Bà chủ còn cực kỳ khách sáo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan, đồ đạc trong nhà cứ dùng thỏa thích, có thể được tiếp đãi trưởng quan của đại đội khẩn cấp, là vinh hạnh của khách sạn chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền mọi người rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phiền, không phiền chút nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Tình huống như ngày hôm nay, bà chủ chỉ mong sao người của tiểu đội khẩn cấp có thể ở đây mãi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng không thu tiền, tiếp đãi miễn phí! ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ đến khi Hách Nhân được bố trí xong, lại bố trí Tô Dương có địa vị tối cao đến một phòng khách xa hoa, Liễu Mộng Vân một bước nhảy vào phòng của Tô Dương, phất tay một cái, ý bảo bà chủ rời khỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bà chủ như hiểu ra, gật đầu nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở bên trong ngăn kéo dưới cùng của bên trái giường! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó nàng khe khẽ khép cửa lại, nhón chân xuống dưới lầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngồi xuống ghế sô pha, thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Băng Nguyệt Tinh Linh thăng cấp đến Bạch Kim thượng phẩm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cuộc chiến đấu lúc ban ngày, Liễu Mộng Vân tận lực ra sức, đánh chết không ít hung thú! ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng chỉ là hung thú cấp thấp, thế nhưng vì số lượng quá nhiều, giá trị kinh nghiệm cũng gắng gượng khiến cho Băng Nguyệt Tinh Linh thăng cấp đến Bạch Kim thượng phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế thì là chuyện tốt mà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, có thể nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có thể nói, là thiên phú dị bẩm của con Băng Nguyệt Tinh Linh kia, ta chỉ kích hoạt nó mà thôi? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn chằm chằm Tô Dương, vẻ mặt biết ba chữ “ta không tin”. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi đi mà hỏi Băng Nguyệt Tinh Linh đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nó không nói, ngươi có thể nói cho ta biết không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Bị Tô Dương từ chối, trên mặt Liễu Mộng Vân không hề có biểu cảm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoặc là nói, nàng đã sớm đoán được Tô Dương rất có thể sẽ từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chuyển chủ đề: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay có người nằm viện sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Qua công tác thống kê, mười ba thành viên bị thương nhẹ, ba người trọng thượng gần như mất đi năng lực chiến đấu, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, một người tử vong, có người đã mang thi thể về, còn có hai người mất tích, có lẽ cũng đã tử vong! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tổn thất này hơi lớn đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không lớn, đã rất nhỏ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là bọn hắn đã chủ quan, tiểu đội khẩn cấp 14 chúng ta nổi danh là có tỷ lệ tử vong thấp nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngồi dậy, đi thẳng về phía cửa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi Hách đội phó đến, chúng ta tới bệnh viện xem sao! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đang muốn đi theo Tô Dương rời khỏi, đột nhiên nhớ tới lời nói của bà chủ, nàng theo bản năng kéo ngăn tủ phía dưới cùng bên trái giường lớn ra, vừa nhìn thấy đủ thứ bên trong đó, khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng thoáng đỏ lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Liễu Mộng Vân chưa trải sự đời, thế nhưng cái nên hiểu, nàng vẫn hiểu một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang tìm cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng của Tô Dương vang lên phía sau nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Liễu Mộng Vân nghe thấy tiếng bước chân của Tô Dương càng lúc càng gần. ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏng bét! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân dứt khoát cầm cái hộp trong ngăn kéo tủ nhét vào túi quần mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi kéo ngăn tủ ra làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ xem một chút thôi, không có gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Thiếu tá! ͏ ͏ ͏ ͏
Bệnh viện là nơi mà Tô Dương không muốn đi nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bệnh viện Vạn Dương thành, giờ đây đã chật kín người. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên khoảng đất trống trước bệnh viện, trên hành lang bên trong bệnh viện, đâu đâu cũng là quân nhân, dân thường bị thương đông nghìn nghịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn chục binh lính bình thường đang vác súng năng tinh, thi hành nhiệm vụ tuần tra bốn phía để duy trì trật tự. ͏ ͏ ͏ ͏
Khắp nơi đều là tiếng rên rỉ của người bị thường, lời xin xỏ của người nhà, cùng với nhân viên y tế bận rộn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trẻ tuổi kéo lấy lão bác sĩ đeo kính mắt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bác sĩ, phụ thân của ta sắp không trụ nổi nữa rồi, cầu xin các ngươi phẫu thuật cho hắn trước đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ở cục gạch phía dưới chân của thiếu niên, có một lão đầu đang nằm đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi bụng của lão đầu chảy máu tươi đỏ thẫm, trong miệng cũng đang sùi bọt, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn qua có lẽ sắp không qua khỏi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị bác sĩ kia đầu đầy mồ hôi, hắn kéo lấy tay của thiếu niên rồi thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi, xin lỗi, lầu hai vẫn còn có nhiều bệnh nhân khẩn cấp cần phải xử lý! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bác sĩ, cầu xin ngươi, ta quỳ xuống cầu xin ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu niên quỳ phịch xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta phải lên lầu hai rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng ba của ta sắp chết rồi, không thể để bọn họ chờ một chút sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão bác sĩ dùng sức đẩy tay của thiếu niên ra, chạy về phía lầu hai. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, thiếu niên móc từ trong túi ra một cái dao găm, xông về phía lão bác dĩ kia! ͏ ͏ ͏ ͏