Trong mắt dân thường thì, lúc nào làm quan cũng an toàn hơn làm lính, trong những tình huống nguy hiểm, lính lác luôn là kẻ xông ra trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thật là quá tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Trương Tú Như vui vẻ đứng dậy, đi về phía phòng bếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay mẹ sẽ xuống bếp! ͏ ͏ ͏ ͏
Đến buổi chiều, Tô Tiểu Tiểu cũng tan học về nhà, vừa nhìn thấy Tô Dương liền vui vẻ nhào vào trong ngực hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Tiểu Tiểu hiểu rất rõ bản thân ca ca ở bên ngoài làm nhiệm vụ là nguy hiểm cỡ nào, mỗi lần đi là hơn một tháng, nên mỗi khi có thể nhìn thấy ca ca bình an trở về nàng đều sẽ rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạo này học hành ở trường sao rồi, quan hệ bạn bè tốt chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, tốt lắm, bạn bè cũng không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Tiểu Tiểu có chút đắc ý, cười nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy ngày hôm trước, có một tên mập cứ đá ghế ta, ta nói hắn, hắn vẫn cứ lì, thật là phiền vô cùng, thế là ta bèn nói với Từ tỷ tỷ, đám Từ tỷ tỷ liền giúp ta kéo tên mập kia vào nhà vệ sinh nữ đánh cho một trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghe được lời của muội muội, nhịn không được phải ôm trán. ͏ ͏ ͏ ͏
Bị lôi vào trong nhà vệ sinh nữ đánh, nhất định lúc ấy thằng nhóc đó rất tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám bạn bè của muội muội mình chắc cũng là một đám người hung dữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng hiểu được là hơi quá đáng, chẳng qua Từ tỷ tỷ là giúp ta, nên ta cũng không thể nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngày mai ta nghỉ, ta có thể mời bạn qua đây chơi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Tiểu Tiểu kéo tay áo Tô Dương, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám bạn ta đều muốn xem Thất Thải Mê Huyễn Điệp! ͏ ͏ ͏ ͏
Mang bạn đến nhà chơi, cũng không phải là không thể. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói với mẹ một tiếng là được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, cám ơn ca ca! ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi sáng ngày nghỉ phép thứ ba, Tô Tiểu Tiểu đứng chờ trước cửa từ sớm, cũng không lâu lắm, đã thấy có mấy cô bé chừng mười hai, mười ba tuổi ngồi xe đến trước nhà Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trần thúc, trước bảy giờ chiều hãy đến đón bọn cháu! ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô bé xinh đẹp nói với tài xế. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đứng trước cửa sổ, chú ý tới vị tài xế kia, hiển nhiên hắn cũng không phải kẻ đơn giản, là một Ngự Thú sư Bạch Kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất hiển nhiên, hắn cũng biết Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tiểu thư! ͏ ͏ ͏ ͏
Xe rời đi, Tô Tiểu Tiểu mang theo bạn mình vào biệt thự. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ra khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phòng khách, hai người giúp việc đã mang nước uống lên cho khách, trên mâm đựng trái cây trên bàn bày không ít hoa quả quý giá, số hoa quả này đều do Thực vật hệ hung thú cao cấp sản xuất ra, giá cả rất đắt, gần như là bị cao tầng quân đội Xương Vũ Thành lũng đoạn, người thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu dùng loại hoa quả này trong thời gian dài sẽ rất có ích cho cơ thể con người. Bây giờ Tô Dương đã là Đội trưởng Tiểu Đội Khẩn Cấp số 14, mỗi tháng đều có thể mua được với số lượng nhất định. ͏ ͏ ͏ ͏
Trương Tú Như nhiệt tình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn con ngồi xuống đi, cứ thoải mái nhé, xem như đang ở nhà mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn dì ạ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba cô bé ngồi xuống ghế, có chút dè dặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Trương Tú Như nhìn thấy thế cũng biết mình không nên ở đây, vì vậy liền nói với Tô Tiểu Tiểu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tiểu, con nói chuyện với bạn nhé, thoải mái chơi, ta đi ra ngoài một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Trương Tú Như rời đi, ba cô bé kia mới thả lỏng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tiểu, nhà ngươi lớn thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô bé ngồi ngoài cùng nhìn lên trần nhà, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thậm chí còn lớn hơn nhà Diệp tỷ nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô bé ngồi ở giữa đẩy Tô Tiểu Tiểu một cái, bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca Tiểu Tiểu thật lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả thực ca ca ta rất lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhắc đến Tô Dương, gương mặt Tô Tiểu Tiểu đầy vẻ tự hào, nàng nhiệt tình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nào, ăn trái cây đi, loại trái cây này ăn rất ngon! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là Phượng Nhãn Quả đúng không? Ta muốn ăn cái này! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng muốn! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương từ xa đã nghe được các cô bé đang nói chuyện, vì vậy hắn liền đứng lại trong phòng ngủ một lát, đợi chừng mười phút đồng hồ mới chậm rãi đi về phía phòng khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô bé hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tiểu, ca ca ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ca ca lười lắm, nói không chừng còn đang ngủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có khi nào huynh ấy mệt không? ͏ ͏ ͏ ͏
Cô bé vừa hỏi nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba ba ta cũng là như vậy, mỗi lần về nhà liền nằm uỵch xuống giường, làm sao cũng không dậy nổi. Mẹ ta bảo phải để ba ba nghỉ ngơi thật tốt, không nên quấy rầy ông ấy... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn cô bé đột nhiên nghe thấy một tiếng hắng giọng rất rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cả bọn lập tức theo tiếng nhìn lại, liền thấy Tô Dương xuất hiện trước cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không có mặc quân phục, chỉ mặt trang phục thường ngày, nhưng hắn mặt mũi anh tuấn, vóc người cao ngất, trên thân tỏa ra khí thế lạnh lùng mạnh mẽ khác hẳn người thường, khiến hô hấp của ba cô bé kia cứng lại! ͏ ͏ ͏ ͏