Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 57

CHƯƠNG 57

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đỉnh Hoả Diễm nằm ở Tây Bắc, gió lớn giằng xé cuốn cát vàng và tia lửa lên, thiêu đốt ra thành biết bao nhiêu vết nứt trên ngàn dặm đất hoang, cả ngày chẳng có lấy được một giọt mưa. Dưới mặt đất cũng có dung nham nung nấu, ngọn lửa trông như một con rồng bao quanh trên quả núi lớn, thiêu cho những tảng thạch anh lộ thiên cũng trở nên đỏ bừng, nhìn từ xa trông cứ như hàng hàng lớp lớp thụ yêu dữ tợn đang bốc cháy.

Nhớ đến mảnh rừng lửa bao quanh ở Thiết Sơn khi trước, khi so sánh nó với đỉnh Hoả Diễm chân chính này, thật đúng như là tiểu vu gặp tổ tông nhà vu, quả là chẳng đáng nhắc đến.

Chạng vạng tối hôm đó, lại có một con chim gỗ đưa tin “phạch phạch” bay tới từ giữa không trung.

Phong Khiển Tuyết hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tạ Nhận đọc sơ qua một lần: “Là từ Thiên đạo trưởng, ông ấy nói mình đã thuận lợi tới được Tầm Tiên Lĩnh rồi, từ giờ sẽ bế quan chữa thương, còn gửi kèm theo một quyển Cung Tiễn Phổ.”

“Cung Tiễn Phổ gì cơ?” Hai người còn lại cũng xúm vào xem náo nhiệt.

Lúc Thiên Vô Tế còn ở trong bức tranh giao tiêu thì từng nhìn thấy quyển [Khuyết Nguyệt Quyết] ở trong túi càn khôn của Tạ Nhận, đó là quyển bí quyết về cung tiễn đã được lưu truyền hơn ba trăm năm. Ông thấy thiếu niên này cũng có hứng thú với cung tiễn, thế là trước khi bế quan thì ông đã cẩn thận viết lại về trường cung Trục Nhật mà mình đã sử dụng nhiều năm, cũng như là để ghi nhớ và báo đáp ân tình cứu giúp của nhóm Tạ Nhận.

Ly Hoán vẫn còn có ấn tượng với [Khuyết Nguyệt Quyết]: “Là quyển sách cổ mà Trúc tiên sinh bảo ta đưa cho ngươi đấy hả?”

“Đúng thế.” Tạ Nhận nói, “Có một đoạn thời gian ta cứ hay mơ tới mình bắn cung ở trong trời tuyết, sau khi tỉnh lại thì đầu óc mơ màng, bèn muốn tìm một quyển sách về cung tiễn để đọc, ta cũng hỏi sư phụ nhiều lần rồi.”

Chẳng qua bây giờ đã hiểu rõ bên trong linh mạch của mình có chứa hồn kiếm Chúc Chiếu, vậy nên tám phần là trường cung U Huỳnh hay xuất hiện trong mơ cũng bị ảnh hưởng từ đó, giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Hắn lật sơ qua quyển sách về cung tiễn mà Thiên Vô Tế đưa tới một lần, hỏi: “Mấy ngươi ai muốn đọc đây?”

Cả Ly Hoán và Mặc Trì đều không có hứng thú gì với cung tiễn, ngáp dài rồi tự quay về phòng mình đi ngủ. Phong Khiển Tuyết đứng ở bên cạnh bàn: “Tại sao dạo này lại hay thuê bốn gian phòng vậy?”

“Tại vì giường ở khu vực này nhỏ quá, sợ huynh bị ta chen lấn lại không thoải mái.” Tạ Nhận cất kỹ quyển sách viết về cung tiễn, lại treo Tạ Đại Thắng với cặp môi đỏ chon chót ở đầu giường cho y, cười nói, “Được rồi, có nhi tử ngủ với huynh rồi đó, nhớ đi ngủ sớm nha, mai phải dậy sớm đấy.”

