Đưa người nhà tới Xương Vũ Thành, sau này bọn hắn có chết trận, chỉ cần không gây ra lỗi lầm nghiêm trọng thì người nhà của bọn hắn có thể vĩnh viễn ở lại Xương Vũ Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên cũng có một số ít không quan tâm lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vừa ra khỏi văn phòng làm việc liền thấy Liễu Mông Vân ngồi bên trong phòng làm việc của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không quay về sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân thả tài liệu trong tay xuống, lắc lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không quay về! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao lại không quay về? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cúi đầu không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quay về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy cha ngươi vẫn rất muốn gặp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu hắn không thích ngươi thì cũng sẽ không phí bao tâm sức để giữ lại tính mạng cho ngươi, còn đưa ngươi ra khỏi ngục giam! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể là do ta đã gây tổn thất quá lớn cho gia tộc, những người thân kia của ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có thể suy đoán đại khái vấn đề, chắc chắn Liễu gia sau lưng Liễu Mông Vân là một gia tộc lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại thế lực gia tộc này cũng không hiếm thấy trong thế giới này. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan niệm gia tộc là truyền thống ở Liên bang, vẫn được kéo dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khi Đại Tai Biến xảy ra, quan niệm gia tộc ở Liên bang đang không ngừng suy yếu đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau Đại Tai Biến, đối mặt với thế giới nguy hiểm này, quan hệ huyết thống thân thuộc lại chặt chẽ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao thì có thân nhân cùng huyết thống để liên lạc vẫn tốt hơn những người lạ cuối cùng cũng phải xa cách nhau, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy ngươi có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà quay về! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ngẩng đầu nhìn Tô Dương, trên gương mặt lạnh băng lại hiện lên vẻ nghi hoặc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi là phó quan của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vỗ vỗ bả vai nàng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ta cuồng, ta cho rằng, nếu thế lực gia tộc sau lưng ngươi sáng suốt một chút thì sẽ cho ta một chút thể diện... Nếu không chờ một ngày nào đó ta dẫn đội tạt qua nhà ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mím môi, cố gắng khống chế biểu cảm của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoặc có thể nói nàng không biết mình nên lộ ra biểu cảm như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nói muốn dẫn đội đến nhà nàng, đương nhiên nàng biết đây là nói đùa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng hiểu ý Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu gia có cần phải cho Tô Dương chút mặt mũi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân biết, nếu nàng là gia chủ Liễu gia, nàng chắc chắn sẽ cho. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đã được định trước là tiền đồ vô lượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo Tô Dương hơn nửa năm, nàng tận mắt thấy thực lực của Tô Dương tăng lên với tốc độ đáng sợ, cũng thấy được năng lực cá nhân khinh khủng của Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ nửa năm, Thú Thần Giáo của Tây Nam bộ Liên Bang bị tàn sát bừa bãi, còn chưa trưởng thành, chưa bùng lên mà đã bị Tô Dương dẫn đội bóp chết từ trong trứng nước. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước kia có người đánh giá Tô Dương có hy vọng trở thành một Tần Bằng Trình tiếp theo, nắm quyền quản lý Tây Nam bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Liễu Mộng Vân nghĩ rằng, nói Tô Dương sẽ trở thành một Tần Bằng Trình tiếp theo chắc chắn là coi thường Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Liễu gia các ngươi ở Xương Vũ Thành sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Khu vực nội thành Xương Vũ Thành, sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đến thăm hỏi một chút, ngươi không để ý chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ngẩn người nhìn Tô Dương, nàng hiểu ý Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trực tiếp ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thu dọn đồ đạc, hai mươi phút sau chúng ta xuất phát, tốt xấu gì cha ngươi cũng là người phụ trách Trân Bảo Các, ta muốn biết hắn, ngươi giới thiệu giúp ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... Tô Thiếu tá! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân về ký túc xá, im lặng thu dọn đồ đạc của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn ảnh gia đình trên bàn, nước mắt nàng chảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Mười bảy phút sau, Liễu Mộng Vân vội vàng đến cổng doanh trại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, trên mặt nàng không còn dấu vết nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Tô Dương đến, vừa đúng hai mươi phút. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đến chỗ Mã Văn Hồng, báo chuyện đến thăm hỏi Liễu gia một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lên xe! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngồi lên quân xa, Liễu Mộng Vân ngồi lên ghế phó lái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lái xe vào thành, tiến vào khu nội thành Xương Vũ Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng Liễu Mộng Vân hơi thấp thỏm. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nửa năm rồi, nàng không về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thông qua kính chiếu hậu thấy Tô Dương ngồi hàng sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nội tâm Liễu Mộng Vân bình tĩnh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cảm nhận được tầm mắt của Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhà ngươi có huynh muội gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có, có một muội muội, một đệ đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đây, trên mặt Liễu Mộng Vân lộ ra vẻ dịu dàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai làm chủ trong Liễu gia các ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia chủ hiện tại là bác cả của ta, nhưng bác cả ta cũng khá là nghe cha ta... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Cha của Liễu Mộng Vân tốt xấu gì cũng là cường giả Vương Giả cấp, còn quản lý Trân Bảo Các. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù hắn không phải gia chủ Liễu gia nhưng hắn vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn trong gia tộc. ͏ ͏ ͏ ͏