- Ta viết hai phong thư, phong thư thứ nhất giao cho Chúc Bân, nói cho An Hàng mang người nhà của Chúc Bân đi, sao cũng phải giúp Chúc Bân lưu lại huyết mạch, phong thư thứ hai ngươi đưa đến tổng quân bộ, thỉnh cầu trợ giúp, để bọn họ điều binh đến Lâm Thai Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long viết xong hai phong thư, ký tên của mình, đóng dấu lá thư bằng mộc đỏ của Đông Nam quân bộ, đem thư giao cho Tô Dương. Tiền Hải Long vỗ bả vai Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nên suy nghĩ nhiều, đây là mệnh lệnh của Đông Nam quân bộ chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long có thể nhìn ra, Tô Dương thập phần không cam lòng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghỉ ngơi một lúc rồi biến mất. Tiền Hải Long nhìn Tô Dương biến mất thật lâu không nhúc nhích, giống như một pho tượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng bốn giờ, Tô Dương xuất hiện ở nhà kho cũ nát. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có kết quả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân nói như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn cũng thấy từ bỏ Nam Cảng Thành, dời chiến trường đến Lâm Thai Thành là phương án tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Ngôn bĩu môi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết là sẽ như vậy mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị Ngự Thú Sư Vương giả cấp còn lại đều đứng trong một góc nhỏ không rên một tiếng. Tô Dương tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, Tiền tướng quân nhờ ngươi đưa người nhà của Chúc thành chủ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nghỉ ngơi một chút, sau đó phải đi một chuyến đến tổng quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân đứng lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, người nhà của ta phải làm phiền ngươi chăm sóc rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng trầm giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề, có ta ở đây, bọn họ không có việc gì, ta cam đoan với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Ngôn ở bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói thật, ta rất muốn cùng đám khốn kiếp kia liều mạng ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó đi chịu chết? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Oanh oanh liệt liệt một trận rồi chết một cách vô nghĩa? Lưu Ngôn, phải phục tùng mệnh lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng ngược lại hỏi Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lười ăn ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có dành phần cho ngươi, còn chưa nguội! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngồi xổm xuống một góc vắng vẻ, Tô Dương ăn từng ngụm cơm, hương vị cay nồng xộc lên rất đậm phong cách Tây Nam Bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm ngày thứ hai, Chúc Bân thay một bộ quân phục mới tinh rồi rời khỏi nhà kho. An Hàng, Tô Dương bọn họ nhìn theo hắn rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chừng nào bọn chúng đến? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hẳn là ngày mai... Cũng không loại trừ khả năng tập kích lúc nửa đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là đánh lén, đương nhiên là chọn lúc đêm khuya thanh vắng là tốt nhất. Tô Dương dựa vào tốc độ hôm qua của bọn chúng để tính toán thời gian chúng đến Nam Cảng Thành. Không thể loại trừ khả năng bọn chúng đột nhiên tăng tốc, hoặc là giảm tốc độ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Vậy chúng ta sẽ rời đi vào hôm nay. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng quyết định. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, việc triệu tập quân cứu viện từ tổng quân bộ, liền nhờ hết vào ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, ta sẽ đem thư của Tiền tướng quân qua đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Ngôn đột nhiên xen vào nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, ngươi nói bọn họ có thể tập kích Nam Cảng Thành xong liền thu tay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không loại trừ loại khả năng này... ͏ ͏ ͏ ͏
Trường hợp này, không chỉ Tô Dương mà cả Tiền Hải Long cũng đều nghĩ đến rồi. Chỉ là xác suất xảy ra tương đối thấp mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu vậy không phải người dân Nam Cảng Thành, còn có Chúc Bân phải hy sinh vô ích sao? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Ngôn, ngươi nên làm theo mệnh lệnh đi! Đây là mệnh lệnh của quân bộ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nam Cảng Thành, trong phòng làm việc, Chúc Bân nhìn phó quan đang rót nước cho mình, đột nhiên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ Châu, ngươi mấy ngày hôm trước không phải nói, phụ thân ngươi sinh bệnh, muốn xin nghỉ vài ngày về thăm nhà một chút sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Châu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, đây đã là chuyện cách đây hơn một tháng. Với lại gần nhất ta thu được tin tức, cha ta khỏi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn một tháng trước, lúc đó bận rộn không về được, hiện tại cũng không có việc gì làm, ngươi có thể về thăm nhà một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần đâu thành chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi hình như đã hơn một năm rồi không có thời gian nghỉ ngơi? Mang theo vợ con của ngươi về thăm nhà một chuyến đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn giấy xin nghỉ phép Chúc Bân đưa tới, Từ Châu ngượng ngùng cười cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời gian một tháng hình như dài quá rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Từ Châu mớ chú ý tới, thời gian xin nghỉ là một tháng, Chúc Bân còn ký tên của hắn lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dài cái gì mà dài, phải nghỉ ngơi cho thật tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc thành chủ, ngươi không phải là muốn đổi phó quan khác đó chứ? Ta đã đi theo ngươi gần mười năm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đổi con khỉ, bò về nhà cho lão tử, ngày hôm nay vừa vặn có xe! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy đa tạ Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Châu vui vẻ ra mặt cầm giấy xin nghỉ chạy ra ngoài đi tìm người bàn giao công việc. ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi sáng, mười một giờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngồi trên ghế sa lon trong kho, vẫn không nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa mới bắt đầu, hắn còn nhắm mắt lại, dường như ngủ một giấc, nhưng lúc chín giờ, hắn mở mắt nhìn chằm chằm mặt đất ẩm ướt đến xuất thần. ͏ ͏ ͏ ͏