Tất cả hộ vệ của Giai Tư đều nhìn về phía Tô Dương, ánh mắt cực kỳ phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giai Tư, ngươi khuyên nhủ các nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thuận miệng ra lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy vị tướng quân, nếu các ngươi đồng ý, chúng ta đi nơi khác xem phong cảnh một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Du khách khí nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư mất gần hai phút để thuyết phục mười bảy nữ hộ vệ và Bách Huệ đồng ý mang theo người nhà cùng đi Vân quốc Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, mẹ Giai Tư xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương tùy ý nhìn thoáng qua, mẹ Giai Tư có thực lực Tinh Diệu cấp, bảo dưỡng bản thân rất tốt, là một mỹ phụ phong thái thướt tha. Có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, một mỹ nhân khuynh thành như Giai Tư tất nhiên gen trong nhà phải rất khá! ͏ ͏ ͏ ͏
Tối hôm đó, toàn bộ người nhà của mười bảy nữ hộ vệ đều tới. Điều khiến Tô Dương cảm thấy kinh ngạc chính là, các nàng lại mang đến một đoàn người dài dằng dặc hơn cả ngàn người. Mà mẹ Giai Tư cũng mang theo hơn bảy trăm người, cộng tất cả lại thì phải đến gần hai ngàn người. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hai ngàn người này có cả người già và trẻ em, ắt hẳn mỗi người đều chuyển nhà. Sao Tô Dương lại có cảm giác bọn họ đang di dân thế nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư thấy cảnh tượng này thì cũng hơi xấu hổ, nàng hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này. Giai Tư hỏi ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì xảy ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ hộ vệ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn dĩ ta chỉ định mang theo người nhà, nhưng lúc đến từ biệt người thân họ hàng, bọn họ lại muốn cùng ta đến Vân quốc... những người kia chắc cũng là như thế, nhưng mà Quốc chủ yên tâm, bọn họ là vì tin tưởng Quốc chủ nên mới muốn đi theo, bọn họ cũng đều là người thành thật, chỉ muốn an ổn sinh sống. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Huệ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy năm nay ta cũng tìm hiểu được chút tình hình của Vân quốc Liên Bang, hầu như người trong gia tộc ta đều muốn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách Huệ không nói tới một chuyện, rằng một vài gia tộc có thế lực hay lui tới với gia tộc nàng vừa nghe được bọn nàng muốn đến Vân quốc Liên Bang định cư, liền đặc biệt gửi một ít thân nhân cùng đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư nhìn mẹ mình ở phía sau, mẹ nàng nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều là gia thần cùng người làm trong nhà, còn có một vài người là hoàng tộc cố gắng nhét cho ta, còn có cả con cháu của bác cả và cậu con nữa, bọn họ muốn giữ lại chút huyết mạch... ͏ ͏ ͏ ͏
- Giai Tư tỷ tỷ, dẫn chúng ta đi Vân quốc với! ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô bé xinh đẹp cầu xin. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe cha nói thành trì ở Vân quốc đều được xây trên đất bằng, sẽ không trôi trôi nổi nổi rất là an toàn, hơn nữa còn hầu như không gặp phải Hải Thú... ͏ ͏ ͏ ͏
Mẹ của Giai Tư cũng góp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giai Tư, chuyện lần này cũng không thể trách bác cả con được, bác cả con thật sự không còn cách nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư nhìn những người muốn cùng mình đến Vân quốc Liên Bang, trong lòng trầm mặc. Nàng rất rõ, so với tình hình hiện tại của Thủy quốc thì Vân quốc Liên Bang chẳng khác nào thiên đường. Tuy ở đó vẫn có Hung thú tàn sát bừa bãi, nhưng dẫu sao cũng hơn bọn họ nổi trôi vô định gấp cả trăm lần. Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự tìm được một khối lục địa nào đó, nhất định có thể an ổn định cư sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư không lạc quan như thế, nàng biết chắc chắn Thủy quốc phải tiến hành một hồi ác chiến với dân bản xứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư nhìn sang Tô Dương, nàng không quên thân phận tù binh của mình. Rốt cuộc có thể mang những người này cùng đi hay không, còn phải chờ sự đồng ý của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì mang theo thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không thèm để ý cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng ta phải nói trước một chuyện, sau khi các ngươi tiến vào Vân quốc Liên Bang, nhất định phải phải trải qua một quá trình xét duyệt về kí ức tinh thần. Nếu trong các ngươi có gián điệp thì bây giờ trở về luôn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nói xong, cũng không có ai rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nói xong liền trực tiếp tiến về phía con Trọng Huyền Hải Cự Quy của Giai Tư. ͏ ͏ ͏ ͏
Con Trọng Huyền Hải Cự Quy này không khác gì những con Trọng Huyền Hải Cự Quy còn lại trong Thủy quốc, trong tầm mắt đều là đồng ruộng, còn có thể thấy xa xa là một tòa thành trì, hơn hai ngàn người cùng nhau leo lên Trọng Huyền Hải Cự Quy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười híp mắt vẫy tay tạm biệt với bốn vị tướng quân Thủy quốc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hùng Du tướng quân, hẹn gặp lại sau! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương các hạ, sau này chúng ta còn gặp lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Du là nói vậy thôi, chứ thật ra hắn muốn vĩnh viễn không bao giờ phải gặp lại Tô Dương nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tư đứng trên Trọng Huyền Hải Cự Quy, dùng tay khẽ chặn quần dài, để mặc gió biển thổi tung mái tóc dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng nhìn cảnh sắc dần xa, sắc mặt tiều tụy, thần thái đờ đẫn, trong ánh mắt mơ hồ rướm lệ. Nàng sinh ra ở đó, lớn lên cũng ở đó, lần này từ biệt, chỉ e là vĩnh biệt. ͏ ͏ ͏ ͏