Còn về châm chọc Liêu Nguyên Khải, nàng cũng hiểu ý đồ của Tô Dương rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ nhà nàng, cảm thấy con mồi Vương Giả cấp khó tìm, muốn mời Liêu Nguyên Khải làm thay! ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa ngục giam Đại Tiều Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải nói với Liễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói với Tô Dương, chờ ta khôi phục thực lực, ta sẽ lại khiêu chiến với hắn, bảo hắn nhớ cho kỹ hứa hẹn của mình! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mặt không đổi sắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân cũng sai ta chuyển lời với ngươi, đừng để đến lúc đó sủng thú bị giết mà khóc lóc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhìn bóng lưng của Liêu Nguyên Khải. ͏ ͏ ͏ ͏
Càng khẳng định suy đoán của mình hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Người khiêu chiến có thực lực, còn có thể không kiêng nể gì giết chết sủng thú của đối phương như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Chính là loại Tô Dương cần! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mộng Vân, ngươi đừng để ý, Liêu Nguyên Khải luôn tự cao tự đại quen rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, ta sẽ không tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Theo Liễu Mộng Vân, Liêu Nguyên Khải chỉ là kẻ đáng thương bị Tô Dương tính toán mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn đội hình sủng thú bị diệt sạch còn chưa đủ, lại còn vội vàng đưa đến lần thứ hai! ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao, Phàn lão dẫn theo Liêu Nguyên Khải và những thành viên cuối cùng trong đại đội săn bắn của Trân Bảo Các rời khỏi ngục giam. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên đường, bọn hắn tình cờ nói đến việc xây dựng lại Trân Bảo Các. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nghe thấy đề tài này, đúng lúc xen vào nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực ra, đại lâu Trân Bảo Các có thể không cần xây dựng lại, đại lâu hoàn chỉnh, vẫn đang trong tay Tô thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
"…" ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nghe nói Tô Dương san bằng Trân Bảo Các, Liêu Nguyên Khải đã mắng Tô Dương khốn nạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu Nguyên Khải, bản lĩnh gây phiền phức của ngươi đúng là không nhỏ! ͏ ͏ ͏ ͏
Phàn lão nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như không phải ngươi quản thúc đại đội săn bắn không nghiêm, làm sao có thể tạo thành cục diện hôm nay? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phàn lão, ngươi đang nói giúp Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao cũng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu tiền bối, trách nhiệm lần này chủ yếu là ở ngươi, Trân Bảo Các chúng ta đã phải trả giá rất đắt, mới cứu được ngươi ra! ͏ ͏ ͏ ͏
Cái giá đúng là rất lớn, nàng còn suýt chút nữa mất mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải Tô Dương khoan dung độ lượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn đã phiền phức to rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liêu Nguyên Khải không còn gì để nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi bị Tô Dương đổ thuốc mê sao? Sao có thể nói giúp Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người đều không nói gì, sắc mặt cũng không vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Tịch Dao liếc mắt nhìn Liêu Nguyên Khải một cái, luôn cảm thấy Liêu Nguyên Khải kém quá xa với Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng quyết định, sau khi trở về, nhất định phải nói với gia gia nàng Tịch trưởng lão về lỗi của Liêu Nguyên Khải. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành Chủ Phủ, Tô Dương thấy Liễu Mộng Vân trở về liền hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tịch Dao chấp nhận bỏ ra ít tiền, mua lại đại lâu Trân Bảo Các, năm triệu đồng liên bang, tiết kiệm chi phí hơn là xây dựng lại, xế chiều hôm nay có thể sang sổ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liêu Nguyên Khải thực sự nhắc đến chuyện khiêu chiến, ta châm chọc hắn, trông dáng vẻ hắn dường như rất nhiệt tình! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thoả mãn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn gác chân lên bàn, vươn người một cái, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày mai, ta muốn đi ra ngoài dạo một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mím môi một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Chủ Đại Nhân, có thể đưa ta đi được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách… Vậy công việc thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta ở lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà Thành Chủ Đại Nhân cũng đừng đi xa quá, nếu thật sự gặp Hải Thú lên bờ công thành, ta sợ sẽ không chịu nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là một vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị trí Đại Tiều Thành này, có thể không an toàn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm một thành chủ nổi tiếng, không thể nào tự do tự tại như đại đội khẩn cấp trước đây được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại hắn nhìn về phía Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân hiện tại là thực lực Tinh Diệu cấp trung phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần hai con sủng thú ưu tú Băng Nguyệt Tinh Linh và U Minh Huyễn Ảnh Miêu này, muốn đối phó với cường giả Vương Giả cấp, vẫn còn có chút miễn cưỡng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn công tác, phát ra tiếng cộc cộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một hồi lâu, hắn mới hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cơ chế vận hành Phủ thành chủ, ngươi biết rõ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi từng bước giao quyền lực cho Phong Phó Thành Chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân có chút kích động nhìn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đặt ngươi ở vị trí hôm nay, có chút khuất tài, cũng không công bằng với ngươi, bồi dưỡng thật tốt Băng Nguyệt Tinh Linh và U Minh Huyễn Ảnh Miêu đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Thành Chủ Đại Nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chức trách trong người ta, hiện tại ta không thể cách xa Đại Tiều Thành, nhưng ngươi thì khác! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể chạy xa một chút, ta hy vọng ngươi máu sớm sở hữu sức chiến đấu Vương Giả cấp, ít nhất cũng phải bồi dưỡng Băng Nguyệt Tinh Linh và U Minh Huyễn Ảnh Miêu đến Tinh Diệu đỉnh phong! ͏ ͏ ͏ ͏