CHƯƠNG 56
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tận tới trước lúc rời đi mà Mộc Phùng Xuân vẫn còn một đống lời để nói, thậm chí còn muốn đi dạy bảo Tạ Nhận một chập, tấm lòng bảo vệ sư đệ phải nói là vô cùng tha thiết, nhưng Phong Khiển Tuyết lại chẳng chịu nghe lấy nửa câu, liên tục kéo kéo đẩy đẩy người tới tận bên cửa sổ, khoanh tay lại: “Được rồi, huynh đi đi.”
Mộc Phùng Xuân chỉ ra: “Nhìn cái tư thế giang hồ không chừng mực bất nhã này xem, hẳn là đệ học được từ tên tiểu tử họ Tạ kia đúng không?”
Phong Khiển Tuyết thả tay xuống, đệ nào có.
Mộc Phùng Xuân cân nhắc tìm từ: “Câu hỏi cuối cùng, đã tiến triển đến mức nào rồi?”
Phản ứng của Phong Khiển Tuyết vẫn thản nhiên như cũ, như là không nghe thấy gì vậy, nét mặt cũng chẳng hề thay đổi, nhưng đây chẳng qua chỉ là nét mặt không thay đổi gì trong mắt người ngoài mà thôi, làm sao có thể qua mắt Mộc Phùng Xuân đã một tay nuôi nấng y được? Tóm lại là khi nhị sư huynh nhìn thấy vành tai đỏ ửng lên cùng với khoé miệng hơi nhướng lên của tiểu sư đệ thì phải nói như bị năm quả sấm bổ ầm ầm vào đầu, lòng mề gì đấy cũng hối hận đến xanh mét cả lên, tại sao khi xưa lại không phải là mình giả trang đi vào học phủ, lẽ nào trông uy vũ thì không thể là mười sáu tuổi à? Nếu tên họ Tạ kia mà không chịu tin, cứ lôi ra quất cho một trận là được rồi mà?
Hắn lã chã rơi lệ tại chỗ, nắm tay Phong Khiển Tuyết: “Nghe sư huynh bảo này, có một số chuyện thì phải có chừng mực đấy nhé.”
Kết quả nói còn chưa xong thì đã bị tiểu sư đệ yêu dấu đuổi đi, lại còn cõng thêm cái nhiệm vụ kỳ dị không thể nào hoàn thành được là “Nếu không được nữa thì sư huynh phải thay đệ nhấn Diệu Tước Đế Quân vào trong mộ lần nữa đấy”, Mộc Phùng Xuân ngự kiếm ngừng ở giữa không trung, lại quay đầu nhìn về phía khách đ**m ở trong tiểu trấn, nhớ tới chuyện cũ từ rất nhiều năm trước, lại nghĩ tới Tạ Nhận, bèn không khỏi thở dài, chỉ thầm nói một câu, đây chính là số mệnh trời định rồi, bây giờ có tuỳ tiện nhúng tay vào thì cũng chỉ vô ích, thôi vẫn cứ đi về phía Bắc trước vậy.
Tạ Nhận tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được Phong Khiển Tuyết ở trên nóc nhà của khách đ**m, thấy tâm trạng của y không tốt lắm, thế là ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Sư huynh răn la huynh à?”
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Không có, chẳng qua huynh ấy có nói đến một chuyện, tuy không được xem là tệ nhưng ta lại không thích.”
Tạ Nhận hỏi: “Chuyện gì thế?”
Phong Khiển Tuyết nói: “Có dị tượng xuất hiện ở thành Lẫm Đông, cả một cánh đồng cực rộng lớn bỗng có ánh sáng vàng chói mắt, sư huynh nói có lẽ là Diệu Tước Đế Quân cũng giống với Cửu Anh, sẽ cùng nhau hiện thế lại.”
