Chỉ cần là người trong quân đội, đều hiểu được. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày thường chỉ phụ trách bưng trà đưa nước, chạy đưa giấy tờ, nói đơn giản, chính là chân chạy vặt! ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nhìn Liễu Mộng Vân đầu tóc bạc trắng óng ánh, lãnh diễm vô cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên theo bản năng, cho rằng đây chính là chim hoàng yến được Tô Dương nuôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng lại càng thêm xem thường Tô Dương và Mộng Vân! ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chắc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn về phía Tô Dương, Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như ngươi thật sự có thể đánh bại Liễu phó quan, ta không ngại chơi với ngươi một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên có thể đánh bại Liễu Mộng Vân sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là Liễu Mộng Vân khi trước, Tô Dương khó mà nói được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Liễu Mộng Vân hiện giờ, khi mà Băng Nguyệt tinh linh đã được thăng cấp, thực lực đã biến hóa nghiêng trời lệch đất! ͏ ͏ ͏ ͏
"Đinh! Thông báo nhiệm vụ: Sử dụng Băng Nguyệt tinh linh đánh bại Hà Nhất Nhiên, bảo vệ danh dự Tây Nam đệ nhất thiên tài!" ͏ ͏ ͏ ͏
"Đinh! Phần thưởng nhiệm vụ: Tăng cấp thiên phú của Băng Nguyệt tinh linh lên một bậc, thiên phú thần thoại cấp không thể tăng cấp!" ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ của hệ thống, thầm hỏi: "Hệ thống, Liễu Mộng Vân ra tay thì có tính không?" ͏ ͏ ͏ ͏
Hệ thống đáp lại: "Chỉ cần Băng Nguyệt tinh linh xuất thủ, là được!" ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, tâm tình của Tô Dương khá hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy mà lại có thể để Liễu Mộng Vân làm nhiệm vụ, đào tạo được Băng Nguyệt tinh linh, buôn bán này đúng là có lời! ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên nghe thấy câu trả lời của Tô Dương, kiểu gì cũng vẫn cảm thấy Tô Dương đang coi thường hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng điệu hắn vô cùng hung ác, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến ngươi cũng đã nói như vậy rồi, nếu ta có đánh phó quan của ngươi đến khóc, thì ngươi cũng đừng có oán ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên vừa nói, sắc mặt của Liễu Mộng Vân vốn đã lạnh như băng, nay càng thêm lạnh đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể đánh nàng đến khóc, thì đó chính là bản lĩnh của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương càng không nhịn được mà muốn phì cười, lần trước hắn gần như giết sạch Sủng thú của Liễu Mộng Vân, còn muốn ép nàng đến đường cùng, Liễu Mộng Vân cũng chẳng hề khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì quyết định! ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, chúng ta ra bên ngoài thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Hôm nay Hà Nhất Nhiên vô cùng nghẹn uất! ͏ ͏ ͏ ͏
Bắt đầu từ lúc ngăn Tô Dương lại, hắn đã liên tục nhận phải đá kích. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu tiên là bị ép phải hành lễ với đối phương, sau đó là bị thuộc hạ của đối phương đe dọa, cuối cùng là bị phó quan của Tô Dương xem thường... ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên cũng biết tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Tô Dương nghe thấy tiếng xe quân đội chạy đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, mười chiếc xe chở quân nhân xuất hiện, dừng ngay trên đường lớn trước cổng chính của nhà khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Gần một trăm Ngự thú sư tinh nhuệ của Tây quân bộ nhảy xuống khỏi xe. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã mơ hồ giằng co với thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thiếu tá trung niên nhảy xuống, lo lắng chạy đến bên cạnh Hà Nhất Nhiên rồi ân cần hỏi han: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hà thượng úy, ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Nhất Nhiên lạnh mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban nãy ta nghe thấy người ta báo cáo, ngươi bị người của Tây Nam bộ vây lại, tình thế vô cùng nguy cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn hết tất cả, đột nhiên có phần thất vọng với Tây quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tây quân bộ bị Thú Thần giáo hành đến mức này, xem ra cũng không phải là không có nguyên nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì xảy ra với các ngươi thế? Lẽ nào các ngươi không biết thân phận của Hà thượng úy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị thiếu tá trung niên kia lạnh mắt nhìn đám người Tô Dương, lớn tiếng chất vấn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói cho các ngươi biết, ở Tây bộ, cho dù có tổn thương đến một cọng tóc gáy của Hà thượng úy, các ngươi cũng không gánh nổi đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của Tô Dương, thoáng chốc lạnh xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Đã rất lâu rồi, chưa từng có ai chọc hắn tức giận như thế này! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn giận dữ bật cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói như vậy có nghĩa là, ta đã đắc tội đến vị Hà thượng úy kia, thế thì chúng ta không thể nào ở Tây bộ nữa sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trung niên thiếu tá cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể cho là như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của toàn bộ thành viên tiểu đội khẩn cấp 14 đều lạnh đi, bọn họ cùng nhìn về phía Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương là đội trưởng của bọn họ, bọn họ chỉ nghe theo lời Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương siết chặt nắm tay, sau đó, hắn đột nhiên... Nở nụ cười! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như chúng ta không thể ở Tây bộ được nữa, vậy chúng ta mau thu dọn hành lý rồi về nhà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất cả thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 nghe lạnh, cho các ngươi ba phút đồng hồ để thu dọn hành lý, sau ba phút tập trung tại cổng, chúng ta về nhà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ, đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, chúng ta về thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải về lẹ thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không chịu được cơn giận này! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