Tô Dương không để ý đến lời Tịch Dao nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Lưu Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, ta có khế ước! ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao giơ khế ước trong tay lên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường đường là Thành Chủ Đại Nhân, ngươi đừng chơi xấu đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, Bản Thành Chủ chưa bao giờ nuốt lời! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, thân thể Lưu Hạo bắt đầu run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Các vị Ngự Thú sư bên trong căn phòng, đều cảm thấy năng lượng sinh mệnh đang chấn động. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đầu, mọi người còn tưởng rằng, đây chỉ là phản ứng bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng theo Lưu Hạo run rẩy càng ngày càng kịch liệt, giống hệt như điện giật. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị Ngự Thú sư Vương Giả cấp của Trân Bảo Các, đều nhận thấy không được bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao nhìn biểu hiện của Lưu Hạo, miệng từ từ há to. ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đúng, thật sự có vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức đứng lên, muốn kéo Lưu Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tay hắn, mới vừa tiếp xúc đến Lưu Hạo, Lưu Hạo đã đột nhiên ngã trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay nhuốm máu của hắn, cũng buông quả trứng hung thú màu xanh nhạt kia ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện tiếp theo lại càng đáng sợ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Da dẻ trên mặt Lưu Hạo vốn đỏ thắm nhanh chóng trở thành vàng đen, sinh ra từng nếp nhăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mái tóc đen nhánh của hắn, giống như trong khoảnh khắc nhuộm trắng xóa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình cao lớn của hắn, cuộn thành một đoàn… ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trước mắt bao người, Lưu Hạo chỉ trong mười giây đồng hồ, biến thành một lão nhân gần đất xa trời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau cứu ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Hạo nằm trên mặt đất, đưa bàn tay nhăn nheo đầy nếp nhăn như cây củi khô, đưa về phía Tịch Dao. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm giây sau, Lưu Hạo hoàn toàn mất đi hơi thở. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc hắn chết, vẫn giống một lão nhân bình thường, sống thọ và chết vì tuổi già! ͏ ͏ ͏ ͏
Cả phòng làm việc, bỗng yên tĩnh, tĩnh mịch hẳn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cách Lưu Hạo chết, quá kỳ lạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bị quả trứng hung thú kia hút sạch sinh mệnh lực! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hít một hơi thật sâu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ cảm thấy, quả trứng hung thú này có vấn đề, thật không ngờ, lại đáng sợ như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Tô Dương dần trở nên lạnh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn tức giận nhìn chằm chằm ba người của Trân Bảo Các: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba người các ngươi, còn có gì để nói? ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão đầy chua xót, đúng là khí tức năng lượng sinh mệnh bên trong quả trứng hung thú kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng là quả trứng hung thú kia, đã hút hết toàn bộ sinh mệnh lực của Lưu Hạo! ͏ ͏ ͏ ͏
Không còn lỗ hổng nào để giảo biện, người ở đây đều biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Bách Thương đẩy vẻ hoảng sợ và ngạc nhiên, không biết làm sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không ngờ, sẽ xảy ra tình huống này. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn Tịch Dao thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng đã bị dọa choáng váng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng quên, quả trứng hung thú kia, là gia gia nàng tặng cho nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Suýt chút nữa nàng đã ký kết khế ước với quả trứng hung thú kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải Tô Dương… Người chết kia, rất có thể sẽ là nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phòng làm việc của Tô Dương, Phong Uyển Kiệt, cao tầng còn lại của Đại Tiều Thành, đều tức giận trừng mắt nhìn ba người Trân Bảo Các. ͏ ͏ ͏ ͏
Sự tình đã rất rõ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các hoàn toàn chính xác đã tặng cho Tô thành chủ một quả trứng hung thú ẩn tàng nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đang cùng hung thú nhỏ trong trứng hung thú ký kết khế ước sủng thú, ai mà cẩn thận đề phòng? ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải đều sẽ thả lỏng thể xác và tinh thần, buông bỏ sự đề phòng? ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy tư thái thản nhiên, tiến hành liên hệ với hung thú bên trong vỏ trứng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn Như Phong thở dài một hơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, trước đó chúng ta, thực sự không biết quả trứng hung thú này có vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sự thật bày ra trước mắt, xin thứ cho ta không thể tin Trân Bảo Các các ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng đúng! ͏ ͏ ͏ ͏
Sự thật chính là sự thật! ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các bọn hắn suýt chút nữa thì lấy mạng của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù Trân Bảo Các bọn hắn có giảo biện thế nào đi nữa, cũng không cách nào rửa sạch sự nghi ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, trứng hung thú là Trân Bảo Các bọn hắn đưa ra, ngay cả chứng từ cũng lập xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Phàn Như Phong đau khổ, Bách Thương cũng không biết nên nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tịch Dao! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương giơ khế ước trong tay lên bình thản nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đã ký kết khế ước, đường đường là thân tôn nữ của Tịch trưởng lão, ngươi đừng chơi xấu đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lời giống hệt, Tô Dương đáp lễ lại Tịch Dao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng… Có vẻ hơi tàn nhẫn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói thế nào ta cũng là một vị Trung tá, cũng là một Thành chủ, cao thấp gì cũng là một quan chức, ra tay với ta, có lẽ cũng được xem là trọng tội a! ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao hoảng sợ nhìn Phàn lão. ͏ ͏ ͏ ͏
Mưu sát quân nhân phổ thông, đã bị xem là trọng tội. ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các bọn hắn vẫn có thể xử lý ổn thỏa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mưu sát Tô Dương, sự việc rất có thể sẽ bị Tổng quân bộ Vân quốc Liên Bang biết được! ͏ ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, gia gia nàng cũng không thể cứu được nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão có thể có biện pháp gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói khó nghe chút, bọn hắn bị người ta bắt ngay tại trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Sự việc quá bất lợi với bọn hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Loại thời điểm này, Phàn lão có kích động muốn giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏ ͏