Tạ Nhận nghe thế thì rất giật mình, Diệu Tước Đế Quân cũng sẽ sống lại sao? Thật ra hắn rất có hảo cảm với vị tôn giả này, thứ nhất là vì đối phương có thể được xưng là người trảm yêu trừ ma đứng đầu trong ba giới, thứ hai là bởi vì vị tôn giả này cũng thích dùng lửa sen đỏ, so với những vị quyền cao chức trọng khác thì hắn lại thấy có vài phần thân cận hơn chút. Với lại Diệu Tước Đế Quân và Cửu Anh từng là đối thủ cũ, nếu như ông tỉnh lại thì chẳng phải chính đạo lại có thêm một người góp sức sao, cũng đâu có gì là không tốt đâu.
Thế là hắn bèn nắm lấy tay Phong Khiển Tuyết: “Sao huynh lại không thích Diệu Tước Đế Quân?”
“Tại sao ta phải thích ông ấy?”
“Bởi vì có vẻ là ông ấy lợi hại lắm đó.” Tạ Nhận nói, “Thế gian vẫn luôn có lời đồn khi Đế Quân phục sinh thì có cái miếu lớn mở ra gì gì đó, san hô rớt như mưa trút, ngọc thụ xếp lớp lớp, còn nói một khi mà Đế Quân hiện thế, gió thổi tan tuyết, bốn bề xuân về, vạn vật tràn đầy sức sống, nghe toàn là điềm lành, cũng đâu có gì xấu đâu.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Phong Khiển Tuyết rút tay lại, “Tóm lại là ta không muốn nhìn thấy ông ấy.”
“Được rồi được rồi mà, vậy ta cũng không thích ông ấy luôn, huynh đừng vì chuyện này mà tức giận với ta mà.” Tạ Nhận lập tức quay đầu đổi chiến tuyến, tiện thể lấy ra một đoá hoa từ sau lưng, “Trông đẹp không? Tặng huynh nè.”
Đoá hoa đỏ rực như một đốm lửa, Phong Khiển Tuyết cầm lấy, hỏi hắn: “Linh hoả của ngươi thế nào rồi?”
“À.” Tạ Nhận xoè lòng bàn tay ra trước mặt y, đốt lên một mảng nóng rực đỏ sậm, “Ta luyện tập từng giờ từng khắc luôn ấy, bây giờ đã có thể dễ dàng bóc tách linh hoả rồi, nhưng muốn để triệu hồi ngọn lửa kia ở trong linh mạch ra thì vẫn còn thiếu một chút.”
“Cứ siêng năng luyện tập là được, cũng không cần phải nôn nóng làm gì, thiên phú của ngươi rất cao, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ làm được thôi.” Phong Khiển Tuyết xoay xoay đoá hoa trong tay, “Ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Vậy cũng không thể quá trễ được, ta vẫn còn đang đợi tới ngày ra vẻ uy phong trước mặt mọi người để được huynh khen đó.” Hai tay Tạ Nhận chống ở sau lưng, “Chẳng qua sự xuất hiện của ngọn lửa này kỳ dị lắm, cũng mạnh tới mức tà môn, ta vẫn luôn không nghĩ được rốt cuộc đó là thứ gì, cũng không thể hiểu được sức mạnh lớn như thế mà bao nhiêu năm nay ta lại chưa bao giờ cảm nhận được lần nào.”
Phong Khiển Tuyết nói: “Đó là hồn kiếm Chúc Chiếu.”
Tạ Nhận không nghe rõ: “Gì cơ?”
Phong Khiển Tuyết xoay qua nhìn hắn, lại lặp lại lần nữa: “Ngọn lửa kia chính là hồn kiếm Chúc Chiếu.”
Tạ Nhận chẳng chuẩn bị gì cả, bị những chữ này nện cho choáng váng, đầu hắn vang ong ong, như là giữa trời quang bỗng có một tiếng sấm nổ rền vang vậy. Tuy nói lúc bị nhốt ở trong bức tranh giao tiêu nọ, hắn đã đoán được thân phận của Phong Khiển Tuyết, còn với một khả năng “Nhất định mình là người có dị thuật gì đó”. Nhưng đoán bậy đoán bạ là một chuyện, khi đối mặt với chân tướng thì lại là một chuyện khác, với lại chân tướng này được bóc mở cũng nhẹ nhàng quá, mình chỉ thuận miệng hỏi chơi cái thôi mà y đã nói ra mất rồi, quả thật là tuỳ ý đến độ không tưởng nổi, ngay cả “Đá phóng đại tu vi” ở thành Xuân Đàm càng có cảm giác nghi thức hơn chuyện này.