Vốn hắn cũng chẳng biết tí gì về làm việc nhà, nhưng ai bảo chỏm núi cao lại còn có chỏm núi cao hơn, cuối cùng hắn lại gặp được Phong Khiển Tuyết, người mà đúng chuẩn mười ngón tay này ta chẳng dính chút nước xuân, mà ngay cả nước mùa xuân có trông tròn méo thế nào thì chắc cũng chưa bao giờ được nhìn thấy y đâu, thế là Tạ tiểu công tử đã được hun đúc đến độ tự sinh ra thiên phú trải giường dẹp chiếu luôn, hắn trải sẵn gối ngọc đệm dựa cho người trong lòng xong thì mới quay về gian phòng cách vách, rửa mặt qua loa cho xong, sau đó thì chăn mền cũng chẳng thèm bung ra mà nằm thẳng xuống giường, mệt lử người ngủ luôn.

Còn tại sao mà lại mệt lử ấy à ——

Đến tầm giờ Tý (1), hai viên linh thạch đặt ở đầu giường va vào nhau vang lên tiếng “cách cách”, Tạ Nhận lập tức bật dậy từ trong mộng, nhìn sắc trời ở ngoài cửa sổ, nhấc kiếm Tiêu Dao lên rồi rời khỏi khách đ**m liền. Tiểu trấn mà lần này họ nghỉ chân không được tính là phồn hoa gì, bên ngoài trấn có nhiều đất hoang, hắn tìm một mảnh đất rộng lớn và bằng phẳng nhất, sau đó xoay cổ tay một cái, thế là kiếm dài lại được dấy lửa lên.

(1) Giờ Tý: từ 11h đêm hôm trước đến 1h sáng hôm sau.

Hôm đó, hắn hứa hẹn ở trên nóc nhà rằng “Cho dù một ngày nào đó mà nếu Diệu Tước Đế Quân có đến thật thì ta cũng có thể đánh thắng ông ấy”, nếu bị người khác nghe được thì kiểu gì cũng sẽ bị chế nhạo rằng đúng là một thiếu niên chẳng biết trời cao đất rộng nhường nào. Nhưng Tạ Nhận lại ghi nhớ điều đó trong lòng thật, cho nên đêm nào hắn cũng sẽ trộm trốn ra ngoài tự luyện tập, thầm nghĩ phải nhanh chóng làm quen với hồn kiếm Chúc Chiếu ở bên trong linh mạch mình, khi mà mình có thể điều khiển nó một cách thành thạo thì nó mới được tính là thật sự thuộc về mình, bằng không cứ ôm cảm giác cái thân xác này chỉ là một cái vật chứa mà thôi, linh hoả muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn ngủ đông thì ngủ đông, dang dang dở dở không cố định, cứ như là nó hoàn toàn chẳng thuộc về mình vậy.

Giờ thì mới thấy được cái lợi của [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh], cho dù hắn có sốt ruột muốn đánh nhanh thắng gọn, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh tinh thần lại để cảm nhận được linh khí. Lúc này đã là nửa đêm nên xung quanh rất yên tĩnh, sao sáng lấp lánh đầy trời, hai mắt Tạ Nhận khép hờ, dường như ngay cả gió cũng cố tình lướt qua hắn, tất cả âm thanh giờ chỉ còn lại có tiếng lửa cháy nhè nhẹ ở bên tai, khi thì cuộn quanh trường kiếm, khi thì chảy trong huyết mạch.

Ở nơi núi rừng hơi lạnh này, đây là lần đầu tiên trong đời mà cuối cùng Tạ Nhận cũng có thể dùng ý niệm để ngưng tụ được một đốm lửa, hắn nhìn quả cầu lửa lơ lửng trước mặt mình, lòng vui quá đỗi, thế là rút kiếm ra bổ ngang một cái ——

“Ầm”!

Quả nhiên, ngọn lửa có thể thiêu rụi cả đất trời ở trong bức tranh giao tiêu kia lại được gọi ra lần nữa, đầu tiên là ngọn lửa lớn ấy bay thẳng lên trời như một con rồng đỏ, sau đó lại trút xuống như mưa to vang lên từng tiếng “lốp đốp”, có tia lửa rớt xuống ngọn cây, có tia lại rơi xuống bãi cỏ, chớp mắt một cái mà đã trở thành một biển lửa ngập trời, nó trông cứ như một con ác thú vươn móng ra bốn phía!

