Chúc Bân bỏ một quả ớt vào miệng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ vài người chúng ta cũng đánh không lại bọn hắn, dù có triệu tập tất cả lực lượng của Đông Nam quân bộ thì hơn phân nửa cũng không chống lại được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cắn cắn môi dưới: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng nếu cho ta một chút thời gian, ta có thể trong vòng một ngày gửi tin cầu viện đến tổng bộ Liên Bang, trong vòng hai mươi ngày, liền có thể triệu tập số lượng lớn Ngự Thú Sư Vương giả cấp. Chỉ như thế mới nắm chắc tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Quãng đường từ Từ Nam Cảng Thành đến Thịnh Kinh cách nhau hơn nửa cái Vân quốc Liên Bang, với khoảng cách xa như vậy, Hư Không Du Linh sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng! Còn về các Ngự Thú Sư Vương giả cấp từ Thịnh Kinh chạy tới vùng duyên hải Đông Nam sẽ mất tầm khoảng hai mươi ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng chúng ta chỉ có tối đa ba ngày, đám người kia chắc chắn sẽ không chờ chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mới tiến công đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cúi đầu, dùng sức gãi muốn rách cả da đầu. Hắn cấp tốc vươn tay, chộp lấy ba quả ớt từ tay Chúc Bân, cắn xuống một cái, hương vị cay nồng kích thích lan ra khắp miệng. Mặc dù là ai đều nhìn ra được, trạng thái của Tô Dương lúc này có chút kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc thành chủ, ta có ý này, nhưng có thể hơi tàn nhẫn với ngươi một chút, ngươi có muốn nghe không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói thử xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Chúc Bân cũng trở nên nghiêm túc. Tô Dương hít sâu một hơi, lấy ra một túi thịt khô vị cay tê từ trên bàn rồi chỉ vào Đại Tiều Thành trên bản đồ quân sự của Đông Nam bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay của hắn từ Đại Tiều Thành bắt đầu di chuyển dọc ven biển Đông Nam bộ, lướt qua Bạc Hải Thành, Thủy Chu Thành, đến Nam Cảng Thành. Cuối cùng ngón trỏ của hắn dừng lại ở phía nam của Nam Cảng Thành. Đông Nam bộ ngoại trừ Đại Tiều Thành và Nam Cảng Thành ra, còn có một tòa Lâm Thai Thành ở vùng duyên hải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn chọn lâm Thai Thành làm chiến trường! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân run giọng hỏi ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy còn Nam Cảng Thành thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Kết hợp với những lời Tô Dương nói trước đó, hắn dường như đoán được cái gì... ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ bỏ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bao gồm cả ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như dựa theo kế hoạch này, hẳn là như vậy mới hợp lý! ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy thái độ thận trọng, không buông tha cho một người sống nào của đối phương, nếu thành chủ Chúc Bân của Nam Cảng Thành đào tẩu, nói không chừng bọn chúng sẽ buông tha mục tiêu tấn công kế tiếp... Tốt nhất chính là, Nam Cảng Thành giống như Thủy Chu Thành và Bạc Hải Thành, không một ai sống sót. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối phương đánh vào nhược điểm thời gian của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn chúng thừa biết lãnh thổ Vân quốc Liên Bang mênh mông, thư từ qua lại bất tiện. Chúng không thể nào ngờ rằng Tô Dương lại khám phá ra thân phận của bọn chúng nhanh như vậy, còn đoán được hành động cùng lộ tuyến, hơn nữa còn dẫn người chạy tới Nam Cảng Thành trước một bước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kế sách này quá tuyệt! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nhìn vị trí Lâm Thai Thành trên tấm bản đồ nói, tay còn có chút run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn An Hàng đều không nói gì. Nói thật, nếu như không có việc tàn khốc như từ bỏ mấy vạn bình dân ở Nam Cảng Thành cùng Chúc Bân thì kế hoạch này tốt vô cùng, ít nhất có thể tranh thủ thời gian, tiêu diệt gọn địch nhân! Lý trí nói cho bọn hắn biết, biện pháp này là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói rồi, đây chỉ mới là suy tính của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhẹ thở phào nhẹ nhõm nói. Hắn chỉ là cung cấp ý tưởng, coi như trong lòng bọn An Hàng đều cảm thấy không sai, nhưng bọn hắn đều không mở miệng. Dù sao Chúc Bân đang ở đây, kế hoạch này lại muốn mệnh của Chúc Bân, cùng với mấy vạn dân. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân lại cầm một quả ớt nhét vào trong miệng, tay hắn vẫn còn run. Để đạt được thành tựu Ngự Thú Sư Vương giả cấp như bây giờ hắn đã phải trải qua rất nhiều sinh tử, nhưng lúc chân chính phải bỏ mạng, hắn vẫn có chút sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nhai một hơi 15 quả ớt, nhẹ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, ngươi biết không? Quê ta cũng ở Tây Nam. ͏ ͏ ͏ ͏
- Là sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có chút không rõ Chúc Bân muốn nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ rất lâu ta đã chú ý tới ngươi, ta vẫn cho rằng, ngươi là một thiên tài Ngự Thú Sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân hung hăng vỗ vỗ bả vai Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ta mới phát hiện, ngươi là một đại thiên tài, không chỉ là một Ngự Thú Sư tài giỏi, mà còn có sức phán đoán và phân tích tình huống không thua gì một nguyên soái tướng quân, rất quyết đoán không lòng dạ đàn bà, không bị tình cảm làm ảnh hưởng đến quyết định. Hơn nữa lại có thể tỉnh táo đưa ra phán đoán chính xác nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trầm mặc ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không phải đang nói đùa, ta không thích nói đùa, cũng tuyệt đối không có ý trào phúng ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