Hồn kiếm Chúc Chiếu, là hồn kiếm Chúc Chiếu ấy sao?!
Phong Khiển Tuyết thấy mãi mà hắn cũng chẳng nói gì, lại hỏi: “Sao, ngươi không tin à?”
“Ta tin mà.” Tạ Nhận nói như mất sức, “Nhưng dù sao chân tướng long trời lở đất thế này thì huynh cũng phải cho ta một chút thời gian để thích ứng chứ.”
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Không có thời gian để đợi đâu, ta vốn nghĩ là đợi tới một ngày nào đó, khi mà ngươi có thể thoải mái khống chế được lửa sen đỏ thì sẽ nói đến chuyện của Chúc Chiếu, nhưng hiện tại thành Lẫm Đông lại có quá nhiều dị tượng, nếu như Diệu Tước Đế Quân phục sinh thật, đương nhiên là ông ấy sẽ tới núi Thái Thương để lấy kiếm, tuy hồn kiếm Chúc Chiếu đã sớm hoà làm một thể với ngươi, nhưng nếu ông ấy muốn làm thần kiếm thức tỉnh thì cách nhanh nhất là rút linh mạch của ngươi ra, rồi lại rèn để tế kiếm lần nữa.”
Ấn đường của Tạ Nhận bỗng giật một cái.
Phong Khiển Tuyết tiếp tục nói: “Hoặc là, ông ấy sẽ vứt bỏ Chúc Chiếu, biến ngươi thành một thanh kiếm mới.”
Tạ Nhận khó hiểu: “Một thanh kiếm mới?”
“Thần hồn nằm trên người ngươi, dùng Tiêu Dao thay cho Chúc Chiếu.”
“Nằm mơ đi.”
Tạ Nhận siết chặt chuôi kiếm: “Ta chính là ta, Tiêu Dao chính là Tiêu Dao, Chúc Chiếu đã nằm ở trong linh mạch của ta rồi vậy thì nó chính là của ta, dù cho ông ấy có là ai đi nữa thì cũng đừng hòng lấy được.”
Phong Khiển Tuyết tán thành: “Cho nên giờ ngươi hiểu tại sao ta lại không thích ông ấy chưa?”
Hai tay Tạ Nhận vịn vai y, xoay người qua phía mình: “Ta hiểu mà, huynh yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ siêng năng luyện tập, cho dù một ngày nào đó mà nếu Diệu Tước Đế Quân có đến thật thì ta cũng có thể đánh thắng ông ấy. Mà huynh nói cho ta biết được không, tại sao hồn kiếm Chúc Chiếu lại xuất hiện ở trong linh mạch của ta vậy?”
“Là tự nó lựa chọn.” Phong Khiển Tuyết nói, “Sau khi thần kiếm bị trấn áp, hồn kiếm vẫn luôn bay lượn giữa khắp đất trời, chính đạo cũng vậy, tà đạo cũng thế, bên nào cũng muốn chiếm nó làm của riêng, vì cớ đó mà thế lực ở mọi nơi âm thầm tranh đấu nhiều năm liền, thế nhưng vào một đêm của mười mấy năm trước, hồn kiếm lại lặng lẽ chui vào hậu viện của Tạ phủ, tìm tới linh mạch của ngươi, tự mình hoàn toàn hoà nhập rồi tan biến luôn.”
Tạ Nhận lại nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay mình, trách không được.
Phong Khiển Tuyết đợi một lát, chủ động hỏi: “Sao ngươi lại không hỏi ta vì sao lại biết rõ như thế?”
Tạ Nhận: “Tại sao huynh lại biết rõ như thế?”
