Liễu Mộng Vân hạ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ngài hãy bình tĩnh một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó Thành Chủ Đại Tiều thành, nhóm Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp, còn có các cao tầng bộ môn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn hắn chỉ sợ Liễu Mộng Vân không biết rõ thực lực Trân Bảo Các trong Đại Tiều thành, ủng hộ Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Ta bình tĩnh! Ta bình tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương quát to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phương Kinh, Phương Kinh ngươi tới đây cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ta đây, có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh xuyên qua đoàn người, chạy đến trước mặt Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Những nhân viên văn phòng còn lại, đều hâm mộ nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Được thành chủ coi trọng, Phương Kinh chắc chắn tiền đồ vô lượng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giao cho ngươi nhiệm vụ, ngươi dám đi không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Thành chủ đại nhân phân phó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến Trân Bảo Các, thông báo với Liêu Nguyên Khải, bảo hắn đến đây nhận tội, có dám hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Dám! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh ưỡn ngực đáp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chuyển nguyên lời của ta cho hắn, bảo hắn trong vòng một canh giờ, đến đây nhận tội cho ta, nếu không ta sẽ dỡ Trân Bảo Các của hắn lên! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh suy nghĩ một lát rồi thận trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, nếu ngươi chết, Bản Thành Chủ sẽ báo thù cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Phương Kinh rời đi, người của Thành Vệ Quân trong Đại Tiều thành hơi yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn hắn không muốn đánh nhau với Trân Bảo Các. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bọn hắn cũng có thể hiểu Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Phủ Thành chủ bị làm thành như vậy, nếu đổi lại là ai, cũng đều sẽ giận dữ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đầu, trong lòng Phương Kinh, cũng có chút sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trải qua sự ‘an ủi’ của Tô Dương, trong lòng hắn càng sợ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sợ thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Vì tiền đồ, hắn vẫn phải nhận nhiệm vụ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hy vọng sẽ không chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh bất giác nhớ tới Lưu Lỵ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân, quan hệ giữa hắn và Lưu Lỵ, đã xác định rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không muốn, còn chưa cưới được lão bà, đã hy sinh trước rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất định phải làm tốt mọi việc! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây, hắn đạp mạnh chân ga, lái xe trong ngõ hẻm phức tạp của Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Tầng cao nhất của Trân Bảo Các, Liêu Nguyên Khải nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà. ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải thiên phú bất phàm, còn trẻ đã thành danh, tiền đồ tươi sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vì bất đồng quan điểm với đám ‘thương nhân’ của Trân Bảo Các, nên hắn được sắp xếp đến Đại Tiều thành, đảm nhiệm chức vụ điếm trưởng chi nhánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu nói trong lòng hắn không hề có chút tức giận, đó là điều không thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại, hắn một lòng đều nghĩ đến, làm thế nào để tăng thực lực lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nghĩ, chỉ cần hắn có thể tăng thực lực lên đến trình độ cao nhất, đám ‘thương nhân’ kia, nhất định sẽ khóc lóc cầu xin hắn trở về tổng bộ Trân Bảo Các! ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, thói đời này, thực lực mới là căn bản! ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng bước chân gấp gáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hơi nhíu mày lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe tiếng bước chân, là hắn biết, sự việc rất gấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Người đến là một vị Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp Vu Giang, một trong những thành viên chính của đại đội săn bắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quân đội phái người tới rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quân đội phái người tới làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải nhớ đến Tang Lăng và Diệp Hổ, sáng sớm hôm nay, Tang Lăng dẫn theo Diệp Hổ đến chỗ hắn cầu xin. ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là cứu một người mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cảm thấy, Thành chủ tân nhậm ít nhiều gì cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lắm thì, bọn hắn có thể đứng ra bồi thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang do dự một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người kia qua đây truyền tin, nói Tô thành chủ bảo đại nhân qua đó… Nhận tội! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải trực tiếp bẻ gãy tay vịn ghế: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói là Tang Lăng và Diệp Hổ xuất thủ với phó quan của Tô thành chủ, còn phá hủy đại lâu Phủ Thành chủ, Tô thành chủ rất tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Vu Giang lần đầu nghe thấy tin tức này, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm sao Tang Lăng có thể xuất thủ với phó quan của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn phá hủy cả đại lâu của Phủ Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người không thù không oán! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tang Lăng và Diệp Hổ đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã bị Tô thành chủ nhốt vào ngục giam! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Liêu Nguyên Khải bỗng chốc lạnh xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương bảo ta đi nhận tội? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn nghĩ cũng đẹp thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn chỉ là một tiểu bối mà thôi, muốn ta nhận tội với hắn sao? Cũng không phải là ta làm, tại sao ta phải nhận tội với hắn? Hơn nữa, với tính cách Tang Lăng, căn bản hắn không có lý do xuất thủ, còn phá hủy đại lâu Phủ Thành chủ… Rõ ràng Tô Dương hắn muốn bắt ta lập uy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Liêu Nguyên Khải, đã nhớ đến tiếng động vừa rồi mình nghe thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ là đánh nhau. ͏ ͏ ͏ ͏