Liễu Mộng Vân kéo ngăn kéo, lấy ra một phong văn kiện, bỏ vào túi không gian của mình. Sau đó nàng vào phòng làm việc của Tô Dương, đem sự tình Lưu Vân và Đông Nam quân bộ nói cho hắn biết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đông Nam quân bộ phái Lưu thượng tá đến đưa thuởng cho ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân rất nhanh thì tiến đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hàn huyên cùng Tô Dương và Liễu Mộng Vân một hồi liền nói đến chính sự. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân rất hài lòng biểu hiện của Liễu phó quan trước cơn đại sóng thần, đặc biệt trao tặng Liễu phó quan quân hàm thiếu tá, ngoài ra Đông Nam quân bộ chúng ta cũng đã xin chỉ thị từ tổng quân bộ đề bạt Liễu phó quan lên quân hàm trung tá. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có chút ngồi không yên. Đề bạt Liễu Mộng Vân lên quân hàm trung tá sao? Cái này không phải trò đùa chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng mấy năm nay Tô Dương cố gắng đối phó với Thú Thần Giáo, tiêu diệt Hung thú như vậy nhưng cũng chỉ là quân hàm Trung tá mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quân hàm trung tá? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân chần chờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có thể chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Liễu Mộng Vân còn ở Tây Nam quân bộ, thân vẫn còn mang tội. Dù cho thực lực và quân công đầy đủ, quân hàm cũng bị Tây Nam quân bộ đè rất thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Liễu phó quan đã là Ngự Thú Sư Vương giả cấp, lại có công lao, thăng lên quân hàm trung tá là tất nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân cười giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nhìn ta đây, mới chỉ là Ngự Thú Sư Tinh Diệu cấp nhưng cũng đã là cấp thượng tá. Ở quân bộ, chỉ cần là Ngự Thú Sư tốt nghiệp gia nhập vào đều sẽ mang quân hàm trung úy, quân bộ đối với Ngự Thú Sư Vương giả cấp có đãi ngộ càng cao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến Liễu Mộng Vân sẽ cùng cấp bậc với mình. Trong lòng Tô Dương có chút khó chịu. Chính mình lại bị phó quan của mình vượt qua... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan, chúc mừng ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đương nhiên không có khả năng dễ giận như vậy. Coi như bị Liễu Mộng Vân vượt qua thì sao? Liễu Mộng Vân không phải là do hắn bồi dưỡng sao? Nói như thế nào cũng coi như là một nửa đồ đệ của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân lại nhẹ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta còn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức phó quan của Thành chủ đại nhân sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe được lời nói của Liễu Mộng Vân, Tô Dương đột nhiên liền kịp phản ứng. Dường như lần này danh tiếng của Liễu Mộng Vân có chút lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Điều này sao có thể? Lấy thực lực của ngươi bây giờ không thích hợp đảm nhiệm phó quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân cười nói, ͏ ͏ ͏ ͏
- Đông Nam quân bộ có mệnh lệnh, muốn điều ngươi đến quân bộ đơi lệnh, ngươi có thể sẽ gia nhập vào Thành Vệ Quân của Chương Hải Thành, cũng có thể gia nhập vào tiểu đội hành động đặc biệt của Đại Đội Khẩn cấp, Phó Thành Chủ cùng hai vị đội trưởng Đại Đội Khẩn cấp đều muốn ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân không nói gì, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Dương. Lưu Vân cũng ý thức được tình huống có gì đó không đúng. Theo hắn biết, Liễu Mộng Vân là bị Tây Nam quân bộ ép buộc gia nhập vào quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẫn là người chờ xử tội. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên vị thiên tài này mới có thể thành phó quan của Tô Dương. Theo lý thuyết, hiện tại Đông Nam quân bộ thăng cấp quân hàm cho nàng, còn điều nàng đến Chương Hải Thành, này không khác gì thăng chức, nàng hẳn là vui vẻ mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bây giờ phản ứng của Liễu Mộng Vân lại hoàn toàn ngoài dự liệu của Lưu Vân. Hắn theo ánh mắt Liễu Mộng Vân, nhìn về phía Tô Dương. Lưu Vân cảm giác mình đã tìm ra mấu chốt của vấn đề. Lưu Vân thành khẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, Liễu Mộng Vân hiện tại đã là cường giả Vương giả cấp, nàng đã không thích hợp đảm nhiệm phó quan của ngươi. Nàng phải tiến xa hơn, mà không phải chỉ làm một chức phó quan nho nhỏ, đây cũng ý tưởng của Đông Nam quân bộ, ngươi hẳn nên buông tay chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương do dự. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật vất vả bồi dưỡng Liễu Mộng Vân để nàng có thể giúp đỡ mình. Hiện tại Đông Nam quân bộ lại muốn mang Liễu Mộng Vân đi, hắn có cảm giác đào mình trồng ra lại bị người hái mất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, Liễu Mộng Vân về sau sẽ đến Đông Nam quân bộ nhậm chức, đến lúc đó ngươi muốn gặp nàng lúc nào cũng được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân có chút hoài nghi, Tô Dương rất có thể cùng Liễu Mộng Vân có quan hệ gì đó. Nhưng không có biện pháp, nam nhân bình thường đều sẽ có suy đoán như vậy, dù cho có là người ủng hộ Liễu Mộng Vân, khi biết Liễu Mộng Vân là phó quan của Tô Dương, hắn cũng từng có suy nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tôn trọng ý kiến của nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nặng nề thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như nàng muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không ngăn trở, ở lại bên cạnh ta quả thật là mai một nhân tài. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đích xác rất ưu tú. Nếu như nàng thực sự muốn đi, Tô Dương cũng sẽ không ngăn nàng. Tâm nếu như không ở đây, thì có giữ được người lại cũng không ích gì. ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