Phong Khiển Tuyết: “Tạm thời ta chưa muốn nói.”
Tạ Nhận nghẹn ngang: “… Vậy mà huynh còn bảo ta hỏi.”
Phong Khiển Tuyết có lý do rất rõ ràng, vì đương nhiên rồi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hỏi, vậy thì chẳng bằng hỏi sớm chút để ta còn có thể từ chối sớm một chút, thế thì đỡ hơn cứ phải lo sợ bất an đi tìm một cái lý do.
Tạ Nhận khâm phục mà nghĩ, huynh giấu giếm thân phận qua loa quá, ngay cả tìm một lý do thôi mà cũng lười.
Nhưng bất kể sao đi nữa, hồn kiếm Chúc Chiếu vẫn đáng tin hơn “Ma vương chuyển thế” mà lúc trước mình nghĩ ngợi lung tung, cho nên độ chấp nhận của Tạ Nhận với thân phận mới này cũng khá tốt đẹp. Về phần không biết tương lai Diệu Tước Đế Quân có tới lấy hồn kiếm lại hay không… Đã hoà thành một rồi, giờ nó đã là của mình, chỉ cần cắn chặt không chịu nhả, có là ông trời tới đi nữa thì cũng vô dụng.
Hắn nghĩ thế xong thì dường như sức mạnh ẩn nấp trong linh mạch lại ngọ nguậy muốn bừng lên, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng tăng lên. Phong Khiển Tuyết hỏi: “Không thoải mái à?”
“Không có.” Tạ Nhận nói, “Đúng rồi, có thể là Ly Hoán sẽ tới đỉnh Hoả Diễm.”
Chim sẻ truyền tin kia là do Ly Vận gửi tới, nói là chuyến đi đến đỉnh Hoả Diễm lần này có nhiều hiểm trở, mà Ly Hoán cũng nên làm một tấm gương cho chúng đệ tử, cho nên bảo hắn là sau khi giải quyết chuyện ở biển Bạch Sa xong thì nhanh chóng đi đến phía Tây.
“Đi chung đi.” Phong Khiển Tuyết nói, “Đỉnh Hoả Diễm phủ đầy biển lửa ngập trời, có lẽ sẽ có ích với việc tu luyện của ngươi, về phần cái đầu chạy trốn mấy ngày trước kia, trước mắt cũng không biết nó chạy tới đâu rồi, không cần tốn thời gian với nó nữa.”
Tạ Nhận gật đầu: “Vậy tối nay chúng ta xuất phát thôi.”
Hai người quay về phòng, Phong Khiển Tuyết lấy túi tiền ra từ trong tay áo, đưa qua cho hắn: “Cho ngươi này.”
Tạ Nhận khó hiểu: “Gì thế?”
Phong Khiển Tuyết chỉ vào con châu chấu cỏ: “Tiền mừng tuổi nhờ nhi tử đó, theo họ của ngươi mà, cho nên để ngươi giữ.”
Tạ Nhận nghe mà thấy trước mặt biến thành màu đen: “Không phải chứ, đó là hai ta giỡn chơi thôi, đừng nói huynh kể lại chuyện của Tạ Đại Thắng cho sư huynh của huynh nghe rồi nhé?”
Phong Khiển Tuyết: “Ừ, ta nói với huynh ấy rồi.”
Tạ Nhận chống vào bàn, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiên phủ Thanh Ái lại càng xa hơn nữa rồi. Mình vốn là một thiếu niên mới vào đời chưa được bao lâu, một không có mối quan hệ, hai không có tiền, đúng là mình đứng số một số hai ở học phủ thật, nhưng quăng vào trong giới Tu Chân thì chẳng là gì cả, tuy người mang hồn kiếm trong người nghe vào cũng oách oách đấy, nhưng mà so khoảng cách với Quỳnh Ngọc Thượng Tiên tiếng tăm lừng lẫy thì còn cách cả một con đường dài cả vạn dặm lận. Hắn vốn còn đang tính diễn vai chín chắn đáng tin trước mặt Mộc sư huynh, bây giờ thì hay rồi, chưa được bao lâu đã bị đánh về lại nguyên hình, biến thành một tiểu tử ngốc nghếch cầm châu chấu cỏ giả vờ chơi trò ngâm rượu, đắng lòng đến nghẹn lời.
