Tô Dương yên lặng triệu hồi ra Hư Không Du Linh, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân thấp giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sủng thú Không gian hệ này không ngờ lại thuận tiện thế, Sủng thú Không gian hệ nào cũng mạnh vậy hả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng lắc đầu nói ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhớ có một vị tướng quân cũng có một con Sủng thú Không gian hệ Vương giả cấp, nhưng ta chưa từng nghe nói hắn có thể thuấn di cự ly dài như vậy, tiềm lực Sủng thú Không gian hệ này của Tô thành chủ không giống bình thường... Mà bản thân hắn dường như cũng có một loại thiên phú đặc thù. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy tốt, hắn không phải phàm nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão Chúc, hay là chúng ta cứ rút lui đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Ngôn vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào đột nhiên mở miệng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang theo người dân của Nam Cảng Thành chạy trốn, chỉ cần ngươi dẫn người chạy trốn, quân bộ cũng không có biện pháp, đến lúc đó chúng ta giúp ngươi nói vài lời tốt, ngươi bị chút nghiêm phạt liền xong. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đời này, ta đã bỏ trốn một lần rồi, ta không muốn lại tiếp tục hèn nhát nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân đứng cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn le lói bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Điều duy nhất khiến ta cảm thấy áy náy chính là ta có lỗi với người dân thành này, nhưng vì đại cục, cũng không thể làm gì hơn… Ta sẽ chết cùng họ! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng lên tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Ngôn, các ngươi cũng đừng oán giận Tô Dương, hắn chỉ suy nghĩ vì đại cục thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Ngôn ngồi vào trên ghế sa lon, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết, ta không có oán giận Tô Dương, chỉ là trong lòng có chút không quá thoải mái... Ngươi biết tính ta vốn là như vậy mà, bằng không sao chức phó đại đội trưởng lại vào tay ngươi, còn ta lại làm một tên không có thực quyền chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị Ngự Thú Sư Vương giả cấp theo An Hàng đi làm nhiệm vụ cũng gật đầu. Bọn họ cũng là ý này. ͏ ͏ ͏ ͏
Để người một thành làm mồi nhử... không phải ai cũng có thể làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng xoa xoa khuôn mặt, đúng là đau đầu. Ngự Thú Sư Vương giả cấp cũng không dễ quản lý, còn phải thường xuyên khích lệ an ủi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nên nói nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn hết toàn bộ thức ăn, ngay cả nước cũng đừng chừa cho tên tiểu tử Tô Dương này! ͏ ͏ ͏ ͏
Tại Chương Hải Thành, sau khi cuộc hội nghị khẩn cấp kết thúc, Tô Dương ngồi ở phòng làm việc của Tiền Hải Long. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thực sự không thể dẫn người từ tổng quân bộ đến trợ giúp Nam Cảng Thành trong thời gian ngắn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long cũng có chút không cam lòng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân, trong hội nghị ta đã nói rồi, không thể. Hơn nữa, Hư Không Du Linh vẫn chưa tới Vương giả cấp, tổng quân bộ lại quá xa, một lần mang nhiều người như vậy tiêu hao rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một mình Tô Dương chạy tới Thịnh Kinh, đại khái cần một ngày. Trên đường đi cũng cần có thời gian nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế thì đành chịu vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt của Tiền Hải Long tràn đầy giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhóm người kia... không thể lưu, lưu lại chính là tai hoạ ngầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân là Đông Nam quân bộ tướng quân, có đôi khi hắn nhất định phải máu lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn phải cân nhắc kĩ càng, phụ trách toàn bộ Đông Nam bộ! Cần từ bỏ, thì nhất định phải từ bỏ. Nhóm người trên biển kia, nếu như không diệt cỏ tận gốc thì sẽ là mối uy hiếp rất lớn đối với Vân quốc liên bang. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mạc tướng quân có thể ra tay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long biết Mạc tướng quân Tô Dương đang nói đến là ai. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ rằng vẫn không thể, hơn nữa thời gian chỉ có hai ngày, ngươi cũng không có khả năng mang theo Mạc tướng quân chạy tới Nam Cảng thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Sủng thú trên tay cũng chết trận hơn phân nửa, còn đang tu dưỡng trong tổng quân bộ. Hiện tại không có khả năng điều phái hắn, chờ khi hắn hoàn toàn khôi phục, đối với việc ổn định Vân quốc Liên Bang sẽ có trợ giúp lớn. Một khi xuất hiện một vị Ngự Thú Sư Hoàng cấp thì người Vân quốc chúng ta càng thêm vững gót chân trên phiến đất liền này, ngươi nên biết được ý nghĩa của điều này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã mấy năm? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vết thương trên người của ngươi chẳng phải cũng đã kéo dài rất lâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Điểm ấy, Tô Dương không có cách nào phản bác. Tình huống của Thi Phàm Mộng, Tô Dương hiểu rất rõ. Tiêu hao sinh mệnh lực để trị liệu cho Mạc tướng quân đã tạo thành gánh nặng rất lớn cho cơ thể nàng. ͏ ͏ ͏ ͏