Đùng! Một tiếng súng vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lồng ngực của thiếu niên kia bị bẳn thúng! ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ lầu một vốn còn đang đầy tiếng hò hét ầm ỉ khắp đại sảnh, đột nhiên yên lặng lại, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người bị thương! ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị thiếu úy vác năng tinh súng khẽ hô lên, kêu hai tên lính đến kéo thi thể đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bác sĩ, lên lầu đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị thiếu úy kia chạy tới, nói với lão bác sĩ đang sững sờ kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn hẳn là không có ý muốn làm hại đến ta... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của ngươi, nếu như ngươi có thành kiến, sau này có thể khiếu nại ta, thế nhưng bây giờ vẫn xin ngươi lên lầu cho! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão bác sĩ nặng nề thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hiểu rồi, là do hắn quá xúc động. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão bác sĩ xoay người, hai ba bước chạy lên trên cầu thang, phi lên lầu hai. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi đám người Tô Dương chạy đến bệnh viện, đúng lúc trông thấy vị thiếu úy bắn chết thiếu niên kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù là chạy đến khi chuyện đã kết thúc, thế nhưng khi bọn họ nghe được cuộc đối thoại giữa bác sĩ và vị thiếu úy kia, vẫn có thể đoán được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi theo lối hành lang đã được dọn dẹp, đến phía cửa bệnh viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Khắp nơi đều là mùi máu tanh, còn pha lẫn mùi phân và nước tiểu hỗn tạp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thứ mùi này, khiến cho mũi của Tô Dương cực kỳ khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải do Tô Dương được nuông chiều từ bé, trước đây hắn cũng đã từng tưới phân trong vườn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thật sự là khứu giác thần thoại cấp của hắn, quá mức nhạy cảm! ͏ ͏ ͏ ͏
Người dân bình thường xung quanh, cùng với một bộ phận quân nhân đều kính nể nhìn đoàn người Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Có một số người bị thương, chân gác lên chắn đường, vội vàng rút chân về. ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị binh sĩ chầm chậm chạy đến, dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng lóa mắt, các binh lính chú ý tới quân phục của mấy người Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cung kính cúi chào Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, xin hỏi có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đến thăm những người bị thương của đại đội khẩn cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị thiếu úy kia cũng vừa cất súng rồi chạy tới: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, ta dẫn mọi người đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì làm phiền các ngươi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phiền, không phiền chút nào, nếu như không có mọi người, e rằng chúng ta đều đã chết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu úy cúi đầu, gương mặt cung kính, hoàn toàn không nhìn ra ban nãy hắn ta vừa mới giết người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh đệ của đại đội khẩn cấp đều được bố trí ở lầu ba, phòng ở đó tốt nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu úy bước lên cầu thang của lầu hai, Tô Dương liền chú ý tới máu tươi dính nhớp dưới chân. ͏ ͏ ͏ ͏
Máu tươi theo cầu thang chảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một khúc cua, Tô Dương chú ý tới rất nhiều quân nhân đang chen lấn trên cầu thang. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong những quân nhân này, có một số là Ngự Thú sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong số những người bị thương, chỉ có một số ít người được tiến hành băng bó vết thương một cách qua loa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước lên đến lầu hai, toàn bộ lầu hai đều là những người bị thương hoặc ngồi, hoặc nằm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một số nhân viên y tế triển khai cấp cứu ngay trên hàng lang đầy máu đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người bị thương khác né qua một bên, lạnh lùng nhìn tất cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Lên lầu ba, trên hàng lang của lầu ba, hầu như đều là Ngự Thú sư, cùng với một số ít sĩ quan cao cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa mới lên trên cầu thang, Tô Dương liền trông tấy một đám người bị thương đang đè một vị sĩ quan trung niên xuống dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bác sĩ cầm một cây đao, dứt khoát chặt bỏ cánh tay đã biến thành màu đen của sĩ quan kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị thiếu úy kia thấp giọng kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, đi bên này, bọn họ ở tận sâu bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trầm mặt, vòng qua những người bị thương kia, đi tới trước cửa gian phòng ở góc khuất nhất của lầu ba, bước vào bên trong phòng bệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phòng bệnh, có mười sáu chiếc giường, có vẻ vô cùng chen chúc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng ít nhất là có giường! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên ba giường lớn ở tận cùng bên trong, có ba thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 trọng thương, hôn mê nằm đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người nằm trên mười ba chiếc giường khác vẫn còn tỉnh táo. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên hành lang chật hẹp, có một bác sĩ nam mặc áo choàng trắng, còn có một vị nữ Ngự Thú sư trung niên mang theo vẻ mặt rầu rĩ, dẫn theo Thanh Dũ dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Con Thanh Dũ dương có thực lực Bạch Ngân cấp, thoạt nhìn có phần yếu ớt, phỏng chừng cũng đã tiêu hao không ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vừa mới xuất hiện, mười ba thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 đều nhìn về phía hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ vào ba người trọng thương còn đang hôn mê, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bác sĩ, ba người bọn họ thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị bác sĩ nam kia cung kính trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã ổn định rồi, không nguy hiểm đến tính mạng, còn phải cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn lướt qua thương thế của mười ba thành viên kia, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu quả thật là bị thương nhẹ, không ảnh hưởng đến sức chiến đấu, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn nằm viện. ͏ ͏ ͏ ͏