Phong Khiển Tuyết không hiểu có chỗ nào để mà “nghẹn lời” được: “Ngươi cũng thấy nhi tử của mình xấu đến độ không gặp người khác được à?”
Tạ Nhận dở khóc dở cười, việc này không liên quan gì đến đẹp hay không đẹp cả, dù có là tiên trên trời bện bằng cỏ cũng vô dụng thôi.
Phong Khiển Tuyết vẫn muốn hỏi đến ngọn nguồn: “Tại sao?”
Lúc này Tạ Nhận lại không muốn nói lý lẽ với y, mà là mở ra một con đường khác: “Làm sao huynh lại biết đó là nhi tử được, lỡ như là khuê nữ thì sao, huynh nhìn miệng của nó xem, đỏ chót chòn chọt như thế, cho nên phải được nuôi ở trong khuê phòng chứ, nào lại tuỳ tiện lấy ra cho người khác xem được?”
Phong Khiển Tuyết nhìn thoáng qua “Ái tử” hoặc là “Ái nữ” treo ở đầu giường, trong lòng thầm nghĩ, vậy cũng phải lừa được một mớ tiền từ sư phụ và đại sư huynh trước đã, sau đó lại thảo luận tiếp xem là khuê phòng hay không khuê phòng.
Tạ Nhận tiếp tục quan tâm đến một chuyện khác: “Vậy sư huynh của huynh có hỏi tại sao hai ta lại có nhi tử không?”
Phong Khiển Tuyết đáp: “Có hỏi.”
Tim Tạ Nhận đập thình thịch: “Vậy huynh trả lời thế nào?”
Phong Khiển Tuyết lảng ánh mắt đi: “Ta nói cho sư huynh, bảo là ở Học phủ Trường Sách có một cái bàn đu dây đẹp lắm, cho nên không tính quay về.”
Tạ Nhận mờ mịt: “Hả?”
Phong Khiển Tuyết thảy cái đệm trong lòng qua cho hắn: “Thu dọn hành lý thôi.”
“Khoan đã, sao huynh nói không đầu không đuôi thế, nào có ai lại bảo vì một cái bàn đu dây mà có nhi tử, nói cũng không suôn miệng luôn đó, chắc là sư huynh của huynh còn hỏi tới chuyện khác nữa đúng không, vậy huynh nói về ta thế nào, về hai ta thế nào, này A Tuyết, A Tuyết, huynh đừng đi mà, quay về đi mà, A Tuyết…”
Hắn nằm đung đưa trên cửa, kéo dài giọng nghe rõ đáng thương, trưng ra vẻ mặt tủi thân bị người ta vứt bỏ, kết quả là Thượng Tiên người ta cũng chẳng ngoái đầu lại coi hắn làm nũng làm sao, trái lại còn khiến cho Ly Hoán và Mặc Trì cùng nhau bước lên lầu phải bước lùi ba bước, ngay tại nơi bày tỏ thôi mình đừng góp tiền chuộc thân nữa, vẫn nên góp tiền để trừ tà xua ma trước đã.
Tạ Nhận vội chặn hai người bọn họ lại: “Các ngươi thật không nhìn ra dạo này ta phơi phới dạt dào ý xuân lắm hả?”
Ly Hoán đáp: “Phơi phới dạt dào ý xuân chỗ nào thì nhìn hoài không thấy, nhưng trông ngươi lại xuẩn xuẩn mất não như đầu bị cửa kẹp vậy đó.”
Bởi vậy mới thấy, làm người thì không nên tuỳ tiện mà đi thiếu nợ, giờ nhìn coi đã bị bức ép thành cái dạng gì rồi.
Ây, thật là đáng thương mà.
/Hết chương 56/