Nụ cười của Tạ Nhận cứng đờ trên mặt, chẳng kịp nghĩ nhiều, đầu tiên là luống cuống ngự kiếm vọt tới đằng trước nhất, vung kiếm chém xuống tạo ra một cái hố sâu, tránh cho lửa sẽ chạy xuống trong trấn. Nhưng ngay cả lửa sen đỏ ở Nguy Sơn mà đã khó có thể khống chế rồi, huống chi giờ này lại còn có thêm cả hồn kiếm Chúc Chiếu, Tạ Nhận xách kiếm lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy cả bầu trời đã bị ánh lửa ảm cho đỏ rực, thầm kêu một câu “Tiêu đời rồi”, thế là cà cuống tay chân, chỉ có thể ném hết tất cả bùa dẫn nước trên người ra, hét lớn một tiếng, “DIỆT”!

Linh phù lơ lửng giữa biển lửa, theo lời của hắn mà bắt đầu kết băng, khí lạnh phả vào mặt, trong lòng Tạ Nhận tràn đầy kinh ngạc, từ lúc nào mà mình mạnh dữ vậy?

Một khắc sau đó, một bóng hình màu trắng bỗng giáng xuống từ trên trời.

Phong Khiển Tuyết cầm kiếm ngọc trong tay, ánh mắt sắc lạnh, một kiếm là đã buông xuống được sương tuyết ngàn trượng. Vạt áo dài của y lướt qua biển lửa, tinh thể băng cũng phủ kín lửa đỏ, gió Bắc thổi tới đưa đến từng bông tuyết nhẹ như lông ngỗng, rừng cây hãy còn đang rực cháy lúc nãy nay đã có sương trắng phủ kín, bây giờ chỉ còn lại vài làn khói mỏng manh ở đó.

Lửa đã tắt ngúm.

Mà đầu sỏ phóng hoả đốt rừng thì đang im lặng đứng trong cơn gió mạnh với tuyết bay lất phất: “…”

Phong Khiển Tuyết đút kiếm vào vỏ, đi đến trước mặt hắn.

Tạ Nhận chẳng còn chút sức lực gì, nhịn mãi lâu, sau đó mới dè dặt gỡ một cái lá tả tơi ở trên đầu của y xuống: “À thì, ngày mai ta sẽ đi tìm trưởng trấn liền, đốt hết bao nhiêu thì bù lại bấy nhiêu cho ông ấy.”

Phong Khiển Tuyết lại nói: “Thả linh diễm ra thêm một lần nữa đi.”

“Hả?” Trong lòng của Tạ Nhận có hơi đấu tranh một chút, “Đã như thế rồi mà giờ lại đốt tiếp nữa à?”

Phong Khiển Tuyết nói: “Có ta ở đây mà ngươi sợ cái gì.”

Thì sợ huynh mệt đó. Nhưng bây giờ Tạ Nhận đang đuối lý, cũng chẳng dám nói ra khỏi miệng, hắn thở dài một hơi, tính gọi linh diễm Chúc Chiếu ra nhưng dường như lại không đúng cách, Phong Khiển Tuyết thấy thế bèn đi tới, cũng y như hôm đánh nhau với Cửu Anh vậy, y ịn một nụ hôn lên mặt hắn: “Giờ thì sao?”

Tạ Nhận: “…”

Phong Khiển Tuyết nhìn thẳng vào hắn, lông mày hơi nhíu, ánh mắt rất chi là chân thành, giống như là thật sự đã coi động tác này thành phương pháp điều khiển Chúc Chiếu rồi vậy. Tạ Nhận dở khóc dở cười: “Không phải lúc nào cũng như thế được đâu.”

Phong Khiển Tuyết “A” một tiếng: “Nếu vô dụng như vậy thì thôi sau này khỏi hôn nữa.”

