Trong lòng hắn, loạn tung tùng phèo. ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết Tô Dương tìm hắn làm cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn thừa nhận, miệng hắn không sạch sẽ, thích bạo nói tục, chửi bậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn không có mắng qua đội trưởng nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có chút không xác định hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dường như là gọi là Lôi Đông? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, đội trưởng, ta là Lôi Đông! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi rất am hiểu nói lời thô tục? ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi, đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông vội vàng nói xin lỗi, ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta bảo đảm sau này sẽ không phạm phải nữa, sau này ta sẽ không tuỳ tiện mắng chửi người, ta chỉ là ngứa miệng, về sau ta nhất định sẽ thay đổi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy là tiểu đội khẩn cấp thứ mười bốn thành lập không lâu, nhưng ở trong tiểu đội, Tô Dương cực kỳ có uy tín. ͏ ͏ ͏ ͏
Không vì cái gì khác, cũng bởi vì đi làm nhiệm vụ mấy lần, tỷ số thương vong của tiểu đội khẩn cấp bọn họ đều rất thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu năm nay, không có người nào muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thử hỏi, dạng đội trưởng này, toàn bộ thành viên trong tiểu đội làm sao có thể không hài lòng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mắng người bên cạnh, đích thực là không đúng, cái này không văn minh! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vỗ bả vai của hắn một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mắng địch nhân, cái kia cũng không sao... Đúng lúc, ta cần tài năng của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách... Ta có cái tài năng gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mắng chửi người! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông nhìn qua Tô Dương, đầu óc có chút không không phản ứng kịp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần đầu tiên hắn nghe nói, mắng chửi người cũng là một loại tài năng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mắng ai? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mắng Thú Thần giáo... Không đúng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương liền vội vàng lắc đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải mắng Thú Thần giáo, chúng ta mắng Thú Thần! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, trong ánh mắt ba người Liễu Mộng Vân, Khúc Phi, thậm chí ngay cả Kinh thành chủ, đều hiện lên tia hoảng nhiên, cùng với thán phục! ͏ ͏ ͏ ͏
Kinh Lương càng là thất thanh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biện pháp tốt như vậy, sao ta không nghĩ tới? ͏ ͏ ͏ ͏
Khúc Phi cười đểu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là có chút phi tổn hại rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Hầu Vĩnh Ninh bội phục nhìn Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy, biện pháp này, đối phó với đám người điên của Thú Thần giáo, có thể thật sự có hiệu quả! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông chợt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mắng Thú Thần? Tạp chủng Thú Thần của Thú Thần giáo kia? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Tô Dương sáng lên, cảm thấy Liễu Mộng Vân không có tìm sai người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, chính là mắng nó! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nói rằng, ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hy vọng ngươi mắng nó thật hung hăng tàn nhẫn, càng khó nghe càng tốt, càng độc ác càng tốt, tốt nhất là có thể khiến cho đám người Thú Thần giáo kia nổi điên, ngươi đã hiểu chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông cũng đã hiểu rõ kế hoạch của Tô Dương, ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta bảo đảm là sẽ hoàn thành nhiệm vụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đem micriphone nhét vào trong tay Lôi Đông khích lệ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phát huy thật tốt, nếu như hiệu quả tốt, ta thỉnh công cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Kinh thành chủ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô đội trưởng, có muốn ăn trước một bữa cơm hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương do dự một chút, nhìn sắc trời một chút, giờ cơm đã qua lâu rồi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy trước tiên đi ăn cơm! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau bữa cơm trưa, bắt đầu thi hành kế hoạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông ôm microphone, ngồi trên ghế ở thùng xe. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương, Liễu Mộng Vân, Khúc Phi, Chu Giai Vân, ba người Hầu Vĩnh Ninh, an vị ở bên người Lôi Đông, vây hắn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông xem như hoàn toàn xứng đáng chức vị Chủ xướng! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác, toàn bộ chỉ có có thể coi là bạn nhảy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này cho ngươi để đeo lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đem một hàng dệt màu đen đưa cho Lôi Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông bắt đầu nhìn lên, mũ giáp màu đen. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là ta để cho Kinh thành chủ chuẩn bị, ngươi đội đi, miễn cho bị đám người điên của Thú Thần giáo để mắt tới! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Đông nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng vậy các ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhịn không được cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta ước gì bọn họ chạy tới tìm ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Kỳ thực, ta cũng không cần! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi, ngươi phải dùng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không nói lời nào, liền đem bộ mũ giáp đội lên trên đầu Lôi Đông: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải phục tùng mệnh lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết thế nào, mũi Lôi Đông đều có chút lên men. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nắm chặt Microphone, phát thệ ở trong lòng, muốn đem tổ tông mười tám đời của Thú Thần mắng đến từ trong quan tài nhảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kinh thành chủ, chúng ta đi làm nhiệm vụ trước! ͏ ͏ ͏ ͏
Kinh Lương gật gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô đội trưởng, ta chờ tin tốt của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuất phát, chúng ta đi đường cái phồn hoa nhất Thạch Vân thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Xe dành cho quân đội lái ra khỏi quân bộ, đi tới ngoại thành Thạch Vân thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi đến khu ngoại thành, người đi đường qua lại dần dần tăng nhiều lên, tốc độ của xe dành cho quân đội chậm rãi thả chậm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn về phía Lôi Đông, Lôi Đông hít sâu một hơi, chậm rãi giơ microphone lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thú Thần, ngươi con mẹ nó chính là một tên tạp chủng, tạp chủng trong tạp chủng... Thú Thần... ͏ ͏ ͏ ͏
Có máy phóng đại thanh âm gia trì, âm thanh chửi đổng của Lôi Đông bạo tạc, trong nháy mắt oanh tạc cả con đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Một ít người đi đường dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị doạ đến nhảy dựng lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Vô số người đi đường kinh ngạc dừng bước, dồn dập nhìn về phía hướng Lôi Đông. ͏ ͏ ͏ ͏