Nhưng hắn không dám ra tay, hắn biết, hắn không thể nào bắt được Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão nhắm mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, có thể bỏ qua cho Tịch Dao lần này hay không, Trân Bảo Các chúng ta tuyệt đối không có ý muốn tổn thương ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đổi lại ngươi là ta, ngươi có tin không? ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết, chuyến này, hắn gặp phiền phức lớn rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải còn chưa cứu ra được, ngược lại Tịch Dao có thể sẽ bị tống vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các bọn hắn, vì sự việc này, vô cùng bị động! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tịch Dao! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lời Tịch Dao, đều mang theo tiếng khóc nức nở. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi trở về, ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn gì thì ăn nhiều một chút, muốn đi đâu thì đi đó sớm một chút… ͏ ͏ ͏ ͏
Lời Tô Dương nói, dọa Tịch Dao sợ hãi trong lòng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, ta muốn đến Phong quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Sao ngươi không lên trời luôn đi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan, tiễn khách! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão không đi, mà vội vàng đưa tay về phía quả trứng hung thú màu xanh kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Quả trứng hung thú kia, hắn và Tịch Dao đều đã kiểm tra qua, hắn không nghĩ Tô Dương đang cố ý hãm hại bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ theo bản năng cảm thấy, chắc chắn quả trứng hung thú này có gì đó kỳ lạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tay hắn, còn chưa chạm đến quả trứng hung thú, đã bị một bàn tay quấn đầy băng vải nắm lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đón nhận đội mắt đỏ ngầu tràn đầy lửa giận của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn mang đi chứng cứ khả nghi về việc Trân Bảo Các các ngươi mưu hại ta hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão biết, hắn không thể cầm quả trứng hung thú kỳ lạ này đi được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó thật sự là "Bằng chứng"! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đè nén lửa giận ngập trời nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đề nghị các ngươi đi nhanh đi, nhân lúc ta còn chưa trực tiếp ra tay với các ngươi… Nếu không, hôm nay các ngươi đừng mong đi đâu nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Thương nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trở về rồi nghĩ cách khác! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị Ngự Thú sư Vương Giả cấp, bảo vệ chặt chẽ Tịch Dao. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn hắn đi tới cửa, lại phát hiện cửa chính vẫn bị hai vị Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp ngăn cản. ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão quay đầu nhìn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả bọn hắn đi! Dù sao hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Trân Bảo Các, đã lo lắng bỏ chạy rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân, có phải lợi cho bọn hắn quá rồi không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, bọn hắn dám ám hại ngươi, không nên thả bọn hắn đi! ͏ ͏ ͏ ͏
“…" ͏ ͏ ͏ ͏
Các quan quân Đại Tiều Thành, có lòng tin không thể giải thích được với Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật sự là, những gì Tô Dương đã làm, khiến bọn hắn rất tin tưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trân Bảo Các như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn không phải bị Thành Chủ Đại Nhân của bọn hắn trừng trị đến mức ngoan ngoãn nghe lời sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba người kia, có hai vị là cường giả Vương Giả cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu thật sự ra tay, ngược lại ta thì không thành vấn đề, nhưng ta sợ các ngươi sẽ bị tổn thương… Đây là Thành Chủ Phủ, ta không muốn bi kịch hơn nửa tháng trước lại xảy ra lần nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Uyển Kiệt và một đám quan quân Đại Tiều Thành, đều có chút cảm động. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai nói Thành chủ bọn hắn tàn nhẫn? ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng Thành Chủ Đại Nhân của bọn hắn rất quan tâm đến thuộc hạ không phải sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần Trân Bảo Các, vì báo thù cho những quân nhân đã chết đi trước kia, Tô Dương không tiếc đối đầu với Trân Bảo Các, treo cổ toàn bộ hung thủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây, bọn hắn có kích động muốn vì Tô Dương hi sinh quên mình! ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi, Thành Chủ Đại Nhân, là chúng ta gây cản trở cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không trách các ngươi, thiên phú nào cũng có hạn, chỉ cần các ngươi nỗ lực tăng thực lực lên, không thẹn với lòng thì tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người lòng đầy căm phẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân, tuyệt đối không thể thả bọn hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đông Nam quân bộ chúng ta, tạm thời không thích hợp để xảy ra xung đột kịch liệt với Trân Bảo Các, nên xử lý thế nào, tự ta có tính toán! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương phất tay một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi mang thi thể ở đây ra ngoài đi! Ta muốn yên tĩnh một mình! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Thành Chủ Đại Nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan, ngươi ở lại! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đám người đi rồi, Liễu Mộng Vân nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân hạ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân, ngươi đang cố ý dẫn Tịch Dao vào bẫy sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng có thể khẳng định, chắc chắn Tô Dương đã biết chuyện trứng hung thú có vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Tô Dương, là năng lực đáng sợ nhất mà nàng từng thấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không chút e dè gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân là người một nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Không cần thiết phải gạt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn đối phó với Trân Bảo Các? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân thở phào một hơi. ͏ ͏ ͏ ͏