Tạ Nhận trợn to mắt: “Ây ây, chuyện này là chuyện đôi bên ta tình huynh nguyện mà, nào có ai lại dùng nó để tăng tu vi chứ?”

Phong Khiển Tuyết xoay người đi về, Tạ Nhận vội vàng chạy vội lên trước sóng vai với y, vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhìn. Phong Khiển Tuyết bị nhìn thì nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, nhưng lại không giấu được ý cười ở nơi khoé môi, lúc này Tạ Nhận mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cười níu y lại, nhỏ giọng nói: “Đa tạ huynh chuyện tối nay.”

“Tại sao lại phải lén chạy ra đây một mình?”

“Chẳng phải là do ta không muốn làm phiền đến huynh nghỉ ngơi sao.” Tạ Nhận nói, “Với lại ta cũng muốn đợi đến khi thành công rồi thì đi khoe với huynh.” Tuy nói chăm chỉ học hành cực khổ tu luyện thì không có gì phải xấu hổ cả, nhưng lại chẳng xuôi tai bằng thiên phú hơn người, người ưu tú phải là người có thể phất tay một cái là làm đảo lộn đất trời, chứ đằng này lại là hè đội nóng mà luyện đông đội tuyết mà tập, như kiểu chẳng có chút thiên phú gì cả, phải lấy cần cù bù vào cho đủ số lượng, thế thì sao mà thoả mãn được yêu cầu làm khổng tước xoè đuôi chứ.

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Lý do lý trấu.”

Tạ Nhận lồng mười ngón tay với y: “Ai bảo huynh giỏi như thế, thế nên bản thân ta không thể quá kém cỏi được, bằng không…” Bằng không thì lấy cái gì để đến Tiên phủ Thanh Ái rước người quý giá như huynh về được đây.

Phong Khiển Tuyết nhìn hắn: “Tại sao ngươi không hỏi vì sao ta có thể điều khiển được gió và tuyết?”

Giờ đây Tạ Nhận đã có kinh nghiệm đầy mình rồi: “Ta hỏi làm gì, ta có hỏi mà huynh cũng có muốn nói đâu, mất công lại tự làm mình mất mặt.”

Phong Khiển Tuyết cười, lấy một chiếc khăn tay ra từ trong tay áo: “Trước hãy đứng yên chút đã, để ta lau mặt cho ngươi.”

Tạ Nhận dặn: “Nhẹ nhẹ thôi nha, ta sợ đau lắm.”

“Nhẹ làm gì.” Phong Khiển Tuyết nói, “Phải đau mới được, đau ngươi mới nhớ được.”

Ngoài miệng thì nói thế thôi, nhưng lực tay cũng nhẹ đi mấy phần: “Có thể bị chính lửa của mình gây phỏng, ngươi cũng có bản lĩnh lắm đấy.”

“Không phải là do ta sốt ruột sao, nhìn cả ngọn núi sắp bị cháy rụi đến nơi rồi, ta nào có lòng bảo vệ mình làm gì.” Tạ Nhận nhụt chí, “Thôi huynh đừng nói nữa, huynh càng nói ta lại càng thấy mình vô dụng quá cơ.”

“Không phải là ngươi vô dụng, mà là ngươi quá vội vàng đòi kết quả thôi.” Phong Khiển Tuyết giữ cằm của hắn, “Vẫn còn chưa xong đâu này, không được nhích tới nhích lui nữa.”

Tạ Nhận nói: “Ta mà không vội vàng cầu kết quả thế, lỡ như Diệu Tước Đế Quân tìm tới cửa thật thì sao?”

“Ông ấy mà có tìm đến cửa thì còn có ta chống cho mà.” Phong Khiển Tuyết nói, “Hôm đó ta nói lấy linh mạch để tế kiếm, cốt cũng chỉ để nhắc nhở ngươi là còn có một loại khả năng tệ nhất này thôi. Nhưng Diệu Tước Đế Quân là một người trung dũng, cũng uy danh hiển hách nữa, chắc sẽ không dùng tới loại biện pháp hại người giúp mình này đâu, ngươi cũng đừng quá lo lắng.”

