp hết lại mới thành một câu chuyện hoàn chỉnh, ngụ ý là cùng tiến cùng lui, thiếu một người cũng không được.”
Tạ viên ngoại cười nói: “Vậy bây giờ A Nhận của chúng ta cũng được xem là một phần của việc hàng yêu rồi, đi nào, đi uống rượu với phụ thân!”
Mày liễu của Ninh phu nhân nhướng lên: “Nó mới có chín tuổi thôi, chàng lặp lại lần nữa xem?”
Tạ viên ngoại: “… Uống nước, uống nước đi, uống nước trái cây.”
“Sắc mặt của chàng thế này là sao, có phải chàng giấu mang nhi tử đi uống rượu sau lưng ta không?”
“Ta nào có!”
“A Nhận!”
“Mẫu thân, phụ thân thật không có mà.”
“Con thề đi!”
“Con không thề đâu… Phụ thân, thôi người đừng giấu giếm nữa.”
“Họ Tạ!”
Cả hai họ Tạ một lớn một nhỏ đều cùng run lẩy bẩy.
Tạ viên ngoại oan uổng đến muốn mạng: “Lần trước ta chỉ lấy đũa chấm rồi cho nhi tử l**m một cái thôi, l**m có xíu xiu thôi à.”
Ninh phu nhân nghe xong, lại càng tức giận hơn: “Một xíu xiu thì không phải là rượu hả? Chàng cho nó l**m cái thứ kia để làm gì?”
“Tự A Nhận đòi mà.”
“Con không có!”
“Nó có!”
“Con thật không có mà, mẫu thân, lúc đó phụ thân gạt con nói đó là nước trái cây.”
Tạ viên ngoại: “…”
Tạ Nhận chê nhiều: “Phụ thân, người làm thế là vu cáo hãm hại con, may mà con không kể chuyện năm ngoái người đút lộn thuốc cho con ra đó.”
Trước mặt Ninh phu nhân biến thành màu đen: “Cái này mà cũng sai cho được hả?”
Tạ viên ngoại rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trong tiếng gà bay chó nhảy, Tạ Nhận ngồi ở bên cạnh bàn, từ từ ăn chén chè, còn tiện thể nhìn phụ thân đang vắt giò lên cổ mà chạy.
Ôi, người lớn ấy à, không yên tĩnh được chút nào hết.
/Hết phiên ngoại 4/
.
Cực Phẩm: Đọc xong phiên ngoại này là biết tại sao Tạ Nhận lại nuôi ra được Bạch Nha có cái nết y chang như hồi nhỏ. Nhưng chắc cũng nhờ câu chuyện nhớ đời này mà khi Tạ Nhận trưởng thành thì biết tự lượng sức mình. Đoạn đầu khi mà Tạ Nhận biết mình không tự đối phó với rối quỷ váy đỏ được nên đã viết thư gửi về cho sư phụ. Nhờ lẽ ấy mà đã ghi được điểm trong mắt người thương tương lai (⸝⸝ᵕᴗᵕ⸝⸝)