Chúc Bân vừa cười vừa nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kế hoạch này của ngươi thực sự rất tốt, xét từ nhiều góc độ, nếu có thể chỉ hy sinh ta cùng mấy vạn dân của Nam Cảng Thành có thể đổi lấy thời gian, thiết lập mai phục, tiêu diệt đám người kia, thậm chí nếu chỉ có thể làm bọn chúng trọng thương thôi cũng đáng, bằng không gặp họa tiếp theo sẽ là nhiều thành trì khác nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cúi đầu, yên lặng nhắm mắt lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc thành chủ, chúng ta vẫn chưa đưa ra quyết định. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy kế hoạch này của ngươi rất tốt, hẳn không có biện pháp tốt hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong kho hàng cũ nát, nghe được cả tiếng kim rơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân thở dài thật sâu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta giống như ngươi, cũng từng nhận được danh hào đệ nhất thiên tài Tây Nam bộ. Nhưng trước ngươi tận bốn mươi năm. Lúc đó ở Hối An Thành, ta là người duy nhất nhận được danh hiệu thiên tài này, còn được tuyên dương một thời gian. Sau đó Hối An Thành bị tàn phá, Thành chủ đại nhân của chúng ta liều mạng đem chúng ta đưa đi, lúc đó ta rất hận bản thân mình, hận không thể chết cùng Thành chủ đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nhìn trăng khuyết qua khung cửa sổ cũ kĩ lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó ta liền suy nghĩ, một ngày nào đó ta cũng có thể giống như Thành chủ đại nhân, chết một cách oanh liệt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tây Nam? Hối An Thành? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Bân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Hối An Thành cạnh Đại Hưng Thành đã bị hủy diệt hơn ba mươi năm trước sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong trí nhớ của Tô Dương, Hắc Đồng của Thất Tinh Thành dường như đã đề cập qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đó Hối An Thành gần với Hối An sơn mạch nhất. Sau khi Hối An Thành bị công phá, Đại Hưng Thành mới trở thành tuyến đầu chống đỡ cuộc bạo động hung thú của Hối An sơn mạch. Bốn năm trước, sau khi Đại Hưng Thành bị Địa Ngục Huyết Đằng Hoa vây công, trách nhiệm nặng nề này liền do Thất Tinh Thành gánh vác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là Hối An Thành kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân cải chính nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà không phải hơn ba mươi năm, chuyện này đã xảy ra hơn bốn mươi năm trước, có lẽ thời gian quá lâu, nhiều người cũng không còn nhớ nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn có thể nhớ kỹ Hối An Thành, ta đã rất vui.. Chỉ có những đào binh trốn ra từ Hối An Thành như chúng ta, mới có thể nhớ kỹ Hối An Thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Tô Dương không hiểu sao lại trở nên nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nói tiếp, hắn cùng Chúc Bân là đồng hương kia mà. Hai người cách nhau một cái Đại Hưng Thành. Chúc Bân là cùng thế hệ với ông nội của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói vậy chỉ là muốn ngươi biết, ta sẽ không oán hận ngươi, cứ dựa theo suy nghĩ của ngươi mà làm là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nhẹ giọng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm lính như chúng ta, sớm muộn gì đều sẽ có một ngày như vậy, năm đó lúc tuyên thệ nhập ngũ ta đã chuẩn bị xong tinh thần đón nhận cái chết bất cứ lúc nào rồi. Nếu quả thật có Địa Phủ, ta gặp được lão Thành Chủ, cũng không thẹn với lòng! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nói xong bèn nhìn về phía An Hàng: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, ngươi cảm thấy, ngươi có kế hoạch nào tốt hơn Tô Dương không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không có, nhưng ta cảm thấy, vẫn là để Tô Thành chủ thông báo với tổng quân bộ Đông Nam trước thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng trầm giọng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như cao tầng của Đông Nam quân bộ có kế hoạch tốt hơn, vậy thì theo kế hoạch của họ, nhưng nếu như bọn họ cũng đồng ý kế hoạch của Tô Dương vậy liền do Đông Nam quân bộ quyết định! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng trên phương diện lý trí mà nói, An Hàng cũng cho rằng, từ bỏ Nam Cảng Thành, tập kết lực lượng ở Lâm Thai Thành tiến hành đại quyết chiến, là lựa chọn tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng việc từ bỏ Nam Cảng Thành do Tô Dương quyết định hay là Đông Nam quân bộ quyết định, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện này, nếu như để Tô Dương một tay chủ đạo, tin tức rất có thể sẽ truyền ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như tin tức Tô Dương máu lạnh cùng quyết đoán như vậy bị lan truyền ra ngoài, hắn sẽ ảnh hưởng danh dự, mất đi rất nhiều người ủng hộ. Cũng có thể sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời hắn, hoặc một vết sẹo trọn đời khó quên. ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng tưởng rằng đưa ra loại quyết định tàn khốc này trong lòng đương sự có thể quên! Gánh vác quá nhiều, chung quy sẽ ảnh hưởng đến đường đi trong tương lai. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng cảm thấy, nỗi oan ức này, lẽ ra phải do cao tầng Đông Nam quân bộ tới hứng chịu tương đối thích hợp. Xem như là gánh vác bớt cảm giác tội lỗi trong lòng của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại là cao tầng Đông Nam quân bộ, rõ ràng lượng công việc của cao tầng không cần nhiều người làm như thế, vậy sao lại có tới hơn mười cao tầng? Còn không phải là để lúc chịu tiếng ác, mọi người cùng nhau gánh vác áp lực sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe xong lời của An Hàng, Chúc Bân liền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, nếu kịp giờ thì ngươi đi hỏi một chút ý kiến của Đông Nam quân bộ đi! Ta dám cá rằng bọn họ chẳng tính toán ra được kế hoạch nào tốt hơn đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân đã nghe Tô Dương nói qua, hắn có thể chạy đi chạy về từ Nam Cảng Thành đến Thịnh Kinh trong vòng hai ngày. Như vậy từ Nam Cảng Thành đến Chương Hải Thành, hẳn là chỉ cần một ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