“Nên ta cũng không muốn ai bị Cửu Anh bám vào người nữa đâu.” Tạ Nhận nói, “Cho nên ta phải nhanh chóng chém chết tất cả yêu tà trên thế gian này, không để cho ông ấy chiếm được cơ hội này của ta đâu.”

Phong Khiển Tuyết lấy khăn về: “Chém yêu là một chuyện, nhưng sau này không được phép chạy ra ngoài nửa đêm thế này nữa đâu đấy.”

Tạ Nhận: “Ừm.”

Hắn lại níu tay áo của người trước mặt: “Hôn một cái đi rồi về.”

Phong Khiển Tuyết từ chối: “Bụi đất đầy ra đó kìa, nhìn mà đau cả mắt.”

Tạ Nhận ôm eo y: “Ta mặc kệ đấy, tốt xấu gì tối nay ta cũng đã thành công được một lần rồi.”

Phong Khiển Tuyết thầm nghĩ, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói thế luôn à. Y ngoắc ngoắc ngón tay, nói đối phương đến gần, sau đó thì chọt đầu ngón tay một cái vào ngay chỗ bị phỏng ——

Tiếng gào thét tru tréo của Tạ tiểu công tử vang vọng trong đêm vắng.

Sáng hôm sau, Ly Hoán và Mặc Trì trơ mắt nhìn Tạ Nhận bồi thường cho trưởng trấn một số tiền lớn, phải nói là độ đồng tình với hắn đã tăng thêm gấp đôi, tại sao có thể có người xui xẻo như thế chứ, trời sinh ra đã có một ngọn lửa không khống chế được ở trong người, lúc ở học phủ thì đốt phòng, sau khi đi ra ngoài rồi thì lại đốt rừng, sau này vốn liếng phải hùng hậu dữ lắm thì mới có đủ tiền để đền được.

Ly Hoán nghi hoặc: “Nửa đêm mà ngươi không lo ngủ đi, mắc chi phải chạy ra ngoài phóng hoả?”

“Có chút lương tâm được không?” Tạ Nhận trưng ra vẻ mặt đau khổ, “Nếu không phải vì muốn đi đỉnh Hoả Diễm với ngươi thì tại sao ta phải không nghỉ không ngủ tập luyện làm gì chứ? Sao, có thấy cảm động rối tung rối mù lên không, thế thì mời ta uống rượu đi.”

“Cũng tàm tạm đó, nhưng có cảm động thì cũng chỉ có thể cảm động bằng niềm tin thôi, giờ ta chẳng có đồng nào đâu.” Ly Hoán vứt hà bao xẹp lép lên bàn, “Chẳng qua, nếu chuyến đi đến đỉnh Hoả Diễm lần này mà thuận lợi, thế thì ta cũng có thể lấy được một số tiền lớn từ trong nhà, tới khi đó Mặc Trì và Hà tông chủ cũng góp vào một chút, lại hỏi Phong huynh giảm giá, kiểu gì cũng vừa đủ để chuộc ngươi ra.”

Tạ Nhận choáng váng như gà mắc tóc, ta và ngươi không thù không oán, mắc chi ngươi rảnh tới độ phải chuộc ta ra, ngàn lần đừng có chuộc!

Mặc Trì khó hiểu: “Vì sao?”

Tạ Nhận nghiêm mặt: “Tại vì ta muốn dựa vào chính bản thân mình để trả nợ.”

Mặc Trì đáp: “Vậy thì ngươi cũng phải được chuộc ra cái đã chứ, ra rồi thì từ từ tích góp, tích góp đủ rồi thì trả lại cho ba người chúng ta, ít nhất thì ba người chúng ta sẽ không sai ngươi mua trà đút cơm, trải giường trải chiếu xếp chăn xếp mền, trông coi có khác gì tiểu nha hoàn không?”

“Ngươi mới trông giống tiểu nha hoàn đấy.” Tạ Nhận vỗ phạch vào đầu của hắn một cái, “Tóm lại là không được chuộc ta ra đâu, có chuộc ra rồi ta cũng tự mình chạy về lại đấy, cho ngươi tốn tiền chơi.”

