Vu Giang nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, ta cảm thấy, có thể là Diệp Hổ động thủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi ta nghe nói, đệ đệ Diệp Hổ đã bị Tô Dương treo cổ, thi thể treo ngay trên tường thành… Có lẽ sáng nay Diệp Hổ vẫn chưa biết, vì vậy mới đến Phủ Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang hít sâu một hơi nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy, Diệp Hổ bất ngờ nghe tin đệ đệ đã chết, có thể không khống chế được bản thân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phái người đi hỏi thăm người của Phủ Thành Chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải không phải kẻ ngốc, trong Phủ Thành chủ, cũng có người của bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải là cơ sở ngầm, chỉ là quan hệ bình thường thì có chuẩn bị thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy còn chuyện nhận tội kia… ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi bảo ta chịu tội với Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám! Không dám! ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang vội vã phủ nhận: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà Liêu đại nhân, ta sợ Tô Dương sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, gây phiền phức cho Trân Bảo Các chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn dám! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải nói lời này, cũng có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các bọn hắn, ở Đông Nam bộ, là quái vật lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, trong Đại Tiều thành, hắn đường đường là một vị cường giả Vương Giả, làm sao có thể sợ một cao thủ Tinh Diệu cấp như Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
Dù cho sức chiến đấu của Tô Dương rất lợi hại, nhưng Liêu Nguyên Khải hắn cũng không yếu! ͏ ͏ ͏ ͏
Vu Giang cảm thấy sự việc thật phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu đại nhân, cái tên Tang Lăng kia làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã biết, Liêu Nguyên Khải tuyệt đối không thể nào nhún nhường, chịu nhận tội với Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể không cứu được Diệp Hổ, nhưng ít nhất cũng phải cứu được Tang Lăng ra! ͏ ͏ ͏ ͏
- Để ta suy nghĩ thật kỹ đã! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải xoa xoa huyệt Thái Dương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, hắn sẽ không dám động đến Tang Lăng! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh đứng trước cửa đại sảnh Trân Bảo Các, nhìn khách qua lại, trong lòng có chút không vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng giữa trời, quản sự kia, bảo hắn ở đây chờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn chờ rất lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Không ai để ý đến hắn, ngay cả một cái ghế cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Người của Trân Bảo Các, nhất là mấy vị Ngự Thú sư hung thần ác sát kia, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt hăm dọa, như muốn ăn thịt người! ͏ ͏ ͏ ͏
Người là Thành Vệ Quân bắt, liên quan gì đến hắn? ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, rốt cuộc quản sự kia cũng đến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc này, Liêu đại nhân của các ngươi không đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu đại nhân không đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị quản sự kia lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu đại nhân không đi, lỗ tai ngươi điếc sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm trạng Vu Giang không tốt, đã trực tiếp mắng vị quản sự này một trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị quản sự giúp Phương Kinh truyền lời bị mắng, tâm tình đương nhiên không tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Quản sự đã biết, Trân Bảo Các nhà mình, ầm ĩ với Phủ Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Với một binh lính bình thường như Phương Kinh, đương nhiên sẽ không cần khách khí. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh cũng không nhiều lời, xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ đến lúc Phương Kinh trở lại, toàn bộ Phủ Thành chủ, đã được Liễu Mộng Vân tăng cường một tầng hàn băng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hàn băng của Liễu Mộng Vân, dù có lấy khí hậu nóng bức Đông Nam bộ, cũng tan ra rất chậm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khoảng thời gian ngắn, đại lâu Thành Phủ Chủ, vẫn có thể cố dùng được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân viên bị thương, đã được đưa đi bệnh viện, chỉ còn lại một thi thể đang đắp vải trắng, đặt trước cửa Phủ Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Người nhà nhân viên chết chạy tới, khóc lóc đến mức tâm thần Tô Dương không được yên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn trực tiếp giao hết sự việc cho Phong Uyển Kiệt, còn mình tránh sang một bên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ngài ở đây a! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh chạy về phía Tô Dương, sau lưng hắn, còn có Phong Uyển Kiệt, Liễu Mộng Vân, cùng với mấy vị cao tầng khác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu Nguyên Khải nói thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nói gì, ta còn chưa nhìn thấy người, đều là truyền lời! ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền lời lại thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói Liêu Nguyên Khải không đến! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đến? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cắn chặt răng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chắc chắn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên chắc chắn, lúc đó ta còn hỏi thêm một câu, quản sự Trân Bảo Các kia, còn mắng ta lỗ tai điếc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt! Rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù là ai cũng đều cảm nhận được, Tô Dương đang tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Uyển Kiệt nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ngươi phải bình tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã rất bình tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bình tĩnh là tốt rồi, bình tĩnh là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trần Bác! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, có thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Trần Bác, ngươi dẫn theo toàn bộ Thành Vệ Quân bình thường, khẩn cấp sơ tán toàn bộ bình dân trong Đại Tiều thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Uyển Kiệt tận tình khuyên bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, ngươi phải bình tĩnh a! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta rất bình tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhấn mạnh nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Uyển Kiệt nhìn chằm chằm Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng thầm oán! ͏ ͏ ͏ ͏
Bình tĩnh? ͏ ͏ ͏ ͏
Bình tĩnh đến mức sơ tán bình dân? ͏ ͏ ͏ ͏
Cái này con mẹ nó rõ ràng là chuẩn bị để đại quyết chiến nha! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồng Quân Hạo, ngươi thông báo cho bốn vị đại đội trưởng khác, lập tức triệu tập toàn bộ quân đội Ngự Thú sư Đại Tiều thành, chuẩn bị xuất phát! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