Hiện tại vết thương của bọn họ đã được xử lý xong xuôi, đắp thảo dược. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghỉ ngơi cho tốt đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bất dắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biểu hiện lần này của các ngươi vẫn còn khiến cho ta có phần thất vọng, chết mất ba huynh đệ, bị thương nặng ba người, còn mười ba người khác ngươi nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cho ta biết, bên trong Vạn Dương thành có nhiều Địa Ngục Huyết Đằng hoa như vậy, sao các ngươi bị thương được. ͏ ͏ ͏ ͏
Những thành viên của tiểu đội khẩn cấp bị thương, bị Tô Dương dạy dỗ đến nỗi không ngóc đầu lên được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ biết, Tô Dương là vì tốt cho bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện giờ toàn bộ đại đội khẩn cấp, thành viên của mười ba tiểu đội khẩn cấp khác, đều vô cùng hâm mộ bọn họ, nằm mơ cũng muốn gia nhập! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Tô Dương vô cùng nghiêm nghị, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trên chiến trường, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, các ngươi biết chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng không biết nên nói cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Ra khỏi bệnh viện, Tô Dương lại thả Bạo Phong chi ưng ra tuần tra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạo Phong chi ưng chắc chắn là đáng tin hơn so với Ngự Thú sư tuần tra mà Vạn Dương thành bố trí, phát hiện công kích sớm, còn có thể chuẩn bị từng bước sẵn sàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Xem nhiệm vụ của hệ thống, đợt tiến công của tri chu hung thú, có thể vẫn chưa ngừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh hắn có Thất Thải Mê Huyễn điệp và Hư Không Du Linh, đã đủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu thực sự gặp phải tình huống khẩn cấp, hắn cũng có thể phản ứng trong khoảng thời gian ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Quay về khách sạn, sau khi Hách Nhân trở về, Tô Dương đi theo sau Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cắm chìa khóa vào bên trong ổ khóa, mở cửa phòng của mình ra, nghi ngờ xoay người, nhìn Tô Dương phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu tá, ngươi còn có việc gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có việc, vào phòng rồi nói! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cảm thấy hơi không ổn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng nàng vẫn để Tô Dương vào cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nhân phẩm của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như Tô Dương thật sự muốn làm gì đó với nàng, nàng có phản kháng như thế nào thì đều vô hiệu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một con Thất Thải Mê Huyễn điệp, cũng đủ để chế trụ nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đi vào bên trong phòng của Liễu Mộng Vân, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, chạy thẳng đến giường lớn kia... Sau đó hắn đưa tay đến tay cầm của chiếc tủ đứng phía dưới cùng bên trái giường. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cảm giác tay chân mình lạnh như băng! ͏ ͏ ͏ ͏
Một loại dự cảm bất tường, thoáng chốc bao phủ nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tò mò, muốm xem xem ngươi cầm cái gì từ khách sạn! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương kéo nhẹ ra, tiếng va chạm của ngăn kéo bị lôi ra, dường như mài vào lòng của Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trông thấy cái hộp bên trong ngăn kéo, Tô Dương dùng sắc mặt cổ quái xoay người nhìn Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong gian phòng bình thường của khách sạn có vài thứ, đều có vị trí cố định. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân lấy cái gì đó từ trong ngăn tủ phía dưới cùng của bên trái giường trong phòng hắn, đại khái có lẽ chính là đồ ngay trước mắt hắn đây... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt của Liễu Mộng Vân đỏ ửng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Tô Dương đã sớm đoán được một chút, thế nhưng hắn không ngờ tới, nhìn phản ứng của Liễu Mộng Vân hắn cũng biết, hắn thật sự đã đoán trúng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vấn đề là, Liễu Mộng Vân vẫn còn là một con cún độc thân, cầm vật này làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương còn hỏi Băng Nguyệt Tinh Linh một chút, Băng Nguyệt Tinh Linh cũng đáp rằng, Liễu Mộng Vân chưa có bạn trai! ͏ ͏ ͏ ͏
Dùng để thổi bóng bay hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Quỷ mới tin! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cầm cái hộp này ra khỏi phòng ta làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ba bước gộp thành hai, vọt tới trước mặt Tô Dương, đưa tay cầm lấy cái hộp trong tay hắn, hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là phó quan của ngươi, ta chuẩn bị cho ngươi, không được sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuẩn bị cho ta? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngây ngốc nhìn chằm chằm Liễu Mộng Vân, lời của Liễu Mộng Vân, khiến cho suy nghĩ của hắn không quay xe kịp! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cũng nhận ra rằng trong lời nói của mình hình như có ý khác... ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng hoảng loạn, vội vàng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đúng! Không phải đâu! Tự ta dùng, bản thân ta dùng, không được hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách... Đương nhiên là được, đương nhiên là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đúng! Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cảm giác mình sắp chết luôn rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện mất mặt như thế này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng vô cùng hận bản thân mình, tại sao mình lại tò mò như vậy, lại mở cái ngăn kéo tủ kia ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hận bản thân mình, tại sao lại phái giấu cái hộp đó đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi ấy, tưởng rằng mình lừa gạt được Tô Dương, nàng còn hơi đắc ý! ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hiện giờ, nàng không biết nên diễn đạt tâm trạng của mình như thế nào nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào! ͏ ͏ ͏ ͏