Ba chữ “tốn tiền chơi” được nói ra một cách rất dữ dằn, y như uy h**p vậy, Mặc Trì quả là câm nín, thế giới lớn nhường này, đây là lần đầu tiên được chứng kiến có người làm việc nhà mà làm đến mê mẩn luôn, có thiên phú thế này thì đi chém yêu gì nữa, cứ thế mà tới nhà phú hộ quét rác thì chẳng mấy chốc cũng gom đủ trăm vạn ngọc tệ.

Càng đi về phía Tây thì tiết khí (2) cũng dần dần vào Thu, thời tiết cũng càng lúc càng nóng hơn. Đây là lần đầu tiên bốn người đến vùng này, khoảng cách đến ngọn núi chính còn hai ba ngày đi đường nữa mà bốn người đã bị hơi nóng xông đến độ mở mắt không nổi. Phong Khiển Tuyết lấy băng châu ra chia cho mọi người, Tạ Nhận bị khói đặc làm cho sặc đến độ phải ho khan, nói với Ly Hoán: “Sao thúc thúc của ngươi lại chọn cái chốn bồng lai tiên cảnh này thế.”

(2) Tiết khí hay gọi vắn tắt là Tiết: Có 24 tiết khí mỗi năm theo lịch vạn niên.

“Xưa giờ ông ấy luôn vậy đó, càng là chỗ nguy hiểm thì càng phải giành về tay cho Ly gia.” Ly Hoán ăn băng châu, “Đỉnh Hoả Diễm có địa thế liền nhau, trong đó còn có hầm đất và hang động nằm trải dày nữa, từ giờ đi đường càng phải cẩn thận hơn.”

Mặc Trì ngự kiếm dừng ở giữa trời: “Cái chỗ mù mịt thế này, đừng nói là một cái đầu của Cửu Anh, cho dù là có tới chín cái đầu đi nữa thì chỉ sợ mới rớt xuống là đã bị đốt thành than rồi, sao mà còn đường sống lại được, sợ là ta đi tay không chuyến này rồi.”

“Nếu đúng thế thì phải tạ ơn cái mỏ may mắn này của ngươi rồi.” Tạ Nhận nói, “Chẳng qua theo ta thấy, tuy trong thư Ly thúc thúc không hề nói tới Cửu Anh, nhưng ông ấy đã dẫn đệ tử đến đỉnh Hoả Diễm này ở một quãng thời gian dài lắm rồi, với lại còn gọi riêng Ly Hoán tới, chắc là phát hiện được gì đó đấy, bằng không ai lại giống như một kẻ ngốc đi đến đây chịu tội bị hun khói thế này.”

Phong Khiển Tuyết hỏi: “Đệ tử Ly thị hiện đang ở đâu?”

“Giữa trưa nay ta đã thả đạn báo hiệu đi rồi, sau khi thúc thúc nhìn thấy thì sẽ phái người đến đón.” Ly Hoán nói, “Chúng ta đừng đi xa, cứ tìm một chỗ có thể dừng chân ở gần đây là được, đoán chừng là cỡ tối nay sẽ có người đến đó.”

Phong Khiển Tuyết gật đầu, lấy hẳn mười hai thanh phi kiếm cao cấp có giá trị liên thành từ trong túi càn khôn ra, cứ thế mà quăng hết lên không trung xếp thành một hàng, sau đó thì lấy thêm một chiếc giường ra, cũng đặt vững vàng ở trên đó, cuối cùng thì lấy ra thêm một cái lồng băng sáng lấp lánh chói mù: “Đi vào ngồi đi, bên trong mát hơn.”

Ly Hoán: “…”

Mặc Trì: “…”

Trong giới Tu Chân, hễ cứ nhắc tới xa xỉ vô độ, ngạo nghễ hưởng lạc, người ta thường sẽ nhớ tới Tề thị đầu tiên.

Nhưng giờ trông thế này, nói sao nhỉ, Tề thị thật oan uổng quá rồi.

/Hết chương 57/

Bình Luận (0)
Comment